Dài Lâu

Chương:7Quyển 2 -


Đọc truyện Dài Lâu – Chương 37Quyển 2 –

Bạch Cẩn Nhất không ở trên giường, hắn đang ngồi dưới thảm xem tạp chí quyền Anh vừa đưa tới hôm nay, nghe có tiếng động ngoài cửa, hắn vô thức giấu tạp chí đi.

Giang Thâm ôm gối và chăn ngó đầu vào.

Bạch Cẩn Nhất nhướn khuôn mày, “Cậu…”

Giang Thâm không vui vẻ gì cho cam mà oán trách, “Sáng nay không phải cậu nói tối sẽ ngủ chung với nhau hả, sao cậu lại không đến chứ?”

Bạch Cẩn Nhất suýt nữa không thể kiểm soát được độ cong trên khóe môi, hắn cố ý nghiêm mặt bẻ lại, “Tôi bảo cậu chọn rồi còn gì, cậu qua đây ngủ hoặc tôi qua cậu ngủ, cậu cũng đâu có nói muốn tôi qua ngủ đâu, làm sao tôi biết được.”

Giang Thâm nửa tỉnh nửa mê nhớ lại một phen, phát hiện đúng là Bạch Cẩn Nhất có nói như vậy thật, suy nghĩ hồi lâu, Giang Thâm chỉ có thể xuống nước trước, “Thế, giờ tớ đến ngủ với cậu nha…”

Bạch Cẩn Nhất dựa vào bên giường, đưa tay xốc chăn lên, “Lên đây đi.”

Giang Thâm ôm chăn gối vui vẻ leo lên giường Bạch Cẩn Nhất, cậu cũng chưa buồn ngủ lắm nên ghé lại nằm bên mép giường hỏi, “Cậu đang làm gì vậy?”

Bạch Cẩn Nhất rút cuốn tạp chí dưới mông ra, “Xem lung tung thôi.”

Giang Thâm nhích lại gần hơn, cằm đặt trên vai Bạch Cẩn Nhất, “Trong đó có nhắc đến cậu không?”

Bạch Cẩn Nhất làm bộ, “Không biết, vẫn chưa thấy.”

Giang Thâm vươn tay: “Cho tớ xem nào.”

Bạch Cẩn Nhất đưa tạp chí cho cậu, Giang Thâm cẩn thận lật lật chốc lát, giở đến trang phỏng vấn Bạch Cẩn Nhất thì reo lên.

“Cậu nhìn nè! Cậu nhìn nè!” Giang Thâm hào hứng giơ tạp chí ra trước mặt Bạch Cẩn Nhất, “Nguyên một trang luôn! Toàn khen cậu cả đó!”


Bạch Cẩn Nhất vẫn bình tĩnh, “Khen tôi cái gì?”

Giang Thâm bắt đầu đọc, “Minh tinh đấm bốc trẻ tuổi nhất mới ra đời – Bạch Cẩn Nhất – chính là ngôi sao tương lai, lối đánh đa hình đủ dạng, cho dù là lượn lờ đột kích, hay kháng đòn tấn công thì Bạch Cẩn Nhất đều thể hiện cho chúng ta thấy thực lực kinh người không thuộc về độ tuổi này của cậu ấy! Quả đấm của cậu nhanh như tia chớp! Nặng như Thái Sơn! Tương lai cậu chắc chắn sẽ dẫn môn quyền Anh Trung Quốc đi ra thế giới, hướng về huy hoàng!”

Giang Thâm càng đọc càng kích động, cậu trở mình xuống giường lấy kéo và sổ ra, chuẩn bị cắt tờ đó xuống dán lên, Bạch Cẩn Nhất dở khóc dở cười, “Cậu làm gì vậy?”

Giang Thâm: “Tớ sưu tập cho cậu á, cậu xem này tớ dán được gần nửa quyển sổ rồi.”

Bạch Cẩn Nhất: “Chẳng qua chỉ là cái rắm cầu vồng* thôi, không có gì đáng sưu tập đâu.”

* Ý chỉ thổi phồng ai đó quá mức, người đó đánh rắm thôi cũng ra được cầu vồng.

“Cái gì gọi là cái rắm cầu vồng?” Giang Thâm lại học được thêm một từ mới, nhưng cậu không quan tâm lắm, “Ai nha, mặc kệ đi mà, dù sao thì cái nào khen cậu tớ cũng sẽ cắt hết.”

Bạch Cẩn Nhất: “Sau này cậu lên sân khấu biểu diễn cũng sẽ có người khen cậu như vậy đấy.”

“Thật á?” Giang Thâm cẩn thận dán tờ tạp chí lên, xong xuôi thì nghiêm túc thổi thổi, cậu suy nghĩ một lát bèn nói, “Khen tớ thì cứ khen thôi, cơ mà khen cậu thì tớ càng vui hơn.”

Bạch Cẩn Nhất không nói gì, hắn leo lên giường, nằm xuống bên cạnh Giang Thâm, thiên nga nhỏ cất cuốn sổ bảo bối “Cái rắm cầu vồng của Bạch Cẩn Nhất” đi, ngâm nga khúc hát không biết nghe được ở đâu, la la hưm hưm chui vào chăn.

“Cậu lạnh không?” Giang Thâm hỏi, cậu chà chà cho chân mình nóng lên rồi quấn lấy Bạch Cẩn Nhất, nhẹ nhàng xát xát, “Tớ mua cho cậu một vé chỗ sư tỷ rồi á.”

Bạch Cẩn Nhất nằm nghiêng đối diện với cậu, ánh mắt đăm đăm nhìn khuôn mặt Giang Thâm, “Cậu sợ tôi không lấy được vé sao?”

Giang Thâm gật đầu: “Sư huynh nói rồi, người hâm mộ của sư tỷ toàn là phụ nữ kinh đô và phu nhân danh viện thôi, bọn họ giành nhau gay gắt lắm, hoàng ngưu* cũng không tranh được nổi với họ đâu.”

* Là những người mua vé chính gốc rồi bán lại với giá trên trời.


Bạch Cẩn Nhất khẽ cười, “Quỷ gì chứ.”

“Thật mà.” Giang Thâm cứ sợ hắn không tin, weibo của Kinh Lạc Vân còn có siêu chủ đề* chứa hàng triệu bài viết luôn á, fandom người hâm mộ sư tỷ có tên là “Tiên nữ đài ngọc”, họ nói chị ấy là mây trên trời, muốn được nhìn sư tỷ nhảy múa trên đài ngọc.”

* Tập hợp các bài viết có chung một chủ đề.

“…” Bạch Cẩn Nhất tất nhiên không hiểu lắm về văn hóa của giới hâm mộ vũ đạo.

Giang Thâm thì rất ngưỡng mộ: “Không biết sau này tớ có có siêu chủ đề và người hâm mộ không ha, cậu nói xem fandom người hâm mộ tớ sẽ có tên là gì?”

Bạch Cẩn Nhất cẩn thận suy nghĩ cả buổi trời rồi chân thành nói, “Căn cứ bảo vệ sinh thái thiên nga nhỏ?”

Giang Thâm: “…”

Bởi vì có nhiệt độ của hai người nên ổ chăn cũng dần dần ấm lên, Giang Thâm ló khuôn mặt chui trong chăn nãy giờ ra, cười phì phì tới mức mắt cũng mất hút luôn, Bạch Cẩn Nhất chịu không được hỏi, “Vui cái gì à?”

Giang Thâm nhỏ giọng nói, “Ngủ chung với cậu nên rất vui.”

Bạch Cẩn Nhất mặt lạnh băng, cố ý nói, “Không có tiền đồ.”

Giang Thâm vẫn vui tươi hớn hở, kệ cho Bạch Cẩn Nhất nói cái gì, cậu kề sát đầu mình vào mặt đối phương, hơi thở ấm nóng phả lên cổ Bạch Cẩn Nhất.

“Bạch Cẩn Nhất.” Giang Thâm nằm ghé bên tai hắn, nhẹ giọng hỏi, “Lúc cậu đấm bốc ấy, cậu đã từng sợ cái gì chưa?”

Bạch Cẩn Nhất hơi buồn ngủ, hắn vòng tay qua người Giang Thâm, mơ mơ hồ hồ nói, “Có… sợ thua, đặc biệt là khi cậu đang ở đấy.”


Giang Thâm: “Vì sao vậy?”

Bạch Cẩn Nhất híp mắt, nghĩ một lát mới tiếp lời, “Tôi muốn trở thành người lợi hại nhất, một vị anh hùng ở trong lòng cậu.”

“Cậu chính là anh hùng.” Giang Thâm chân thành nói, “Trong lòng tớ, cậu chính là anh hùng.”

Bạch Cẩn Nhất khẽ nở nụ cười, hắn có chút thô lỗ xoa xoa đầu Giang Thâm, “Cậu đừng có học theo ba cái tạp chí kia, thả rắm cầu vồng lung ta lung tung.”

“Tớ đâu có.” Giang Thâm chui vào lòng hắn, dùng trán cọ cọ cằm hắn, “Lời tớ nói đều là thật.”

“Vậy còn cậu?” Bạch Cẩn Nhất hỏi, “Lúc cậu nhảy múa thường nghĩ đến chuyện gì?”

Giang Thâm không đáp lời ngay, một lúc sau, cậu mới buồn bã bảo, “Thầy nói muốn biết tớ nhảy múa vì điều gì.”

Bạch Cẩn Nhất: “Cậu trả lời thế nào?”

Giang Thâm: “Tớ nói vì thích.” Giọng cậu nhỏ dần xuống, “Thế nhưng thầy lại bảo, cái thích đó vô giá trị, điều này khiến tớ suy nghĩ lâu lắm rồi.”

Bạch Cẩn Nhất vỗ nhẹ lưng Giang Thâm như đang dỗ dành con nít, hắn hỏi: “Vậy cậu nghĩ ra chưa?”

Giang Thâm có vẻ cũng buồn ngủ rồi, cậu dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói, “Suy nghĩ bữa giờ vẫn chỉ nghĩ ra là vì thích thôi… Lúc nhảy múa, tớ không có cách nào để có thể giống được như sư huynh sư tỷ cả, tớ cứ toàn nhớ đến rất nhiều thứ.”

“Nhớ quê hương, nhớ cánh đồng hạt thóc, nhớ đàn cá bơi lội dưới ao, nhớ gà Tony trong sân, nhớ cha mẹ, nhớ anh Cẩu Mao, anh Thụ Bảo và Thanh Linh Tử.”

Giang Thâm dường như đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ, cậu chôn mặt trên vai Bạch Cẩn Nhất, “Tớ còn nhớ cậu nữa.”

Bạch Cẩn Nhất nhẹ giọng hỏi, “Nhớ tôi cái gì?”

Hắn chờ một chốc vẫn không thấy tiếng trả lời, Giang Thâm đã ngủ mất rồi.

Bạch Cẩn Nhất cúi đầu xuống, chăm chú ngắm nhìn gương mặt yên tĩnh khi ngủ của đối phương, nhắm mắt lại, đôi môi mềm mại chạm một cái lên trán Giang Thâm.


Vì để đẩy nhanh tiến độ cho Kinh Lạc Vân tập phần nhảy chính, lần đầu tiên trong đời Giang Thâm không về nhà ăn mừng Tết Nguyên Đán, Bạch Cẩn Nhất cũng không biết tìm lý do gì mà có thể ở lại cùng cậu, có điều cơm tất niên là do nhà họ Bạch chuẩn bị, họ đặc biệt mời một đầu bếp đến biệt thự chịu trách nhiệm nấu ăn cho cả hai.

Tối 30 Tết, Cẩu Mao gọi video cho Giang Thâm, Thanh Linh Tử giơ một bức tranh mới tô màu xong trước máy quay, đấy là hình vẽ Giang Thâm đang nhảy múa.

“Đẹp không nào?” Thanh Linh Tử đắc ý nói, “Đây là bức tranh đoạt giải thưởng đấy, chừng bạn về tớ tặng bạn treo trong nhà luôn.”

Cẩu Mao ló mặt vào, “Anh kể mày nghe, tranh đoạt giải của con bé này treo gần hết nhà trong thôn rồi.”

Giang Thâm không nhịn được cười, vội gọi Bạch Cẩn Nhất qua xem.

Hai người cùng nhau chúc Tết những người lớn trong nhà, các phụ huynh thì cứ nháo nhác bắt theo trào lưu, gửi lì xì cho Giang Thâm qua wechat.

Cuối cùng Thẩm Thụ Bảo ôm gà tới, cho gà Tony đối mặt với video, nói đùa, “Có muốn rải ít gạo để gà Tony dập đầu mấy cái với em không?”

Giang Thâm suýt nữa chết cười, “Ủa sao nó mập lên rồi?”

Thẩm Thụ Bảo: “Mùa đông rồi mà, đương nhiên phải mập lên chứ.”

Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa ầm ầm, Thẩm Thụ Bảo bưng laptop ra ngoài, “Ở thành phố lớn của mấy đứa chắc không được bắn pháo hoa nhỉ?”

Giang Thâm gật đầu, “Chỗ này yên tĩnh lắm.”

Thẩm Thụ Bảo khoe khoang nói, “Năm nay bọn anh chơi hẳn loại pháo lớn cơ.” Anh quay laptop qua chỗ mình, máy ảnh hướng ra ngoài ngoài sân, Cẩu Mao hỏi lớn, “Thấy anh không?!”

Giang Thâm trả lời, “Thấy ạ!”

Cẩu Mao nghe thấy bèn ngồi xổm xuống đốt dây dẫn, chấm lửa nhỏ tí tách chạy đi trong chốc lát, một viên lửa chớp nhoáng bay lên trời, tỏa ra bông hoa năm màu rực rỡ giữa màn đêm.

Cẩu Mao một tay ôm Thanh Linh Tử, tay kia kéo Thẩm Thụ Bảo tới, đứng kề vai nhau chen chúc trước máy quay, đằng sau họ là những đốm lửa ngập sắc màu đang rơi xuống.

“Thiên nga nhỏ!” Ba người cười lớn hét lên, “Năm mới vui vẻ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.