Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 42: Bạn học, không cần quá cao lãnh (41)


Đọc truyện Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ – Chương 42: Bạn học, không cần quá cao lãnh (41)

“Nam Nhiễm này, ngày thường thì hiền lành nhưng thủ đoạn đúng là cao siêu a.”

“Đúng vậy.”

“Mấy hôm trước còn té xỉu trước mặt học trưởng Bạc Phong, sau đó để anh ấy bế công chúa, đích thân đưa đến bệnh viện!”

“A a a a a!!! Ghen tị quá!”

“Rốt cuộc Nam Nhiễm có tài đức gì?”

“Nếu để tớ nói thật, so về mọi mặt Nam Đồng đều tốt hơn Nam Nhiễm.”

“Đúng a.”

“Chị gái của cậu ấy lớn lên xinh đẹp, vừa học giỏi vừa biết chơi dương cầm, xứng đáng đứng cạnh học trưởng Bạc Phong hơn nhiều.”

Mọi người trong lớp bàn luận sôi nổi.

Tin đồn nhanh chóng truyền đến tai tất cả học sinh trong khối.

Chưa tới một giờ.


Mọi người đều biết Nam Nhiễm ngồi xe học trưởng Bạc Phong về trường.

Mà đương sự bị bàn tán hiện tại đang ngồi thẩn thờ nhai kẹo cao su, hai chân đưa qua đưa lại.

[ký chủ, bọn họ nghị luận về cô kìa.] Thanh âm nãi khí của Tiểu Hắc Long vang lên.

Nam Nhiễm dựa vào tường, thản nhiên đáp: “Thì sao?”

[bọ họ nói cô và dạ minh châu đang quen nhau.]

Nam Nhiễm đưa tay chống đầu, cười khẽ.

“Khôi hài, sao ta có thể…”

Tựa hồ, lúc này, bạn học Nam Nhiễm mới ý thức được mình cũng là nữ sinh, đáy mắt lóe lên tia sáng, trầm mặc trong chốc lát.

“Sao ta lại có cảm giác, dạ minh châu muốn ta làm bạn gái của hắn?”

[ký chủ, cuối cùng cô cũng phát hiện] Tiểu Hắc Long nhỏ giọng phun tào.

Sau đó, tiếp tục dò hỏi.

[ký chủ, cô sẽ chấp nhận làm bạn gái của hắn sao?]

Nam Nhiễm không chút để ý trả lời.

“Dạ minh châu nhiều như vậy, sao ta có thể chỉ vì một viên dạ minh châu mà trói buộc mình?”

[nhưng hắn vừa phát sáng, vừa biết đi, còn biết mua thức ăn cho cô, lại có thể hạ nhiệt độ, viên dạ minh châu như vậy, chỉ có một a.] Tiểu Hắc Long có chút rối rắm.

Lời này vừa dứt, khuôn mặt Nam Nhiễm dần dần trở nên nghiêm túc.

Cũng có lý a!

[ký chủ, nếu cô làm thêm một chuyện tốt nữa sẽ đạt được một viên dạ minh châu.] Không đợi Nam Nhiễm phản ứng, Tiểu Hắc Long đã thuận tiện nhắc nhở.


Nó cảm thấy ký chủ chắc hẳn đã quên mất chuyện này rồi.

Vì thế, thân là một hệ thống, nó phải thời thời khắc khắc nhắc nhở ký chủ hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng Nam Nhiễm chỉ thờ ơ, phảng phất như không nghe được lời nhắc của Tiểu Hắc Long.

Thấy thế, Tiểu Hắc Long lập tức tận tình khuyên bảo.

[ ký chủ, chỉ cần cô làm xong nhiệm vụ, không những đạt được dạ minh châu mà còn có thể có được một trái tim nguyên vẹn a.]

Cuối cùng, Nam Nhiễm cũng có động tĩnh.

“Ừ.”

Đơn giản đáp lại một chữ coi như đồng ý, sau đó Nam Nhiễm liền im lặng.

Mà thời điểm Tiểu Hắc Long cùng ký chủ nói chuyện phiếm, chủ nhiệm lớp đã xuất hiện trước cửa phòng học, đưa mắt quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Nam Nhiễm.

“Nam Nhiễm, ba em gọi điện thoại báo trong nhà có việc gấp cần em trở về ngay lập tức.”

Tiếng nói của chủ nhiệm vừa dứt, mọi người trong lớp vốn dĩ đang trộm nhìn Nam Nhiễm đều nhất trí quay đầu về cuối lớp.

Chỉ thấy, cô gái kia từ từ đứng lên.

Bình thản đi ra ngoài.


“Ba em nói đã gọi điện thoại cho em rất nhiều lần, nhưng điện thoại của em vẫn luôn trong tình trạng máy bận.” Chủ nhiệm lớp thở dài, vừa nói vừa đi ra khỏi phòng học.

Hai mươi phút sau.

Nam Nhiễm về đến nhà.

Mới vừa đi vào, một cái ly bỗng nhiên bay qua, thiếu chút nữa đập vào đầu Nam Nhiễm, cũng may cô nhanh chóng nghiêng người tránh thoát, sau đó duỗi tay nhanh chóng nhặt cái ly kia lên, niết chặt vành ly thủy tinh, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Tư thái lười nhác kia đều bị cha Nam thu hết vào trong mắt khiến ông càng chán ghét Nam Nhiễm hơn.

“Đứa nghiệp chướng này! Không lớn không nhỏ, có biết bản thân đang làm chuyện gì không? Còn dám trốn? Hôm nay cho dù mẹ mày có ngăn cản, tao cũng phải đánh chết cái đồ không tim không phổi như mày!”

Cha Nam vừa dứt lời, một tay Nam Nhiễm còn đang cầm cặp sách, tay kia cầm ly thủy tinh, dùng sức ném một cái.

Ly thủy tinh nhanh chóng vẽ ra một vòng cung hoàn hảo.

Phanh!

Rồi trực tiếp đập thẳng vào đầu cha Nam.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.