Đọc truyện Đại Lão Chỉ Muốn Nhàn Nhã FULL – Chương 40: Trở Lại Lăng Gia
Nhóc con của nhà Nguyễn đại ca cũng không chịu thua kém người lớn.
Trong thời gian Hàn Chi không có ở đây, bản thân nhóc tự kích phát dị năng hệ kim, nay dù chỉ là dị năng cấp không nhưng đó là một tin rất tốt.
Chuyện trồng trọt có ông bà ngoại của Hàn Chi giúp cô, chỉ dẫn lại cho mọi người rồi.
Từ khi mọi người biết Hàn Chi có thai, ai cũng tôn cô lên làm phật sống, đi lâu sợ mệt, làm nặng sợ hư.
Hàn Chi cảm thấy thân thể mảnh mai của mình khiến cho nhiều người hiểu lầm rằng cô rất yếu.
Nhưng ngay cả Lăng Sâm cũng vậy, tuy hắn biết cô mạnh thế nào nhưng vẫn chẳng cho cô làm gì.
Sáng hôm sau, hai cặp Lăng Sâm, Lăng Vỹ và nhóm người Lưu Duẫn cùng nhau xuất phát đi căn cứ thành phố M.
Lâm Tuấn bị bắt ở nhà giúp ông bà chỉ dẫn cho nhóm người mới.
Trước khi đi, Hàn Chi cho mợ thêm một núi to thức ăn.
Dị năng không gian của mợ đã thăng lên cấp hai nên sức chứa tăng lên rất nhiều.
Khu đất trông nay đã đủ cung ứng lương rau cho cả khu biệt thự, chưa kể nhóm Trương Phi còn bắt đầu trồng thêm.
Hàn Chi đi cũng không có nhiều lo lắng như trước nữa.
Đoàn xe đi ba tiếng đồng hồ thì đã đến được trạm gác của căn cứ.
Đến đây, thuộc hạ của Lăng Sâm thì đi về quân khu, còn xe của Lăng Sâm và Lăng Vỹ thì đi về phía Lăng gia.
Nhóm người Lưu Duẫn lần này đi về quyết tâm muốn xin giải ngũ.
Trong đội của Lăng Sâm, năm người này là những binh lính thân cận nhất của Lăng Sâm, nên sau này lão đại đi đâu họ cũng sẽ theo đó.
Cả năm người trong lòng đều đang lấy cớ cho bản thân mình để được xin qua chỗ Hàn Chi ở.
Đám người trong tiểu đội của Lăng Sâm biết chuyện giải ngũ của năm người này, thì chỉ nói họ bị điên rồi.
Bây giờ, có chỗ nào có điều kiện tốt hơn quân đội nữa.
Năm người chỉ âm thầm làm chuyện của họ, không nghĩ nói nhiều với những người đó.
Đám người đó vào tiểu đội của lão đại chỉ vì ở đây sẽ nhận được điều kiện tốt nhất.
Tình cảm chiến hữu thì lại chả có bao nhiêu.
Ai cũng nói bọn họ điên mất rồi.
Bọn họ không hé răng một tiếng nào cả, khoe cho nhiều, lỡ như đám người này cũng muốn dọn hết về khu biệt thự của chị dâu thì sao.
Đến lúc đó, đừng nói vào ở, có khi bọn họ còn chưa kịp vào đã bị đuổi ra khỏi cửa cũng nên.
Bùi Tuyết thấy năm người trở về mà không có Lăng Sâm thì chạy ngay lại hỏi.
“Lưu Duẫn, Lăng thiếu đâu? Sao anh ấy không về chung với mọi người?”
“Hừ, cô hỏi làm gì? Lão đại đi đâu có liên quan gì đến cô?” Lưu Ly chán ghét nói.
Cô nhìn Bùi Tuyết này không vừa mắt đã lâu lắm rồi.
Cô ta ỷ dị năng cao, lúc nào cũng phách lối, không coi ai ra gì, còn mặt dày bám theo lão đại.
Cô ta nghĩ cô ta giỏi lắm sao? Cô ta còn không xứng xách dép cho chị dâu nữa.
“Tôi chỉ không thấy anh ấy đi chung với mọi người, nên hỏi thôi.” Bùi Tuyết cau mày nói.
“Lão đại mang chị dâu về nhà chuẩn bị bàn chuyện kết hôn rồi.” Lưu Ly cười ác ý nói.
“Cái gì? Sao có thể? Người như Lăng thiếu không thể lấy một người tầm thường như cô ta được.
Cô ta làm sao xứng!” Bùi Tuyết nghe đến đó như phát điên, hét lên.
“Cô nghĩ ai mới xứng? Cô hả? Hừ, nằm mơ đi.
Chị dâu tốt hơn cô gấp trăm, không phải là gấp triệu lần, đừng mơ giữa ban ngày nữa.” Lưu Ly khinh miệt nói.
Bùi Tuyết còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Kỷ Phong đã kéo Lưu Ly đi mất.
Anh nhỏ giọng dỗ dành cô.
“Em nói nhiều với hạn người như cô ta làm gì.”
“Nhưng em không cho cô ta nói xấu chị dâu.
Chị dâu tốt như vậy, cô ta còn không bằng một cái móng tay của chị ấy nữa.” Lưu Ly phụng phịu nói.
Kỷ Phong bất đắc dĩ cười, đưa tay xoa đầu cô.
Anh không biết cô nhóc này khi nào mới biết tấm lòng của anh.
Thôi, cô còn nhỏ, từ từ rồi lại đến vậy.
Bùi Tuyết nhìn thân ảnh của năm người đi càng ngày càng xa.
Cô ta đờ đẫn đứng đó.
Cô ta không tiếp thu được chuyện Lăng Sâm sắp lấy vợ.
Bao lâu nay, cô ta nghĩ chỉ có cô ta mới xứng với Lăng Sâm thôi.
Người đàn bà kia làm sao xứng.
Lúc này, tại Lăng gia.
Bốn người đã tắm rửa, thay đồ sạch sẽ, ngồi nghỉ ngơi trên ghế đệm ở phòng khách.
Chuyện của Lăng Sâm với Hàn Chi thì Giang Ngân đã biết rồi.
Bà chỉ kinh ngạc khi con trai lớn của mình ngồi kế bên ôm eo của Chi Lan.
Hai đứa này quen nhau khi nào vậy? Ở chung nhà mà vợ chồng bà không hay biết chút nào.
“Hai đứa..” Bà chỉ vào Lăng Vỹ và Lâm Chi Lan, muốn nói cũng không biết nói sao nữa.
“Mẹ, chúng con muốn kết hôn, mẹ chuẩn bị đi.” Lăng Vỹ vẫn thẳng tính như ngày thường.
Giang Ngân hơi không kịp phản ứng với con trai của mình, nên đơ mặt ra.
Một lúc sau, bà thấy Chi Lan trên mặt hiện vẻ lo lắng thì bà mới vỗ hai tay vào nhau, hào hứng nói.
“Thật sao? Hai đứa này, quen nhau mà không nói tiếng nào.
Chuyện này là chuyện vui mà.
Mẹ cứ tưởng con ế chổng chơ rồi chứ.
Mẹ nhắm trúng A Lan lâu rồi, mà thấy con cứ mặt đơ ra đấy, mẹ sợ hợp tác lại khổ A Lan.”
Lâm Chi Lan nghe bà nói thì mới thả ra một hơi.
Nãy giờ, cô rất hồi hợp đến độ không dám thở.
Lăng Vỹ thấy vậy ôm cô chặt hơn chút, nói.
“Em thấy không, anh đã nói mẹ anh rất thương em mà.
Ai chịu lấy anh thì mẹ cũng thương hết.”
“Ai cũng vậy hả?” Chi Lan nhỏ giọng hỏi lại.
“Đương nhiên là phải anh thương mới được.
Ha ha.” Lăng Vỹ cười ha hả trêu cô.
Ngồi kế đó, Lăng Sâm cũng lên tiếng.
“Mẹ, con cũng có chuyện muốn nói.”
“Ừ, con nói đi.
Hôm nay mẹ rất vui, nên con có làm lỗi gì thì mẹ cũng sẽ cố mà tha cho con.”
Giang Ngân thấy sắc mặt nghiêm túc của Lăng Sâm thì cười nói.
“Mẹ, Chi Chi có thai rồi, nên phải cưới nhanh thôi.” Lăng Sâm cười tươi rói, nói với bà.
“Ừ, nên cưới nhanh thôi..
Hả? Con nói cái gì? Có thai hả?” Bà trả lời được một lúc, lại ngớ ra, xong la làng lên.
Nghe tiếng vợ la, Lăng Chí Quốc chạy nhanh từ trong thư phòng ra, ông nội Lăng Sâm cũng đi theo sau.
Lăng Chí Quốc chạy lại ôm vợ mình còn đang bị đơ ra đó hỏi.
“Em có chuyện gì vậy? Sao la lên thế, em có sao không? Này, vợ, tỉnh tỉnh.”
“Chuyện gì vậy hả?” Ông nội Lăng Sâm cũng lên tiếng hỏi.
Lúc này, Giang Ngân mới hoàn hồn, quay qua ôm chồng mình thật mạnh, cười nói.
“Hai chúng ta sắp làm ông bà nội rồi.”
“Hả?” Lần này đến lượt Lăng Chí Quốc ngớ người.
“Ta có chắt hả? Đứa nào? Lăng Vỹ hả?” Lăng Nghiêm cũng theo đó hỏi.
Ông thấy Lăng Vỹ và Lâm Chi Lan ôm nhau, với hai đứa này lớn tuổi hơn cặp Lăng Sâm nên đầu tiên ông có thể nghĩ đến là Lăng Vỹ.
“Không phải ba ơi, là Chi Chi có thai.” Mẹ của Lăng Sâm lên tiếng thay Lăng Sâm nói.
“Ha ha, Chi Chi giỏi.
Ta cuối cùng cũng được bế chắt rồi.” Ông nội cười ha hả nói.
Giang Ngân ngồi kế Hàn Chi vỗ vỗ tay cô.
“Thật là cực cho con quá, con còn nhỏ như vầy.
Con có mệt không, thai hành không?”
“Dạ, nó ngoan lắm, không hành gì ạ.” Hàn Chi ngoan ngoãn đáp.
“Vậy phải tranh thủ làm đám cưới thôi.” Ba của Lăng Sâm lên tiếng.
“Con với thằng Sâm tính làm cùng một lúc, đỡ phiền.” Lăng Vỹ nói.
“Mày cũng cưới luôn hả? Quen nhau bao lâu rồi, sao hôm trước, tao la mày mà mày không nói với ba.” Lăng Chí Quốc ngạc nhiên nhìn Lăng Vỹ hỏi.
“Đã cưới đâu mà nói làm gì.
Bây giờ cưới, con mới nói nè.” Lăng Vỹ thấy chẳng sao cả.
Lâm Chi Lan cũng chịu thua cái tính thẳng như ruột ngựa của anh.
“Tốt, tốt, tốt.” Ông nội của Lăng Sâm nay là vui nhất rồi, hai đứa cháu lấy vợ, còn có cả chắt.
Tối nay, ông phải đi đốt nhang cho tổ tiên mới được.
“Để mẹ đi chuẩn bị đặt tiệc.
Mà gia đình tụi con có đồng ý chưa?” Giang Ngân nhìn Lâm Chi Lan hỏi.
Hàn Chi thấy Lâm Chi Lan ngượng ngùng nên trả lời thay cô.
“Dạ, nhà tụi con đồng ý cả rồi, thưa bác.”
“Coi con kìa, nên sửa miệng đi.
Cả con nữa.
Mấy đứa phải gọi ta là mẹ, nhớ chưa?” Bà trách yêu Hàn Chi và Lâm Chi Lan.