Đọc truyện Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng – Chương 48: Nạp Đa
Quyển 1: Ti Mệnh
Chương 48: Nạp Đa
So với U Đô bộ lạc của hắn, Thanh Phong trấn này không chỉ rộng lớn gấp đôi, mà các hoạt động cực kỳ sầm uất. Nếu tại bộ lạc, những tráng hán trong làng khi qua mười lăm tuổi thì đi theo các tiền bối săn bắt dã thú trong rừng, những đứa trẻ mở Thiên Khải thì tập trung vào tu luyện để gia tăng thực lực. Còn những người khác thì phụ trách chăm lo đời sống trong bộ lạc.
Tuổi thơ của Ti Mệnh, vui vẻ nhất đó chính là từ lúc bốn tuổi cho đến mười tuổi, thời gian đó Kha Thiên Lạc vẫn chưa mở Thiên Khải, còn Tang Tương tuy đa số thời gian được A Công chỉ dạy, nhưng vẫn dành ra không ít thời gian để chơi đùa cùng với hắn.
Mà không chỉ riêng gì Ti Mệnh, đại đa số mấy đứa trẻ khác trong bộ lạc đều như vậy. Dịp có thể vui đùa cùng với nhau chỉ có tại các buổi tế lễ mà thôi. Còn lại thì cuộc sống trong bộ lạc có thể nói là rất tẻ nhạt.
Nhưng tại Thanh Phong trấn này thì khác.
Chỉ mới đứng nhìn từ đằng xa thôi, người người ra vào nườm nượp không ngớt. Đại đa số những người này đi thành từng nhóm, kéo theo phía sau là một đống hàng hóa, dường như tiến vào Thanh Phong trấn này để tiến hành các hoạt động trao đổi.
Hồi nhỏ Ti Mệnh được A Công kể về chuyến hành trình hồi trẻ, A Công nói rằng khi mới rời khỏi bộ lạc, đối với mấy hoạt động này cũng rất bỡ ngỡ.
Thiết nghĩ xem ra biểu cảm khi ấy của A Công chẳng khác mình là bao nhiêu.
Hắn tủm tỉm cười, sau đó nhảy xuống khỏi thân con lừa, cầm dây cương rồi chậm rãi dẫn theo con lừa bắt đầu tiến vào Thanh Phong trấn.
Thanh Phong trấn bên ngoài có một cái cổng được làm bằng gỗ được dựng bằng mấy cây trụ rất lớn, so với cổng vào U Đô thì gần như lớn hơn gấp đôi.
Mấy người gác cổng thực lực cũng rất mạnh. Ngồi trên một chiếc bàn gỗ phụ trách việc cấp thẻ thông hành là một dị sĩ Dẫn Huyết cảnh tầng thứ sáu, đứng hai bên giúp đỡ gã sắp xếp cũng có tu vi tương tự. Cuối cùng là bốn người gác cổng còn lại phụ trách xem xét hàng hóa lưu thông có tu vi Dẫn Huyết cảnh tầng thứ bảy.
Chỉ là những người gác cổng thôi mà đã có tu vi cao đến như vậy, so với Phong Tuyết bộ lạc còn khoa trương hơn rất nhiều.
– Cầm lệnh bài này, ngươi được phép ở lại Thanh Phong trấn năm ngày.
Người đàn ông mặc giáp ngồi trên bàn gỗ nhìn người trước mặt hỏi hỏi vài điều, rồi sau đó lấy ra một tấm thẻ bằng đá giao cho hắn ta. Còn người kia thì đồng dạng lấy ra ba hoang tệ để có thể cầm lấy tấm thẻ đá đó.
Theo như quan sát ban đầu thì đa số các hoạt động trao đổi đều dùng hoang tệ. Nếu là trước đây thì Ti Mệnh chắc chắn không biết đến cái gọi là hoang tệ này.
Nhưng sau khi đến Phong Tuyết bộ lạc được một thời gian thì hắn dần dần hình thành được cái khái niệm này.
Lại sau khi rời đi, A Công giao cho hắn một túi hoang tệ để cho hắn dùng. Trong lòng hắn chợt nhớ về A Công, không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp. Cũng may là A Công đã chuẩn bị sẵn, nếu không chẳng biết một đứa nhà quê như hắn làm cách nào mới sinh tồn trong cái thế giới này.
Sau một lúc thì đến lượt Ti Mệnh tiến lên để kiểm tra.
Một gã gác cổng đi tới kéo con lừa của hắn qua một bên để kiểm tra đồ đạc bên trong. Nhờ quan sát nên hắn cũng không lấy làm kinh ngạc.
– Ngươi tên gì? Muốn ở lại Thanh Phong trấn mấy ngày?
Gã đàn ông phụ trách cấp thẻ nhìn Ti Mệnh hỏi. Gã ta có tu vi Dẫn Huyết cảnh tầng thứ sáu, trên người tỏ ra uy áp khiến người ta cảm thấy lo lắng. Tuy nhiên, Ti Mệnh có linh thức rất mạnh mẽ, căn bản sự uy hiếp của hắn ta không khiến hắn chấn động.
Hắn gương mặt bình tĩnh, chậm rãi trả lời:
– Ta tên Ti Mệnh, muốn ở lại đây nữa tháng.
Gã đàn ông này trước đó đã nhìn thấy Ti Mệnh rồi. Cảm thấy thanh niên này trẻ tuổi non nớt, lại có chút lóng ngóng, đích thị là một kẻ nhà quê. Trên người không có chút dao động khí tức nào, vậy nên hắn ta mới định hù dọa một chút cho vui.
Thế nhưng không ngờ Ti Mệnh lại tỏ ra bình tĩnh như vậy, không khỏi khiến cho hắn ta ngạc nhiên.
Nghe nói có một số bộ lạc thường để các tộc nhân nhập thế để phát triển tâm tính. Thường thì những tộc nhân này đại đa số đều là nhân tài, có một số phương pháp ẩn dấu nhất định.
Gã ta thầm nghĩ Ti Mệnh có lẽ là nhân tài của một bộ lạc nào đó, thế nên liền ghi nhớ kỹ gương mặt của Ti Mệnh.
Sau đó y lấy một tấm thẻ đá, chất liệu nhìn tương tự với của những người khác, kế tiếp cầm bút chấm vào một lọ mực mày đỏ rồi vẽ lên tấm thẻ đá mấy kí hiệu kỳ lạ. Có lẽ do quan sát xung quanh, vậy nên bây giờ Ti Mệnh mới phát hiện ra điều kỵ lạ này.
Chỉ thấy sau khi được người phụ trách vẽ lên vài ba ký kiệu kỳ lạ, cuối cùng vận chuyển man lực nhập vào trong tấm thẻ. Nó rực lên trong giây lát, cuối cùng tụ lại thành một điểm màu đỏ, trông khá giống với một hòn ngọc nằm ở giữa tấm thẻ, ẩn ẩn bên trong là một luồng hồng quang.
Người phụ trách đưa tấm thẻ do Ti Mệnh rồi dặn dò:
– Giữ tấm thẻ này, nếu làm mất thì phải đền bù cho chúng ta. Để ý viên hồng ngọc màu này, nó có hiệu lực phát quang trong hai mươi ngày. Khi nó hết phát sáng thì sẽ có người đến thu lại nó, đồng nghĩa với việc ngươi phải rời khỏi Thanh Phong trấn. Nếu muốn ở lại thêm một thời gian thì ngươi có thể đi gia hạn. Của ngươi hết năm hoang tệ.
Ti Mệnh cẩn thận lấy năm khối hoang tệ màu xám ra đưa cho người phụ trách rồi nhận lấy tấm thẻ thông hành. Phía bên kia, hành lý đã được kiểm tra xong, không có gì bất thường nên giao trả lại cho hắn.
– Đa tạ.
Khách khí với bọn họ một câu rồi Ti Mệnh liền dẫn con lừa tiến vào trong Thanh Phong trấn. Khi hắn vừa bước ngang qua cánh cửa, bất chợt tinh thần rung động lên, tựa hồ vừa mới bước qua một tấm màn vậy.
Ti Mệnh kinh ngạc, xoay người nhìn ra thì thấy trước mặt mình có một tấm màn mỏng màu xanh lợt, nếu không để ý kỹ thì khó mà nhận ra được sự tồn tại của nó.
– Đây là thứ gì nhỉ?
Nhìn thấy sự kỳ lạ này, sự tò mò liền nổi lên, liền đưa tay lên định chạm vào thì từ đằng sau, một giọng nói như tiếng sấm gầm lên:
– Tiểu tử, đừng có phá bậy bạ, kẻo bị đánh gãy tay đó.
Đó là một gã đàn ông cao to lực lưỡng, mặc chiếc áo thô để banh ngực ra, hai cánh tay cứng cáp to lớn như hai cây thiết trụ. Người này gương mặt bụi trần, da dẻ ngăm đen, đặc biệt hai mắt rất sáng, đầu trọc lóc, ánh sáng chiếu vào lập tức bị phản quang lại.
Một tay thì cầm cây cung, trên lưng thì vác một con hưu khổng lồ đã chết. Không cần đoán cũng biết, người này đích thị là một thợ săn lão luyện.
– Ngươi chắc lần đầu tiên đến Thanh Phong trấn. Ở đây có một số quy tắc, không cẩn thận liền bị phạt đấy.
Gã thợ săn tiến đến gần Ti Mệnh, giọng ồm ồm nhắc nhở hắn.
– Ta tên Ti Mệnh, đích thị là lần đầu tiên đến Thanh Phong trấn này.
– Tên của ta là Nạp Đa. Trông ngươi chắc còn trẻ, sau này cứ gọi ta một câu Nạp đại ca là được. Cũng đang lúc rảnh rỗi, ngươi đi theo đại ca, để đại ca khai sáng cho một chút.
– Như vậy liền đa tạ Nạp đại ca.
Nạp Đa này tu vi không tồi, Dẫn Huyết cảnh tầng thứ bảy. Thoạt nhìn tu vi bằng với Kha Thiên Lạc, tuy nhiên trên người toát lên khí chất phong trần lão luyện, chính là loại người từng trải nghiệm không ít sương gió cuộc đời.
Nếu so ra, Ti Mệnh có thể khẳng địch, thực lực chắc chắn cao hơn Kha Thiên Lạc.
Trên đường đi, Nạp Đa này chỉ điểm Ti Mệnh không ít quy định để có thể tồn tại ở Thanh Phong trấn này.
Nghe nói Thanh Phong trấn cũng chỉ mới được lập ra được chừng ba mươi năm. Chủ nhân của Thanh Phong trấn là một cường giả Tẩy Cốt cảnh hậu kỳ, tại Thanh Phong trấn thanh danh cực kỳ hiển hách.
Theo ý tứ của Nạp Đa, sở dĩ Thanh Phong trấn này được lập ra vốn là để tu nhận các dị sĩ lang thang, về sau dần dần nhiều người kéo về đây mang theo hàng hóa trao đổi, sau một thời gian mới được sầm uất đến như thế này.
– Tấm màn mà đệ nhìn thấy ở ngoài kia, theo ta biết thì nó được gọi là trận pháp.
– Trận pháp? Đó là thứ gì?
Lần đầu tiên được nghe về khái niệm này, lòng tò mò của hắn được kích thích lên cực điểm.
– Đại ca cũng chỉ là nghe mấy người bạn thân kể lại. Trận pháp này dùng một số tài liệu đặc biệt, rồi dùng man lực của bản thân dung nhập vào để lưu giữ trên tài liệu, không để nó thất thoát ra ngoài, sau đó đem đi bố trí tại các phương vị đã tính toán từ trước. Bước cuối cùng chính là liên kết các tài liệu này lại với nhau, cùng lúc phát động man lực bên trong đó, một khi thành công liền kết thành một trận pháp. Tùy thuộc vào vật dẫn trung tâm mà loại hình trận pháp liền khác nhau. Nó được chia ra làm nhiều loại, có loại mang tính công kích, có loại thì phòng thủ, mê hoặc…
Ti Mệnh ánh mắt sáng ngời, từ đầu đến cuối nghe Nạp Đa giải thích, những điều quan trọng hắn đều đem ghi nhớ vào trong đầu. Nhất là cái được gọi là trận pháp này, hắn dường như tỏ ra cực kỳ thích thú.
“Nếu như mình có thể bố trí một cái trận pháp tại U Đô thì sau này không cần lo lắng bị các bộ lạc khác tấn công nữa. A Công thật không sai khi bảo mình nên ra ngoài học hỏi. Thanh Phong trấn này đúng là nơi mình cần đến rồi.”
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, bất giác cả hai đã đi đến một khu chợ rất đông người. Hai bên đường có rất nhiều giang hàng, chỗ thì bày ra đủ loại vũ khí, chỗ thì buôn bán thảo dược, thi thể dã thú, ấu thú… nói chung là cực kỳ đặc sắc.
Mục đích Nạp Đa đến đây dĩ nhiên là bán đi con hưu vừa mới đi săn về để kiếm chút hoang tệ tiêu xài. Còn Ti Mệnh thì đối với mấy thứ đó không chút hứng thú. Hắn liền hỏi Nạp Đa:
– Nạp đại ca, chỗ này có nơi nào bán sách không? Nhất là mấy quyển sách nghiên cứu về trận pháp mà đại ca kể với đệ ấy.
– Đừng nói với ta là đệ định đi học mấy cái thứ đó đó chứ?