Đọc truyện Đại Kiếp Chủ – Chương 22: Vô Khuyết Kiếm Kinh
Qua một đêm, Phương Nguyên lại tới trước tòa điện bỏ hoang này luyện kiếm, nhưng lần này hắn muốn xem thử cái bóng kia có xuất hiện nữa không. Vì thế nơi hắn chọn luyện kiếm, chính là phía trước điện hoang, nơi cái bóng kia xuất hiện đêm qua…
Nhưng lúc luyện tập, hắn lại dần quên mất chuyện này, đắm chìm vào việc tu luyện kiếm pháp.
Cứ thế suốt cả đêm, đến khi toàn thân hắn kiệt sức, lúc ngừng lại đầu đầy mồ hôi, đã là nửa đêm. Giữa đất trời yên tĩnh, âm phong quẩn quanh giữa lùm cỏ hoang cây cối, gió đêm thổi vào cả người, sau lưng ướt đẫm mồ hôi cũng cảm thấy lạnh buốt làm hắn thoảng hồi thần lại, trong lúc vô tình ánh mắt nhìn về phía điện hoang, lập tức sững người.
Cái bóng múa kiếm kia lại xuất hiện, nhưng lần này lại ở trong điện hoang.
Giống y như những gì nhìn thấy vào hôm qua, cầm trong tay trường kiếm, tùy ý vẫy vùng, kiếm ý thâm trầm, biến hóa ngẫu nhiên…
Lần này Phương Nguyên không vội vàng đi vào quấy rầy mà lẳng lặng ở ngoài điện nhìn xem.
Lúc lâu sau, ước chừng thời gian đủ để uống cạn chung trà, bóng dáng múa kiếm kia dần trở nên nhạt nhòa, đến cuối cùng mờ mờ ảo ảo, kiếm thế bỗng thu lại hóa thành một vầng sáng, đột ngột bay vào trong điện hoang, biến mất tăm.
“Liên tục xuất hiện hai đêm, ắt có nguyên nhân…”
Phương Nguyên cầm trường kiếm, cất bước đi vào trong điện hoang.
Mặc dù bên trong tối om, nhưng dù gì Phương Nguyên cũng đã có tu vi Luyện Khí tầng thứ ba, thị lực vượt xa người thường, loáng thoáng có thể thấy rõ bố trí bên trong, không khác gì lần đầu hắn đến, chỉ là một gian điện hoang trống rỗng, vách tường loang lổ, trụ gỗ mục nát, ngay phía trước đại điện, đặt một pho tượng Đạo Tổ tích đầy tro bụi, trầm mặc mà uy nghiêm.
Mà ở chỗ khác, trừ tấm màn bụi bặm rách rưới và mấy cái bồ đoàn nát, liếc qua là thấy chẳng còn vật gì khác.
“Chẳng lẽ là tượng thần Đạo Tổ thấy ta luyện kiếm, có lòng hóa thân chỉ điểm ta?”
Phương Nguyên nghĩ đến, leo đến trước tượng thần, gõ coong coong mấy cái, trong lòng lại bác bỏ.
“Tượng thần cuối cùng vẫn là tượng thần, không có linh tính, việc này khác có gì đó kì lạ…”
Nghĩ vậy, hắn lại tìm kiếm trong điện, nhưng tìm thật lâu, lại chẳng tìm được gì. Lúc này ngoài điện đêm tối mịt mù, giơ tay không thấy năm ngón, gió đêm thổi qua cỏ cây nghiêng ngả, giống như quỷ khóc, thê lương vô cùng. Nhưng Phương Nguyên để tâm tiếp tục một lòng muốn tìm ra kết quả, sự xuất hiện của cái bóng đó nhất định có nguyên do, không tìm được lai lịch của nó, tối đến làm sao ngủ được!
“Cho dù ngươi là quỷ, ta cũng phải đào ra được mộ phần của ngươi…”
Phương Nguyên thầm nghĩ xong lại tìm kiếm cẩn thận, rốt cục phát hiện một chỗ gạch xanh vỡ vụn ở bên trái tượng thần, khác hẳn những nơi khác bèn về phòng mình, lấy một ngọn đèn dầu, tìm thêm một cái xẻng, đào ở đó, đào sâu đến chừng bảy tám thước, xẻng lại đụng phải vật cứng, Phương Nguyên chú ý, lấy đèn ra nhìn tỉ mỉ.
Chỉ thấy dưới đất, vậy mà lại chôn một tấm bia đá, phía trên hình như có chữ viết.
Phương Nguyên ngưng thần nín thở, cẩn thận lau bùn đất trên tấm bia, lập tức sững người: “Vô Khuyết Kiếm Kinh?”
Trên tấm bia đá có vết máu loang lổ, chữ viết sắc bén, như dùng kiếm khắc xuống, chính là bốn chữ lớn, mỗi nét bút, mỗi nhát cắt, đều giống như ẩn chứa một loại sức mạnh vô cùng huyền diệu, lúc ánh đèn tới gần bia đá, bỗng nhiên ngọn lửa bắt đầu run rẩy, trong hố vốn không có gió, lại bị thổi lay lắt, dường như là bị kiếm khí ẩn trong chữ viết trên bia đá thúc giục…
“Tấm bia đá này, ắt hẳn có liên hệ gì đó với âm hồn luyện kiếm kia…”
Từ trên chữ viết kia, Phương Nguyên theo trực giác cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc.
Nhìn chữ viết kia, vô hình trung giống như là thấy được hồn ma luyện kiếm trước đó!
Hắn định thần lại, bèn tiếp tục nhấc xẻng đào, chừng hơn nửa canh giờ sau, cuối cùng cũng thấy được văn tự chân chính, cả tấm bia đá hơn trượng đều bị lộ ra hình dáng thật, cũng không biết ai chôn ở đây, chỉ thấy phía trên khắc rất nhiều chữ nhỏ dày đặc!
Phương Nguyên buông xẻng xuống, cẩn thận đọc một lát, dần trợn tròn cả mắt.
“Tiến như sa trường binh, trường hà đoạn lưu!”
“Lạc như kiến lôi đình, cao sơn băng toái!”
“Thu như tỏa hoành giang, thiên phàm bất độ!”
“Lược như quỷ thần tung, chúc hạ vô ảnh!”
“…”
Thứ khắc trên tấm bia đá quả nhiên là một bộ kiếm kinh, đọc lướt qua, hắn cũng không nhận rõ được ý nghĩa chân chính của kinh này, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được, dường như trong bộ kiếm kinh này giảng thuật đều liên quan tới một vài nội dung tu hành kiếm đạo, tối nghĩa khó hiểu, huyền ảo tinh thâm!
Hắn vốn luyện kiếm mỗi ngày, quyển kiếm phổ được Tiểu Lạt Tiêu truyền thụ cho hắn vẫn nhọc lòng suy nghĩ không thôi, gần như si mê. Bây giờ chợt nhìn thấy một bộ kiếm kinh, cũng theo bản năng tiếp tục xem, nhưng càng xem càng cảm thấy kinh hãi, càng xem càng mê mẩn…
Đây đúng là một bộ kiếm kinh mang nghĩa lý huyền diệu, tâm pháp cao minh, khiến Phương Nguyên mỗi ngày nhọc lòng suy ngẫm luyện kiếm thế nào cả tháng nay mang cảm giác như thấy được một vùng trời mới. Tuy nhiên, trong kiếm kinh này lại chứa đựng những mâu thuẫn trước và sau, mỗi chỗ tồn tại nghịch lý, nhất là một mảng lớn trên vách tường, dù đều viết đầy văn tự đến cuối cùng lại rõ ràng chưa xong, ngừng lại đột ngột, dư vị chưa tiêu!
Nếu nói thật ra, mặc dù mang danh là “Vô khuyết” nhưng thứ này chỉ có thể coi là một quyển kiếm kinh không trọn vẹn!
“Thanh Dương Tông là đại tông phái đương thời, tiên pháp cao thâm, chắc hẳn Vô Khuyết Kiếm Kinh này, cũng là một trong những pháp môn kiếm đạo Thanh Dương Tông, quả nhiên nghĩa lý rất thần kỳ, cũng không biết là vị tiền bối nào lưu lại, nếu kinh này đã không đầy đủ, chắc trong Tàng Kinh điện sẽ có cả bộ…”
Bây giờ Phương Nguyên mới vào tiên môn, rất tuân thủ quy củ, bỗng thấy được một bộ kiếm kinh thế này, mặc dù lòng ngứa ngáy khó chịu nhưng cũng không dám tự ý tu hành, bởi vì Thanh Dương Tông có quy tắc. Thân là đệ tử tiên môn nhưng tu pháp nào, đi đường gì đều phải báo cho tông môn, được cho phép mới xong. Nếu không, chính là không tuân theo môn quy, nhẹ thì phế bỏ tu vi, nặng thì mất mạng.
Nhưng trước đây không lâu Tiểu Lạt Tiêu vừa nói với hắn, trong võ pháp không có quy tắc này, như vậy tu hành kiếm kinh cũng không tính là không tuân thủ môn quy, thêm nữa, sau hơn một tháng khổ tu, lúc này hắn thật sự ôm một bụng vấn đề, mỗi lần hỏi Tiểu Lạt Tiêu, nàng lại không chịu chỉ điểm tỉ mỉ, càng khiến Phương Nguyên ngứa ngáy khó chịu trong lòng, bây giờ thấy kiếm kinh này đúng là ma đói thấy gà béo, lưu manh thấy quả phụ xinh đẹp…
“Chỉ là học đại thể một ít, phá giải nghi hoặc trong lòng ta, chắc là không sao nhỉ?”
Hắn thầm cân nhắc, bèn không nghĩ nhiều nữa, chỉ từ từ đọc xem.
Vô Khuyết Kiếm Kinh khắc trên bia đá, từ đầu đến cuối tổng cộng có ba quyển.
Phương Nguyên tỉ mỉ đọc ngẫm một lần trước, nhận ra một phần trước của kiếm kinh quyển thứ nhất này, giảng thuật đều là lý thuyết kiếm đạo.
Bên trong cũng không có kiếm chiêu kiếm thế cụ thể, chỉ có giải thích nghĩa lý về vận kiếm, ngự kiếm.
Kiếm kinh thế này giống như điều binh trên giấy. Nhưng đối với Phương Nguyên, thiếu hụt vốn cũng không phải kiếm chiêu, chỉ là lĩnh ngộ cùng chỉ dẫn với kiếm đạo, cho nên lúc hắn chợt thấy đạo lý trước nhất trong kiếm kinh này, có thể nói là được khai sáng. Trong thời gian này, nghi vấn tích lũy được trong quá trình khổ luyện kiếm chiêu mà không tiến bộ chút nào, nháy mắt được giải đáp không ít…
Có thể nói, chỉ vài câu khẩu quyết kia đã lập tức khiến lĩnh ngộ về kiếm đạo của hắn tăng lên rất nhiều.
Loại cảm giác này, quả thực như người mù bỗng mở mắt, thấy được thế gian phồn hoa.
Nhưng phần sau quyển thứ nhất, tâm pháp đã dần huyền ảo, ở phần cuối càng xem càng không hiểu gì hết.
Hơn nữa khiến Phương Nguyên không hiểu nhất là, lời bên trong bộ kiếm kinh này có mâu thuẫn với nhau, dường như bản thân người viết xuống những tâm pháp này cũng có rất nhiều nghi hoặc nan giải, cho nên chỉ đơn thuần ghi lại suy nghĩ trong lòng mà thôi!
Nếu đổi lại người khác cũng hoàn toàn không có cách nào đối với thứ này, trừ phi là lĩnh ngộ về kiếm đạo còn cao hơn người viết Vô Khuyết Kiếm Kinh, mới có thể từ những mâu thuẫn lẫn lộn rối loạn vô cùng bên trong kiếm kinh tìm ra đầu mối, nhưng Phương Nguyên lại khác, sau một ngày chăm chú suy tính, rốt cục vẫn không nhịn được, vào một buổi tối tiếp tục thi triển “Thiên Diễn chi thuật”!
Ba ngàn đại đạo dung một lò, tâm tồn nhất thuật diễn vạn pháp!
Thiên Diễn chi thuật, bao hàm toàn diện, bản thân sở trường của nó là từ một mảng hỗn độn thôi diễn ra kết quả rõ ràng nhất.
Đương nhiên, thi triển thôi diễn chi thuật cần tới linh thạch.
Nhưng giờ Phương Nguyên nghèo rớt mồng tơi, dù trên người vẫn còn mấy khối linh thạch, nhưng không nỡ dùng.
Bởi vậy hắn do dự rất lâu, vẫn quyết định tiết kiệm linh thạch, tiêu hao tâm thần của mình để thôi diễn, kết quả cực thê thảm, đầu váng nặng trĩu, thân thể giống như bị moi sạch, ngủ nguyên cả ngày mới tỉnh lại. Nhưng sau khi tỉnh lại cảm thấy trong đầu đã lĩnh ngộ rõ ràng kiếm đạo kia, kiến giải tinh thâm về nghĩa lý lại cảm thấy đáng giá.
Quyển thứ nhất trong Vô Khuyết Kiếm Kinh đã xuất hiện một kết quả cực kỳ rõ ràng trong lòng hắn.
Vô số kiếm lý huyền ảo, đều rõ ràng khắc vào thần hồn của hắn!
“Hóa ra trước đó ta đều luyện sai…”
Thầm tính toán một phen, hắn không nhịn được cười khổ, nhân tiện còn muốn đập Tiểu Lạt Tiêu một trận.
“Nha đầu chết tiệt này lừa ta khổ quá đi…”