Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ

Chương 77: Lộ trình hương diễm


Bạn đang đọc Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ – Chương 77: Lộ trình hương diễm

Hiện tại, ta đã có thể khẳng định rằng Ma Nữ Bách Hợp chưa hề chết, bởi vì chỉ có nàng mới có thể làm như vậy. Nhưng tại sao nàng vẫn không đến gặp ta? Lẽ nào nàng dày vò ta còn chưa đủ hay sao?
Hắc Kiểm tuân theo mệnh lệnh, cho quân trở về vùng đất cũ, đợi chỉ thị tiếp theo của ta. Những người khác đều phụng mệnh đi đến chính điện. Ta mở miệng nói: “Vọng Nguyệt thành đã rơi vào trong tay chúng ta. Chỉ cần công hãm Nhật Xuất thành nữa thôi thì Đế quốc đã hoàn toàn là của chúng ta rồi.”
Mọi người đều lộ xuất thần sắc vô cùng phấn chấn. Cự Linh nói: “Sự tình còn dễ hơn chúng ta tưởng tượng nhiều, làm ta đến thời khắc này vẫn cứ có một cảm giác không đúng lắm.”
Mọi người đều biểu thị đồng cảm. Ta hiểu rõ cảm giác của bọn họ, cười khẽ: “Nếu ta thật sự có thể tiêu diệt được Âm Phong pháp sư, cái cảm giác không chân thực đó sẽ lại càng mạnh mẽ thêm.”
Chiến Hận nói: “Cứ phải trừng mắt nhìn Đại Kiếm Sư và yêu nữ đó thâm nhập hổ huyệt trong khi chúng ta lại ngồi đây hưởng thụ. Thật là chẳng ra sao cả.”
Ta nhẹ nhàng hỏi: “Thải Dung lúc nào mới tới đây?”
Chiến Hận lộ xuất vẻ xấu hổ hiếm thấy: “Hy vọng là trong mười ngày tới!”
Bạch Đan đứng bên cạnh tiếp lời: “Huynh đệ! Mấy đêm này chúng ta có thể vui chơi thống khoái rồi.”
Ta nói với Anh Diệu: “Ngươi phụ trách liên lạc với các tướng lĩnh Đế quốc đã phản lại Lệ Thanh. Bất quá nhân tâm không thể không đề phòng, cần cẩn thận hành sự đấy. Nếu không thì sẽ trúng phải gian kế của Lệ Thanh một cách oan uổng.”
Anh Diệu đáp lời: “Ta đã quá biết bọn họ rồi, muốn lừa ta cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
Ta nhìn về phía Hoa Nhân, nói: “Sau khi ta đi, nàng sẽ là thống soái tối cao, toàn quyền xử lý mọi việc.”
Hoa Nhân hứa: “Yên tâm đi! Bất cứ chuyện gì, thiếp cũng sẽ hỏi ý kiến tất cả các hảo huynh đệ ở đây, kết nối ý kiến của bọn họ. Đại Kiếm Sư có chỉ thị đặc biệt gì không?”
Người con gái mà ta vô cùng thương yêu này thật hiểu tâm lý người khác. Biết rằng mấy người Chiến Hận, Cự Linh tuyệt đối không phải là những người dễ dàng phục tùng mệnh lệnh của người khác, sao lại có thể cam tâm nghe chỉ thị của một phụ nữ chứ! Nhưng nếu là chấp hành chỉ thị của ta thì ai dám nói một tiếng.
Ta đáp: “Trước tiên, hãy củng cố những nơi mà chúng ta đã chiếm lĩnh, rồi tiếp tục mở rộng triển khai đến các thành trì phụ cận. Kiến lập mạng lưới trinh sát, phòng ngừa sự xâm phạm của địch nhân, sửa chữa lại cầu đường, đảm bảo cung ứng tiếp viện liên tục đầy đủ cho quân đội được bố trí tại các vị trí chiến lược của chúng ta, chuẩn bị ứng phó cho trận quyết chiến sắp tới.”
Cự Linh nói: “Đại Kiếm Sư yên tâm. Chúng ta nhất định sẽ tuân theo sự lãnh đạo của Hoa quý phi.”
Ta hướng về phía Khôi Ưng nói: “Chuyện ông phản bội, trừ Vinh Đạm Như ra không có ai biết. Cho nên, ta muốn ông tiềm nhập vào Nhật Xuất thành, liên lạc với bộ thuộc cũ. Việc này đối với hành động ám sát Âm Phong pháp sư của ta có thể tạo ra được sự giúp đỡ rất lớn.”
Khôi Ưng vui mừng nói: “Đa tạ Đại Kiếm Sư. Ta từ trước đến nay luôn lo lắng cho tộc nhân của mình. Có thể trở lại gặp bọn họ thì thật tốt quá rồi.”
Anh Diệu nói: “Ta có thể phái người hộ tống Khôi Ưng tiếp cận Nhật Xuất thành, tránh gặp những phiền phức không cần thiết.”
Chiến Hận nhíu mày hỏi: “Chúng ta có thực sự cần phải ở lại đây chờ tin tức một cách lơ ngơ không?”
Ta cười đáp: “Đương nhiên không cần! Chỉ cần làm rõ tình hình của Lệ Thanh thôi. Nhưng các người sẽ chẳng thể có lại những ngày bừa bãi tốt đẹp ở Ôn Nhu oa như thế này nữa đâu.”
Chiến Hận, Cự Linh tinh thần đại chấn, nhất tề hỏi dồn. Ta đáp: “Nếu ta đoán không sai, Lệ Thanh tuyệt sẽ không tranh tiên công kích chúng ta, nhưng sẽ dựa vào sự giúp đỡ của Âm Phong pháp sư để bố trí những cạm bẫy chết người, đợi chúng ta đến cắn câu. Chính vì vậy, các người phải tìm cách bày trận giả, làm Lệ Thanh cho rằng ta tự thân suất lĩnh đại quân, tấn công về Nhật Xuất thành. Như vậy thì ta hành sự sẽ càng tiện lợi.”
Chiến Hận xoa tay nói: “Tốt nhất là Lệ Thanh phái người tới quấy rối chúng ta. Lúc đó có thể giết một trận thống khoái rồi.”
Ta hướng về phía Anh Diệu, nói: “Người liên lạc với Dực Kì đã trở lại chưa?”
Anh Diệu lắc đầu lo lắng: “Chỉ sợ hung đa cát thiểu rồi!”

Sau khi do dự một chút, ta bèn hướng về phía Hàn Sơn Mỹ, ôn nhu nói: “Sơn Mỹ! Nàng cần nghe lời của Hoa tỷ, biết không?”
Hàn Sơn Mỹ hai mắt đỏ hồng, gật đầu đáp ứng. Ta kết luận: “Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi. Nếu ta không thể chinh phục Tú lệ pháp sư thì sẽ giết cô ta. Nếu làm trái lời này, sẽ bị trời tru đất diệt.”
Chính ngọ hôm đó, ta giả trang thành thương nhân bán thảo dược, Vinh Đạm Như giả nam trang biến thành tiểu học đồ của ta. Hai người chúng ta đánh xe la, chở theo từng bao từng bao thảo dược, từ từ rời thành, nhìn về phía bình nguyên ngăn cách hai thành mà đi.
Tiến vào Đế quốc chỉ có hai con đường. Một là đi qua Sơ Ngọc lâm tiến tới Thiên hà, rồi từ Chư Thần cốc tiến nhập vào phía đông đại bình nguyên. Con đường thứ hai là từ Nam sơn, tránh qua Thực Nhân chiểu trạch (đầm lầy ăn người), từ con đường nhỏ trên Phượng Minh sơn tiến nhập phía nam của đại bình nguyên. Con đường đầu tiên được gọi là đông lộ, đường còn lại là nam lộ. Trong hai con đường thì đông lộ tuy khá dài nhưng dễ đi; nam lộ ngắn hơn ba ngày đường nhưng lại nguy hiểm hơn nhiều. Dọc theo nam lộ có thể xuất hiện đạo tặc hoặc các hung hiểm khác, cho nên các thương lữ bình thường đều tình nguyện đi theo đông lộ. Vì tránh những chuyện ngoài ý muốn, chúng ta cũng chọn đông lộ mà đi.
Lúc này đang là đầu mùa đông, ta và Vinh Đạm Như đều khoác trên mình áo bông da ngự hàn, cũng là để che giấu tư thế động nhân của nàng. Sau khi ra khỏi thành, chúng ta chưa hề nói với nhau một câu. Vinh Đạm Như rõ ràng vẫn canh cánh trong lòng về chuyện buổi tối hôm đó.
Ta mừng thầm trong lòng, biết trên thân nàng đã xảy ra biến hóa. Lúc ta dùng tình yêu nồng cháy để áp chế cỗ lực lượng tà ác khống chế tâm linh nàng do Vu đế để lại, nàng đã trở lại tự nhiên đối với tình cảm của chính mình. Đầu tiên là tình cảm của nàng buổi tối hôm đó đã có sự xao động, dùng lược gỗ ném ta. Bây giờ lại vẫn chưa hết tức giận, đương nhiên đó là một “triệu chứng” tốt.
Nếu ta lại có thể phá đi công phu trên giường của nàng, càng có lắm chuyện vui có thể xuất hiện. Ngược lại, ta có thể bị nàng khống chế, đó chính là ta đã thất bại dưới mị thuật của nàng. Đáng hận ta lại không biết làm thế nào mới có thể thắng được một chuyên gia trên phương diện này như nàng. Đây là quan khẩu trọng yếu quan hệ tới sự thắng bại. Cho nên, trước khi ta tìm được cách thủ thắng, thì phải áp hạ được cỗ dục hỏa đối với nàng.
Trong những nữ nhân mà ta biết thì chỉ có Ma Nữ Bách Hợp và Thải Nhu là có thể cùng nàng so sánh mà không hề kém cạnh. Vẻ đẹp của Ny Nhã có thể so sánh được với nàng nhưng lại thiếu đi cái vẻ phong tình thiên biến vạn hóa. Những nữ nhân khác đều không theo kịp vẻ đẹp làm người khác say mê của nàng. Nàng không cần dựa vào mị thuật cũng có thể làm điên đảo chúng sinh. Huống hồ, nàng lại dùng mị thuật để trở thành Tú Lệ pháp sư, sủng thần số một của Vu đế.
Vinh Đạm Như lạnh lùng hỏi: “Ngài nhìn trộm ta làm gì?”
Ta cười đáp: “Nàng đại khái đã quên rằng ta là phu quân của nàng, cũng quên rằng đã từng nói sẽ hoàn toàn nghe theo lời ta. Đừng nói nhìn mặt nàng, đến cả thân thể của nàng, ta thích nhìn thế nào thì nhìn thế nấy.”
Thân thể mềm mại của Vinh Đạm Như khẽ động, rõ ràng đã cảm thấy sự “thất thường” của bản thân. Qua một hồi lâu mới hỏi tiếp: “Trước khi ra khỏi thành, tên thổ cẩu đó chỉ chỉ trỏ trỏ ta, lúc đó hắn nói bậy nói bạ những gì vậy?”
Thổ cẩu tự nhiên là chỉ Chiến Hận. Nàng bắt đầu lo lắng người khác nói về nàng thế nào trước mặt ta. Cái này là một sự bắt đầu tốt đẹp đây. Ta cười hỏi lại: “Nàng muốn nghe lại nguyên văn những lời bậy bạ đó hay là muốn chuyển thành dễ nghe một chút?”
Vinh Đạm Như cười “phì” một tiếng, ngọc dung như giãn ra không còn lạnh lùng nữa, lộ xuất nụ cười giống như ánh sáng mặt trời xuất hiện giữa mùa đông lạnh giá. Nàng không hề quay mặt lại, phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn ta rồi hỏi lại: “Cái gì mà lời bậy bạ. Ta chưa từng nghe qua?”
Trái tim của ta không dừng được nhảy lên mấy cái rồi mới nói: “Chiến Hận hỏi ta đã thưởng thức nàng chưa, công phu của nàng thế nào?”
Khuôn mặt tươi cười của Vinh Đạm Như lạnh lùng hẳn lại: “Ta muốn giết cả hai người bọn ngài.”
Ta giả bộ ngạc nhiên: “Nàng từng bảo rằng lời thô tục gì cũng không sợ phải nghe. Thế mà lời thô tục nhẹ nhàng như vậy cũng không chịu nổi sao?”
Vinh Đạm Như rõ ràng kinh ngạc vô cùng, kinh ngạc vì sự “khác thường” của chính mình. Qua một lúc sau mới buồn bã nói: “Lan Đặc! Tối hôm qua ngài làm hại ta, làm người ta buồn rầu đến cả một đêm không ngủ được.”
Ta ngây ngốc một hồi. Không ngờ nàng lại hồi phục trở lại bình thường nhanh như vậy, lại nói ra những lời ôn nhu mà người khác khó phân biệt được thật giả thế này. Vinh Đạm Như nhẹ nhàng thoải mái rửa chân trong khe suối nhỏ, phát xuất những tiếng nước êm ái, hỏi với dáng vẻ vừa vui vừa giận: “Câm rồi sao! Tại sao không nói ra lời nào thế?”
Trong thâm tâm ta nghĩ một đằng, nhưng lại nói một nẻo: “Trong lòng ta đang tự trách mình.”
Vinh Đạm Như phá lên cười yêu kiều, nói với âm thanh đầy vẻ dụ nhân: “Đừng day dứt nữa. Chỉ cần tối nay ngài bồi thường lại những tổn thất đêm qua thì không phải được rồi sao.”
Một cỗ nhiệt hỏa lập tức bốc lên từ dưới bụng ta. Trời ơi! Mới chỉ là lời nói của nàng thôi mà đã có thể gây ra hậu quả đến thế này. Ta thu nhiếp tâm thần, nắm chặt tay lại, cười nói như không có việc gì: “Ta nhất định sẽ bồi tiếp nàng. Bất quá, Tú Lệ pháp sư nàng phải nhớ rằng, thời gian và địa điểm là do ta quyết định.”
Vinh Đạm Như nhìn về phía ta, trên mặt lộ xuất vẻ đùa nghịch và tiếu ý mê nhân, nhẹ nhàng chúm cái môi hồng hỏi lại: “Nếu ta không cho ngài thì sao?”
Ta dùng niềm tin cực kỳ to lớn, lạnh lùng nói: “Vậy thì ta chỉ đành dùng sức mạnh cường bạo thôi.”

Vinh Đạm Như thản nhiên bật cười: “Ta là một trong tứ đại pháp sư mà lại có thể bị người khác cường bạo dụ dỗ, vậy há chẳng phải là chuyện lạ trên thiên hạ sao? Ta bảo chứng có cách làm cho cái dâm côn hái hoa của ngài phải tháo giáp mà chạy trốn. Nếu không tin thì ngài hãy lập tức tới xem xem.”
Trong lòng ta lại bốc lên một trận hỏa nhiệt, toàn thân nóng bừng như bị lửa thiêu, chút nữa thì lao thẳng tới, lật ngửa nàng ta ra để thử xem. Ta đương nhiên không thể đầu hàng nhanh như vậy, vội vàng triệu tập dị năng trong cơ thể, gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh, khoan thai nói: “Tú Lệ pháp sư! Chúng ta hãy chờ xem nhé! Hy vọng đến lúc đó, nàng không đến nỗi không khống chế nổi bản thân. Nếu vậy thì nàng mất hết uy danh rồi!”
Vinh Đạm Như ai oán đi đến, ngã vào trong lòng ta, tay ôm chặt lấy eo ta, mặt dán vào ngực ta, hai chân vẫn đặt trong nước, hổn hển nói: “Úc! Đệ nhất tình thánh của ta, ta lại muốn xem bản sự của ngài yêu Đạm Như thế nào.”
Dục hỏa trong lòng ta phút chốc đã không thể khống chế mà đề thăng đến cực điểm. Nguyên nhân bên ngoài rõ ràng là thân thể ôn nhu mềm mại thơm tho đang ở trong lòng, và quan trọng hơn là nàng đã thi triển thủ pháp khiêu tình với ta. Một cỗ nhiệt khí từ trong cái miệng thơm tho của nàng thổi vào ngực ta, kích dậy dục vọng nguyên thủy nhất. Còn đôi tay của nàng lại như không chú ý mà xoa bóp lên sống lưng ta. Ở nơi ngọc chỉ ấn xuống, một luồng nhiệt khí sau khi truyền vào trong người ta, thì chạy tán loạn ra tứ phía. Trong phút chốc ta đã cảm thấy một luồng nhiệt hỏa thiêu thân vô cùng khó chịu.
Ta đã có phản ứng mà bất kì nam nhân nào cũng phải có và điều đó đương nhiên không giấu được “yêu nữ”. Vinh Đạm Như thả lỏng tay trái, chỉ dùng tay phải tiếp tục thi triển thủ pháp gợi tình độc môn. Nàng ngửa người hướng về phía ta, chiếc mũ rơi xuống đất, lộ xuất mái tóc như mây, lại di chuyển đến chỗ giữa hai đùi ta, cười quyến rũ: “Đến bây giờ ta mới tin ngài là một nam nhân có sức hút vô cùng lớn đối với nữ nhân.”
Ta thầm kêu lợi hại, vội vàng kích phát dị năng trong cơ thể dậy giúp đỡ, lại biết tâm thần không có cách nào tập trung lại, toàn thân huyết mạch căng phồng, dục hỏa không giảm mà tăng. Vinh Đạm Như trong lòng ta lại đang vặn vẹo, không ngừng thở gấp, mị nhãn như tơ, nhẹ nhàng vuốt ve vào nơi mà người ta khó ngăn kích thích nhất. Đây đúng là tuyệt thế vưu vật, nhất đại yêu cơ.
Chính lúc sắp sụp đổ đầu hàng, ta đột nhiên nghĩ được một cách. Từ bị động chuyển sang chủ động, ta thò tay vào sau lớp áo dầy của nàng, dùng hết tất cả bản lĩnh học được từ trên người bọn Thải Nhu mà đem ra sử dụng, không ngần ngại cùng nàng âu yếm khích tình. Chỉ cần nàng hơi động tình thì ta sẽ có không gian và lực lượng để phản kích.
Nàng lại càng vặn vẹo lợi hại hơn, trong miệng khẽ rên rỉ ư ư a a…, khiến ta tâm hồn bay bổng. Thân thể nàng mềm mại không xương, lại phong mãn vô cùng, tràn ngập sự sống và tính đàn hồi, khiến người ta khó mà rời tay. Phong tình của nàng càng khiến người ta tâm hồn phiêu đãng, vừa giống như yêu kiều sợ hãi, lại giống như lai giả bất cự, đã đến là không cự tuyệt nổi.
Trong lúc dần dần mất đi năng lực tự không chế cuối cùng, ta đột nhiên phát giác trong mắt nàng vô cùng trong sáng thuần khiết, không hề có một tia dục hỏa nào. Ta giống như bị dội một gáo nước lên đầu, nghĩ đến một chuyện quan trọng trong mị thuật của nàng, đó là bất động chân tình. Nếu có thể làm nàng động tình, tức chính là đã phá được mị công của nàng. Nhưng ta cũng không ngừng kêu khổ. Lẽ nào với mị lực của Lan Đặc ta cũng không thể làm nàng động tình sao? Mị lực của ta khẳng định không hề nhỏ. Nếu không thì ta đã không thể làm cho bọn Thải Nhu, Hoa Nhân chết đi sống lại trên diệu thủ của mình. Nhưng tại sao nàng vẫn có thể không có động tĩnh gì? Tuy nghĩ là vậy nhưng dục hỏa trong thể nội sắp nổ tung làm ta không thể tự khống chế được năng lực của mình. Trong lòng thầm thở dài, ta chỉ muốn lao thẳng vào lòng nàng. May mắn là lúc này, ta lại thấy một cảnh tượng giúp mình có thể ghìm cương bên vực thẳm. Ta nhìn thấy nàng đang rửa chân trong nước, nhẹ nhàng đưa đi đưa lại.
Linh quang chợt loé lên. Ta tỉnh ngộ ra rằng nàng đối với ta không phải vô tình, cho nên mới cần dùng đôi chân mượn cái giá lạnh trong nước để giữ cho bản thân tỉnh táo, đối kháng với trò quỷ của ta. Nàng tịnh không phải là không lưu ý đến ta. Từ khi bắt đầu ngâm chân trong nước, nàng mới bắt đầu bố trí đối phó ta.
Lòng tin đại tăng, ta ôm lấy nàng bế dậy. Nàng đến phản kháng cũng không kịp, bị ta áp vào một gốc cây đại thụ. Ta cởi tấm áo bông của nàng ra, tham lam cho tay vào tìm tòi, nhào nắn cuồng bạo mạnh mẽ. Chỉ qua một hồi, toàn thân nàng đã run rẩy, cả người mềm nhũn, mỹ mục trong sáng giờ đã đầy dục hỏa, đôi tay đã quên mất thi triển thủ pháp với ta, chỉ biết không ngừng dụng lực ôm chặt ta.
Ta thở ra một hơi thoải mái, hôn thật mạnh mẽ lên đôi môi của nàng, hưởng thụ cái tư vị tiêu hồn lạc phách. Tâm thần dần dần bình tĩnh xuống, dị năng lại bành trướng trong cơ thể ta. Ta vội vàng mang tình yêu nồng cháy và sự si luyến thật lòng của ta đối với nàng truyền vào trong cơ thể nàng. Đã có kinh nghiệm từ lần trước, ta rất nhanh đã cảm thấy cỗ tà lực mà Vu đế lưu lại trên cơ thể nàng ở phương diện tinh thần. Đó chỉ là một loại cảm ứng, lại không có cách nào tìm được vị trí ẩn tàng chính xác của cỗ tà lực. Không tìm được vị trí đó, ta thật không biết phải như thế nào mới có thể tiêu diệt tận gốc được nó đây? Chỉ biết rằng, càng có nhiều tình yêu của ta truyền vào thì tà lực càng không ngừng yếu nhược đi, bị bức phải thủ tại một khiếu huyệt duy nhất.
Hai gò má của Tú Lệ pháp sư đỏ bừng, uyển chuyển rên rỉ. Trong đôi mắt đẹp đẽ đang phát ra những tia lửa dục, giống như một nữ nhân dâm đãng nhất. Tình cảnh đó đúng là có chỗ dụ nhân, thực không có bút nào tả xiết. Ta đột nhiên ngừng lại không xâm nhập vào nữa rồi ly khai nàng, chỉ dùng tay nắm lấy vai nàng, đề phòng nàng ngã xuống. Bộ ngực mịn màng cao vút của nàng không ngừng phập phồng, cái miệng nhỏ nhắn lúc khép lúc mở, chỉ biết thở hổn hển. Trong thời tiết lạnh như thế này, trên thái dương nàng lại xuất ra những giọt mồ hôi óng ánh.
Nàng rên rỉ: “Lan Đặc! Cầu xin ngài, chiếm hữu ta đi!”
Ta cố gắng áp hạ cỗ dục hỏa đang thiêu đốt trong lòng, lạnh nhạt nói: “Bộ dạng của nàng giống như rất hoan nghênh ta đó.”
Vinh Đạm Như chấn động tỉnh lại. Đôi mắt hồi phục lại sự trong sáng, nhưng không còn là đôi mắt trong dĩ vãng vốn luôn sung mãn cái vẻ hý lộng nắm chặt nam nhân trong lòng bàn tay mình nữa. Đó là đôi mắt hàm chứa thần sắc u oán, kinh dị và nóng bỏng. Ta dùng thần lực vô thượng của mình cài khuy áo nàng lại, lạnh nhạt nói tiếp: “Đến giờ ăn cơm tối rồi!”
Chúng ta ngồi lặng lẽ bên đống lửa mà ăn uống. Nàng ăn được hai miếng rồi dừng lại, hai tay ôm lấy đầu gối, đặt cằm lên đó rồi bình tĩnh trầm tư. Chỗ lợi hại nhất trong mị thuật của nàng chính là có thể phát huy cái mỹ lệ của nàng đến cực điểm. Ví dụ như lợi dụng những biểu tình khác nhau mà lộ xuất những mỹ thái khác nhau. Giống như biểu tình này của nàng, thực là một mỹ thái vô cùng thanh tú, làm ta khắc sâu hình ảnh đó vào nơi sâu nhất trong tâm khảm mình. Khi cùng nàng ở chung một chỗ, bạn căn bản không thể nghĩ tới nữ nhân nào khác nữa. Từ sự lợi hại của nàng, có thể biết được tên Vu đế ma quỷ đó quả thật rất không đơn giản. Tà lực của hắn chính là trung tâm và căn nguyên trong mị thuật của nàng. Nếu mị thuật là một loại bệnh, thì tà lực đó chính là nguyên nhân gây bệnh.
Vinh Đạm Như ngưng thần nhìn đống lửa, ôn nhu hỏi: “Lan Đặc! Ta thật sự đầu hàng ngài được không?”
Ta nắm lấy hai cành cây cho vào trong đống lửa, làm văng ra những đốm lửa nhỏ, tạo nên cảnh tượng đẹp mắt trong rừng vào lúc đêm tối. Đây là một nơi cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Tiếng suối chảy róc rách từ phía sau ta truyền tới. Vừa rồi, ta suýt nữa vì khe suối trong vắt này mà thua một trận thê thảm.
Ta mỉm cười: “Nàng đối với tình yêu của ta vẫn chưa đủ cân lượng. Đợi nàng trải qua một vài chuyện, ta mới suy nghĩ vấn đề này.”
Vinh Đạm Như mất hẳn đi sự lạnh lẽo trên mặt, đột nhiên nói: “Lan Đặc đáng chết! Lan Đặc đáng chết! Ta hận ngài! Ta hận ngài!”
Ta nhẹ nhàng nói: “Nàng càng hận ta thì sẽ lại càng yêu ta. Câu này là nàng dạy ta đó.”

Vinh Đạm Như phá lên cười thật lớn, phóng đãng một cách hồn nhiên đáng yêu, khiến ta nhìn đến hồn phi phách tán. Nàng đứng dậy, chân phải tiêu sái đạp xuống đất, dụng lực đỡ lấy thân thể. Chân trái cũng gập lại, liên tiếp xoay người vài vòng, biểu hiện sự cân đối vô cùng. Hai cánh tay giống như bươm bướm vờn hoa tạo ra những tư thế đẹp tựa thiên tiên. Sau đó nàng từ từ dừng lại, chính diện đối mặt ta, hướng về phía ta dịu dàng lễ phép nói: “Đa tạ Đại Kiếm Sư. Tú Lệ từ trước đến nay chưa bao giờ vui vẻ như vậy.”
Điệu múa này của nàng có thể so sánh với Thiểm Linh vũ, vượt quá cả Thiên Ma diệu vũ, làm ta vô pháp khống chế lòng hâm mộ của mình. Ta ngạc nhiên cảm thán: “Điệu múa này thực sự không nên thấy ở nhân gian tục thế.”
Vinh Đạm Như vui vẻ đáp: “Đến lúc này, ta mới chân chính cảm nhận được sự luyến ái của Đại Kiếm Sư với Đạm Như. Trước đây chỉ có sắc dục.”
Sự thật thà của nàng làm ta đỏ mặt, ta cười khổ: “Vấn đề lớn nhất khi cùng nàng đàm tình thuyết ái chính là không biết câu nào của nàng là thật, câu nào của nàng là giả; câu nào là nàng tự mình nói, câu nào là nàng thay Vu đế nói.”
Vinh Đạm Như ngồi xuống, tức giận nhìn ta, hỏi: “Đại Kiếm Sư đừng bức bách ta. Hãy cho ta một chút thời gian được không?”
Ta lạnh nhạt vặn lại: “Có nên đợi đến lúc tâm trí ta bị mị thuật của nàng khống chế, hoặc là bị nàng làm cho hoang mang mất hồn hay không?”
Nàng rưng rưng như sắp khóc, nước mắt trong mắt chỉ chực trào ra, chỉ qua một chốc đã biến thành hai hàng lệ lã chã rơi lên mặt cỏ. Càng không ngờ tới chuyện xảy ra tiếp theo, nàng lại nhào vào lòng ta, ôm chặt lấy ta mà khóc nức nở, hai bờ vai không ngừng run rẩy.
Ta bối rối chân tay. Khuyên nàng thì không được, không khuyên cũng không xong, suýt nữa thì cũng khóc lớn theo nàng. Nàng dần bĩnh tĩnh lại, đáng thương cho ngực của ta đã bị ướt đẫm một khoảng. Đến giờ thì ta mới hiểu được lệ chảy thành sông là như thế nào.
Vinh Đạm Như nói khẽ với giọng hơi khàn: “Lan Đặc! Ta rất sợ. Ta sợ Vu đế sẽ dùng phương pháp tàn nhẫn nhất để đối phó ta, bởi vì ta muốn phản bội hắn.”
Trong lòng ta vô cùng cảm động. Khi đang muốn an ủi nàng, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng, chính là cánh tay phải của nữ nhân này đang đùa nghịch một ngọn cỏ sau lưng ta. Nếu ta không có linh giác thì tuyệt đối không thể cảm thấy cảnh tượng này. Nguy hiểm quá! Yêu nữ này thật lợi hại, chút nữa đã lừa gạt được sự tin tưởng của ta. Khi ta đã mất đi tâm lý phòng bị, cô ta sẽ thừa cơ mà tiến vào tâm linh ta, nói không chừng có thể giết được ta.
Ta đẩy nàng từ trong lòng ra, để mặt nàng đối diện mặt ta, hôn nàng một cái rồi mới nói: “Nàng sợ hãi làm gì, bởi vì căn bản nàng không phản bội Vu đế.”
Đôi mắt của Vinh Đạm Như vốn đã đỏ lên vì khóc, lộ xuất một tia tiếu ý, vui vẻ nói: “Cùng ngài đấu sức trong bể tình thật vô cùng thú vị, lo lắng có thể làm ta rất cao hứng. Ta đang rất cần nam nhân, thời gian và địa điểm do ngài tùy ý lựa chọn. Được không, Lan Đặc công tử?”
Ta cười khổ: “Nàng tựa hồ rất muốn phân được thắng phụ trong tối nay phải không, Tú Lệ pháp sư?”
Vinh Đạm Như che miệng cười đáp: “Lo lắng như vậy làm gì? Ngài căn bản không giết nổi ta, ngài cho rằng ta không biết ngài thân mang dị lực của quái vật nơi phế tích đó sao?”
Trái tim của ta nhảy lên một cái. Không biết có phải nàng đã nhìn ra ta đã lén lút mang dị năng sung mãn tình yêu truyền vào trong cơ thể nàng hay không? Bất quá lại yên tâm trở lại, đã biết rằng nó có chỗ rất ghê gớm, lẽ nào nàng lại có thể trả lại ta sao?”
Vinh Đạm Như nghiêm túc nói: “Ta vừa tĩnh lặng suy nghĩ một hồi, nghĩ ra rằng ta kỳ thực đã thua rồi, bởi vì đây là lần đầu tiên ta không chịu nổi khiêu khích của nam nhân mà động tình. Lan Đặc, ngài cảm thấy tự hào không?”
Mỗi câu nói của nàng đều tràn đầy vẻ gợi tình, đều làm ta đau đầu muốn chết, bởi vì không biết rõ nàng đang nói thật hay giả. Xem ra chỉ đành thực nghiệm trải qua mới biết được thắng bại. Nhưng nhìn nàng giống như đang đùa nghịch, cũng vẫn là câu dẫn ta giao hoan, trong khi lại biết rằng chỗ lợi hại nhất trong mị thuật của nàng chính là ở trên giường. Hiện tại ta vẫn chưa có được lòng tin. Bởi vì nàng vẫn chưa có đủ lực lượng, chưa đủ tình yêu để phản bội Vu đế.
Ta nói với ngữ khí thành khẩn nhất: “Đạm Như! Lan Đặc ta cầu xin nàng. Cho ta thời gian ba ngày, đừng câu dẫn ta. Ta có thể thật sự làm nàng phản bội Vu đế cũng không biết chừng.”
Vinh Đạm Như toàn thân kịch chấn, cúi đầu xuống, yếu ớt thở dài: “Lan Đặc à! Ta không ngừng bức bách ngài, chính là sợ ở lâu với ngài có thể bị bại trên tay ngài.”
Ta ngạc nhiên: “Bại trong tay ta có gì không tốt? Sau này ta có thể yêu thương nàng, che chở nàng! Đến Vu đế cũng không thể làm tổn hại nàng, bởi vì hắn ta nhất định không phải là địch thủ của dị vật trong phế tích kia, nếu không thì tại sao hắn ta lại không tự mình đi một chuyến?”
Vinh Đạm Như liếc mắt nhìn ta, nói: “Nếu ta thật sự bại trong tay ngài, không bằng lập tức đầu hàng, từ bỏ mọi thứ mà đi theo ngài. Lan Đặc ngài nếu thật sự là nam tử hán thì nên nhân lúc ta còn ngoan cố chống cự mà lấy mạnh chế mạnh, để ta thua cũng tâm phục khẩu phục, cam tâm làm thê tử nghe lời nhất trên thế giới này. Tú Lệ nhất định sẽ tốt hơn bất kỳ nữ nhân nào, bởi vì ta là chuyên gia trên phương diện này.”
Trí tuệ của nữ nhân này không hề kém ta một chút nào. Cho đến bây giờ, trong lúc ta dùng hết tất cả mọi cách, cứng mềm đều mang ra dùng, mà vẫn chỉ có thể đấu ngang tay với nàng. Nếu ta thật sự có thể thắng nàng, đoạt được trái tim nàng, khi cùng với Vu đế quyết chiến thì đúng là như hổ thêm cánh. Nhưng nếu ta có thể tìm thấy phương pháp mà Vu đế dùng tà lực để khống chế tâm linh nàng, toàn bộ bá quyền của Vu quốc cũng có thể vì vậy mà sụp đổ. Bởi vì Vu đế thông qua thập đại vu thần mà thống trị lãnh thổ của hai đại châu lục. Nếu có một cách kỳ diệu nào đó làm cho các vu thần tạo phản, Vu đế sẽ lập tức trở thành đơn độc. Cho nên lần mạo hiểm này ta nhất định phải làm.
Thực tại, ta đã quá chán ngán những cuộc đồ sát trên chiến trường rồi. Vì sự hòa bình của thế giới, ta thề rằng sẽ tìm được pháp môn để phá giải cỗ tà lực kia. Phương pháp duy nhất chính là dùng thân mình để chiến đấu với sự tồn tại của cỗ tà lực kia trong tâm linh Tú Lệ pháp sư Vinh Đạm Như. Trực giác nói cho ta biết, khi ta cùng Vinh Đạm Như hợp thể, tà lực kia sẽ tiến vào trong tâm linh ta, muốn thử khống chế ta, quyết định thắng bại chính là ở thời khắc đó.
Ta giữ chặt vai của Vinh Đạm Như, nhìn thật sâu vào trong đôi mắt đẹp trong veo của nàng, muốn nói ra vài câu chân tâm một cách thành khẩn. Vinh Đạm Như không nhịn được run lên một cái, nhưng lại không thể rời khỏi ánh mắt ta. Lần đầu tiên ta cảm thấy được dị năng qua nhãn quang của ta, tiến vào trong mắt nàng, khóa chặt tâm linh nàng lại, giống như Mê Hồn đại pháp mà trong Vu Thần thư đã nói qua. Ta lại trong một lúc vô ý mà làm được điều này.
Ta cố áp chế niềm vui sướng trong lòng, ôn nhu gọi: “Tú Lệ! Tú Lệ!”
Đôi mắt xinh đẹp của Vinh Đạm Như lộ xuất thần sắc hoang mang, sợ hãi nói: “Ai đang gọi ta!”
Ta rốt cuộc phải lợi dụng cơ hội bỗng nhiên có được như thế nào đây? Theo như trên Vu Thần thư viết, nếu hồn phách của đối phương bị khống chế, bạn phân phó bất kỳ chuyện gì thì người đó cũng y như vậy mà làm. Nếu bạn nói người đó chết rét, cho dù người đó đang sống bình thường cũng sẽ lập tức chết cóng. Vậy cần phải nói cái gì đây?

Vinh Đạm Như kịch chấn một trận, nhãn thần từ mờ mịt dần trong sáng trở lại. Ta sợ hết hồn, vội vàng vận tâm lực lên, tăng thêm lực khống chế với nàng. Nhãn thần của nàng lại từ từ chuyển thành ngỡ ngàng. Ta linh cơ chợt động, nghĩ ra một cách, ra lệnh: “Ngươi nghe đây! Chỉ cần tay của Lan Đặc động vào người ngươi, ngươi phải lập tức dục hỏa bốc cao, động tình tới cùng cực, có áp chế cũng không áp chế xuống được, biết chưa?”
Vinh Đạm Như ngỡ ngàng nói: “Ta phải động tình……. Ta phải động tình…….”
Ta bỏ tay ra, ngừng sự khống chế đối với nàng lại. Nhãn thần của Vinh Đạm Như dần trở lại trong sáng, sau đó giống như kiếm thoát ra khỏi vỏ, ngọc dung lạnh lẽo hỏi: “Ngài vừa làm chuyện gì với ta vậy?”
Ta làm như không có chuyện gì đứng dậy, đến bên dòng suối, ngẩng mặt nhìn lên bầu trời đêm đầy sao phía trên rừng thưa, tìm được vị trí của hai vì sao Thiên Mộng và Phiêu Hương, trong lòng lại nghĩ đến vô số hồi ức ngọt ngào ở Tịnh Thổ, nghĩ đến Hoa Vân. Chẳng quản nàng là nữ tế ti thủ thân như ngọc nữa, về đến Tịnh Thổ ta thề sẽ chiếm được nàng, biến nàng thành nữ nhân của ta. Với nàng với ta mà nói, đây đều là kết cục tốt nhất.
Vinh Đạm Như đến bên cạnh, đứng sóng vai với ta, nhẹ nhàng cảm thán: “Đại Kiếm Sư! Ngài là nam nhân đầu tiên khiến ta tâm loạn như ma. Không bằng chúng ta đánh cược nhé. Chỉ cần đến trước sáng sớm ngày mai mà ngài không chiếm hữu ta thì sẽ coi như ngài thắng, được không?”
Ta cởi áo bông xuống, vừa cởi áo vừa lắc đầu: “Ta cự tuyệt tiếp thụ đổ ước này, bởi vì ta muốn chiếm hữu nàng, thu phục nàng. Địa điểm là Sơ Ngọc lâm này, thời gian là bây giờ.”
Vinh Đạm Như ngạc nhiên vô cùng, cuối cùng vẫn bị cánh kỳ binh này của ta khống chế tâm tình nàng.
Khi ta hoàn toàn lõa thể, ta bắt đầu cởi y phục nàng. Vinh Đạm Như đang run rẩy trong cơn gió lạnh, mềm mỏng cầu xin: “Trời lạnh như thế này, chúng ta về trong trướng được không?”
Ta mỉm cười: “Không cần gạt ta. Thể chất của nàng căn bản không sợ cái lạnh này. Huống chi lại còn nhiệt hỏa từ trong thân thể ta truyền đến nữa mà.”
Dười ánh lửa thấp thoáng, Tú Lệ pháp sư thân không mảnh vải, vẻ mặt có chút xấu hổ đứng trước mặt ta. Một nhục thể hoàn mỹ, bô dạng thanh nhã, chỉ có tiên nhân mới có thể tạo ra kỳ tích như vậy. Thật là không thiếu một tấc, không thừa một phân. Làn da tuyết bạch mịn màng, không hề có nửa điểm tì vết. Một thứ ánh sáng trơn bóng, đang không ngừng lưu chuyển trên làn da mềm mại của nàng. Ta nhìn đến quên cả Vu đế trong tâm nàng. Nàng tuy xuân quang lộ hết ra nhưng lại không có một vẻ gì là dâm đãng. Bờ môi tươi thắm đỏ hồng đã ít mở ra hơn. Tuy không có một lời nói, nhưng ta lại cảm thấy cái dã tính vô thanh đó vô cùng hấp dẫn. Cả cánh rừng thưa biến thanh rộng rãi thâm sâu và hai người chúng ta lại đang ở nơi sâu nhất tận cùng của nơi đó. Bốn phía đột nhiên sáng lên, rồi lại có vẻ u ám vô bỉ.
Trời! Thân hình nàng vốn đã hàm chứa mị thuật với một lực lượng tinh thần cường đại, đang khống chế tình cảm và tâm thần ta. Vũ khí chính là tấm thân như thần vật chí mĩ của thiên địa này. Đến lúc này ta mới thật sự gặp phải mị lực chân chính của nàng.
Đôi mắt của Tú Lệ pháp sư Vinh Đạm Như phát ra ánh quang mang dụ nhân, thu hút mục quang của ta. Trong đầu ta tràn ngập một cảm giác hưng phấn khó nói lên lời, sau đó lan ra khắp toàn thân. Ta đã quên mất việc cần phải chinh phục nàng, chỉ muốn ôm nàng vào lòng, hướng về nàng dâng hiến toàn bộ tình yêu của mình.
Trong miệng Vinh Đạm Như lộ xuất một nụ cười thắng lợi, lao đến ép sát vào ta. Khi thân thể của nàng không có gì cản trở dán chặt lên người, trong đầu ta đột nhiên chấn động, hoàn toàn mê đắm trong sự tiếp xúc với nhục thể của nàng. Ta trước nay chưa từng phấn khởi như thế này. Nhục thể của nàng giống như loại xuân dược lợi hại nhất, khiến ta chỉ nghĩ đến làm thế nào để phát tiết tất cả dục vọng ra, nếu không thì thân thể ta sẽ nổ tung ra mất.
Ta dùng phương thức thô bạo nhất, cuồng dã nhất, xâm phạm nàng một cách kịch liệt nhất. Khi tay ta dán lên da nàng, nàng toàn thân kịch chấn, thần thái kì dị trong mắt đã bị dục vọng che đi, rên rỉ liên tục. Ta toàn thân nhẹ nhõm, hồi phục lại tinh thần. Trong lòng ta thầm kêu nguy hiểm. Nếu không phải ta đã thi triển mê hồn thuật trước với nàng thì hậu quả thật khó có thể tưởng tượng được. Ta sớm đã đoán không sai. Khi nàng thi triển mị thuật thì tuyệt không thể động tình, vừa động tình thì mị thuật lập tức yếu đi.
Khi thắng lợi có vẻ đã nằm trong tầm tay, ta vẫn không dám sơ sót, hai tay thi triển tất cả những thủ pháp gợi tình vốn biết. Chỉ trong phút chốc, ta đã khiến nàng tiến vào trạng thái gần như phong cuồng.
Mắt thấy thành công trước mắt, nào biết nàng kêu lên một tiếng rồi ôm lấy ta dụng lực kéo ngã xuống. Ta kêu lớn một tiếng bất diệu. “Bõm“ một tiếng, hai người nhất tề rơi vào trong dòng suối lạnh ngắt.
Tú Lệ pháp sư với mị thuật lừng danh Vu quốc đã hồi phục lại, ôm chặt lấy ta trong nước như một con mực. Cái miệng thơm tho hôn chặt lấy ta, đưa cái lưỡi vào, hai tay lại triển khai phản công, thi triển thủ pháp độc môn mà nàng dùng đối phó với nam nhân. Ta toàn thân mềm nhũn, muốn đẩy nàng ra cũng không đẩy được.
Đột nhiên, ta kinh ngạc phát hiện ra mình đã cùng nàng kết thành một thể, không thể phân khai ra được, cũng không hề muốn phân khai ra. Khoái cảm cực lạc thấm sâu vào từng thớ thịt trên người ta, tiến vào từng sợi thần kinh khiến ta cảm thấy linh hồn đã rời xa thân thể, phiêu phiêu đãng đãng. Nàng ở trong lòng ta vặn vẹo liên tục. Dòng suối lạnh lẽo không hề có chút tác dụng áp chế dục hỏa trong lòng ta xuống, mà lại càng làm tăng thêm khoái cảm.
Ý chí không ngừng giảm đi. Dần dần ta hoàn toàn trầm mê trong sự giao tiếp toàn diện của nhục thể, tâm thần bắt đầu trở nên mơ hồ. Uy lực mị thuật của nàng đang không ngừng tăng lên. Một luồng khí lạnh, từ chỗ chúng ta tiếp hợp dần dần nhưng khẳng định là có, đang tiến nhập vào trong cơ thể ta.
Khi tinh thần và ý chí sắp mất đi thì ta chợt tỉnh lại như một kỳ tích. Ta cảm thấy đây là thời khắc liên quan đến sinh tử tồn vong. Chỉ cần lúc này ta hơi buông thả một chút, linh hồn sẽ giống như Đại Nguyên Thủ, bị Vu đế khống chế, biến thành con chó của hắn.
Thời gian không để ta nghĩ nhiều. Ta vừa ôm nàng kéo xuống nước, từ bị động biến thành chủ động, triển khai thế công như bài sơn đảo hải với nàng. Hai thân thể không một mảnh vải che thân lăn lộn trong nước, múa lên tất cả động tác của tình yêu. Nhãn thần trong trẻo của nàng dần dần xông ra một cỗ tình hỏa nhiệt liệt, cỗ tà lực lạnh lẽo đó từ mạnh chuyển sang yếu. Cuối cùng, bản tâm của nàng cũng là yêu ta. Cho dù dòng suối lạnh cũng không thể làm giảm tình yêu của nàng dành cho ta.
Chính vào lúc này, tinh thần của ta dần dần ngưng tụ, dị năng trong thể nội lại nhộn nhạo bành trướng. “Ào” một tiếng, chúng ta nổi lên mặt nước. Không khí trong lành trong đêm sâu làm tinh thần ta phấn chấn. Chính tại lúc này, ta đã nắm rõ được vị trí của cỗ tà lực mà Vu đế tạo ra, đang tiềm tàng trong một khiếu huyệt kỳ dị ở mi tâm nàng. Chính tại nơi đó, cỗ tà lực đã ẩn tàng, khống chế tâm thần và linh hồn của Vinh Đạm Như.
Sau khi có được phát hiện quý báu này, ta đã không còn cố kỵ gì nữa. Vừa thực hiện những động tác phong cuồng đưa mỹ nữ thiên kiều bách mị này lên đến cực điểm của khoái lạc, vừa ngưng tụ dị năng toàn tâm toàn ý lên môi, hôn lên mi tâm của nàng. Tâm thần của ta tĩnh lặng như nước, thân thể lại xung động đến cực độ. Dục hỏa mà thân thể đang tích tụ, cũng đồng thời thâm nhập vào qua tiếp xúc nam nữ, bất ngờ bạo phát, tiến vào chỗ thâm sâu nhất trên nhục thể của nàng.
“Oành!” Trong sát na môi ta ở trên mi tâm của nàng, một cỗ lực lượng cường đại phát nổ, làm chúng ta hai người ngã ngửa ra, chìm vào trong nước. Ta vùng vẫy nổi lên mặt nước, nhìn thấy Vinh Đạm Như hai tay bíu chặt lấy một tảng đá bên bờ suối, không ngừng run rẩy điều hòa hơi thở. Ta biết ta đã thắng rồi! Dị năng vừa nãy đã tiến vào trong người nàng, tiêu diệt sạch linh lực tà ác tồn tại, cũng đánh tan cấm chế mà Vu đế thi triển trong tâm linh mỹ nữ này.
Ta bơi đến bên cạnh nàng. Hai tay nàng thả lỏng, vô lực chìm vào trong nước, ôm chặt lấy ta. Ta hôn lên cái miệng lạnh lẽo của nàng. Dị năng liên miên bất tuyệt dồn vào trong thể nội nàng, ngoài ra còn có tình yêu của ta với nàng nữa. Phá đi tà lực của Vu đế, cũng là phá đi căn nguyên mị thuật của nàng. Nếu không phải trong người nàng tồn tại dị năng thì nàng đã lập tức chết rồi. Mị thuật của nàng có thể vẫn tồn tại, chỉ bất quá dị năng của ta đã thay thế tà lực của Vu đế.
Vu đế làm nàng mất đi bản tính. Ta lại làm bản tính của nàng hồi phục lại. Từ giây phút này trở đi, ta có thể yên tâm mà hưởng thụ tư vị say mê thần hồn điên đảo mà nàng mang đến cho ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.