Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ

Chương 82: Thâu thiên hoán nhật


Bạn đang đọc Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ – Chương 82: Thâu thiên hoán nhật

Ta kêu to oan uổng, vội vàng giải thích ngắn gọn, nàng mới áy náy tỏ vẻ đã trách nhầm ta. Sau khi lấy được Ma Nữ nhận và thanh hoàng kim chủy thủ, chúng ta đi ra khỏi phòng. Ánh mắt sáng rực của Lệ Thanh và Tây Kỳ đảo đi đảo lại trên người chúng ta. Trong khi ta cảm thấy vô cùng lúng túng thì Đạm Như vẫn điềm nhiên như không: “Hiện tại đến lúc không giờ vẫn còn cả một canh giờ, đủ cho chúng ta sắp đặt đối phó với Âm Phong.”
Lệ Thanh không có thời gian tính toán xem chúng ta đã làm chuyện gì trong phòng, hỏi luôn: “Bước tiếp theo phải thực hiện ra sao đây?”
Vinh Đạm Như đáp: “Sau khi bệ hạ nghỉ ngơi, chỉ cần mời Âm Phong pháp sư đi đến chính điện của người, nghĩ cách nói chuyện với hắn để kéo dài thời gian. Tất cả các chuyện khác cứ giao cho chúng thần lo liệu.”
Lệ Thanh cũng là người tinh minh lợi hại, nhíu mày hỏi: “Ta có nên đề cập với hắn chuyện của Phi nhi hay không? Nếu không, hắn chẳng lẽ lại không hoài nghi ta có mưu mô khác sao?”
Đây là một điểm mấu chốt khác trong toàn bộ sự bố trí, chúng ta sao có thể để sót được. Đạm Như đáp: “Bệ hạ có thể đề cập với hắn là Phi nhi đã mắc bệnh, nhưng bảo hắn rằng thầy thuốc nói không có trở ngại gì lớn. Nhất thiết đừng để cho hắn nhìn thấy Phi nhi, nếu không thì hắn sẽ nhìn ra có cao nhân vu thuật nhúng tay vào trong đó. Thế thì sẽ hỏng việc mất.”
Lệ Thanh nhìn ta một cái, khẽ nói: “Các ngươi phải cẩn thận một chút!” Nói rồi chuyển thân bỏ đi.
Nàng ta vừa mới bỏ đi, Đạm Như đã chạy đến bên cạnh Tây Kỳ, ôm lấy nàng trò chuyện thân thiết. Ta biết mị thuật của nàng đến cả nữ nhân cũng không kháng cự được, bèn tự đi đến trong đình viên ở ngoài nhà, hít thở vài hơi không khí trong lành. Trên bầu trời đêm lấp lánh vô số ánh sao, ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, trong tâm có cảm giác thỏa mãn vô cùng. Chỉ cần giết được Âm Phong pháp sư, Đế quốc sẽ lại có thể khôi phục hòa bình, ta sẽ phân định biên giới của các dân tộc, làm cho tất cả mọi người an cư lạc nghiệp. Sau đó, ta sẽ cùng Đạm Như và Tây Kỳ đi tới Vu quốc, cùng Vu đế quyết một trận thư hùng, cứu công chúa trở về.
Tây Kỳ chính là hạt giống kỳ dị của phế tích. Nếu như ta có thể phát huy lực lượng hàm ẩn trong người nàng, thì việc đối phó với Vu đế lại càng nắm chắc thành công. Nghĩ đến đây, Đạm Như và Tây Kỳ đã đi ra. Hai nàng đều đeo trường kiếm bên hông, anh khí bức nhân. Ta thò tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của hai người, cười hỏi: “Các nàng đã thương lượng ổn thỏa xem ai làm vợ lớn, ai làm vợ nhỏ chưa?”
Vinh Đạm Như giận dữ nói: “Không được đến ly gián tình cảm của tỷ muội chúng ta.”
Tây Kỳ tiếp lời: “Nguyên lai các người sớm đã thông đồng xong xuôi, đến cả ta cũng bị lừa nên mới tin theo các người.”
Ta nói: “Thời gian không còn nhiều nữa. Chúng ta trước tiên đi cứu Dực Kì ra đã.”
Nhà tù nằm ở dưới lòng đất của chính điện, cửa vào thì ở phía sau chính điện, là một thạch thất hình vuông trông giống như một cái hộp. Xung quanh thạch thất đều là đất trống, bốn bức tường của căn phòng đều có một hàng cửa sổ nhỏ, cho nên chỉ cần phía sau mỗi cửa sổ có một thủ vệ thì nhất cử nhất động bên ngoài thạch thất đều không qua khỏi đôi mắt của bọn chúng. Bức tường ngoài của căn phòng treo đầy phong đăng, chiếu rọi vùng đất trong phương viên mười bước sáng rõ như ban ngày.
Chúng ta thần sắc an nhàn đi tới căn thạch thất hình vuông. Đạm Như nói: “Thiếp đã liên lạc với Khôi Ưng, chàng đoán xem câu đầu tiên hắn nói là gì?”
Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, ta đáp: “Hắn đã nói một cái gì đó mà có thể khiến nàng phải nhớ mãi không quên, đúng không?”

Vinh Đạm Như bật cười: “Chàng quả là nhìn thấu được thiếp. Khôi Ưng bảo nếu như Chiến Hận yêu cầu Đại Kiếm Sư mang nàng tặng cho hắn một đêm, Đại Kiếm Sư sẽ làm thế nào?”” Tiếp đó dậm chân hờn dỗi nói: “Chàng nói đi! Lời nói như vậy khiến người kinh sợ, chàng bảo thiếp sao có thể không nhớ suốt đời được. Lan Đặc, chàng mau bày tỏ thái độ đi, chàng có thể đáp ứng yêu cầu bỉ ổi của tên thổ cẩu đó hay không?”
Ta chống đỡ không nổi, đành lảng tránh: “Đến nơi rồi!”
Ở phía trước cửa hình thất mười bước, Đạm Như kéo ta dừng lại, đau khổ đáng thương cúi thấp đầu xuống, yếu ớt nói: “Chàng mà không tỏ rõ lập trường, thiếp sẽ không buông cho chàng đi tiếp.”
Tây Kỳ giật nhẹ ống tay áo của Đạm Như, đề tỉnh: “Thủ vệ trong phòng đều đang nhìn chúng ta.”
Vinh Đạm Như tha thiết nói: “Kỳ Kỳ nhà ngươi ngoan ngoãn một chốc cho ta, để ta đối phó xong với kẻ không chịu bày tỏ rõ thái độ này, rồi mới đưa ngươi tiến vào hình thất ngầm dưới đất.”
Ta sợ người trong phòng nghe được lời nói chuyện của chúng ta, bèn hạ giọng nói khẽ: “Trừ phi có sự đồng ý của nàng, nếu không thì ta tuyệt đối không đem nàng tặng cho người khác, một nửa đêm cũng không.”
Vinh Đạm Như nhẹ nhàng nói: “Mấy lời này quá nguy hiểm. Với đạo hạnh nói lời ngon tiếng ngọt của chàng, nhất định có phương pháp thuyết phục thiếp gật đầu đồng ý.”
Ta chỉ muốn nhanh chóng tiến vào xem xét tình hình của Dực Kỳ, chỉ đành đầu hàng: “Ta tuyệt đối không thuyết phục nàng. Nàng đã hài lòng chưa?”
Vinh Đạm Như nhảy nhót tung tăng như tiểu nữ hài, hướng về phía ta nở nụ cười ngọt ngào: “Đi theo chàng làm thê tử vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp thôi!” Rồi đi về phía cửa chính của căn thạch thất. Ta trước sau đều không chống đỡ nổi mị thuật của nàng.
Chúng ta đi qua địa đạo trong căn thạch thất có hơn chục tên Hắc Khôi võ sĩ canh gác, đi xuống mười bậc, tới nơi cửa vào ở bên dưới hành lang. Hai bên trái phải, mỗi bên có chín gian hình thất, cửa phòng đều treo phong đăng. Ánh đèn khiến người ta có một cảm giác âm u đáng sợ. Ta tuyệt không lạ gì cái địa phương đáng sợ có mười tám gian hình thất này. Năm đó, phụ thân tôn kính của ta, Lan Lăng đã chịu đựng sự hành hạ trong đó cho đến lúc chết. Nơi này mặc dù ở trong lòng đất, nhưng thiết bị thông khí rất tốt, tuyệt đối không bị bí khí.
Viên hình quan phụ trách bước theo tới, hướng về phía Đạm Như cung kính thi lễ: “Bệ hạ vừa mới thông báo cho chúng tôi, phải hoàn toàn nghe theo sự phân phó của Vinh tiểu thư.” Vừa nói vừa không nhịn được thỉnh thoảng liếc trộm Đạm Như, lộ vẻ ngẩn ngơ bị sắc đẹp chi phối.
Vinh Đạm Như lướt ánh thu ba, hỏi: “Nơi này có bao nhiêu phạm nhân?”
Viên hình quan đáp: “Chỉ có một người, còn những người khác đều đã chuyển đến nhà giam rồi.”
Vinh Đạm Như bèn ra lệnh: “Dẫn chúng ta đi xem hắn.”

Viên hình quan phải rất khó khăn mới rời ánh mắt khỏi khuôn mặt thanh tú của nàng, dẫn chúng ta đi tới trước cánh cửa rào sắt của gian hình thất ở nơi tận cùng hành lang bên trái. Trong lòng ta chấn động, đây chẳng phải chính là gian hình thất mà phụ thân ta đã chết thảm trong đó sao? Tây Kỳ đứng bên cạnh ta, khuôn mặt thanh tú trở nên trắng nhợt. Sắc mặt nàng biểu thị đã bị hình cụ dùng hành hạ phạm nhân, chia ra treo ở hai bên hình thất rộng lớn, dọa đến táng đởm kinh hồn.
Dưới ánh sáng chiếu rọi của phong đăng ở bốn góc, Dực Kỳ bị trói lên chính giữa một khung sắt lớn hình chữ thập (chữ thập: 十), đầu rủ xuống, trên người mặc một chiếc bạch bào lấy bút pháp màu đỏ tươi vẽ đầy các dạng ký hiệu kỳ quái, vốn đã bất tỉnh nhân sự. Hình quan tuân theo phân phó, mở rào sắt ra.
Vinh Đạm Như nói: “Ngươi ra chỗ cửa chờ chúng ta, bất cứ người nào cũng không được phép tiến vào, biết chưa! À! Giao chìa khóa cho ta.” Viên hình quan giao chìa khóa ra rồi mới lưu luyến rời đi.
Ta gấp gáp, không kịp chờ đã nhào qua nắm lấy hai vai Dực Kỳ. Tay chân Dực Kỳ bị vòng sắt siết chặt giang ra theo hình chữ đại (chữ đại: 大). Ta kêu lên: “Dực Kỳ!”
Vinh Đạm Như nói: “Không cần phải lo lắng. Anh ta chỉ là đã bị Âm Phong pháp sư phục mê dược làm suy yếu ý chí và khiến anh ta nảy sinh ảo giác, vẫn chưa thi triển mê hồn đại pháp.”
Tây Kỳ hỏi: “Khi nào hắn sẽ trở về thi pháp?”
Ta ôm lấy nàng vốn đang tâm sợ mật run, an ủi: “Có ta ở đây, Kỳ Kỳ ngoan không cần phải sợ hãi.”
Vinh Đạm Như cũng an ủi: “Yên tâm đi! Thời gian thi pháp tốt nhất của Âm Phong pháp sư là lúc không giờ. Chưa đến thời gian đó thì hắn tuyệt sẽ không xuất hiện.”
Ta tán thưởng: “Đạm Như nàng quả thực tính toán không bỏ sót. Mỗi khi đến lúc không giờ, Âm Phong nhất định đến thi pháp, lại sẽ khiến cho Lệ Thanh càng tin tưởng chúng ta nói không sai.”
Vinh Đạm Như hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Ta nhìn Dực Kỳ, chợt nảy ra một suy nghĩ ngoài dự tính, quyết định thay đổi một chút kế hoạch đã định ra lúc đầu, kiên quyết nói: “Nếu như ta có thể biến thành Dực Kỳ, trong lúc Âm Phong đến thi pháp, có thể xuất kỳ bất ý đâm hắn một kiếm.”
Vinh Đạm Như nói: “Không có người nào có thể ám toán Âm Phong, khi nhìn thấy hắn thì chàng sẽ hiểu rõ lời của thiếp. Nhưng thiếp quả thực là có phương pháp biến chàng trở thành Dực Kỳ.”
Ta cực kỳ mừng rỡ: “Phương pháp gì nào?”

Vinh Đạm Như đáp: “Dưới ánh đèn u ám như thế này, chỉ cần thiếp hóa trang cho chàng một chút. Trừ phi Âm Phong nâng khuôn mặt của chàng lên nhìn, còn tuyệt đối không thể phát giác các người đã đánh tráo nhau.”
Ta trong lòng thoáng động, bèn hỏi: “Nàng có phương pháp cứu tỉnh Dực Kỳ, biến huynh ấy thành hình dạng lão nhân này của ta hay không? Như thế thì có thể từ huynh ấy hóa trang thành ta, rời khỏi chốn này.”
Vinh Đạm Như nhíu mày suy nghĩ, móc ra từ trong ngực một bình sứ nhỏ, đổ ra tám viên tiểu dược hoàn, mớm cho Dực Kỳ uống xong, rồi bảo: “Chàng có thể chuyển dị năng vào trong cơ thể huynh ấy, giúp huynh ấy tỉnh lại nhanh hơn một chút.”
Ta vội ngưng tụ tinh thần. Dị năng lập tức cuồn cuộn không dứt từ lòng bàn tay ta thấu qua hai vai Dực Kỳ, chuyển vào trong cơ thể anh ta. Sau một hồi lâu, Dực Kỳ rên lên một tiếng, ngẩng đầu mở to mắt, ngỡ ngàng trông lại phía ta. Ta vô cùng mừng rỡ, gọi: “Dực Kỳ! Là ta, ta là Lan Đặc!”
Dực Kỳ chấn động tỉnh lại, kêu lên với vẻ không thể tin nổi: “Đại Kiếm Sư! Ta ……”
Ta khuyên: “Không nên nói chuyện! Trước hết hãy để ta giải khai vòng xích ở tứ chi của huynh.”
Vinh Đạm Như bắt đầu động thủ. Sau khi vòng xích được giải khai, nếu không có ta và Tây Kỳ một phải một trái đỡ anh ta thì bảo đảm anh ta sẽ ngã nhào ra đất.
Vinh Đạm Như đem đến chiếc ghế dựa, để cho Dực Kỳ ngồi xuống, lấy ra chiếc túi vải bố nhỏ mà hôm đó dịch dung cải trang cho ta, thực hiện các động tác trên khuôn mặt Dực Kỳ. Còn ta thì móc ra cây chủy thủ hoàng kim, phá hỏng bốn vòng xích đó, làm cho chúng chỉ có thể tạm giữ nguyên hình dạng. Dưới diệu thủ của Đạm Như, chỉ một lát sau, Dực Kỳ đã biến thành hình dạng hao hao giống ta. Ta lấy nước thuốc mà Đạm Như chuyển qua, dưới sự giúp đỡ của Tây Kỳ, tẩy đi lớp ngụy trang trên khuôn mặt và mái tóc, trở lại diện mạo vốn có.
Tây Kỳ reo lên một tiếng, ôm lấy ta rồi hôn như mưa lên môi, vui mừng kêu lên: “Lan Đặc ơi! Thiếp nhớ khuôn mặt anh tuấn, hại người phải suy nghĩ khổ sở này của chàng biết bao!”
Dực Kỳ dần dần khôi phục khí lực, hướng về phía ta, ngỡ ngàng hỏi: “Trời ơi! Các người sao có thể đến được nơi này cứu ta?”
Ta nói: “Không còn thời gian giải thích nữa.” Rồi quay sang phía hai người Đạm Như và Tây Kỳ, quyết định: “Các nàng mang Dực Kỳ đi giao cho Khôi Ưng, để Khôi Ưng đưa anh ta đến địa điểm an toàn.”
Đạm Như đi tới trước mặt ta, lại thi triển diệu thuật của nàng lần nữa. Nàng chiếu theo dáng dấp đầu tóc bù xù, không có nửa điểm khí sắc con người của Dực Kỳ trước kia để thi triển thuật hóa trang thần diệu. Tây Kỳ đứng bên cạnh, há hốc miệng nhìn. Ta cảm nhận được sự ấm áp, thơm tho, dễ chịu khi cánh tay nhỏ nhắn của nàng bôi lên khuôn mặt ta một loại phấn trắng lên khuôn mặt.
Ta phân phó: “Sau khi Âm Phong và người của hắn tiến vào, các người lập tức hạ tấm bản sắt lớn ở lối vào, phong kín cửa. Tự ta có thể làm cho Âm Phong không ra được.”
Tây Kỳ biến sắc: “Không! Thiếp phải lưu lại bên cạnh chàng.”
Vinh Đạm Như cũng ngẩn người: “Chàng có lẽ vẫn chưa hiểu rõ sự đáng sợ của Âm Phong và bốn tên Âm Phong nô đó của hắn. Thiếp nhất định phải ở lại, cùng chàng liên thủ đối phó với bọn chúng.”
Ta lắc đầu: “Nếu như vậy, chúng ta có thể toàn quân bị diệt. Nàng cũng không phải là không hiểu rõ tính phản phúc vô thường của Lệ Thanh. Nếu như chúng ta đều ở trong lòng đất, Lệ Thanh chỉ cần đóng kín cổng vào phía trên, lại dẫn nước vào qua các lỗ thông khí, chúng ta sẽ chết cả đám, ai cũng không cứu được chúng ta. Cho nên các nàng nhất định phải lưu lại bên ngoài, giám thị và chế trụ Lệ Thanh, đó mới là kế sách vạn toàn.”

Tây Kỳ bướng bỉnh: “Có Như tỷ ở bên ngoài là đủ rồi, thiếp có thể kiếm một gian hình thất và nấp vào, đến lúc thì sẽ đi ra trợ giúp chàng.”
Đạm Như lắc đầu: “Ngươi không giấu được Âm Phong vì hắn là người có linh giác. Huống hồ thính giác hai con ác xà của hắn vô cùng linh mẫn, âm thanh hô hấp cực nhỏ cũng không giấu được chúng.”
Ta nói: “Nàng hãy thông tri cho Khôi Ưng, để hắn tinh tuyển ra một đám hảo thủ, mai phục gần đây. Nếu như Lệ Thanh ……”
Đạm Như cười ngắt lời: “Như thế chỉ làm đả thảo kinh xà thôi. Yên tâm đi! Thiếp có mười hai Du nữ trợ trận, sẽ không sợ Lệ Thanh. Huống hồ, Lệ Thanh vẫn còn chưa muốn phản bội Vu đế, sao có thể lại đi động thủ với thiếp khi chưa nắm chắc. Nàng ta còn muốn thiếp đi cứu nhi tử bảo bối của chàng nữa.”
Ta nghĩ cũng thấy phải, thò tay xoa nhẹ khuôn mặt mềm mại, mịn màng của hai nàng một cách đầy thương yêu, nói tiếp: “Hai nàng phải tuỳ cơ ứng biến, chiếu cố lẫn nhau, không được để tổn thương một lông tơ sợi tóc. Điều đó sẽ khiến trái tim ta đau xót đến chết mất.”
Hai nàng nhu thuận gật đầu đáp ứng. Ta đứng dậy, trao đổi y phục với Dực Kỳ, để cho bọn họ động thủ đưa ta giam hờ vào vòng xích. Khuôn mặt Tây Kỳ đầy nét ưu sầu, buồn rầu nói: “Nếu như chàng có chuyện gì, thiếp nhất định không thể sống tiếp nữa.”
Đạm Như vội tiếp lời: “Thiếp cũng vậy!”
Ta cảm thấy xúc động trong lòng, nói vẻ khẳng định: “Yên tâm đi! Một tên Âm Phong, ta sao lại không đối phó được chứ.”
Đạm Như hỏi: “Ma Nữ nhận giấu ở chỗ nào mới tốt đây?”
Ta đáp: “Nàng rút nó ra, cột ở sau lưng ta, còn cây chủy thủ thì buộc ở bắp đùi cho ta.”
Tây Kỳ lại hỏi: “Bọn thiếp làm sao biết được chàng phát sinh chuyện gì bên trong?”
Ta nhìn nàng, ngưng tụ tinh thần, nói bằng tâm linh: “Đã biết chưa nào?”
Tây Kỳ sợ giật thót mình, đáp: “Vì sao trong đầu thiếp lại nghe được lời nói của chàng?”
Ta trong lòng cực kỳ mừng rỡ, biết mình đoán không sai. Tây Kỳ và Phi Tuyết đều có linh chất đồng nhất, có thể cùng ta sinh ra cảm ứng tâm linh.
Vinh Đạm Như xen vào: “Các người đã có bản lĩnh tâm linh tương thông, như vậy càng dễ xử lý.” Tiếp đó lại hướng về phía ta, chỉnh sắc nói: “Đại anh hùng của thiếp, nếu như tình hình bất diệu, chàng không được sính cường, phải mau chóng thông tri cho chúng thiếp nhé!”
Ta mỉm cười: “Yên tâm đi! Ta sẽ đem tin Âm Phong đã chết thông tri cho các nàng đầu tiên. Chỉ hy vọng các nàng ở phía trên cũng có thể sắp xếp sự việc chu đáo ổn thỏa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.