Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 33: Bạn học, không cần quá cao lãnh (32)


Đọc truyện Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ – Chương 33: Bạn học, không cần quá cao lãnh (32)

Lúc Nam Nhiễm tỉnh lại, đã ở trong bệnh viện.

Miếng bánh mì trên tay cũng biến mất.

Mu bàn tay còn đang truyền nước biển.

Cảm giác mệt mỏi lan khắp cơ thể.

Hai mắt cô hơi nhắm, che đi bóng tối trong đáy mắt.

Cô không thích không khí ở đây.

Cảm giác vô lực không thể phản kháng này khiến cô nhớ đến một vài ký ức không tốt.

Vốn dĩ tâm tình của Tiểu Hắc Long đang rất vui vẻ, muốn hỏi thăm ký chủ một chút.

Bỗng nhiên, thanh âm của nó trở nên nghiêm túc.

[cảnh cáo ký chủ, giá trị hắc ám trong cơ thể ngài sắp vượt quá 50%.]

Thời điểm Tiểu Hắc Long nhắc nhở những lời này, bản thân nó cũng mịt mờ, khó hiểu.

Ký chủ bị sao vậy?

Chẳng lẽ đây là bệnh rời giường trong truyền thuyết?

Nó nghe nói có một số người lúc vừa thức dậy sẽ vô cùng khó tính.

Ai trêu vào cũng sẽ bị cào một cái.

Sau thông báo của Tiểu Hắc Long, giá trị hắc ám trong cơ thể Nam Nhiễm không những không giảm mà ngược lại, mỗi lúc một tăng cao.

Tiểu Hắc Long thật đau đầu.

[ký chủ, giá trị hắc ám trong cơ thể ngài đã vượt mức 50%, trừng phạt bắt đầu, thỉnh ký chủ bình tĩnh!]


Nam Nhiễm không kiên nhẫn, cắn răng nói ra từng chữ.

“Câm miệng lại!”

Hình xăm ở mắt cá chân hiện lên một tia sáng nhỏ.

Bất quá, dường như Nam Nhiễm cũng không cảm giác được cái gì, xốc chăn lên, ngồi dậy.

Kim tiêm trên mu bàn tay bị hành động của cô làm cho rớt ra.

Máu từ từ nhỏ xuống đất.

Nhưng Nam Nhiễm vẫn tiếp tục đặt hai chân xuống.

Một bộ dáng chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, Bạc Phong không biết từ đâu xuất hiện, vẻ mặt lạnh tanh, chậm rãi đi về phía Nam Nhiễm.

Duỗi tay, ấn bả vai cô xuống.

Hai mày vô thức cau lại: “Định làm gì?”

Ngữ khí vừa ngang ngược vừa trầm thấp nghe không ra bất kì cảm xúc nào.

Nhưng lúc này, Nam Nhiễm không muốn nói nhiều.

Đẩy bàn tay đặt trên vai mình ra.

Đứng lên, rời khỏi phòng bệnh.

Bất quá, dường như Nam Nhiễm đã quá đề cao sức khỏe của mình, hiện tại cô vẫn đang sốt cao, làm sao Bạc Phong có thể cho cô tùy ý xuất viện cho được?

Bạc Phong ôm Nam Nhiễm vào lòng, mở miệng nói.

“Không phải muốn mang anh về nhà nuôi sao?”

Nam Nhiễm im bặt.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của nam sinh.

Động não suy nghĩ một hồi.

Đúng!

Anh là dạ minh châu của cô.

Đương nhiên phải chiếm anh làm của riêng rồi.

Bóng tối trong mắt Nam Nhiễm dần dần tiêu tán.

Đưa tay, ôm chặt anh, bộ dáng có thể khiêng đi bất cứ lúc nào.

Nhưng đời không như mơ…

Kế hoạch tuy tốt.

Mà người thực hiện lại đang bệnh đến nỗi sắp hỏng, làm gì còn sức.

Bạc Phong cầm ly thủy tinh ở trên bàn lên.


Ngón tay thon dài, từng khớp xương tinh xảo đến mức khiến người khác ghen tỵ nhẹ nhàng đưa ly nước tới trước miệng Nam Nhiễm.

“Uống chút nước đi.”

Tâm tình Nam Nhiễm lúc này đã tốt hơn không ít, cuối cùng, dạ minh châu cũng biết thân biết phận rồi.

Thế là ngoan ngoãn nghe lời.

Há miệng, uống từng chút từng chút.

Hiếm khi thấy được biểu tình dịu dàng của cô.

Bạc Phong rũ mắt nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.

Ba phút sau.

Bạn học Nam Nhiễm quang minh chính đại đánh giấc trong lòng Bạc Phong.

Bạc Phong cũng thuận theo, bế cô về giường.

Lúc này, hộ sĩ bỗng nhiên tiến vào.

Vừa thấy vết máu trên tay Nam Nhiễm liền khiếp sợ không thôi.

“Bị sao thế?”

Ngữ điệu của Bạc Phong không chút phập phồng, bình thản như nước trả lời.

“Sốt đến mơ hồ.”

Nghe vậy, hộ sĩ vội vàng chạy đi gọi bác sĩ chủ trị.

Đúng vậy, trong mắt Bạc Phong, những hành vi vừa rồi của Nam Nhiễm là báo hiệu cho việc đầu óc cô bị sốt đến mức sắp hỏng.

Vì trấn an vị học muội bị sốt đến ngu ngơ này.

Anh đành thuận theo tâm tình của cô mà nói chuyện.

Nhìn xem.

Không phải rất có hiệu quả sao?


Đương nhiên, hiệu quả nhất vẫn là viên thuốc ngủ bên trong ly nước kia.

Tiểu Hắc Long ở một bên xem kịch, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hù chết bổn bảo bảo rồi!

Khoảng một tiếng sau.

Cửa phòng bệnh bị mở ra.

Nam Đồng từ ngoài chạy vào đứng bên cạnh giường, hai mắt đỏ hoe.

“Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm, em không sao chứ?”

Không biết do chạy từ xa tới hay do thể lực không tốt.

Cô ta vừa nói xong liền ngã xuống cạnh giường.

Trùng hợp đụng vào ống quần của Bạc Phong.

Vẻ mặt Bạc Phong vẫn lạnh băng như cũ, bí mật lui lại hai bước.

Khuôn mặt Nam Đồng đỏ bừng, ngẩng đầu.

Tựa hồ bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của Bạc Phong.

Cô ta lập tức đưa tay lau nước mắt, đứng dậy.

“Học trưởng Bạc, anh cũng ở đây sao.”

Nhất cử nhất động của Nam Đồng đều mang theo tia ngượng ngùng của thiếu nữ mới lớn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.