Đại Lão Vai Ác Hoài Trứng Của Tôi

Chương 26


Bạn đang đọc Đại Lão Vai Ác Hoài Trứng Của Tôi FULL – Chương 26


“Đóng cửa không tiếp?”
Sắc mặt Du Văn khó coi, thật ra cậu trai này chả nghe thấy họ đang làm gì bên trong cả, chỉ là cậu ta rõ ràng nghe thấy tiếng Lâm Ngọc nói gì đó rồi bị Nguyên soái mắng kêu cút đi.

“Đáng ghét! Được nuôi ăn thì kiêu ngạo cái khỉ gì.

Không phải chỉ nhìn đẹp chút thôi sao, cơ thể còn yếu như vậy … Chờ cậu ta sinh rồi, Nguyên soái chắc chắn sẽ đá đi!”
Mặt Quan chỉ huy nhìn cậu như kiểu “Cậu còn non lắm, chưa trải sự đời đâu”, rồi nói: “Ai biết được.”
“Nguyên soái không phải ghét cái loại ăn bám có nhan sắc này sao.

Chắc chắn là cái thứ đó trèo lên giường Nguyên soái, rồi lại mang thai, nên ngài mới phải dẫn thứ đó về, chứ sao Nguyên soái lại để ý thứ đó được chứ.” Du Văn nói lẩm nhẩm.

Quan chỉ huy lắc đầu.

Nguyên soái là kiểu người cho phép chuyện ngài không muốn xảy ra à? Y biết sâu này lúc đầu có thể lên được giường của Nguyên soái thì chuyện này ắt có nhiều vấn đề.

Còn chuyện ai sinh con cho ai ấy hả …
Bản thân Quan chỉ huy còn chưa thể tiếp thu nổi, y thở dài, lười nói nhiều với Du Văn nên trực tiếp đi ra ngoài.

Mấy ngày nữa Du Văn sẽ phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ trừng phạt, nhưng cậu ta hãy còn nhớ đến lời xin lỗi vẫn chưa được thốt ra của mình.

Hôm nay Du Văn cố ý chặn đường kiến trúc sư Nguyên soái gọi đến, với ý là mình sẽ dẫn đi.

Du Văn nhìn kiến trúc sư, hỏi với sự hiếu kỳ: “Trước kia anh ở Liên Bang à?”
“Phải, lúc trước tôi công tác ở Liên Bang tinh.

Tôi tìm hiểu rất nhiều tư liệu kiến trúc cổ của Liên Bang với hy vọng có thể làm Nguyên soái hài lòng.”
Du Văn nhăn mày, Nguyên soái luôn ghét cay ghét đắng Liên Bang cơ mà, tại sao kiến trúc phòng ốc một hai phải theo phong cách Liên Bang.

Quá kỳ lạ.

Du Văn và kiến trúc sư cùng đi tới phòng xép ở trạm không gian của Yến Tử Hàn, họ gõ cửa.

“Vào đi.”
Du Văn vừa đi vào thì thấy thân hình thon dài của Yến Tử Hàn đang tựa vào bàn sách, hắn đang buộc lại nút áo cho Lâm Ngọc.

“Bộ đồ này còn nóng không?” Nguyên soái nhìn người trước mặt mình, với động tác nhẹ nhàng và giọng điệu dịu dàng.

Lâm Ngọc hơi kéo cổ áo bằng vải che cổ mình xuống, lắc đầu.

“Không nóng, thoải mái lắm.”
Yến Tử Hàn kéo lại cho cậu, “Ừ, vậy thì mặc đi.”
Vẻ mặt Du Văn khi đối mặt với bầu không khí gia đình quái dị này rất khó tả.

Cậu không tin nổi, người kia có phải là Nguyên soái ít nói ít cười, giết hay phạt cũng quyết đoán, chỉ dùng một chân thôi cũng có thể đá gãy xương người ta không vậy?
Nhưng vẻ dịu dàng của Yến Tử Hàn khi nhìn thấy Du Văn thì lại bay đâu mất.

Du Văn vội đứng thẳng, “Nguyên soái, lúc trước tôi làm sai! Tôi đã lãnh phạt rồi, tôi còn dẫn kiến trúc sư đến đây.”
Nói xong câu đó cậu ta liền lập tức đi ra ngoài, đứng ở góc tường.

Rất nhanh sau ánh mắt Yến Tử Hàn đã quay sang kiến trúc sư.

Kiến trúc sư lấy ra vài bản vẽ phong cách khác nhau, kiến trúc sư muốn hiểu càng nhiều thêm về phong cách kiến trúc mà Nguyên soái thích.

Yến Tử Hàn trực tiếp đưa cho Lâm Ngọc, “Em chọn cái ưng nhất đi.”
“Em chọn á?” Lâm Ngọc hơi kinh ngạc.

Mà người kinh ngạc không chỉ mỗi Lâm Ngọc thôi.

Cậu có thể cảm nhận được cả kiến trúc sư và Du Văn cũng đang nhìn mình.


Yến Tử Hàn hơi muốn tranh công, “Ừ.”
Lâm Ngọc tức khắc cảm thấy áp lực rất lớn, thứ mà đã xây rồi là không thể thay đổi chính là phòng ở, “Nhưng đây là nhà của anh mà.”
Yến Tử Hàn nhăn mày, “Em sống với anh.”
“Em biết, em sao cũng được.” Lâm Ngọc vẫn đẩy bản vẽ ra.

Vẻ mặt Yến Tử Hàn không vui, “Cho em chọn thì cứ chọn đi.”
Lâm Ngọc vẫn luôn muốn đi tìm nơi gọi là Trái Đất, thì rõ ràng điều đó nói lên rằng cậu cũng rất muốn định cư trên tinh cầu, có một ngôi nhà ở Tinh Tế.

Cho nên Yến Tử Hàn mới quyết định định cư ở chủ tinh, hắn còn nghĩ rằng Lâm Ngọc sẽ rất vui.

Nhưng mấy ngày nay hắn thấy Lâm Ngọc nhiều ít thờ ơ với kế hoạch của mình.

Giờ đây Yến Tử Hàn cảm thấy Lâm Ngọc không muốn chọn là bởi vì Lâm Ngọc không định sống chung với hắn.

Lâm Ngọc không coi nơi này là nhà, không xem hắn là người một nhà.

Vậy nên khi hắn muốn cậu cùng chuẩn bị ngôi nhà, cậu mới cảm thấy sợ sệt và không vui.

Yến Tử Hàn nhìn vẻ mặt khó xử của Lâm Ngọc khi chọn bản vẽ, trong lòng càng không thoải mái.

Vậy thì hắn càng muốn Lâm Ngọc chọn! Không muốn ở với hắn, con sâu đó còn muốn đi đâu nữa.

Lên giường không phải rất tích cực sao? Mình cũng đã sinh trứng cho rồi mà còn muốn rời đi hả?
Mơ đi!
Yến Tử Hàn nghiêm mặt không nói lời nào.

Khi Lâm Ngọc chọn xong rồi, kiến trúc sư có vấn đề cần hỏi thì Yến Tử Hàn trực tiếp kêu đi hỏi Lâm Ngọc.

Khi kiến trúc sư hỏi xong vấn đề trong sự sợ hãi và rời đi cùng Du Văn, thì Lâm Ngọc mới nhìn Yến Tử Hàn.

“… Anh giận à?”
Lâm Ngọc bây giờ đã có kinh nghiêm dỗ Yến Tử Hàn rồi, gặp chuyện thế này thì cậu dứt khoát đi đến chủ động ôm lấy Yến Tử Hàn, mà quả nhiên người này không đẩy cậu ra.

“Sao lại giận rồi? Em sợ chọn anh không thích mà.”
Yến Tử Hàn liếc cậu một cái, nhìn có vẻ lạnh nhưng lời nói ra lại ấm áp vô cùng, “Ta không để bụng chuyện này.

Ta phí công như vậy chỉ muốn em thích thôi.”
Lòng Lâm Ngọc mềm chảy nước, nhìn vẻ giận dỗi của Yến Tử Hàn thì cảm thấy hắn quá dễ thương.

Nhưng Lâm Ngọc cảm thấy tâm trạng hiện giờ của Yến Tử Hàn đều bị ảnh hưởng bởi kích thích tố.

Chờ hắn sinh trứng xong có khi sẽ thấy cậu phiền, sợ là sẽ đuổi cậu đi không chừng.

Đến lúc đó nếu hắn nhìn đến phòng mình thì sẽ càng ghét hơn … Sợ là còn muốn đập đi xây lại.

Lâm Ngọc tuy lo nhưng không thể nói ra, đành phải hôn hắn, “Ừ … Em cũng thấy tốt mà.”
Vẻ mặt Yến Tử Hàn vẫn không vui lắm, nhưng thấy Lâm Ngọc muốn đứng lên thì lại kéo cậu ngã vào lòng mình, ôm Lâm Ngọc không buông tay.

Lâm Ngọc hơi muốn bật cười.

Kích thích tố ảnh hưởng Yến Tử Hàn lớn thật.

Yến Tử Hàn hiện giờ không muốn rời khỏi cậu.

Vào lúc Lâm Ngọc không biết nên dỗ hắn thế nào thì Yến Tử Hàn đột nhiên thay đổi đề tài.

“Cơ giáp em luyện đã tốt lắm rồi.”
“Vậy à?” Trong khoảng thời gian này Lâm Ngọc vừa học tiếng vừa học chiến đấu giả lập với Yến Tử Hàn.


Nhưng lần nào cậu cũng bị Yến Tử Hàn đánh cho be bét, cậu chỉ có thể giữ mạng lâu hơn một chút, cậu thật sự cảm thấy mình luyện chẳng coi là tốt.

“Ừ.

Có nghĩ đến vào trường quân đội hệ cơ giáp không?”
Lâm Ngọc rất kinh ngạc, “Em có thể không?”
Yến Tử Hàn nói: “Tuy em không thể lên chiến trường nhưng em rất thông minh, tinh thần lực cũng mạnh nữa.

Hoàn toàn có thể đi nghiên cứu chiến thuật hoặc cải tạo cơ giáp.

Sau này cũng có thể làm thầy.”
Yến Tử Hàn thấy Lâm Ngọc hứng thú thì cười, “Đi, ta dẫn em đi trường quân đội xem.”
Lâm Ngọc tuy không biết tại sao Yến Tử Hàn không giận nữa, nhưng vẫn vui vẻ gật đầu.

Yến Tử Hàn nắm chặt tay Lâm Ngọc dẫn cậu ra ngoài.

Người bình thường khi phát hiện mình thích một người thì chuyện thứ nhất nghĩ đến chính là bọn họ có phải cùng thích nhau hay không.

Nếu đúng vậy thì bọn họ có thể ở bên nhau.

Nếu không phải thì chỉ đành tiếc nuối từ bỏ.

Nhưng là Yến Tử Hàn thì không.

Hắn sẽ không bị động ngồi chờ đáp án, hắn thích nắm chặt vận mệnh mình trong lòng bàn tay.

Nếu hắn thích Lâm Ngọc, Lâm Ngọc nhất định phải thuộc về hắn.

Mà nếu Lâm Ngọc không thích hắn … thì cũng chả sao.

Yến Tử Hàn sao lại hoảng được, hắn còn bận nghĩ cách đây này.

Lâm Ngọc muốn vài thứ.

Lâm Ngọc nói muốn có một ngôi nhà, hắn cho cậu một căn.

Lâm Ngọc muốn lòng trung thành, hắn cho cậu cả.

Chờ khi Lâm Ngọc vừa có sự nghiệp vừa có con thì sao còn đi được nữa.

Đến lúc đó nếu Lâm Ngọc còn không chịu thay đổi thì hắn sẽ bắt người nhốt lại! Tóm lại cả đời này đừng mơ mà đi được.

Nhưng đó là cách tệ nhất.

Gông xiềng trên chân vẫn kém hơn thứ gông trong tim.

– –
Du Văn lúc này vẫn chờ bên ngoài.

Tuy cậu đã xin lỗi nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng, không muốn đi.

Cậu nghe Nguyên soái cho Lâm Ngọc chọn phòng đã tức giận vô cùng rồi, kết quả Lâm Ngọc còn đi tới đi lui không muốn chọn.

Đúng là chiều quá sinh hư, còn muốn Nguyên soái đi dỗ mình.

Không phải chỉ mang thai thôi sao?

Nhưng mà … sao một con người như Lâm Ngọc lại có thể mang thai được? Chẳng lẽ cậu ta là giống cái thật sao?
Tuy da thịt cậu ta non mịn nhưng nhìn không phải mà.

Hoàn toàn là đàn ông con trai, thân cũng không thấp.

…… Hay là song tính?
Có vài chủng tộc như vậy.

Du Văn bĩu môi, chắc là vậy rồi.

Hừ, trách không được yếu dữ vậy! Có khi bị mình đụng vào chút thôi cũng khóc lóc.

Suy nghĩ của Du Văn không biết khi nào đã chạy trật đường ray, đang lúc miên man suy nghĩ thì thấy Nguyên soái dẫn Lâm Ngọc ra khỏi phòng.

Du Văn sửng người, vội chạy theo.

Nguyên soái lạnh lùng nhìn cậu, che Lâm Ngọc sau mình, “Có chuyện gì?”
Du Văn khẩn trương, “Ngài đi đâu vậy?”
Yến Tử Hàn hơi không kiên nhẫn, “Phòng huấn luyện.”
Du Văn than một tiếng, “Ngài đã lâu không chỉ tôi chiến đấu rồi.”
Yến Tử Hàn căn bản mặc kệ Du Văn, trực tiếp dẫn Lâm Ngọc đi.

Nếu không phải Du Văn làm nhiệm vụ đáng tin cậy, lập không ít công lao cho hắn thì Yến Tử Hàn đã đuổi đi sớm rồi.

Hai người tới phòng huấn luyện.

Người ở trong nhìn thấy Yến Tử Hàn thì dừng việc huấn luyện đang làm lại, họ rất kích động.

“Nguyên soái!”
Yến Tử Hàn gật đầu, “Đội trưởng bước ra khỏi hàng.”
Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ lập tức chạy chậm khỏi hàng, hành lễ với Yến Tử Hàn.

Yến Tử Hàn chỉ Lâm Ngọc, “Dùng vũ khí giả lập đánh 1:1 với em ấy.”
Lâm Ngọc hơi nóng lòng muốn thử.

Nhưng Đội trưởng thì lại hơi sợ hãi.

Từ sau chuyện Du Văn đến lãnh phạt, Tham mưu trưởng vì sợ Lâm Ngọc bị ai đó làm bị thương nên truyền ra chút tiếng gió cho cấp dưới.

Hiện giờ gần như ai cũng biết Nguyên soái mang một cậu trai đẹp từ ngoài về, người ta còn mang thai con hắn nữa.

Tuy huấn luyện giả lập chỉ dùng đến tinh thần lực, sẽ không làm cơ thể bị thương, nhưng khi Đội trưởng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lâm Ngọc thì cũng ngượng không đánh nổi.

Lỡ dọa người ta thì làm sao! Thế thì không tốt chút nào!
Du Văn cũng đi cùng hai người đến đây, vốn dĩ cậu ta sợ Nguyên soái giận nên núp phía sau không dám lên tiếng.

Nghe Yến Tử Hàn nói xong thì tiến lên, “Tôi có thể đánh với cậu ta.”
Yến Tử Hàn liếc nhìn Du Văn, tuy hắn cảm thấy phiền nhưng do băn khoăn Đội trưởng kia quá yếu không biểu hiện được năng lực của Lâm Ngọc, nên hắn gật đầu.

“Được.

Hai người đánh, ta nhìn.”
Du Văn nghe vậy thì rất kích động, cậu chàng hơi đắc ý mà nhìn Lâm Ngọc.

Cậu cảm thấy nhất định là vì Lâm Ngọc cứ quấn lấy Nguyên soái nói muốn chơi cơ giáp nên ngài ấy phiền không thôi, không còn cách nào mới dẫn người đến.

Cậu biết Nguyên soái không thật sự thích Lâm Ngọc mà! Nếu không thì dù biết Lâm Ngọc sẽ thua, còn cho mình đánh với cậu ta làm gì.

Đến lúc đó ngài cũng mất mặt với mọi người.

Bởi vì cậu rất lợi hại!
Nếu đánh thì những người trong phòng cũng tự lùi xuống dưới, cho Lâm Ngọc và Du Văn đứng giữa sân.

Vũ khí giả lập được mang lên rất nhanh, Lâm Ngọc chớp mắt, Du Văn đứng phía trước đã biến thành cơ giáp.

Cơ giáp này pha giữa trắng và xanh, đằng sau còn có một cái đuôi rất bén, từng đường nét thiết kế mang lại cảm giác rất “mạnh”.

Rõ ràng cơ giáp này được căn cứ theo số liệu của cái thật.


Lâm Ngọc vẫn chọn cái cơ giáp trước kia cậu dùng, cậu luôn huấn luyện với Yến Tử Hàn nên cũng dùng chung.

Lúc này thứ mà Du Văn nhìn thấy chính là cơ giáp màu đen của Nguyên soái.

Du Văn không thể tin nỗi, vậy mà Nguyên soái lại chịu chia sẻ số liệu cơ giáp cho người này! Lúc trước cậu xin rất lâu Nguyên soái cũng không cho cậu thử dù chỉ một lần.

Cái người này dám dùng cơ đấy! Cơ giáp của Nguyên soái phải có tinh thần lực rất cao mới dùng được, nếu người này chưa tới cấp A thì không tài nào nhúc nhích nổi!
Không biết lượng sức mình!
Dù sao thì chỉ cần không đụng tới đứa bé trong bụng là được.

Hừ, xem cậu đánh người thế nào này!
Du Văn muốn cho Lâm Ngọc biết, cậu căn bản không xứng đứng bên cạnh Nguyên soái.

Du Văn tức giận nên tất nhiên không nhường, nhưng điều Du Văn không ngờ tới là lúc cậu lao đến Lâm Ngọc đã lủi đi một cách nhẹ nhàng.

Du Văn đần mặt ra.

Không thể nào.

Cậu xoay người lại một lần nữa để xác định mục tiêu, sau đó đánh tới với mười hai vạn phần tinh thần lực.

Nhưng càng đánh Du Văn càng hãi, cậu quả thật không tin nổi, người đối diện…!thật sự không phải Nguyên soái sao!?
Tinh thần lực khủng khiếp thế này.

Thêm mấy chiêu thức quen thuộc! Cái cảnh chỗ nào cũng bị đè ép, làm người ta không thể xoay xở nỗi, những cảm giác này cậu chỉ gặp khi chiến với Nguyên soái.

Không không, nếu phải nói lại thì người đối diện còn dịu dàng hơn Nguyên soái nhiều … còn cho cậu ít thời gian để thở.

Cuối cùng Du Văn vẫn bị quét xuống đất, cuộc đối chiến này đã kết thúc.

Du Văn ngẩng đầu, dùng vẻ mặt tin không nỗi nhìn người trước mặt.

Đường nét đẹp đẽ, khí chất ôn nhuận, làn da trắng nõn, đôi mắt xinh ngất ngây mang nét cười nhu hòa, đang cúi đầu nhìn cậu.

Người nọ là Lâm Ngọc.

Người này không phải bình hoa.

Cậu ta! Tinh thần lực của cậu ta vậy mà lại trên cơ mình, mà mình đã là cấp S rồi đấy.

Nhất định tinh thần lực của người này không kém gì so với Nguyên soái.

Cậu ta mạnh vậy sao!
Còn, còn đẹp nữa chứ …
Trách không được Nguyên soái lại thích.

Người không biết tự lượng sức rõ ràng là mình, mặt Du Văn đỏ lên.

Lâm Ngọc cười với cậu, “Anh rất lợi hại.”
Cậu thấy người này rất mạnh nhưng ngay từ đầu đã hơi khinh địch, sau đó từng bước đi của cậu ta bị quấy rầy, cuối cùng là sự tập trung không tốt lắm, vậy nên Lâm Ngọc mới có thể nhân cơ hội đánh ngã được.

Thời gian huấn luyện của Lâm Ngọc còn ít, trước kia chỉ tiếp xúc với mỗi Yến Tử Hàn, cậu luôn cảm thấy bản thân quá yếu.

Mà hôm nay đánh một trận với người này cậu đã lấy lại được chút tự tin.

So với Yến Tử Hàn, mỗi một chiêu thức của Du Văn như được thả chậm lại.

Lâm Ngọc tin rằng khi mình đã thuần thục tác chiến cơ giáp rồi, khi đấu với Du Văn thêm lần nữa thì sẽ càng thêm nhẹ nhàng.

Đây là điều Yến Tử Hàn muốn Lâm Ngọc cảm nhận.

Lúc này Du Văn vẫn còn ngây ngốc nhìn Lâm Ngọc, nghe cậu nói thì mặt càng đỏ hơn, nhưng vẫn mạnh miệng, “Cậu, cậu đừng đắc ý vội … đấu trong giả lập không chuẩn đâu, nếu mà thực chiến thì tôi còn lợi hại hơn.”
Lâm Ngọc hơi sửng sốt, “Vậy hả?” nhưng Yến Tử Hàn nói rằng đấu giả lập hoàn toàn tả thực mà.

“Chứ gì nữa, tôi chỉ không kịp thích ứng thôi.”
Du Văn nhìn chằm chằm Lâm Ngọc, cậu chàng còn chưa ý thức được thái độ của mình đã thay đổi, tuy cố tỏ ra khinh thường nhưng giọng đã có mong mỏi, “Chúng ta đấu một lần nữa!”
Yến Tử Hàn đứng nhìn phía xa xa, khóe miệng bắt đầu hơi nhếch, trực tiếp bước lại chen vào giữa hai người, nói với Du Văn: “Không có chuyện gì thì đi làm nhiệm vụ!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.