Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn

Chương 24


Bạn đang đọc Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn – Chương 24


“Ông ấy tìm tôi đoán mệnh?” Thẩm Nghiệp thực ngoài ý muốn.

Bạch Miêu tuổi hơn 50 tuổi, thiếu niên thành danh, nhà nhà đều biết là ảnh đế quốc dân.

Gia đình của y cũng mỹ mãn hạnh phúc, mấy năm nay chuyển ra phía sau màn nâng đỡ không ít tân nhân diễn viên cùng đạo diễn, trong ngành rất được tôn trọng.

“Tôi cũng không rõ ràng lắm, người ta là ảnh đế, già vị ở nơi đó, khẳng định sẽ không theo tôi nói chuyện của y, y tìm được toii, còn không phải bởi vì cậu sao.” Thái Chi Vĩ phi thường tự mình hiểu lấy, cười hỏi, “Cậu đồng ý gặp không?”
“Được a.” Thẩm Nghiệp đương nhiên không ý kiến, có tiền, cậu có cái gì không muốn.

Thái Chi Vĩ: “Tôi đây báo cho y.”
Thẩm Nghiệp gật đầu: “Hẹn ngày mai đi, hôm nay tôi có chuyện quan trọng.”
Liền tính là mấy trăm triệu cũng đẩy ra sau, gặp ông Diệp mới là việc lớn hàng đầu, quan hệ đến hạnh phúc tương lai của cậu nha.

“Được, vậy hẹn ngày mai.” Thái Chi Vĩ tạm dừng một chút, lại nói, “Còn có chuyện này, hiện tại người lớp khác cũng tới tìm tôi, nói là muốn tìm cậu đoán mệnh, nếu không tôi đem phương thứ liên hệ người đại diện của cậu cho bọn họ?”
“Được a!” Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm gật đầu, bạn học ở trường quả nhiên đều là khách hàng tiềm tàng.

Thái Chi Vĩ bỗng nhiên nhìn cậu, trịnh trọng nói: “Thẩm Nghiệp, tôi còn chưa chính thức cảm ơn cậu.

Bà tôi mang theo lá bùa cậu cho, mới mấy ngày, tình huống liền tốt hơn nhiều rồi.”
“Khách khí gì, cậu không phải cũng cho tôi tiền sao.” Thẩm Nghiệp nói, lại lấy ra một lá bùa cho hắn, “Tiếp tục để bà cậu mang theo, bà ấy khẳng định có thể khỏe mạnh trường thọ.”
cậu nhìn tướng mạo Thái Chi Vĩ, cha mẹ Thái Chi Vĩ cùng trưởng bối duyên đều rất tốt, này chứng minh bà Thái Chi Vĩ sẽ sống thật lâu.

Thái Chi Vĩ cao hứng mà nhận lá bùa, đối với Thẩm Nghiệp sùng bái lại thêm một bậc thang.

Đến phòng học, bạn học trong lớp đều xông tới.

Thẩm Nghiệp lần đầu tiên cảm giác chính mình được hoan nghênh như vậy, không khỏi cười rộ lên: “Nhóm anh em chị em à, chúng ta trước đi học được không, tan học tôi lại tính cho các mọi người!”
Vừa lúc giáo viên đi vào tới, thấy Thẩm Nghiệp bị vây quanh, nói thầm nói: “Kỳ thật ta cũng muốn tìm y tính……”
Hiện tại Thẩm Nghiệp rất nổi danh, sau khi video Tiêu Ất Ất xảy ra chuyện chuyền ra, phàm là cùng vòng móc nối, cơ hồ không ai không biết đại danh Thẩm Nghiệp.

Thậm chí có vài đại lão giới giải trí còn tìm đến trường học, muốn thỉnh ban lãnh đạo hỗ trợ giới thiệu.

Thẩm Nghiệp còn không biết chính mình thành đại danh nhân, sau khi tan học, cậu đối chiếu danh sách bạn học đoán mệnh Từ Tư Tư cung cấp.

Rất nhiều người đều hỏi tiền đồ, Thẩm Nghiệp nhìn ra có hai người mệnh đỏ thẫm, những người khác lại là mệnh cách phổ thông.

Nếu nói thật ra, chỉ sợ sẽ đả kích đến bọn họ.

Thẩm Nghiệp nghĩ nghĩ, lời nói thấm thía mà nói: “Kỳ thật mệnh cahcs mỗi người đều sẽ biến hóa, chỉ cần tâm thái phóng khoáng, tích thiện hành đức, liền sẽ chậm rãi biến tốt.

Đến nỗi tiền đồ mọi người, về sau nổi hay không, tôi thật ra có thể trả lời, nhưng nếu đáp án là phủ định, chẳng phải là đả kích mọi người sao?” Nói tới đây, cậu đảo qua mọi người, “Mọi người thật muốn tôi nói sao?”
Nếu thi vào Học viện điện ảnh, ai mà không ôm mơ ước làm minh tinh?
Loại như Thẩm Nghiệp là bị lừa tới chỉ là ví dụ, ngay cả Thái Chi Vĩ cũng là vì thích diễn xuất mới đến nơi này, bằng không hắn hoàn toàn có thể về nhà kế thừa gia sản hàng tỉ.

bạn học hai mặt nhìn nhau, có chút kiên trì muốn Thẩm Nghiệp nói kết quả, có chút lại do dự.


Nếu mệnh cách chú định của mình là không nổi được, xác thật sẽ rất khó chịu.

Cuối cùng Thẩm Nghiệp đơn độc tính cho các bạn học kiên trì muốn kết quả, dư lại, cậu đem toàn bộ tiền trả lại.

Chờ sự tình xử lý tốt, đã là buổi chiều.

May mắn giữa trưa Thái Chi Vĩ mua cho cậu bánh mì sữa bò, cậu mới không chịu đói.

Sau khi rời trường học, cậu chạy đi siêu thị mua đồ ăn, gà vịt cá dương ngưu hải sản đều mua.

Trở lại Dung Viên, ông Diệp quả nhiên đã tới.

Tiến phòng, Thẩm Nghiệp liền nhìn đến một soái lão nhân ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, cùng bà ngoại Thẩm nói chuyện.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Thẩm Nghiệp liền kết luận soái lão nhân chính là ông Diệp, thật sự thì ngữ quan Diệp Trạch quá giống với ông Diệp.

Ngồi bên cạnh ông Diệp còn có một người trẻ tuổi, ngũ quan cũng có chút tương tự Diệp Trạch, phỏng chừng chính là em họ Diệp Trạch.

“Nghiệp Nghiệp, mau tới đây!” bà ngoại Thẩm nhìn thấy hắn, cao hứng mà hướng cậu vẫy tay.

Một tiếng gọi, tất cả mọi người nhìn qua Thẩm Nghiệp.

Thẩm Nghiệp dẫn theo hai túi đồ ăn lớm, liền nói: “Cháu vào phòng bếp cất đồ ăn trước.”
Người trong nhà nhìn cậu bình dân như vậy đã thành thói quen, chỉ có ông Diệp cùng em họ Diệp hiếm lạ mà nhìn cậu
Quản gia tiến lên tiếp nhận túi, lại cười hướng ông Diệp giải thích: “Thẩm thiếu gia tan học sau thường xuyên mua đồ ăn trở về, lại tự mình nấu ăn cho tiên sinh.”
Ông Diệp đầy mặt ý cười, triều Thẩm Nghiệp vẫy tay: “Đứa trẻ ngoan, mau tới đây ông nhìn xem.”
Thẩm Nghiệp đi qua, ngọt ngào mà gọi: “Ông nội.”
Gương mặt tú khí xinh đẹp đều là ý cười, thần thái phi dương thanh xuân dào dạt.

Diệp Trạch lẳng lặng mà nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu.

Ông Diệp cũng rất vừa lòng.

Hướng về phía cậu nở nụ cười, ông liền hiểu được trưởng tôn nhà mình vì cái gì sẽ thích người ta.

Trưởng tôn từ nhỏ đến lớn đều rất lãnh đạm, có một ánh mặt trời như vậy chiếu vào trái tim, sao có thể kháng cự được.

Chờ Thẩm Nghiệp ngồi bên cạnh Diệp Trạch, ông Diệp gliền đưa cho cậu một cái hộp, nói: “Đây là Diệp Trạch bà nội nó lưu lại, nói là quà gặp mặt cho bạn lữ tương lai của Diệp Trạch, hôm nay ông liền đem nó giao cho cháu.”
Tuy rằng không biết là thứ gì, nhưng nếu bà Diệp lưu lại, kia khẳng định có ý nghĩa đặc thù.

Lần này Thẩm Nghiệp không nhìn Diệp Trạch, trực tiếp nhận ở trong tay, cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn ông, cảm ơn bà.”
Cậu nhận đúng lý hợp tình, cậu là vị hôn phu Diệp Trạch, đây là quà bà Diệp cho bạn lữ Diệp Trạch, cậu đương nhiên có tư cách nhận!
Diệp Trạch buồn cười mà lắc đầu, ánh mắt lại càng thêm nhu hòa.


Ông Diệp thích chứ Thẩm Nghiệp hào sảng này, cười to: “Được được được, cháu là đứa trẻ ngoan, cùng Diệp Trạch nhà chúng ta là trời sinh một đôi!”
“Ngài nói đúng, cháu cùng trưởng tôn ngài rất nhất xứng.” Thẩm Nghiệp trong lòng vui vẻ.

Ông Diệp glại lần nữa cất tiếng cười to.

Nghe tiếng cười lão gia tử, Thẩm Nghiệp bỗng nhiên nhíu nhíu mày.

Khí sắc lão nhân gia thoạt nhìn không tồi, thanh âm cười lại có chút suy yếu, hẳn là thân thể còn không điều dưỡng tốt.

Cậu yên lặng mà quan sát tướng mạo lão gia tử, lão gia tử khi trẻ tuổi tham gia chiến trường, thân thể bị thương, mười năm trước lại bệnh nặng, cũng khó trách thân thể không tốt.

Kỳ thật bệnh tình lão gia tử bệnh vốn nghiêm trọng hơn, có thể là bởi vì có mây tím Diệp Trạch ôn dưỡng, mới có thể duy trì trạng thái hiện tại này.

Cổ quái chính là, Thẩm Nghiệp thế nhưng chỉ nhìn ra cuộc đời lão gia tử, lại không cách nào nhìn cha mẹ lão gia tử, vợ cùng con cái.

Theo đạo lý mà nói, Thẩm Nghiệp là có thể thông qua bản nhân tính ra tình huống người nhà đối phương.

Tựa như bà ngoại Thẩm, nhìn tướng mạo bà, Thẩm Nghiệp liền biết lão nhân gia bà trải qua quá cái gì, cha mẹ cùng con cái trải qua cái gì.

Thẩm Nghiệp cảm thấy kỳ quái, lại đi nhìn em họ Diệp Trạch, cư nhiên cũng chỉ có thể nhìn mệch cách em họ Diệp.

Chẳng lẽ người Diệp gia có chỗ gì đó đặc thù?
Thẩm Nghiệp ánh mắt chuyển xuống trên người Diệp Trạch, có lẽ……Cùng Diệp Trạch có quan hệ?
Diệp Trạch cả người mây tím, cậu lần đầu tiên thấy Diệp Trạch liền phát hiện chính mình vô pháp thấy rõ tướng mạo Diệp Trạch.

…… Có lẽ là mây tím trên người Diệp Trạch ảnh hưởng người Diệp gia đi.

Thẩm Nghiệp không khỏi có chút tiếc nuối.

Cậu rất muốn biết mười năm trước Diệp gia vì cái gì hỗn loạn, vì cái gì ông Diệp ra nước ngoài ẩn cư mười năm, mà mười năm này Diệp Trạch trải qua cái gì.

Đáng tiếc cậu tính không ra, mà cậu lại không tiện mở miệng hỏi Diệp Trạch, chỉ có thể đem chuyện này tạm thời vứt ra sau đầu.

Cậu lấy ra một lá bùa, đưa cho ông Diệp, cười nói: “Ngài mang theo bên người, với thân thể ngài có chỗ lợi.”
Ông Diệp ngẩn người.

Thẩm Nghiệp: “Gần đây vết thương do súng phát tác, buổi tối mỗi ngày chân cùng bả vai vẫn luôn phát đau, đúng không ạ? Ngài mang theo lá bùa này, về sau bảo đảm có thể bớt đau!”
Ông Diệp: “……”
Ông quay đầu nhìn Diệp Trạch.

Diệp Trạch lắc đầu: “Cháu không cùng cậu ấy nói qua việc ông bị thương.”
Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm nói: “Cháu đoán mệnh rất chuẩn, bùa cháu vẽ cũng rất lợi hại, ông ngài mau nhận đi.”
Nếu muốn cùng Diệp Trạch kết hôn, muốn cùng người Diệp gia ở chung lâu dài, kia việc cậu đoán mệnh khẳng định là không giấu được, hiện tại thẳng thắn thành khẩn đương nhiên không quá giấu giếm.


Huống hồ cậu cũng không cảm thấy chính mình đoán mệnh có cái gì không ra người.

“Đúng vậy, lá bùa của đứa nhỏ rất lợi hại, tôi hiện tại mỗi ngày mang theo, cảm giác thân thể khá hơn nhiều.” Bà ngoại Thẩm ở một bên hát đệm.

Thế hệ trước kỳ thật nhiều ít đều có chút tin loại sự việc này, Diệp gia gia tiếp thu thái độ tốt đẹp, lập tức liền cầm lá bùa: “Cảm ơn Nghiệp Nghiệp, ông nhất định mang theo bên người.”
Thẩm Nghiệp cười, cậu biết Diệp gia gia có thể tiếp thu.

Lúc sau Thẩm Nghiệp đi phòng bếp nấu ăn, ông Diệp nhìn bóng dáng cậu, dùng gậy gõ Diệp Trạch: “Anh như thế nào không đi cùng?”
Diệp Trạch: “……”
Anh yên lặng mà đứng dậy, đi theo phòng bếp.

Khi ăn cơm, ông Diệp đối với tay nghề Thẩm Nghiệp khen không dứt miệng, nghiêng đầu nhìn Diệp Trạch một cái, hừ lạnh nói: “Tiện nghi cho anh rồi.”
Diệp Trạch: “……”
“Tôi nói cho anh, anh cũng phải học nấu ăn, như vậy mới có thể giữ được lòng vợ.” Ông Diệp giáo huấn hắn.

Diệp Trạch tiếp tục mặt vô biểu tình: “……”
“Năm đó tôi chính là tay nghề nướng khoai tây tốt, mới cưới được bà cậu vào cửa!” Ông Diệp lâm vào hồi ức, trên mặt lộ ra ngọt ngào.

Diệp Trạch đã chết lặng.

Thẩm Nghiệp hướng Diệp Trạch chớp mắt: “Tôi nấu ăn ngon như vậy, anh nói tôi có phải đủ tư cách làm chồng hay không?”
Diệp Trạch: “……”
Anh nhàn nhạt mà nghĩ, xưng hô chồng này không tồi, khá hơn nhiều so với chú, anh nên tranh thủ sớm một chút bảo đứa nhỏ này gọi như vậy.

“Ai, hai đứa khi nào kết hôn?” Ông Diệp bỗng nhiên đặt câu hỏi.

Thẩm Nghiệp cười hì hì nói: “Ông ơi, đến nhìn ý tứ tôn tử ngài đi, lần trước cháu cầu hôn y, y không đáp ứng.” Cậu nhân cơ hội cáo trạng.

Diệp Trạch: “……”
“Anh còn làm bộ làm tịch cái gì?!” Ông Diệp giận trừng Diệp Trạch.

Diệp Trạch: “……”
Thẩm Nghiệp cảm thấy chính mình cùng ông Diệp thật sự hợp nhau.

Xem, phản ứng ứng Diệp cùng cậu giống nhau! Cậu lúc ấy cũng cảm thấy nam nhân này làm bộ làm tịch!
“Y khẳng định là ghét bỏ cháu nha, ngài đến thay cháu nói đi.” Thẩm Nghiệp giả bộ đáng thương hề hề.

“Đừng phản ứng hắn, ông nhìn hắn là đang ở trong phúc mà không biết phúc!”
“Hì hì, kia ngài cảm thấy chúng ta khi nào kết hôn?”
“Ông nhìn càng nhanh càng tốt.”
“Dạ dạ, cháu cũng nghĩ như vậy.”
Hai người đồng loạt nhìn qua Diệp Trạch
Diệp Trạch: “……Tôi chưa nói không kết hôn.”
Diệp Trạch cảm giác chính mình đang ở hiện trường tiệc tối Tết Âm Lịch nghe tướng thanh.

Hai người này nhất kiến như cố, liên hợp lại đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, anh không phải đối thủ, yên lặng mà cúi đầu ăn canh.

Kỳ thật về việc kết hôn, Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch đã đạt thành chung nhận thức, Thẩm Nghiệp chẳng qua là muốn chọc Diệp Trạch mà thôi.

Ai kêu Diệp Trạch là nam thần cao lãnh nha, như vậy mới không có khoảng cách sao.


Thời điểm Thẩm Nghiệp cùng ông Diệp nói đến khí thế ngất trời, em họ tiến đến bên tai Diệp Trạch, trộm nói: “Anh, chị dâu cũng quá thú vị đi!”
“Thú vị cũng là chị dâu cậu.” Diệp Trạch lạnh lùng mà đảo qua hắn.

Em họ: “???”
Anh họ cao lãnh của hắn từ khi nào biến thành bình dấm chua rồi?
Buổi tối chờ hai vị trưởng bối nghỉ ngơi, Thẩm Nghiệp cầm hộp chạy sang phòng ngủ Diệp Trạch.

Diệp Trạch mới vừa tắm rửa xong, tóc ướt dầm dề, một giọt nước theo cằm lăn xuống đến ngực.

Thẩm Nghiệp một đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm ngực anh……Quá gợi cảm!
“……” Diệp Trạch yên lặng quấn chặt áo ngủ, “Chuyện gì?”
Thẩm Nghiệp bĩu môi, ngày hôm qua đã xem qua, cậu mới không hiếm lạ……Mới là lạ!
Cậu quơ quơ hộp gỗ: “Anh đoán xem là cái gì?”
Diệp Trạch không nói chuyện, anh vẫn luôn biết bà lưu lại chính là cái gì.

Trong hộpchính là một khối phỉ thúy, nhìn liền biết rất giá trị.

Thẩm Nghiệp cảm thấy chính mình cùng phỉ thúy thực sự có duyên, ngọc bội đính hôn là phỉ thúy, Bút Đào Mộc là phỉ thúy, lúc này quà gặp mặt của ông Diệp cho cũng là phỉ thúy.

Cậu yên lặng mà nghĩ, đồ vật quý trọng như vậy, vẫn là cất vào két sắt ngân hàng đi.

Diệp Trạch nhẹ giọng nói: “Đây là hồi môn của bà, nói là để lại cho cháu dâu tương lai.”
Thẩm Nghiệp: “……”
Chữ cháu dâu, làm mặt cậu đỏ một mảnh.

Diệp Trạch khóe môi nhẹ nhàng câu lên, tiểu sắc quỷ có điểm thẹn thùng, hiếm lạ.

Cùng thời gian, trong phòng ông Diệp, em họ Diệp xem qua bố trí, nói: “Thực không tồi.”
Nhìn ra được tâm Thẩm Nghiệp.

Ông Diệp trên mặt mang ý cười, hiển nhiên cũng rất vừa lòng.

Vài giây sau, em họ Diệp chần chờ hỏi: “Ông, thật sự cùng chị dâu nói việc của nhà chúng ta sao?”
Ông Diệp trầm mặc một lát, nói: “Không cần, bảo anh họ cháu chính miệng cùng cậu ấy nói, chúng ta đừng nhúng tay.”
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nghiệp ngoan ngoãn mà bồi ông Diệp đánh Thái Cực quyền.

Ông Diệp chụp bả vai cậu: “Nhóc con a, cảm ơn cháu coi trọng Diệp Trạch nhà ông.”
Tính cách trưởng tôn ông ra sao, ông còn có thể không rõ ràng sao, may mắn năm đó ông có dự kiến trước đính hôn cùng Thẩm giaz bằng không trưởng tôn ông khẳng định là cô độc sống quãng đời còn lại.

Được ông Diệp tán thành, Thẩm Nghiệp cả ngày tâm tình đều rất tốt.

Buổi chiều lên lớp xong, Thẩm Nghiệp cùng Thái Chi Vĩ đồng loạt đi đến cổng trường, ảnh đế Bạch Miêu đang ở trong xe chờ bọn họ.

Bọn họ sáng sớm liền hẹn ở chỗ này gặp mặt.

Nhìn thấy Thẩm Nghiệp, Bạch Miêu cung kính nói: “Thẩm đại sư, cảm ơn ngài nguyện ý thu xếp công việc bớt chút thì giờ gặp tôi.”
Thẩm Nghiệp nhìn ông, mày lập tức nhíu lại.

Tướng mạo Bạch Miêu là đại phú đại quý, cuộc đời chưa làm qua chuyện trái với lương tâm, bởi vì vẫn luôn làm từ thiện, ông lúc tuổi già vận khí vẫn rất tốt.

Cơ mà hiện tại vận con cái Bạch Miêu hắc khí bay tận trời, còn mang theo tử khí nặng nề!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.