Đọc truyện Đại Lão Chỉ Muốn Nhàn Nhã FULL – Chương 4: Anh Muốn Ăn Vạ Sao
Sau khi tắt máy tính thì cũng đã gần 6 giờ chiều, Hàn Chi vươn vai, cầm đồ đi tắm, chuẩn bị đến Hàn gia.
Cô thay đồ, không cần trang điểm.
Vì Hàn Chi xuyên qua nên thân thể này được dị năng cường hóa, làm cho da dẻ non mịn, trắng như trứng lột.
Xuống nhà xe, leo lên một chiếc thể thao đỏ chói, lao ra khỏi biệt thự thẳng tuyến phố xá đông đúc chạy.
Đang chạy trên đường thì điện thoại Hàn Chi lại vang lên, số lạ, cô bắt máy.
“Ai?”
“Hàn tiểu thư có bỏ quên ai ở khách sạn Hoàng Yến không?” Một giọng nam trầm thấp, xuyên qua điện thoại nghe rất êm tai.
Khách sạn Hoàng Yến, chẳng lẽ là hắn.
Thời buổi này bán thân còn kèm ăn vạ hay sao.
Cô chậm rãi đáp lại một chữ rồi tắt cuộc gọi.
“Không.”
Bên đầu dây bên kia, Lăng Sâm đã mặt mày đen thui.
Lần đầu có người dám tắt ngang điện thoại của hắn.
Hắn bấm lại dãy số đợi đối phương bắt máy.
“Có chuyện gì? Muốn ăn vạ, hay tiền chưa đủ.
Không biết là bây giờ, dịch vụ của các người lại cao như vậy.” Tiếng nói nghe hơi không kiên nhẫn đến tai của hắn.
“Hàn Chi, chỉ có em dám coi tôi như trai bao.
Chết tiệt, em muốn ngủ với tôi xong rồi chạy sao? Không có cửa, cửa sổ cũng không có.” Hắn rống lên.
“Lăng Sâm, không biết.
Anh muốn ăn vạ sao? Đừng có mơ.
Báo cho anh một tin, tin hay không tùy.
Mạt thế sắp diễn ra, thấy có người sốt, mặt xanh trắng, né xa ra, những người đấy sẽ biến thành tang thi ăn thịt người.
Hết nợ, cúp máy đây.” Người này có bệnh sao? Xảy ra chuyện này, suy đi tính lại, người chịu thiệt cũng là cô có được hay không.
Thấy điện thoại vang lên âm thanh ngắt cuộc gọi, Lăng Sâm còn đang chỉnh lý lại những gì Hàn Chi nói.
Mạt thế sao, giờ này còn có người tin.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn vẫn mở máy tính tìm kiếm tin tức, không tìm thì thôi, tìm thì ra rất nhiều tin.
Nào là người bị sốt, xong biến thành bệnh dại cắn người ở nước C.
Lăng Sâm nhíu mày, Hàn Chi cũng không có lý do gì để lừa hắn.
Cứ làm chuẩn bị một chút khỏi phải họa.
Còn con mèo nhỏ đó, đợi chuẩn bị mọi thứ rồi đi kiếm cô.
Vậy là Lăng Sâm trên đường đi thu gom vật tư.
Ông, cha và anh hắn đều làm trong quân đội, Lăng Sâm cũng điện thoại về hỏi xem chuyện này như thế nào.
Nếu như thật sẽ có mạt thế tới thì Lăng gia cũng sẽ có được tin tức mật của chính phủ.
Lăng Sâm điện thoại cho ba hắn.
“Alo, ba ạ.
Chính phủ có thông báo gì có tính nguy hiểm khẩn cấp không ạ?”
“Con nghe được tin từ đâu? Ba cũng tính tối nay về thông báo cho gia đình, chính phủ chỉ báo nổi lên virut cúm dại có khả năng lây nghiễm cao, yêu cầu mua thêm vật tư, ăn uống dùng, không nên đi ra ngoài nhiều để tránh lây nghiễm, còn lại chờ chính phủ giải quyết.” Ba Lăng Sâm nghe hỏi vậy thì nghiêm túc trả lời hắn, đang nói còn như có điều suy nghĩ mà cau mày.
“Vâng con biết ạ, cảm ơn ba.
Để con phụ gia đình chuẩn bị.”
Nói rồi Lăng Sâm cùng ba hắn chào cúp máy.
Điện thoại cho hai người bạn thân là Lệ Minh và Kỷ Phong, để hai người đấy cũng đi thu thập.
Cúp điện thoại của Lăng Sâm, Hàn Chi chạy thẳng đến Hàn gia.
Đi vào biệt thự, Hàn gia cả nhà đã ngồi ở phòng khách, khung cảnh ấm áp, vợ hiền con thảo xoay quanh Hàn Thế Vinh, làm người con ruột như cô cứ như không phải là một thành viên của cái nhà này.
Hàn Chi cười châm chọc, bước nhẹ nhàng lại ghế đệm đối diện ngồi xuống, ba người tiếng nói cười lập tức ngưng hẳn.
“Ăn cơm thì không cần, có gì nói thẳng.” Hàn Chi mở lời trước.
“Mày nói chuyện với cha mày với thái độ như vậy sao? Trong thời gian này mày đã đi đâu? Trong thời gian này Vương Lâm đã có tình cảm với Cẩm Hinh, dù sao hai đứa là chị em, hôn sự này chị nhường cho em cũng không có sao mà.
Ba sẽ kiếm cho con một người khác tốt hơn.” Hàn Thế Vinh nói thản nhiên.
Thật không còn gì vô sỉ hơn được.
“Hôn ước cần có hôn thư và vật định ước, muốn hôn sự này cũng có thể nhưng tôi có điều kiện.
Đưa tôi 200 triệu, tôi nhượng hôn ước này với cổ phần của mẹ tôi cho các người.
Quá hời rồi!”
“200 triệu, sao mày không đi cướp?” Chưa đợi Hàn Thế Vinh lên tiếng, Lý Mai đã tức giận bật thốt lên.
Hàn Thế Vinh níu lại Lý Mai, ông cau mày như đang ngẫm nghĩ.
Nếu có hôn ước của Vương Lâm với Hàn Chi thì không đáng 200 triệu nhưng hai mươi phần trăm cổ phần của Lâm Uyển thì đáng giá hơn nhiều.
Thấy thế ông liền đáp ứng, cái này coi như sau này công ty sẽ là một mình ông, đến lúc ấy Hàn Chi đừng mong lấy từ tay ông một xu nào.
“Được.”
Nghe ông đáp ứng Lý Mai liền muốn la toáng lên, nhưng Đào Cẩm Hinh nhanh tay lẹ mắt kéo mẹ mình lại.
Nếu Hàn Thế Vinh đã đáp ứng thì ông có suy tính riêng của mình, mẹ cô xen vào chỉ để ông thấy phiền thôi.
Dù sao nhà cô mất đi 200 triệu cũng không thể lung lay gì.
“Ngồi đợi 20 phút, ta chuẩn bị giấy tờ với tiền, ngươi có đem tín vật đính hôn không, tại chỗ giao luôn khỏi phải lằng nhằng.” Hàn Thế Vinh nói thẳng.
Hàn Chi bật cười, muốn bỏ sạch quan hệ với cô nhanh đến như vậy à.
Cũng tốt, đúng ý cô.
“Có đem, yêm tâm, sau này tôi cũng không muốn liên hệ gì với mấy người nữa.”
Một lúc sau, trợ lý của Hàn Thế Vinh chạy đến đưa một tấm thẻ tín dụng cùng một sấp hợp đồng.
Cái này làm sao giống mới chuẩn bị chứ, có lẽ đã chuẩn bị từ lâu rồi mới đúng.
Hàn Chi cũng không dài dòng, lấy một chiếc hộp có hình dạng khá cổ xưa, cùng một tờ giấy cũ bị cột bằng một sợi dây đỏ, đây là tín vật đính ước, làm cũng rất có bài bản.
Kết nối thẻ vào điện thoại, xem số dư đúng 200 triệu, Hàn Chi đọc sơ qua hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, cảm thấy không vấn đề gì, cô sảng khoái kí vào giấy.
Cô giao xong hộp, kí xong giấy.
Hàn Chi tiêu sái cầm thẻ chào một tiếng rồi đi thẳng ra cửa trong con mắt giận dữ của Hàn Thế Vinh.
“Ông Hàn, dù sao trên hộ khẩu của ông cũng không có tên của tôi, vậy tính từ giờ giữa chúng ta cũng không còn vướng bận gì.
Chào.”
Có lẽ, nguyên chủ cũng muốn cắt đứt cái thứ gọi là tình thân có cũng như không này từ lâu rồi, chỉ là không cam lòng mà thôi.
Nay cô ở trong thân thể này, vậy thì để cô quyết định thay vậy.
Cái nhà cực phẩm này, có cho cô cũng không muốn.