Đại Lão Thành Con Trai Ba Tuổi Của Tôi

Chương 19: Bất Đắc Dĩ Nuôi Nam Chính


Đọc truyện Đại Lão Thành Con Trai Ba Tuổi Của Tôi – Chương 19: Bất Đắc Dĩ Nuôi Nam Chính


Nghiêm Cảnh Dương nhấp nhấp cái miệng nhỏ, cũng không biết có phải động tác lau cằm vừa rồi của Đường Tô chọc giận hắn hay không, khuôn mặt như bánh bao cứng đờ, lông mày nhíu chặt, giọng nói hung dữ: “Buổi trưa cô học xong thì quay về đưa tôi đến một nơi.”
Cho đến buổi trưa, Đường Tô mới biết Nghiêm Cảnh Dương dùng điện thoại di động của mình liên lạc với một người.
Tầng cao nhất của quán cơm nổi tiếng ở thành phố B, gần tới buổi trưa mà bên trong đã không còn chỗ ngồi.
Đường Tô mang theo Nghiêm Cảnh Dương đi vào, ở một cái bàn thấy được gương mặt quen thuộc, thì ra là hắn hẹn với thư ký tâm phúc trước kia của mình – Tần Hạo.

Ánh mắt Đường Tô rơi trên đỉnh đầu màu đen của Nghiêm Cảnh Dương, cho nên hắn phải rời đi sao? Hắn trở về làm tổng tài Nghiêm thị?
Quá tốt!
“Tôi ngồi chờ ở bàn bên kia, hai người nói chuyện trước đi, có gì thì gọi tôi một tiếng.” Biết bọn họ nói chuyện phiếm, cô không tiện ở đó, Đường Tô hiểu chuyện để cho phục vụ bố trí thêm một cái bàn.
Tần Hạo nhìn tên nhóc trước mặt, dáng vẻ non nớt đó làm anh ấy không thể tin tưởng được đứa trẻ này chính là người uy phong sáng suốt kia, không gì có thể làm khó ông chủ, Nghiêm tổng.

Nhưng mà tối hôm qua khi nhận được nội dung bên trong tin tức, hơn nữa còn có dáng vẻ giống với Nghiêm tổng.

Không, ánh mắt lãnh khốc giống như Nghiêm tổng, anh ấy lại cảm thấy chuyện này quá vô lý, nói không chừng lại là sự thật sao?
“Nghiêm… Nghiêm tổng?” Tần Hạo mất tự nhiên ho khan một tiếng, nhìn tên nhóc kia rồi mở miệng hỏi.
“Là tôi.” Đôi chân nhỏ bé ngắn ngủn của Nghiêm Cảnh Dương đạp lên thanh gỗ ở trên ghế, cái mông nhỏ di chuyển một chút sau khi leo lên, sau đó cả người ngồi ổn định vào chỗ.
Tần Hạo nhìn tên nhóc trước mặt mình, liều chết kiềm chế lại suy nghĩ muốn cười, hắn đủ ba tuổi rồi sao?
“Rất buồn cười sao?”
Nghiêm Cảnh Dương nhướn mày, đôi mắt đen tuyền nhìn khóe miệng cong lên của thư ký: “Tôi xem tin tức, bố tôi đến công ty?”
Giọng điệu này, ngoại trừ âm thanh non nớt trong vắt còn mang theo hơi thở của một đứa trẻ, thật đúng là giống Nghiêm tổng như đúc.
Tần Hạo nghiêm túc trong nháy mắt, trả lời theo bản năng ngay lập tức: “Đúng vậy.

Chẳng qua do Nghiêm tổng anh từng phân phó qua, không có chữ ký của anh thì không cho phép sử dụng một phần vốn của Nghiêm tổng, cho nên kế toán bên kia cũng đang mắc kẹt.”
“Ừ, ai đã chụp hình miếng đất ở khu phía tây?”
Nghe thế, Tần Hạo nghiêm túc hơn, anh ấy báo cáo: “Nó được chụp bởi một công ty bất động sản tên là Thịnh Thế.” Mảnh đất phía tây chỉ có anh ấy cùng với Nghiêm tổng, còn có chú ba của Nghiêm tổng biết.

Nghiêm tổng trên đường đi tham gia hội đấu giá thì gặp tai nạn nên chết.
Việc đó làm cho mọi người không thể tin được, nhưng Tần Hạo không thể không bắt đầu tin rằng tên nhóc trước mặt mình thật sự là Nghiêm tổng.
“Nghiêm tổng, anh…” Anh ấy muốn hỏi, tại sao Nghiêm tổng lại không chết, ngược lại biến thành dáng vẻ như thế này.

Nhìn thấu được thắc mắc của thư ký, giọng nói non nớt của Nghiêm Cảnh Dương lạnh lùng nói: “Chuyện này xảy ra bất ngờ, sau khi tôi tỉnh lại thì biến thành thế này, chuyện này không được tiết lộ cho những người khác.”
“Tôi biết rồi.

Nghiêm tổng, có cần tôi đi chuẩn bị chỗ ở hay không?” Hắn đã chết đi nhiều ngày như thế nhưng cũng không ai phát hiện được, Tần Hạo biết rằng với dáng vẻ này thì hắn sẽ không thích hợp để xuất hiện ở tập đoàn Thắng Cảnh, hoặc là xuất hiện trước mặt những người quen biết, nếu không sẽ bị bắt đi làm nghiên cứu.
“Tạm thời không cần, bây giờ tôi ở chỗ Đường Tô.” Nghiêm Cảnh Dương vẫn luôn yên tâm với thư ký đã đi theo mình gần tám năm, thậm chí Tần Hạo như là người nhà của hắn và còn đáng tin cậy hơn, luôn trung thành.
“Đường…”
Tần Hạo kinh ngạc, anh ấy không nghe nhầm chứ, Đường Tô? Đó không phải là tên tiểu thư nhà họ Đường sao? Cho nên người vừa rồi chính là tiểu thư nhà họ Đường? Khó trách mặt mày rất quen thuộc.
Anh ấy cũng hơi giật mình, phải biết rằng Nghiêm tổng đối với Đường tiểu thư vẫn luôn rất chán ghét, thái độ chán chường, hận không thể cách xa một chút.

Thậm chí có nhiều lần, Đường tiểu thư bị bảo vệ công ty Thắng Cảnh đuổi ra khỏi tòa nhà, người dặn dò bảo vệ làm việc chính là cô gái trước mặt này.
“Tạm thời tôi cần ở bên cạnh cô ta.” Lông mày Nghiêm Cảnh Dương nhíu chặt lại, coi như đó là lời giải thích.
“Gần đây công ty bất động sản Vĩnh Vượng của nhà họ Đường xảy ra không ít vấn đề, lúc trước anh căn dặn muốn đè ép Vĩnh Vượng, hội đồng quản trị cũng đã đồng ý, đoán chừng khoảng một thời gian nữa sẽ có biện pháp, bây giờ, theo ý anh là…” Nếu hiện tại Nghiêm tổng cần sự trợ giúp của Đường tiểu thư, Tần Hạo không biết có nên làm theo kế hoạch ban đầu hay không.

Hai hay nhỏ bé mũm mĩm của Nghiêm Cảnh Dương khoanh trước ngực, đôi mắt đen tuyền của hắn nhìn Đường Tô ngồi cách đó không xa, đôi lông mày non nớt nhíu lại theo bản năng: “Cứ làm theo kế hoạch.”
Tần Hạo gật đầu một cái: “Vâng, Nghiêm tổng.” Cho dù bây giờ Đường tiểu thư giúp đỡ Nghiêm tổng, chỉ sợ là không đả động được Nghiêm tổng nửa phần.

Lúc trước những hành vi của cô đã khiến cho Nghiêm tổng chán ghét mà vứt bỏ.
Mà Đường Tô ở cách đó không xa đã gọi những món ăn mà mình yêu thích, nhưng cô vẫn không yên lòng, một đôi mắt đen ngập nước thỉnh thoảng nhìn về phía Nghiêm Cảnh Dương.
Cũng không biết thư ký Tần Hạo có nhận ra ông chủ của mình hay không.

Dù sao chuyện vô lý như thế, quả thật khiến cho người khác khó tin tưởng, thậm chí còn có thể khiến cho người ta nghĩ rằng hắn bị bệnh thần kinh.
Cô cắn đũa, suy nghĩ, nếu như thư ký của hắn không nhận ra, vậy cô… không có cách nào ngoài việc tiếp tục nuôi tên nhóc này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.