Đại Lão Chỉ Muốn Nhàn Nhã

Chương 14: Vị Hôn Thê


Đọc truyện Đại Lão Chỉ Muốn Nhàn Nhã FULL – Chương 14: Vị Hôn Thê


Chạy trên đường, Hàn Chi đi ngang qua một siêu thị cở nhỏ, cô dừng lại, liếc những người phía sau.

Cô không nói gì, xuống xe, thanh lý tang thi trước cửa siêu thị, một đạo nối tiếp một đạo sét nhỏ bay đến đánh trúng tang thi, sau đó tang thi đều biến thành tro.
Hàn Chi dùng tinh thần lực thu tinh thạch vào không gian.

Đám người kia thấy cô giết tang thi chỉ dám co rúm, dừng xe xa xa nhìn xem, toàn bộ đều không dám bước lên.

Họ sợ bị biến thành đám tro kia không phải là tang thi mà chính là bọn họ.
Hàn Chi thanh lý toàn bộ tang thi trong siêu thị, chỗ này chỉ có mỗi một tầng trệt nên rất nhanh đều thanh lý xong.
Hàn Chi chất đồ vào xe đẩy hàng của siêu thị, từng thùng từng thùng trong kho được cô chuyển ra, đẩy ra đặt vào sau xe.

Cô gom đủ để chất đầy băng ghế sau thì dừng lại.
Hàn Chi cũng không phải là người máu lạnh, cô không thu hết mà để lại cho đám người phía sau, đến căn cứ, mọi người đều sẽ tách ra.
Cô lên xe chạy chậm phía trước, phía sau, những chiếc xe đều dừng lại trước cửa siêu thị.

Họ chạy nhanh vào, cố nén buồn nôn do mùi tang thi thối rửa, cố gắng lấy được bao nhiêu đồ thì cứ lấy bấy nhiêu.

Cả đám người động tác nhanh chóng xách bao, thùng chạy vào xe, nhấn ga chạy theo Hàn Chi.

Họ sợ chạy chậm lại không thấy được Hàn Chi, một mình bọn họ đi sẽ rất nguy hiểm.

Thấy tất cả đều lên xe, Hàn Chi nhấn ga chạy nhanh.

Cô chỉ giúp được họ bao nhiêu thôi.

Thật là, bản tính vẫn rất khó để thay đổi mà.
Cô không biết đường vào căn cứ, nhưng cô nghĩ nó sẽ nằm tại trung tâm thành phố.

Chạy khoảng hai giờ, cô gặp một trạm lính canh, Hàn Chi cố ý thả chậm tốc độ.

Các xe phía sau lần lượt chạy vượt qua mặt cô, mừng rỡ chào hỏi với mấy người lính.

Họ đăng ký, vào khu kiểm tra để kiểm tra trên người có vết thương hay không.

Hàn Chi thấy phía trước có vào người bất mãn gì đó, nhưng sau đó lại êm xui đi vào.
Hàn Chi đợi những người đó đi vào hết, cô mới chạy lại đăng kí, phí đăng ký là một phần ba số vật tư có trên xe.

Hàn Chi cũng không quanh co lòng vòng, dứt khoát giao đồ vật đi vào.

Đây đều là luật ra vào cửa của các căn cứ.
Kiểm tra xong, Hàn Chi được các quân nhân phát cho một tấm thẻ đeo để xác nhận thân phận, cô đăng ký mình là dị năng hệ lôi, sơ cấp mạt thế chưa phân biệt được cấp bậc dị năng nên cũng chẳng ai hỏi.

Sau đó anh lính cho xe cô lái vào.
Xa xa, Hàn Chi thấy được tường đất cao cao phía trước, đây mới là cổng chính của căn cứ.

Đến cổng, cô đem thẻ thân phận giao cho lính canh cổng, họ cho xe Hàn Chi chạy vào.
Sẵn đó, cô yên lặng cho anh lính canh một bao bánh quy, một chai nước, hỏi xem nhà Lăng Sâm ở đâu.
Anh lính nghĩ: “Chẳng lẽ lại có người tự nhận là tình nhân của Lăng thiếu muốn đến ăn vạ, dù sao đây cũng không phải lần đầu.

Con gái bây giờ thật là…”
“Cô cứ vào thành hỏi nhà họ Lăng ở đâu sẽ có người chỉ cho cô, nhưng tôi nhắc nhở cô, vào nhà họ Lăng không phải dễ đâu.

Trước cô đã có nhiều cô gái muốn tiếp cận Lăng thiếu nhưng đều không thành công.

Người ta cũng đã có vị hôn thê rồi, nhà cũng có quyền.

Cô nên chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Anh lính hảo tâm nhắc nhở, nhìn Hàn Chi bằng ánh mắt thương hại.

Cô cũng kinh ngạc khi Lăng Sâm được hoan nghênh như vậy.

Nhưng ánh mắt của anh lính canh vẫn làm cho Hàn Chi không biết nói gì.

Cô cũng mặc kệ, cười rồi cảm ơn anh lính.

sau đó, cô chạy xe thẳng vào căn cứ.
Căn cứ này không tệ lắm, người người đi lại, không có vẻ đói ốm, bệnh tật.

Người quản lý căn cứ này làm rất tốt.

Hai bên đường, Hàn Chi thấy có nhiều người nhao nhao la lên.
“Chỉ đường đây, một ngày một tinh thạch trắng (tinh thạch không có thuộc tính).


“Dẫn đường đây..”
Hàn Chi dừng xe lại, một cậu nhóc chạy nhanh lại xe cô.

Nhìn tốc độ của nhóc con đó, nó là mới kích phát dị năng tốc độ không lâu.
“Chị gái xinh đẹp, cần dẫn đường không ạ? Em chỉ cần 4 gói mì ăn liền là có thể.”
Khuông mặt lấm lem của cậu nhìn cô cười nói.

Hàn Chi cảm thấy cậu nhóc này rất lac quan, tuy chỉ khoảng tám tuổi nhưng đã biết tự lực cánh sinh, người lại có dị năng, là một mầm móng tốt.
“Được, lên xe.” Hàn Chi dứt khoát nói.
“Chị gái xinh đẹp, chị muốn đi đâu? Đảm bảo ở căn cứ này, không ai rành đường như em.”
“Dẫn chị đi Lăng gia.”

“Chị cũng muốn đi tìm Lăng thiếu sao?” Cậu bé ngạc nhiên hỏi.
“Cũng?” Hàn Chi tuy nghe anh lính nói qua nhưng coi bộ có thật nhiều người dòm ngó Lăng Sâm đi, nghĩ lại cũng đúng, dù sao anh ta mặt đẹp trai, nhà có quyền, hình mẫu lý tưởng mà mọi cô gái đều muốn lấy làm chồng.
“Vâng, chỉ trong một ngày, em dẫn cả chục chị gái bảo là bạn gái của Lăng thiếu.

Lăng thượng tướng (Lăng Vỹ, anh trai Lăng Sâm) lại không ai dám kiếm, chú ấy quá dữ, nên họ chỉ nhắm vào Lăng thiếu thôi.

Dù sao chú ấy cũng không phải quân nhân, họ nghĩ chắc sẽ tiếp cận hơn.” Cậu bé vừa giải thích vừa chỉ đường cho cô chạy.
“Chị nghe nói Lăng thiếu có vị hôn thê?” Hàn Chi hỏi, nếu thật như vậy có lẽ cô không nên nói chuyện cô có thai cho Lăng Sâm.
“Theo em thấy Triệu tiểu thư quấn lấy Lăng thiếu, tự xưng mình là thì đúng hơn.”
“Tại sao em biết?” Hàn Chi cũng ngạc nhiên, đến cả người trong quân đội đều nghĩ Lăng Sâm có vị hôn thê, cậu nhóc này lại nói không phải.
“Em nói cho chị, chị đừng nói lại ai nhé.

Lúc trước vô tình em gặp Triệu tiểu thư chặn đường Lăng thiếu, Lăng thiếu còn không thèm nhìn Triệu tiểu thư một cái, né sang một bên rồi bỏ đi thẳng.” Cậu bé đắc ý nói cho Hàn Chi nghe.
“Ừ, sắp đến chưa?” Hàn Chi nói sang chuyện khác, biết như vậy là được rồi.
“Dạ sắp rồi, chị chạy thẳng đến biệt thự màu trắng kia là đến.” Cậu chỉ chỉ đằng trước.
“Lấy một thùng mì sau xe đi, chị không có mì lẻ, em đừng khui ra rồi rải đầy xe chị.” Hàn Chi hất đầu ra sau nói với cậu nhóc.
“À, em tên gì?” Hàn Chi lại hỏi.
“Em tên Phan Tiểu Bảo, chị gọi em A Bảo là được.

Chị muốn kiếm em cứ đến chỗ lúc trưa, em hay đứng ở đấy đón khách.” Cậu nhóc nói xong thì xe Hàn Chi cũng dừng lại trước cổng biệt thự, nó nhanh chân nhảy xuống, ôm thùng mì chạy xa, vẫy vẫy tay chào Hàn Chi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.