Đọc truyện Đại Lão Thành Con Trai Ba Tuổi Của Tôi – Chương 12: Lo Chuyện Bao Đồng
Tiếng đàn piano trong nhà hàng vang lên trầm thấp dễ nghe, ánh đèn màu vàng nhẹ nhàng ấm áp.
Đường Tô xắn một miếng nhỏ bánh kem chocolate bỏ vào miệng, cuộn đầu lưỡi, hương thơm nồng của chocolate kết hợp với vị ngọt của bơ rất nhanh tan trong miệng, béo ngậy tuyệt vời.
Nhưng tâm trạng thưởng thức mỹ thực của cô bỗng chốc tan biến, thay vào đó là nỗi thấp thỏm không yên, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người Nghiêm Cảnh Dương.
Tên nhóc đó nghiêng đầu cho nên không nhìn thấy biểu tình của hắn.
Bầu không khí có chút khó xử.
Đường Tô lại nhìn ra bên ngoài, cách một tấm kính pha lê phản chiếu, người bên ngoài không thể thấy được tình hình bên trong nhưng từ bên trong nhìn ra có thể thấy rất rõ ràng.
Môi Từ Mật bôi một lớp son đỏ chói, không biết cô ta đang nói cái gì, chỉ thấy môi đang mấp mở, giống như là đang mắng nữ chính bạch liên hoa đáng thương.
Đây chính là một quyển sách nói về việc nữ chính trọng sinh, thay đổi cuộc đời, là sảng văn gả vào hào môn, nữ chính có hoàn cảnh khó khăn.
Đời trước có tính cách nhút nhát, yếu đuối chỉ biết dựa vào đàn ông.
Rất hay bị bắt nạt, đặc biệt là bị bắt nạt bởi nữ phụ Đường Tô và Từ Mật.
Nhưng sau khi trọng sinh, cả người cô ta đều thay đổi, tính cách không còn mềm yếu dễ bị ức hϊếp nữa, mà thay vào đó là đứng lên trả thù thân thích.
Sau đó, gả vào hào môn, cô ta lại bắt đầu trả thù nữ phụ độc ác Đường Tô và Từ Mật.
Đường Tô cũng không sợ nữ chính, nói đúng hơn là cô sợ vị lão đại đứng sau nữ chính, Nghiêm Cảnh Dương.
Cho dù cô có biết hết tình tiết trong quyển sách thì cũng không thể đối phó được với Nghiêm Cảnh Dương.
Bây giờ cô có thể không nhịn được mà trêu chọc tên nhóc này, nhưng cô không dám đụng vào điểm mấu chốt của hắn vì sợ sau này hắn sẽ quay lại trả thù.
Giờ đây bạn gái cũ của hắn bị bắt nạt ở ngoài kia, chắc chắn tâm trạng của hắn rất sốt ruột, cô đang nghĩ có nên giúp đỡ hắn để tăng thêm độ hảo cảm của hắn dành cho cô hay không.
Hơn nữa, bây giờ nữ chính Tống Hinh Nghiên đang ở bên ngoài, nếu không thì đưa Nghiêm Cảnh Dương giao cho cô ta luôn cũng được, không cần chờ cô ta trọng sinh rồi mới mang Nghiêm Cảnh Dương đi.
Nghĩ như thế, hai mắt Đường Tô sáng lên, đôi mắt to tròn ngập nước, ngập ngừng nói: “Ừm… Tống Hinh Nghiên đang ở bên ngoài, anh có muốn ra gặp không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn quay lại, Nghiêm Cảnh Dương nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc, không nói một lời nào.
“Tất nhiên, mọi thứ đều dựa trên sự đồng ý của anh.” Cô ân cần nói thêm một câu.
“Không cần!”
Hắn bắt gặp ánh mắt của Đường Tô, một đôi mắt hạnh chứa nước như được cơn mưa xuân rửa qua, xinh đẹp động lòng người, bên trong đó ẩn chứa những đốm sáng nhỏ.
Nghiêm Cảnh Dương quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người phụ này dám có ý nghĩ đuổi hắn đi!
Hừ, nếu không phải hắn bắt buộc phải ở bên cạnh cô thì hắn cũng không muốn gần cô dù chỉ một giây một phút nào.
“Vậy được.”
Nghe được câu trả lời mang theo tia tiếc nuối của Đường Tô, đáy mắt Nghiêm Cảnh Dương trầm xuống, đôi lông mày nhỏ bé không vui nhăn lại.
Đường Tô ăn thêm hai miếng bánh kem thì cô thấy Từ Mật tiến lên, kéo tay Tống Hinh Nghiên, có lẽ là bị siết đau nên gương mặt của Tống Hinh Nghiên nhăn lại.
Khụ khụ, cảnh tượng xảy ra trước mắt này đúng là tình tiết nữ phụ ức hϊếp nữ chính.
Hai hàm răng của Đường Tô cắn thìa bạc nhỏ, chớp đôi mắt nhìn về phía Nghiêm Cảnh Dương.
Bởi vì cơ thể của hắn biến thành đứa trẻ cho nên không thể ra mặt, nhất định hắn rất đau lòng, nói không chừng còn thấy sốt ruột.
Bên này, lớp trang điểm trên mặt Từ Mật càng làm cho vẻ mặt cô ta hung dữ hơn, cô ta vươn một bàn tay lên muốn tát Tống Hinh Nghiên.
Mắt Đường Tô mở to, cô nhìn khuôn mặt trắng bệch của tên nhóc đó, đối phương vẫn bình tĩnh nhìn ra bên ngoài.
“Hình như Từ Mật muốn đánh Tống Hinh Nghiên, hay là… Thật ra nếu anh cảm thấy đau lòng thì tôi có thể ra mặt ngăn cản giúp anh.” Đường Tô mím môi nói.
Một lúc sau, Nghiêm Cảnh Dương quay đầu lại, toàn bộ thân thể nhỏ nhắn dựa vào sô pha, hai tay ngắn ngủn mập mạp khoanh trước ngực, cái miệng nhỏ nhếch lên, giọng nói trẻ con mang theo vẻ châm chọc: “Đừng xen vào việc của người khác.”
Lại nữa!
Đúng là không biết nhận lòng tốt của người khác.
Đường Tô cắn thìa bạc nhỏ, múc một miếng bánh kem lớn rồi ăn.
Hừ! Cô đúng là rảnh rỗi mới lo chuyện giữa Nghiêm Cảnh Dương và bạn gái cũ của hắn!
Ngoài kia, hai mắt Tống Hinh Nghiên ngấn nước, nhắm mắt lại nhưng không cảm thấy sự đau đớn mà cô ta lấy hết dũng khí để đón nhận.
Cô ta khẽ mở mắt ra, phát hiện tay Từ Mật đang bị một người đàn ông cầm lấy.
“Được rồi, đừng làm chuyện lớn thêm nữa, ở đây có rất nhiều người đấy.” Lý Dương ngăn Từ Mật lại.
“Anh đang giúp cô ta?” Từ Mật sắp tức giận đến phát điên rồi, ánh mắt nhìn Tống Hinh Nghiên càng thêm dữ tợn.
“Em muốn bị mọi người chụp ảnh rồi đưa lên mạng sao?” Lý Dương hạ thấp giọng xuống, bất lực mắng.
Từ Mật nhìn xung quanh thấy có rất nhiều người đang nhìn.
Cô ta tức giận hừ một tiếng, nghiến răng, cầm túi xách bỏ đi.
Lý Dương nhặt di động lên, trả cho Tống Hinh Nghiên, hành động rất ga lăng: “Di động của cô này, cô xem có hư chỗ nào không? Tính tình Từ Mật không tốt, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô.”