Đại Kiếp Chủ

Chương 1: Hạng nhất Tiên bảng


Đọc truyện Đại Kiếp Chủ – Chương 1: Hạng nhất Tiên bảng

“Hạng nhất Tiên bảng, Phương Nguyên!”

Lúc này, trong thành Thái Nhạc phía Bắc Việt Quốc, thuộc Vân Châu Trung Thổ đang tràn ngập không khí vui sướng, giăng đèn kết hoa.

Một đài cao ba trượng được dựng lên trên quảng trường lát đá lớn ở phía Bắc thành. Trên đài, thành chủ, tướng quân cùng với gia chủ của các gia tộc trong thành đều ngồi theo thứ tự. Mà các thanh niên dưới đài thì ai nấy cũng đều đứng thẳng, khí vũ hiên ngang, thần khí bất phàm. Tất cả đều ngẩng đầu nhìn đạo sư tay cầm bảng tím trên đài. Vị đạo sư này mặc áo có hình bát quái, đầu đội mũ xanh, bên dưới là ba chỏm râu dài, mắt lạnh lẽo như điện, khí độ bất phàm. Hắn nhìn những cái tên trên bảng tím, mỉm cười nhìn lướt qua bên dưới, chậm rãi tuyên bố kết quả.

“Ồ…”

Dân chúng dưới đài kiễng chân chờ đợi, vô số tiếng hoan hô như sấm dậy, tạo thành từng làn sóng tung hô.

“Quả nhiên đúng như ta đoán, người đứng đầu bảng chính là Phương Nguyên Phương tiểu ca…”

“Ha ha, cái gì mà ngươi đoán chứ, trong thành Thái Nhạc này, ai mà chẳng biết Phương Nguyên tiểu ca chắc chắn sẽ đứng đầu Tiên bảng?”

“Nghe nói vị Phương tiểu ca này cực kỳ xuất sắc trong việc tu tập Đạo Nguyên Chân Giải. Ngay cả đạo sư cũng nói hắn là kỳ tài ba trăm năm khó gặp, sự quang vinh của vị trí đầu bảng đã chứng minh hắn là đệ nhất tuyệt đối trong ba nghìn thiên kiêu của bảy quận Việt Quốc!”

Trong tiếng bàn tán sôi nổi, không biết bao nhiêu người đã đổ dồn ánh mắt nhìn về phía thiếu niên áo xanh đang đứng thẳng bên dưới đài cao.

Thiếu niên kia có dáng người gầy gò, da mặt trắng nõn, thoạt nhìn có vẻ yếu đuối.

Cách ăn mặc trông giống như người có xuất thân nhà nghèo, nhưng vẻ mặt trầm tĩnh, vô cùng chín chắn.

Sau khi đạo sư trên đài tuyên bố thứ hạng, giữa vô số ánh mắt cực kỳ hâm mộ và từng tiếng chúc mừng của bao người, hắn chỉ nhẹ giọng nói lời cảm ơn với người xung quanh, lại không có vẻ kinh ngạc hay vui mừng gì, dường như đã sớm liệu được kết quả này từ trước.

“Ha ha, tiểu Phương Nguyên, lên đài nhận ngọc phù của tiên môn đi!”

Đạo sư trên đài gấp bảng tím trong tay lại, nhìn thiếu niên dưới đài, trong ánh mắt đầy vẻ thưởng thức, cười lớn nói.

Dưới đài lại vang lên từng tràng hoan hô như sấm dậy, tiếng tung hô của dân chúng như từng đợt sóng lớn, suýt nữa đã nhấn chìm thiếu niên áo xanh.

Trong ánh mắt của người thường nhìn về phía hắn thậm chí đã thêm vài phần kính sợ.


Đây chính là thanh niên sắp trực tiếp bước vào Thanh Dương Tông, trở thành đệ tử chân truyền, tương lai sẽ cực kỳ xán lạn…

“Phương Nguyên sư huynh, bên này!”

Những thanh niên đứng trên đài có cả nam lẫn nữ, bọn họ đều là thiên kiêu được gọi tên trên bảng Giáp và bảng Ất của thành Thái Nhạc. Ai cũng có xuất thân bất phàm, hoặc là con cháu phú gia trong thành, hoặc là con cháu của quý nhân quan to. Nhưng vừa thấy thiếu niên áo xanh đi lên đài thì tất cả đều nhường ra một con đường, trên mặt lộ ý cười khiêm tốn, chủ động lui lại ra phía sau mấy bước để thiếu niên áo xanh đứng ở phía trước.

Trong thành Thái Nhạc, giữa hậu duệ thế gia quý tộc và hàn môn vốn đã có một khoảng cách không thể vượt qua, nhưng khi các bậc con cháu thế gia đó đối mặt với thiếu niên áo xanh Phương Nguyên vốn có xuất thân hàn môn thì lại không hề tỏ vẻ kiêu căng ngạo ngạo chút nào. Thậm chí trong ánh mắt còn có một chút kính sợ.

Vì bọn họ đều hiểu được trọng lượng của bảng Giáp này thế nào.

Trình độ của người bạn cùng trường có xuất thân hàn môn này về “Đạo Nguyên Chân Giải” thật sự làm bọn họ tâm phục khẩu phục.

Phương Nguyên mỉm cười với họ, sau đó chậm rãi đi qua với vẻ mặt bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Phương sư huynh, chúc mừng!”

Một nữ tử có đôi mắt sáng rực đang đứng giữa đám đông, dường như mang theo vẻ lạnh lùng từ tận xương cốt. Người khác đều không dám tới gần nàng, nhưng khi thấy được Phương Nguyên đến gần, nàng lại mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu.

Phương Nguyên dừng chân nói lời cảm ơn: “Đa tạ Lữ sư muội, lần này muội thi cũng tốt lắm!”

Nữ tử nhoẻn miệng cười, nói: “Ta chỉ đi ngang qua thôi, sư tôn lão nhân gia không muốn lộ chỗ hở cho kẻ khác công kích thôi!”

Nữ tử này là Lữ Tâm Dao, con gái của thành chủ thành Thái Nhạc, cũng là một thiên tài nổi tiếng chủ yếu tu dược lý. Trong đợt khảo hạch này, nàng cũng được lên Giáp Tử Tiên bảng. Trong thành Thái Nhạc này, đây đã là thành tích tốt nhất chỉ sau Phương Nguyên.

Nghe xong, Phương Nguyên chỉ mỉm cười rồi đi lên đài.

“Ha ha, Phương thế chất, đến bên này!”

Một người mặt trắng không râu, khí chất nho nhã ngồi trên đài đứng dậy, đúng là thành chủ Lữ Trúc Am của thành Thái Nhạc này. Hắn cười lớn đến gần, dắt tay Phương Nguyên có vẻ vô cùng thân thiết, nói: “Thành Thái Nhạc có người đứng đầu bảng, danh dương bảy quận Việt Quốc như thế chất, ta cũng nở mày nở mặt theo. Sau này thế chất vào tiên môn tu hành, đến khi một bước lên mây, tiêu dao Cửu Thiên thì cũng đừng quên dân chúng thành Thái Nhạc đấy!”

“Thành chủ quá khen, tiểu tử không dám…”


Phương Nguyên thấp giọng trả lời, thái độ không kiêu ngạo không hấp tấp, vô cùng khéo léo.

“Ha ha, đừng khiêm tốn vội, lão phu vẫn còn một việc nữa muốn tuyên bố!”

Lữ Trúc Am cười lớn, một tay kéo Phương Nguyên, tay kia thì dắt con gái của hắn là Lữ Tâm Dao, cười nói: “Thật ra ta đã muốn nói chuyện này từ trước rồi. Chỉ là Phương thế chất đang chuẩn bị thi, ta sợ thế chất bị phân tâm nên mới nhịn mãi. Vừa hay mượn cơ hội này để nói ra. Từ xưa ta đã rất thích Phương thế chất, thế chất như rồng trong ao, sớm muộn gì cũng sẽ bay lên tận trời cao. Nhưng sau này dấn thân vào tiên đạo, sợ là không rảnh phân tâm. Nên trước khi nhập môn, ta muốn cùng Phương gia kết thông gia, không biết ý của thế chất thế nào?”

Thành chủ nói rất vang dội nên mọi người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng.

“Cái gì?”

Nghe xong lời này, dân chúng dưới đài đều kinh hãi.

Hầu như tất cả thiên kiêu xung quanh cũng cho rằng mình đã nghe nhầm, ngơ ngác nhìn Lữ Tâm Dao lãnh diễm vô song nhưng có đôi mắt lấp lánh động lòng người, chỉ một ánh mắt là có thể khiến tất cả mọi người tự thấy xấu hổ, trong lòng lập tức rối bời khó tả.

Nhất là công tử của nhà Kỳ tướng quân Kỳ Tiếu Phong, trong ánh mắt hắn lúc này thậm chí còn lóe lên vẻ oán hận không dễ phát hiện ra.

Đệ… đệ tử hàn môn… này lại sắp trở thành rể hiền của thành chủ sao?

Theo bản năn, tất cả đều không dám tin, nhưng lại không thể không thừa nhận cảnh tượng đang xảy ra trước mắt là thật.

Phương Nguyên lấy lại bình tĩnh, vội vàng kéo nhẹ cánh tay thành chủ một cái: “Lữ thế bá…”

Nói xong, hắn liếc ánh mắt nhìn qua Lữ Tâm Dao.

Lúc này, Lữ Tâm Dao cách đó không xa lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, khóe miệng chúm chím cười.

Lữ Trúc Am cười nói: “Thế chất không cần lo lắng, ta đã hỏi ý kiến của Tâm Dao trước rồi!”

Phương Nguyên nhất thời nghẹn họng: Nhưng thế bá còn chưa hỏi ý kiến của ta mà…


Nhưng đúng lúc này, Lữ Tâm Dao cách đó không xa bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn một cái, nhoẻn môi mỉm cười với hắn. Bị đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn thẳng vào như thế, Phương Nguyên nhất thời khó mà thốt lời nói vừa tới bên miệng ra được.

“Chúc mừng Phương tiểu ca…”

“Nói cái gì thế, nên gọi là Phương công tử chứ…”

Thấy vậy, đám đông dưới đài lập tức cười to, thi nhau chúc mừng.

Được hạng nhất bảng Giáp đã là chuyện vui, lại thành con rể của thành chủ thì đúng là song hỷ lâm môn. Nhất là con gái thành chủ vốn là tiểu mỹ nhân có tiếng, lần này đúng là không biết có bao nhiêu người hâm mộ đến đỏ cả mắt.

“Ha ha, chúc mừng thành chủ có được rể quý, cũng chúc mừng đôi tân nhân kết mối lương duyên…”

Nhưng đúng lúc này, một nam tử trung niên cao lớn mặc áo giáp đi tới, đúng là Kỳ đại tướng quân đóng quân tại thành Thái Nhạc. Con trai hắn cũng là một trong những người thi trúng bảng Giáp, vừa thấy hắn đến đây, không khí trên đài nhất thời trở nên áp lực.

Mọi người đều biết mười năm trước, nhà vị Kỳ tướng quân này từng xảy ra một vài mâu thuẫn với nhà Phương Nguyên, hai nhà xem như trở thành kẻ thù truyền kiếp.

Trước kia, Phương gia vốn có một chút sản nghiệp, nhưng Kỳ tướng quân vì muốn xây dựng một thôn trang nên đã cưỡng chế cướp đất tổ của người ta. Phương gia cũng từng có ý định đoạt lại, nhưng nhà Kỳ tướng quân vốn không dễ chọc, Phương gia phải ngậm bồ hòn làm ngọt, mãi đến khi cha mẹ Phương Nguyên lần lượt qua đời, Phương gia cũng chuyển ra khỏi thành Thái Nhạc, trở thành một hộ nông gia, từ đó đến nay không ai nhắc đến việc này nữa.

Thấy Kỳ tướng quân lên đài, Phương Nguyên nhìn thẳng vào hắn, ung dung bất động.

Kỳ tướng quân cười lớn, chắp tay với thành chủ, sau đó mới vỗ bả vai Phương Nguyên, cười nói: “Chúc mừng chúc mừng, lão phu thích nhất là tham gia mấy cuộc náo nhiệt kiểu này, cứ coi thôn trang Thanh Liễu phía Nam thành là quà mừng đi vậy!”

Nghe vậy, mọi người đều khiếp sợ vô cùng.

Những ai hiểu chuyện đều biết thôn trang Thanh Liễu kia là nơi mà Kỳ tướng quân đã xây dựng sau khi chiếm đoạt đất tổ của Phương Nguyên. Không ngờ bây giờ lại muốn trả cho Phương gia, ai cũng biết diện tích của thôn trang Thanh Liễu kia rộng gấp mười lần đất tổ của Phương gia…

“Đường đường là Kỳ tướng quân, thế mà lại chủ động lấy lòng một tiểu tử vắt mũi chưa sạch à?”

“Ta nhổ vào, cái gì mà một tiểu tử vắt mũi chưa sạch chứ, người ta sắp trở thành chân truyền của tiên môn rồi, ai gặp cũng phải dùng lễ như hoàng tộc ấy…”

Dân chúng dưới đài đều lấy làm kinh ngạc, bàn tán xôn xao.

Đám hậu duệ quý tộc trên đài đều cười lớn, ai cũng sáp tới, luôn miệng nói chúc mừng.

“Ha ha, những chuyện khác thì cứ đợi đến bữa tiệc rồi nói sau, tiểu Phương Nguyên, đến đây nhận ngọc phù của tiên môn Thanh Dương Tông đi!”


Đạo sư cười lớn, hai tay bưng một khay gỗ tử đàn, ra hiệu cho Phương Nguyên tiến lên.

Xung quanh nhất thời im lặng, yên tĩnh quan sát cảnh tượng có ý nghĩa bất phàm này. Tuy tất cả những người có tên trên bảng đều có hy vọng bước vào tiên môn tu hành, nhưng chỉ riêng người đứng đầu bảng mới có thể trực tiếp nhận được ngọc phù của Thanh Dương Tông, trở thành đệ tử chân truyền mà thôi.

Một khi đã nhận lấy ngọc phù tiên môn này rồi, từ nay về sau Phương Nguyên sẽ là đệ tử của Thanh Dương Tông, một bước lên trời.

Ý nghĩa ẩn chứa trong đó há lại bình thường?

Phương Nguyên gật đầu, từ tốn đi lên phía trước, trong lòng nhất thời rối bời khó tả.

Mười năm khổ học, biết bao ngày đêm, không biết đã hao tổn bao tâm huyết, cuối cùng cũng chờ được ngày mà hắn đã tha thiết ước mơ rồi sao?

Hắn vươn tay ra, tuy trong lòng kích động, nhưng không hề run rẩy.

Bởi vì hắn biết đây là thứ mà mình nên có được.

Hắn đã bỏ ra sự cố gắng và tâm huyết gấp mười lần người khác, đương nhiên xứng đáng có được vinh dự cao nhất này…

“Khoan đã…”

Nhưng ngay lúc Phương Nguyên vươn tay ra thì đột nhiên, một bóng mờ bỗng che phủ bầu không trung thành Thái Nhạc.

Mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy một con thuyền tiên rất lớn đang từ từ hạ xuống giữa không trung. Mà phía trên thuyền tiên, một vị tiên sử mặc áo bào đỏ chân đạp hư không, chậm rãi đi xuống. Ông trầm giọng lên tiếng, giọng nói truyền khắp thành Thái Nhạc: “Ngọc Cơ chân nhân của Thanh Dương Tông có chỉ, kỳ thi Tiên Tử Đường lần này, môn Đạo Nguyên Chân Giải bị hủy bỏ, không tính vào khảo hạch!”

“Cái gì?”

Trên đài dưới đài nhất thời lặng ngắt như tờ, biểu cảm của mọi người đều đông cứng lại.

“Chuyện này… Sao lại như vậy được? Tại sao tiên môn lại ra pháp chỉ đó chứ?”

Một lúc lâu sau mới có một người ho một cái, đúng là đạo sư thành Thái Nhạc. Ông cũng khó hiểu vô cùng.

Vị tiên sử kia đã đi lên đài, nhìn lướt qua các thiên kiêu có tên trong bảng trên đài, sắc mặt cũng có chút nặng nề, thở dài nói: “Bởi vì vừa mới chứng minh quyển Đạo Nguyên Chân Giải mà Thanh Dương Tông ta đoạt được là giả, nói cách khác…”

Vẻ mặt của ông có phần tiếc nuối: “Ba trăm năm qua, Đạo Nguyên Chân Giải mà chúng ta học đều là giả!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.