Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ

Chương 80: Lan Phi con ta


Bạn đang đọc Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ – Chương 80: Lan Phi con ta

Vị phó lĩnh quân chờ sau khi ta xem xong hai bệnh nhân cuối cùng, rồi mới lễ phép nói: “Xin mời vị lão y sư này đi theo ta một chuyến, tới trị bệnh cho một bệnh nhân.”
Ta lắc đầu: “Có bệnh thì mời người đó hãy đến đây một chuyến. Ta đã già rồi, không thể bôn ba tứ xứ giống như hồi thanh niên được.”
Tố Thiện đứng bên cạnh ta khẽ nói: “Bọn họ là cấm vệ quân trong cung……”
Phó lĩnh quân tính cách rất tốt, mời tiếp: “Chúng tôi có xe ngựa, lão y sư chỉ cần ngồi lên thì có thể yên yên ổn ổn đi đến nơi xem bệnh, một chút vất vả cũng không có.”
Ta nhìn hắn một cái, gật đầu: “Xem ra các ngươi quả thực có chút thành ý, ta gắng gượng đi một chuyến vậy, tiểu Kì!”
Tây Kì ứng tiếng đáp: “Sư phụ! Có chuyện gì vậy?”
Ta mệt mỏi duỗi lưng, dặn: “Đến kho thuốc lấy một ít dược liệu tốt nhất, bỏ vào túi rồi đi cùng ta vào cung.”
Tố Thiện vội nói: “Còn có trợ thủ ta đây nữa!”
Ta mỉm cười với nàng: “Nàng phải lo việc nhà nặng nề, lần sau sẽ mang nàng đi!”
Ta và tiểu đồ đệ xinh đẹp Tây Kì được thị vệ dẫn tới nội viện của cung điện. Dọc đường, ta phát hiện ra vài doanh trại của Âm Phong tộc. Bọn chúng đều đã thay đổi sang cách ăn mặc của Hắc Khôi võ sĩ để sát nhập vào Phượng Hoàng kỳ của Lệ Thanh. Nhưng đối với người hiểu rõ quân đội Đế quốc như ta mà nói, chỉ cần liếc một cái là đã nhìn thấu sự ngụy trang của bọn chúng.
Nội viện lại đổi sang nữ thân binh ăn mặc đồng phục. Sau khi tiến hành việc tra khám lễ phép, họ mới để cho chúng ta tiến vào trong viện. Đi qua ba cung điện, băng qua một hoa viên, dưới sự bảo vệ trước sau của hai mươi nữ thân binh, bọn ta đi tới Di Tình viện, nơi mà Đại Nguyên Thủ cư trú ngày trước.
Bước vào đại sảnh, Lệ Thanh quận chúa đã lâu không gặp, đang chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng không yên. Tây Kì lần đầu tiên nhìn thấy loại uy thế này, lộ ra vẻ lo sợ bất an, nhưng trong mắt ta lại thấy hợp lí. Điều đó khiến người khác không nghi ngờ chúng ta có ý đồ khác.
Vừa mới bước qua ngưỡng cửa, có người hô lớn: “Người đến hãy quỳ xuống tham kiến nữ hoàng bệ hạ!”
Ta rủa thầm một tiếng, đành quỳ xuống chào. Tây Kì tất nhiên bắt chước theo. Mỗi lần nhìn nàng, cảm giác ngọt ngào đều chảy qua trái tim ta.
Lệ Thanh quay mình lại, lạnh nhạt nói: “Tiên sinh xin hãy đứng lên. Nghe nói tiên sinh chính là thiên hạ đệ nhất hồi xuân diệu thủ, thuốc đến bệnh trừ, hy vọng lần này sẽ không làm ta thất vọng.”
Ánh mắt chuyển tới khuôn mặt Tây Kì, quan sát trên dưới, cảm thấy kinh dị trước vẻ mỹ lệ của nàng. Tây Kì bị nàng ta nhìn nên hơi mất tự nhiên. Lệ Thanh hỏi: “Ngươi là đồ nhi của tiên sinh phải không?”
Tây Kì nhẹ gật đầu, nét mặt xấu hổ bất an. Ánh mắt sắc bén của Lệ Thanh quét đi quét lại vài lượt trên người nàng, khóe miệng lộ xuất một tia tiếu ý quỷ dị, rồi mới di chuyển trở lại trên khuôn mặt ta, trầm giọng: “Nếu như ngài chữa trị tốt cho hài tử của ta thì sẽ có thưởng lớn. Nếu không thì ngài cũng không rời khỏi được nơi này nữa. Nếu như hài tử chết, ngài phải bị bồi táng theo.” Nàng vẫn xinh đẹp như thế, vẫn ngang ngược bá đạo như thế.
Ta thần sắc như thường, cười nhẹ, đổi giọng khàn khàn nói: “Hài tử cần chữa trị đang ở đâu?”
Thấy ta không mảy may kinh hoàng, Lệ Thanh sau khi nhìn chăm chú vào đôi mắt ta, mới nói: “Hãy đi theo ta!” Nói rồi dẫn đầu đi đến nội đường.
Cuối cùng đã đến một gian tẩm thất rộng lớn. Vài nữ hầu đang cẩn thận chăm sóc một tiểu hài nhi mới bảy tám tháng tuổi nằm ở trên giường, trên khuôn mặt bao phủ thanh khí khiến người kinh tâm sợ hãi. Ta trong lòng chấn động mãnh liệt. Đây nhất định là hài nhi mà Lệ Thanh đã nói sẽ sinh với ta.

Ta phân phó Tây Kì đứng chờ một bên, đi đến bên giường, bắt chước động tác khám bệnh cho hài nhi. Khi đầu ngón tay ta vừa mới tiếp xúc với cơ thể hài nhi, một thứ cảm ứng kì dị chảy qua, khiến ta thiếu chút nữa đã hô lên kinh hãi. Cuối cùng, bằng trực giác, ta đã khẳng định được đây là hài tử của ta. Trời ơi! Ta phải xử trí ra sao với thân mẫu độc ác của hài tử là Lệ Thanh đây? Thần sắc của ta hiện tại nhất định rất khó coi.
Lệ Thanh đi tới bên cạnh ta, khẽ hỏi: “Tiên sinh, ngài chẩn đoán ra điều gì vậy?”
Ta ngửi thấy mùi thơm thân thể quen thuộc của nàng, lại nhớ tới ngày đó, trong chiếc lều vải nằm giữa hai đội quân đứng song song đối diện, nhớ tới tình cảnh cùng nàng liều mình trong êm đềm ngắn ngủi, và bên mình đây chính là sản phẩm kết tinh của thời khắc đó. Nghĩ tới đó, ta không nén nổi trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Ta thở ra một hơi thật dài: “Bệ hạ! Xin ra đây một bước rồi nói chuyện.”
Lệ Thanh mặt ngọc thoáng lạnh: “Không được nói với ta là ngài thúc thủ vô sách.”
Ta lạnh lùng nhìn lại nàng, đáp: “Trong thiên hạ, không có chứng bệnh nào có thể làm khó ta.”
Lệ Thanh nói: “Tiên sinh rất tự phụ, cũng rất có đảm sắc. Nếu ngài thực sự chữa trị tốt cho Lan Phi con ta, sau này hãy cứ theo ta. Ta đảm bảo ngài muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hưởng thụ đến tận cùng vinh hoa phú quý. Thậm chí, cả các thứ như món ăn hiếm lạ cùng mỹ nữ cũng có.”
Ta biết nàng thấy ta dẫn theo một tiểu đồ đệ cực kỳ động lòng người như Tây Kì, cho nên đoán lầm ta già mà không đáng tôn kính, tham hoa luyến sắc. Đây quả thật có phải là hiểu lầm của hiểu lầm không? Lệ Thanh nói: “Hãy theo ta!”
Ta ra hiệu cho Tây Kì đang bưng túi thuốc, bảo nàng ngoan ngoãn lưu lại chỗ này chờ đợi, rồi bám theo Lệ Thanh đi vào trong phòng. Đó là một gian phòng đọc đặt đầy văn kiện cơ mật. Lệ Thanh trước tiên ngồi xuống chiếc ghế dựa lớn ở giữa phòng, rồi mới mời ta ngồi đối diện với nàng.
Ta ho khan một tiếng, nói: “Nếu thần đoán không lầm chứng bệnh thì tiểu vương tử phát bệnh lúc không giờ sáng sớm hôm nay, đúng không?”
Lệ Thanh gật đầu kinh ngạc: “Phương lão tiên sinh quả thực là có bản lĩnh, nói không sai chút nào.”
Ta cố ý lộ xuất thần sắc ngưng trọng: “May mà thể chất của tiểu vương tử hết sức đặc biệt, nếu không thì tuyệt không thể kéo dài được đến thời khắc này.”
Mỗi một câu nói của ta đều đánh vào trong tư tưởng Lệ Thanh. Bởi vì không có người nào hiểu rõ đứa con của chính mình hơn ta, cũng không có người nào nắm rõ quái bệnh của hài tử hơn ta do người làm cho nó trở thành hình dạng như thế này chính là Vinh Đạm Như. Đây là một chuỗi mưu kế liên hoàn. Vũng chỉ có Đạm Như mới có thể nghĩ ra mưu kế thần diệu như vậy.
Lệ Thanh lo lắng đứng lên nói: “Chúng ta còn ở chỗ này nói chuyện làm gì. Mau đi trị bệnh thật tốt cho hài tử giúp ta.”
Sự quan tâm của nàng đối với Lan Phi tuyệt đối là chân thành, khiến ta lại càng cảm thấy khó xử. Ta muốn ôm nhi tử của mình vào trong lòng để che chở biết bao, muốn hiến dâng toàn bộ tình yêu của phụ thân cho nó. Ta thở ra một hơi, nói: “Phải đến lúc không giờ tối hôm nay thì ta mới có thể trị bệnh cho tiểu vương tử.”
Lệ Thanh lộ ra thần sắc hoài nghi, lạnh giọng: “Trị bệnh cũng phải chờ đợi thời điểm sao? Nếu như con ta có gì bất trắc, ngài phải biết hậu quả là thế nào đó.”
Ta hờ hững: “Nhi tử của bệ hạ tịnh không phải mắc bệnh, mà đã bị trúng vu thuật.”
Lệ Thanh toàn thân chấn động, đờ người ra một lúc rồi mới ngồi lại vào trong ghế, ánh mắt lăng lệ dán chặt vào ta. Ta vì để lấy tín nhiệm của nàng, liền nhất nhất kể ra những triệu chứng mà Đạm Như đã nói cho từ trước. Ví như lúc đầu nôn mửa, sau đó co giật, tiếp đó thì bất tỉnh nhân sự, rồi nhiều lần nói mê sảng. Lệ Thanh không ngừng gật đầu, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, hỏi: “Con ta đã bị trúng vu thuật được bao lâu?”
Ta khẳng định: “Ít nhất cũng đã một tháng rồi.”
Khoảng thời gian này vô cùng quan trọng. Nếu nói là ngày hôm qua, Lệ Thanh cũng sẽ đưa Đạm Như vào diện phải tính toán xem xét. Nhưng nếu như là một tháng, Đạm Như vẫn chưa đến, hung phạm đáng ngờ duy nhất tất nhiên chính là Âm Phong pháp sư. Trên thực tế, kế hoạch này quả thực là áo trời không kẽ hở. Bởi vì ta là do Lệ Thanh tự mình mời về, cho nên nàng tuyệt đối không liên tưởng đến việc ta và Đạm Như đã thông đồng với nhau xong xuôi từ trước.
Lệ Thanh trầm ngâm một lúc, mới hỏi tiếp: “Tiên sinh sao lại biết vu thuật? Ngài có nắm chắc sẽ chữa trị tốt bệnh của con ta không?”

Ta đáp: “Trong tình huống hiện tại, thần chỉ có năm phần chắc chắn.”
Lệ Thanh lại nói: “Ngài vẫn chưa trả lời câu hỏi đầu tiên của ta.”
Ta đáp: “Điều đó có liên quan tới bí mật của tộc nhân của thần, cho nên thần không muốn nói ra.”
Ánh mắt của Lệ Thanh trở nên sắc bén, cất tiếng hỏi: “Ngài phải chăng là người của bộ tộc mà đám hải dân vẫn gọi là Thiên Y tộc?”
Thiên Y tộc là một truyền thuyết cổ xưa. Nghe nói tổ tiên của chủng tộc này nhân khẩu không quá trăm người, đến từ một hòn đảo nhỏ nằm ngoài khơi, sở trường về y thuật và vu thuật. Lệ Thanh nghĩ ta là người của bọn họ cũng là suy đoán rất hợp lý. Ta nhẹ gật đầu: “Xin bệ hạ đừng nói chuyện này cho người khác.”
Lệ Thanh đáp ứng: “Được! Hãy nói cho ta biết, trong tình huống thế nào thì ngài mới có thể có được mười phần chắc chắn.”
Ta hờ hững đáp: “Nếu như thần có thể tìm ra người thi thuật rồi tiến hành cấm chế, thì chỉ cần sau nửa khắc, thần có thể làm cho tiểu vương tử thuyên giảm nhanh chóng rồi khỏi bệnh.”
Đây chính là điểm lợi hại nhất của liên hoàn kế. Không có sự trợ giúp của Lệ Thanh, muốn giết chết loại cao thủ như Âm Phong pháp sư thì quả thực là chuyện khó hơn lên trời, mà sau đó cũng rất khó trốn thoát ra được. Khuôn mặt thanh tú của Lệ Thanh tối sầm lại, do dự bất quyết, sau một lúc lâu mới hỏi: “Có cần phải giết chết người thi thuật hay không?”
Ta đáp: “Không cần! Thần chỉ cần lấy được kiện đồ vật pháp lực quan trọng nhất của hắn là được rồi.”
Lệ Thanh nghe thấy không phải giết người thì thở phào một hơi rồi nhíu mày vắt trán suy nghĩ một lúc, hỏi tiếp: “Ngài có thể khẳng định ai là kẻ thi thuật hay không?”
Ta đáp lời: “Chỉ cần kẻ đó ở trong cung, thần nhất định có thể tìm ra hắn, cũng sẽ biết được cái thứ pháp lực quan trọng nhất của hắn là cái gì?”
Sau khi vắt óc suy nghĩ giây lát, Lệ Thanh nói hơi do dự: “Nếu đạo hạnh của kẻ đó cao minh hơn ngài thì hậu quả sẽ ra sao?”
Ta nói: “Ta chỉ là muốn cứu người, tịnh không phải là cùng hắn đấu pháp. Với lại, lúc ta vừa khám cho tiểu vương tử, cũng đại khái biết được công lực của kẻ đó đạt tới trình độ nào. Chỉ cần có cơ hội tiếp cận hắn, công kì vô bị, ta đảm bảo sau khi hắn tỉnh lại cũng không hiểu đã từng xảy ra chuyện gì.”
Lệ Thanh bán tín bán nghi nhìn ta, cuối cùng thở ra một hơi, quyết định: “Ngài có thể tự do hoạt động trong cung. Ta sẽ chỉ cho ngài thấy hai người, kẻ thi thuật có thể là một trong số đó.”
Ta đứng lên nói: “Cứ quyết định như vậy. Hiện giờ, để thần đi ổn định lại tình trạng của tiểu vương tử, giúp ngài từ giờ tới lúc chập tối hôm nay cũng sẽ không bị người làm tổn thương.”
Ta xoay người bước đi hai bước, Lệ Thanh ở phía sau kêu lên: “Tiên sinh!”
Ta quay đầu lại, hỏi: “Bệ hạ có gì phân phó?”
Lệ Thanh vút qua thần sắc ưu thương trong mắt, thổ lộ: “Thần thái của tiên sinh rất giống một kẻ phụ tình mà ta biết, cho nên ta rất nguyện ý tin tưởng ngài.”
Ta thấy sợ hãi trong lòng, giả bộ kinh ngạc: “Hắn đã là kẻ phụ tình thì tại sao bệ hạ lại tín nhiệm thần vì thần giống hắn?”

Lệ Thanh thở ra một hơi, nói: “Không sao đâu, mời tiên sinh hãy đi đi!”
Ta dựa vào một chiêu nửa thức học được trong sách thầy cúng, bắt chước làm một số động tác, thi triển thủ pháp đặc biệt trên thân thể ái nhi của ta. Cuối cùng, chiếu theo phương pháp mà Đạm Như dạy, từ gan bàn chân của hài nhi, truyền vào một chút dị năng. Sắc mặt tiểu Lan Phi đã hồi phục màu hồng nhuận, chỉ còn lại nơi ngực vẫn có một vùng khí sắc nhỏ màu xanh đen, hô hấp cũng trở nên thông suốt. Lệ Thanh vui mừng đến thiếu chút nữa thì đã trào nước mắt. Tới lúc này, sự hoài nghi đối với đạo hạnh của ta đã hoàn toàn tan biến.
Ta nhấn mạnh: “Trước không giờ đêm nay, nếu không thể y kế hành sự, bệnh tình của tiểu vương tử sẽ bất thình lình xấu đi, sợ rằng không sống được qua đêm nay.”
Lệ Thanh nghiến răng: “Được! Bây giờ, ngài muốn ta làm thế nào?”
Ta thò tay xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử bảo bối một cách đầy yêu thương, thầm thỉnh cầu nó tha thứ cho phụ thân đã lợi dụng nó, khiến nó phải chịu đựng một chút đau khổ.
Lệ Thanh hỏi: “Tiên sinh phải chăng rất yêu thích hài tử này?”
Ta gật đầu: “Thần đặc biệt hợp ý với hài tử này.”
Lệ Thanh nhu hòa nói: “Ta thấy rằng hài tử thật đáng thương, sinh ra đã không còn phụ thân. Nếu như tiên sinh thực sự chữa trị tốt cho hài tử, ta sẽ để cho nó nhận ngài làm gia gia nhé.”
Nữ nhân này thật lợi hại. Nàng ta đã nhìn ra giá trị lợi dụng của ta, nhìn ra sự yêu quý của ta đối với nhi tử của mình, lại nhìn ra ta là người không màng danh lợi, ngay lập tức dùng cảm tình để tiến hành lung lạc.
Ta sau khi nói lời tạ ơn, liền nói: “Chúng ta trước hết hãy đi ra ngoài phòng rồi nói tiếp, để cho tiểu vương tử nghỉ ngơi một lát cho khoẻ.”
Sau khi căn dặn tỳ nữ mấy câu, Lệ Thanh dẫn ta và Tây Kì đi ra ngoài phòng. Sau khi vẫy tất cả mọi người lui ra, Lệ Thanh nhìn về phía Tây Kì, xuất kì bất ý hỏi: “Tiểu cô nương, cô đeo nữ trang vào lại càng xinh đẹp! Hãy kể cho ta, tấm thân xử nữ của cô đã hiến dâng cho người nào vậy?”
Kinh nghiệm của Tây Kì trước sau vẫn còn non nớt. Bất ngờ không kịp phòng bị, khuôn mặt thanh tú của nàng đỏ ửng, trông lại phía ta. Ta thầm kêu hỏng bét, lúc này phủ nhận thì ngược lại với lời nói lúc trước. Đón ánh mắt của Lệ Thanh bắn tới, ta đáp thay Tây Kì: “Người Thiên Y tộc của chúng thần có bí phương “xử tử bảo thọ”. Nếu không thì thân thể của thần làm sao có thể cường tráng như thế này.”
Lệ Thanh nhìn ta, hỏi: “Tiên sinh năm nay đã bao nhiêu tuổi?”
Ta mỉm cười: “Thần sớm đã quên mất rồi nhưng sợ rằng cũng không dưới chín mươi tuổi.”
Trong mắt Lệ Thanh hiện lên thần sắc kinh dị, nhìn về phía Tây Kì, gật đầu: “Ngài thật biết chọn lựa, đây là mỹ nữ thiên sinh lệ chất vạn người khó gặp.”
Ta tán tụng: “Bệ hạ cũng vô cùng mỹ lệ động lòng người.”
Lệ Thanh phong tình vạn chủng liếc ta một cái: “Ta đã nhiều năm không có nam nhân. Ngài làm việc thật tốt cho ta, nói không chừng, ta nhất thời cao hứng, có thể để cho ngài muốn làm gì thì làm.”
Ta trong lòng thầm phẫn nộ. Dâm phụ này sau khi đã trở thành mẫu thân hài tử của ta, lại vẫn còn dám đi câu dẫn nam nhân khác. Đến cả một lão già không có điểm nào dễ coi cũng không chịu bỏ qua. Bề ngoài lại giả bộ hình dạng tim đập thình thịch, ánh mắt phóng đãng quét lên quét xuống trên cơ thể nàng. Tây Kì hung hãn trừng mắt với ta một cái.
Lệ Thanh cười phóng đãng: “Ngài vẫn còn chưa nói cho ta tiếp theo phải làm thế nào?”
Ta hướng về phía Tây Kì, gọi: “Tiểu đồ nhi, cầm túi thuốc lại đây!”
Tây Kì, tiểu nữ hài nhi này đang cáu kỉnh, không vui nhìn ta và Lệ Thanh liếc mắt đưa tình với nhau, bực tức ném túi thuốc qua. Ta quay lưng về phía Lệ Thanh, hướng về phía nàng đưa mắt ra hiệu, thò tay vào túi thuốc, tùy tiện lấy ra một nhành hương quế, chuyển cho Lệ Thanh, nói: “Xin bệ hạ hãy cầm đốt trên tay, trong lòng nghĩ đến tiểu vương tử, tro tàn sẽ rơi về một phía, ứng nghiệm chỉ vào vị trí hiện giờ của kẻ thi thuật.”
Lệ Thanh tin tưởng đón lấy nhành hương quế mà không nghi ngờ gì. Trái lại, Tây Kì cảm thấy vô cùng kinh dị, đôi con ngươi đen cứ liếc đi liếc lại trên khuôn mặt ta. Tính trẻ con trỗi dậy, ta kéo Tây Kì tới trước người. Lưng nàng quay về phía ta, khuôn mặt hướng về phía Lệ Thanh, ba người vừa khéo tạo thành một đường thẳng.
Lệ Thanh hỏi: “Ta châm lửa nhé!”

Ta đáp lời: “Có thể châm được rồi! Nhưng đôi mắt của bệ hạ phải nhìn ngọn lửa, trái tim phải nghĩ tới tiểu vương tử, không được nhìn trở lại đằng sau.”
Lệ Thanh sau khi đồng ý, lấy ra mồi lửa, châm lên đầu nhành quế đang được dựng thẳng lên, mùi hương quế lập tức bao phủ trong phòng. Ta duỗi tay lên phía trước, ôm lấy vòng eo của Tây Kì, bàn tay đặt lên bụng dưới của nàng, nhẹ dụng lực. Tây Kì toàn thân nhũn ra, kêu “Ưm” một tiếng, dựa vào trong ngực ta. Ta tìm đến đôi môi mọng đỏ của nàng, mạnh mẽ hôn lên.
Đêm qua, Tây Kì vừa mới từ thiếu nữ biến thành tiểu thiếu phụ, sao có thể chịu đựng được sự trêu chọc như thế. Huống hồ đằng trước còn có Lệ Thanh, đặc biệt gia tăng kích thích cùng cảm giác nguy cơ. Thân thể lập tức nóng lên hầm hập, nhiệt liệt đáp lại. Cả người ta lỏng đi, thể xác và tinh thần thư sướng vô bì, dị năng đưa vào trong cơ thể Tây Kì rồi lại từ cơ thể nàng chuyển ngược trở lại. Tinh thần ta trước đây chưa có giây phút nào ngưng kết như vậy, kéo dài mở ra khắp nơi, lùng tìm Âm Phong pháp sư, kẻ có linh lực tà ác.
Người đầu tiên tìm được chính là Tú Lệ pháp sư Vinh Đạm Như. Nàng ở trong cái đình nhỏ phía tây một hoa viên, đang nhớ tới ta. Ta không dám quấy nhiễu nàng, tinh thần di chuyển đến nơi khác. Không thể tưởng được trong lúc tình cờ lại phát hiện ra Tây Kì có trợ giúp to lớn như thế đối với ta. Rất nhanh chóng, ta đã tìm được vị trí của Âm Phong pháp sư. Linh lực liên thủ của ta và Tây Kì đi tới chỗ tro tàn của nhành quế vẫn đang bốc cháy đến mức hiện lên màu đỏ sậm, vận khởi tâm lực.
“Phách!” Nhành quế gãy đoạn, rớt xuống trên mặt đất. Địa điểm chỉ tới vừa khéo lại là phía Âm Phong pháp sư ở chính nam. Ta buông Tây Kì vốn đã xấu hổ đến đỏ bừng vành tai ra. Lệ Thanh sau khi chuyển thân lại nhìn chúng ta một cái, không nói một lời vội vã bước đi, lộ rõ vẻ muốn kiểm chứng xem người nào đang ở vị trí chính nam.
Tây Kì sẵng giọng: “Chàng thật là càn quấy! Sau này, người ta sẽ không để ý đến chàng nữa!”
Ta biết nàng vẫn đang giận ta vì đã tán tỉnh Lệ Thanh, cười làm lành: “Bảo bối ngoan, cục cưng bé nhỏ của ta, hãy tha thứ cho ta đi!”
Tây Kì nói: “Chàng đã trở nên xấu xa hơn rất nhiều, đêm hôm qua lại càng xấu xa đến cực độ. Mau mau cung khai ra, sau khi rời khỏi ta, chàng đã quấy nhiễu bao nhiêu nữ nhân rồi?”
Ta buông tay, đáp: “Ít nhất thì nàng cũng phải cho ta khoảng thời gian ba ngày ba đêm thì mới có thể cung khai ra tất cả được.”
Tây Kì bực bội đấm ta một quyền thật mạnh, rồi lại cười hi hi: “Đại tình nhân của ta ơi, khoảng thời gian ba ngày ba đêm có thực là đủ không?”
Tiếng bước chân vang lên, chúng ta đã phân khai ra. Lệ Thanh quay trở lại với sắc mặt bình tĩnh, nói: “Quả nhiên là hắn. Hừ! Lại dám ám toán nhi tử của ta. Ta phải làm cho hắn có mạng đến mà không có mạng trở về.”
Ta hỏi: “Đó là kẻ nào vậy?”
Lệ Thanh đáp: “Kẻ này tên là Âm Phong pháp sư, vu thuật và võ công đều cực kỳ cao minh. Hắn hiện đang thi pháp ở trong hình thất, muốn khống chế linh hồn của một tên phản đồ, lại chỉ thị cho tên phản đồ đó đi hành thích một kẻ địch chung của chúng ta.”
Trái tim ta nảy lên mấy cái mãnh liệt, hỏi tiếp: “Bệ hạ có biết tình hình thi pháp của hắn hay không?” Ta không dám hỏi thẳng người bị thi pháp đó là ai nên chỉ đành nói bóng nói gió.
Lệ Thanh không đáp lời, sau khi vắt óc suy nghĩ một hồi mới hỏi ngược lại ta: “Ngài có nắm chắc sẽ giết chết được người này hay không?”
Đến lúc này, ta không nén nổi thật lòng bội phục trí tuệ của Đạm Như. Nàng sớm đã nhận định được rằng cuối cùng nhất định có thể bức bách được Lệ Thanh đi nước cờ này. Bởi vì Âm Phong pháp sư đã hạ độc thủ đối với nàng và nhi tử của ta, đương nhiên cũng không đặt nàng vào mắt. Nói không chừng, đây chính là mệnh lệnh của Vu Đế đã ngấm ngầm ban hạ, và Âm Phong pháp sư chỉ là kẻ chấp hành.
Một điểm càng trọng yếu hơn chính là Lệ Thanh thân là một trong Vu đế bát phi, vốn là hoàng hậu Âm Phong tộc. Giết chết Âm Phong pháp sư, đại quân của Âm Phong tộc sẽ bị khống chế trong tay nàng. Sau đó, nàng mới toàn lực ứng phó với đại quân của Lan Đặc ta và thuộc hạ. Nếu không được việc thì trở về Vu quốc. Chỉ cần nàng làm sạch sẽ gọn gàng, thậm chí cả lão nhân gia ta đây cũng thủ tiêu luôn, thì có thể đẩy bỏ hoàn toàn trách nhiệm lên thân ta, Lan Đặc “chân chính”.
Hoặc là nàng có thể cùng ta tiến hành đàm phán. Bằng vào tư cách thân mẫu nhi tử của ta, ta không thể không nhường nàng ba phần. Lúc đó, nữ nhân ác độc chứa đầy dã tâm này lại có thể chờ đợi cơ hội thống nhất Đế quốc lần thứ hai. Nếu như ta viễn chinh Vu quốc, cơ hội của nàng sẽ đến.
Lệ Thanh thấy ta lặng lẽ không nói, còn tưởng rằng sức ta không đủ, bèn khích lệ: “Ta có thể ở bên cạnh giúp đỡ ngài. Ta từng chịu qua huấn luyện, có thể đối kháng lại vu thuật.”
Ta lắc đầu: “Thứ ta luyện tập chính là bạch vu thuật, đã từng lập thệ không dùng vu thuật giết người.”
Ta nói như vậy, Lệ Thanh trái lại càng tín nhiệm ta. Nàng lầm tưởng ta có nhược điểm “người già nhưng tâm không già”, bèn di chuyển qua, đến khi thiếu chút nữa là đụng vào cơ thể ta, mới cười quyến rũ: “Ngài chỉ cần chế trụ hắn, việc giết người sẽ do ta thực hiện. Kẻ này dám hạ độc thủ đối với tiểu hài tử, xem như là chết cũng xứng đáng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.