Bạn đang đọc Đại Lão Vai Ác Hoài Trứng Của Tôi FULL – Chương 24
Sau khi nghe câu nói kia, Lâm Ngọc đang ở gần nhất đã thấy được mắt Yến Tử Hàn đột nhiên mở lớn, đôi ngươi thả lỏng chợt co lại.
Vẻ mặt không thể coi là vui được.
“Anh nói gì?” Yến Tử Hàn đứng lên.
“Ngài … mang thai đã ba tháng rồi.”
Ba tháng trước là vào lúc Yến Tử Hàn gặp Lâm Ngọc lần đầu tiên.
Giọng Quan chỉ huy nghe hơi run, y vội vàng nói thêm: “Tôi đã kêu phòng trị liệu chuẩn bị xong công cụ phá thai rồi, ngài đến thì lúc nào chúng tôi cũng có thể bắt đầu ngay …”
Hành động mặc quần áo của Yến Tử Hàn dừng một chút, “Biết rồi …”
Lâm Ngọc còn chưa kịp phản ứng lại câu nói vừa rồi thì lòng lại cảm thấy khẩn trương, cậu hơi hoảng nhìn về phía Yến Tử Hàn, “Anh … muốn đi sao?”
Yến Tử Hàn cúi đầu mặc quần áo không nói chuyện.
“Xin lỗi … tôi, tôi có thể đi cùng không?” Lâm Ngọc vội vàng đứng lên nhưng Yến Tử Hàn chỉ quay đầu nhìn cậu một cái, hắn không nói gì thêm, rời đi mà không chờ Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc ngây ngốc nhìn cửa, cậu bụm mặt, ngã ngồi trên giường.
– –
Chỉ huy tin rằng Nguyên soái sẽ xử lý chuyện này rất nhanh.
Bởi vì Nguyên soái rõ ràng là nam, mà không ngờ cũng có bộ phận của Trùng cái, khó trách việc này lại trở thành vảy ngược của Yến Tử Hàn.
Hơn nữa Nguyên soái chưa bao giờ thể hiện rằng mình muốn có đời sau cả, huống chi đừng nói là tự mình sinh.
Quan chỉ huy lo Nguyên soái khi biết tin này sẽ tức giận tột độ, nên mới kêu bác sĩ chuẩn bị công cụ phá thai.
Khi Yến Tử Hàn mở cửa vào, nhìn hắn lại không giống như Quan chỉ huy nghĩ.
Nguyên soái tuy đang cau mày nhưng cũng không kêu phẫu thuật liền, thậm chí cũng không có vẻ tức giận và ghét cay ghét đắng.
Hắn chỉ nhìn về phía bác sĩ, hỏi: “Sao chuyện này lại xảy ra?”
Tuy các chủng tộc mang hình người đều có khả năng sinh sản đời sau.
Nhưng với một kẻ cao lớn thêm máu lai như Yến Tử Hàn thì rất dễ bị vô sinh.
Gen Long tộc của hắn là nam tính, còn gen của Trùng tộc lại là giống cái, tuy rằng có túi sinh sản nhưng lại phát dục không hoàn toàn, không thể chịu nổi việc mang thai.
Hơn nữa gen Long tộc của hắn vẫn luôn áp đảo, ngay cả mắt hắn cũng là màu xanh xám chứ không phải vàng.
Bác sĩ nói: “Có thể là do ngài ngoài ý muốn tiếp xúc với pheromone Trùng tộc với mật độ rất dày đặc, gen Trùng tộc của ngài bị kích phát trong một đêm, từ gen ẩn thành trội, vì thế nên cơ thể ngài cũng bắt đầu thay đổi.
Sự khó chịu mấy ngày nay của ngài là do kích thích tố trong cơ thể bị biến đổi mạnh.”
“Căn cứ vào mấy thông tin tôi vừa xem thì Trùng cái vì đang trong quá trình mang thai nên cơ thể sẽ có biến đổi, kích thích tố của cơ thể cũng thế.
Vậy nên trong khoảng thời gian mang thai sẽ rất ỷ lại pheromone của bạn đời mình là Trùng đực.
Cũng từ đây bài xích pheromone của Trùng đực khác.”
“Nhưng Nguyên soái chỉ cần phá thai bây giờ, và dùng thêm nhiều thuốc phụ trợ thì rất nhanh sẽ về lại bình thường, cũng sẽ không ỷ lại nhiều vào pheromone của Trùng đực kia nữa.”
Bác sĩ còn nói thêm: “Đương nhiên ngài cần phải tránh tiếp xúc với pheromone Trùng đực kia mới được, vậy mới tương đối không tái nguy hiểm nữa.”
Quan chỉ huy nghe vậy thì lại lo một khi Nguyên soái làm phẫu thuật xong sẽ trở mặt cho sâu kia ngủm luôn.
Rốt cuộc trạng thái mấy tháng nay của Nguyên soái thoạt nhìn không bình thường lắm …
Đầu óc Nguyên soái mà tỉnh táo rồi thì có phải sẽ tìm sâu kia tính sổ không? Y nhìn về phía Nguyên soái.
Yến Tử Hàn ôm hai tay, cau mày, hắn nãy giờ không nói gì.
“Ba tháng rồi?”
“Đúng vậy, thời gian mang thai của Long tộc đại khái là 12 tháng, Trùng tộc hình như là 4 tháng, dựa vào sự phát triển phôi thai của ngài thì quá trình phát triển của quả trứng đó tầm năm đến sáu tháng.”
“Nhưng dựa vào kỹ thuật như hiện nay thì phá thai sẽ không gây bất kỳ ảnh hưởng nào xấu đến cơ thể ngài.
Lúc nào chúng ta cũng có thể bắt đầu.”
– –
Lâm Ngọc một mình trong phòng, cậu ảo não ngồi xổm trên mặt đất.
Cậu vẫn luôn mơ hồ cảm thấy Yến Tử Hàn thích pheromone của mình hơi quá, như thể không có là không đi đâu được.
Thậm chí đôi khi nó làm cậu nghĩ Yến Tử Hàn còn thích cậu nữa cơ.
Nhưng giờ cậu biết lý do rồi.
Tất cả là do Yến Tử Hàn mang thai ngoài ý muốn.
Hơn nữa Yến Tử Hàn cũng không cần đứa bé, giờ chắc đã lấy đứa bé ấy ra mất rồi.
Lâm Ngọc rất khó chịu.
Một mặt cậu mong Yến Tử Hàn có thể nghĩ lại, đừng bỏ đứa bé đi nhanh quá.
Mặt khác thì cậu cảm thấy mình không có quyền can thiệp vào quyết định của Yến Tử Hàn.
Tuy nói cái đêm đầu tiên đó ngay cả Lâm Ngọc cũng làm trong bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đến chuyện vì hành động của mình mà khiến một sinh linh không thể có mặt trên thế giới này làm cậu khó chịu không thôi.
Lúc này đột nhiên cửa mở ra.
Lâm Ngọc vội vàng ngẩng đầu nhìn sang, là Yến Tử Hàn đã về.
Lâm Ngọc lập tức đứng lên từ trên mặt đất, cẩn thận đi qua chỗ hắn.
Mặt Yến Tử Hàn chẳng có vẻ gì, hắn đứng ở cửa với một ánh nhìn bình tĩnh.
Lâm Ngọc đứng trước mặt hắn đột nhiên lại thấy hơi sợ, cậu nhẹ giọng hỏi, “Anh phá rồi à …”
Yến Tử Hàn không trả lời.
Lâm Ngọc lui ra sau một bước theo bản năng.
Cậu sợ quãng thời gian thân mật giữa hai người trước kia chỉ là ảo giác, chọc một cái đã vỡ.
Không có ảnh hưởng của pheromone, Lâm Ngọc cũng không biết bây giờ có phải Yến Tử Hàn muốn ném cậu đi hay không.
Yến Tử Hàn nhìn sắc mặt Lâm Ngọc đã hơi trắng, mà còn trốn hắn nữa, dường như cậu và hắn vừa trở nên xa lạ, Yến Tử Hàn chau mày, đi lên trước một bước, “Không phá.”
Lâm Ngọc vui vẻ, đi lên một bước, “Chưa phá sao?”
Lúc này lòng Yến Tử Hàn mới thoải mái một chút, thậm chí còn thấy hơi may mắn vì hắn chưa làm phẫu thuật.
“Ừ.” Hắn dừng một chút, tìm một lý do có lý, “Hơi muộn rồi.”
Lâm Ngọc quan tâm nhìn hắn, “Không tốt cho cơ thể sao, vậy thì đừng phá …”
Giọng Lâm Ngọc càng nói càng nhỏ: “Có thể sinh đứa bé ra không?”
Yến Tử Hàn nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Ngọc, hắn không nói chuyện, như đang tự hỏi.
Lâm Ngọc không tự tin lắm, cậu muốn tranh thủ khuyên nhủ Yến Tử Hàn, “… Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Anh đừng nói gì cả, tôi sẽ cố gắng nuôi con.”
Yến Tử Hàn vẫn nhìn cậu, “Cậu thích à?”
Con của cậu và Yến Tử Hàn sao?
“Thích chứ.” Sao lại không.
Yến Tử Hàn cụp mắt, trực tiếp nắm lấy tay Lâm Ngọc, “Ta có nói không cần à.”
Lòng Lâm Ngọc thả lỏng, lập tức nở nụ cười, “Thật không, vậy tốt quá.
Sinh đứa bé ra nào.”
Cậu vui mừng ôm Yến Tử Hàn, sau đó tay chân chợt luống cuống nhìn bụng hắn, “Khi nào thì sinh?”
Ánh mắt Yến Tử Hàn vẫn rong ruổi theo khuôn mặt Lâm Ngọc, “Bác sĩ nói căn cứ theo tình trạng phát triển thì đại khái một hai tháng nữa là sinh.”
“Nhanh thế.” Lâm Ngọc bắt tay để lên bụng Yến Tử Hàn, “Hoàn toàn nhìn không ra.”
Yến Tử Hàn dừng một chút rồi vén quần áo lên, bụng hắn đúng là vẫn vậy, không nhìn kỹ thì chẳng thấy nhô lên gì cả, “Là đẻ trứng, đẻ ra rồi thì mấy tháng sau mới phá trứng.”
Lâm Ngọc chớp chớp mắt, gần như đã quên mất hắn không phải người.
Nhưng mà trước khi sinh thì bụng sẽ lớn ra sao? “Không sao, như thế sẽ không vất vả.”
Lâm Ngọc nhếch khóe miệng, cúi đầu chuyên tâm vuốt ve bụng Yến Tử Hàn, từng làn sóng cảm giác ấm áp và thoải mái đánh tới làm Yến Tử Hàn hơi hơi nhắm mắt lại.
Đúng là Yến Tử Hàn không muốn có đời sau, và trước nay cũng không coi bản thân là giống cái, còn … đẻ trứng cho người ta nữa.
Trên thực tế, trước khi gặp Lâm Ngọc thì mỗi việc nghĩ đến chuyện này thôi là hắn lại cảm thấy ngứa tay muốn giết người.
Nhưng vì trứng này là của Lâm Ngọc, nên khi nghe tin mình mang thai thậm chí hắn cũng không tức giận.
Ngược lại khi nghe bác sĩ nói nếu muốn đè lại gen Trùng tộc thì nên không bao giờ gặp lại Lâm Ngọc nữa, chuyện này mới khiến nội tâm Yến Tử Hàn bất mãn ghê gớm.
Yến Tử Hàn tự hỏi rất lâu rằng mình nên làm gì bây giờ, nửa ngày sau bỗng nhiên hắn mới ý thức được thứ mình đang nghĩ trong đầu không phải là mau chóng thoát khỏi quả trứng này, mà là nếu phá rồi thì hắn nên làm cách nào để cột Lâm Ngọc lại bên cạnh mình.
Vào lúc đó, Yến Tử Hàn rốt cuộc cũng ý thức được chỉ sợ là mình đã thích sâu đó mất rồi.
Pheromone và kích thích tố chỉ có thể ảnh hưởng thân thể hắn, chứ không thể ảnh hưởng lòng hắn.
Từ lúc bắt đầu nếu thật sự chán ghét thân cận với Lâm Ngọc thì Yến Tử Hàn không có chuyện để sâu còn sống.
Nếu trong ba tháng này Yến Tử Hàn có một chút phản cảm việc mình dính lấy Lâm Ngọc, thì không có chuyện hắn vẫn mãi không chịu đi kiểm tra.
Hắn căn bản lấy việc cơ thể mình không thoải mái để làm cớ, dung túng bản thân thân cận với Lâm Ngọc.
Yến Tử Hàn nhìn người tuấn tú với vẻ mặt dịu dàng trước mặt, hắn vẫn chắc rằng thứ mình muốn chính là nắm người này thật chặt trong lòng bàn tay.
“Em nói muốn chịu trách nhiệm?”
Lâm Ngọc gật đầu, “Ừ.”
“Vậy em không được bị kẻ khác câu mất để đi nhìn tinh cầu nào đó nữa.
Em phải ở với ta.
Nếu em thích sống trên tinh cầu thì hai ta đến chủ tinh.”
“Được, em không đi đâu cả.” Lâm Ngọc lập tức đứng thẳng thân mình, “Anh mang thai rồi, chuyện gì anh nói em cũng nghe.
Không làm anh giận nữa đâu.”
Yến Tử Hàn có chút ngoài ý muốn nhìn Lâm Ngọc một cái, đột nhiên nhếch khóe miệng.
“Ồ, thế à?”
Lâm Ngọc mờ mịt như vào nhầm hang hổ, cậu vẫn ngây thơ mà gật đầu, “Đương nhiên.”
“Ta sẽ kêu họ thiết kế quần áo mới cho em.
Sau này ra ngoài em phải che cổ lại.
Không thì gió thổi qua một cái là pheromone em phiêu khắp nơi theo gió mất.”
Lâm Ngọc hơi ngây người, “Ố?”
Yến Tử Hàn che bụng, “Em có ý kiến?”
“Không, không có …”
Yến Tử Hàn vừa lòng nhếch khóe miệng, đột nhiên hắn cảm thấy sinh trứng gì đó cũng không sao, “Một khi đã như vậy, em đeo thiết bị định vị lên luôn đi.”
Lâm Ngọc: “…” Tại sao phải đeo định vị??
Nhưng Yến Tử Hàn còn chưa nói xong, “Sau này lúc nào cũng phải ở gần ta, đảm bảo trong tầm mắt của ta.
Nếu muốn đi WC thì báo cáo một tiếng.
Cũng không được tùy tiện nói chuyện với người khác.”
Lâm Ngọc: “…………”
Lâm Ngọc mặc niệm trong lòng rằng ảnh đang mang thai, đang mang thai, nhất định là kích thích tố đang không bình thường.
Ừ đúng rồi, chờ sinh xong thì tốt thôi!
“Được …”
“Ôm ta.”
Lâm Ngọc ngoan ngoãn ôm hắn, cậu còn suy một ra ba vượt mức hoàn thành nhiệm vụ mà hôn Yến Tử Hàn một cái.
Yến Tử Hàn cong khóe miệng, đuôi mày đều là ý cười, trông rất rất vừa lòng.
– –
Ngày hôm sau Quan chỉ huy đi vào văn phòng Yến Tử Hàn, thì thấy Nguyên soái nửa ôm Lâm Ngọc, để sâu ngồi trên đùi mình, còn hắn thì đang chỉnh một cái vòng ngắn trên cổ sâu, “Cứng thế này có khó chịu không?”
Lâm Ngọc cúi đầu, bất đắc dĩ kéo kéo vòng cổ định vị, “Khó chịu, thật ra … không khó chịu.”
Lâm Ngọc giương mắt lên thấy Quan chỉ huy thì càng thêm xấu hổ, vội vàng đứng dậy khỏi đùi Yến Tử Hàn.
Nguyên soái vươn tay ra liền cầm lấy cổ tay cậu, nhấn cậu ngồi xuống.
Quan chỉ huy cứng đờ tại chỗ, khó tránh khỏi cảm thấy khó tin.
Sao sâu còn có thể dính Nguyên soái ghê hơn trước nữa vậy??
“Nguyên soái, ngài … đã quyết định rồi sao?”
“Rồi.”
“Vậy thì khi nào …” Đi làm phẫu thuật?
Yến Tử Hàn để Lâm Ngọc ngồi bên người mình, ngẩng đầu đưa việc cho y, “Hôm nay khởi hành, về chủ tinh.”
Quan chỉ huy:???
Không phải, ý của Nguyên soái là muốn …
Sinh ra sao???
– –
Tinh hạm chạy một vòng liền đến một tinh cầu màu xanh.
Tinh hạm nối một đường ra với trạm không gian, cửa khoang mới vừa mở ra thì một cậu trai đã nhào về phía Yến Tử Hàn, giống như một con chim đang độ vui sướng.
“Nguyên soái! Ngài đã về!”
Anh trai này có một mái tóc dài vàng nhạt, tai hơi nhọn, ở trên còn dính vài vảy cá màu xanh nhạt.
Mặc một bộ chế phục màu xanh, trông rất xinh đẹp.
Tiếng nói cũng rất trong trẻo êm tai.
“Tôi vui quá, tôi nhớ ngài chết đi được!”
Nơi này có rất nhiều người, mà anh chàng này lại như thể chỉ nhìn thấy mỗi một mình Yến Tử Hàn, mang theo ánh mắt lấp lánh tràn ngập ánh sáng vọt thẳng tới trước mặt Yến Tử Hàn, nhưng rốt cuộc cũng không dám đụng vào hắn.
“Ừ.” Yến Tử Hàn lạnh nhạt nhìn thoáng qua người nọ, nắm lấy tay Lâm Ngọc tránh người nọ rất rõ ràng, kéo Lâm Ngọc đi khỏi.
Người đẹp Thủy tộc với mái tóc vàng lúc này mới chú ý tới Lâm Ngọc, chàng ta không thể tin nổi mà to hai mắt nhìn.
Mình theo đuổi Nguyên soái lâu như vậy mà Nguyên soái vẫn luôn không thèm để ý tới.
Nhưng mới đi ra ngoài một chuyến thôi mà, tại sao còn dẫn về một người?! Đã dẫn về còn nắm tay dắt đi!
______
Tác giả có lời muốn nói:
Thủy tộc: Người kia là ai?!
Thủy tộc: Đáng ghét, sao lại đẹp dữ vậy ….