Bạn đang đọc Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ – Chương 68: Thiểm Linh diệu vũ
Chỉ là không biết lăng mộ dưới lòng đất của Ma Nữ có bị phá hoại hay không!
Đó là nơi ta đang chôn giấu một tia hy vọng, một ước nguyện xa vời.
Trong khi miên man suy nghĩ ta đã không chống nổi cơn mệt mỏi mà dần dần chìm vào giấc ngủ bên cạnh Hoa Nhân.
“Lan Đặc! A! Lan Đặc! Thiếp thật sự không phải đang nằm mơ rồi.”
Ta giật mình tỉnh lại.
Ánh trăng nhu hòa rọi xuống qua song cửa nhỏ trên đỉnh trướng, chiếu lên cơ thể yêu kiều cùng với bộ mặt vui vẻ của Hoa Nhân.
Ta ít nhất cũng đã ngủ hơn mười giờ rồi, bèn vội vã ngồi dậy ôn nhu ôm lấy Hoa Nhân vào trong lòng mình, làm hai má của chúng ta áp sát vào nhau.
Hoa Nhân không ngừng run rẩy, hạnh phúc đến mức rơi nước mắt: “Thiếp vô cùng sợ hãi sau khi tỉnh lại sẽ phát giác ra đây chỉ là một giấc mộng. Lan Đặc! Chàng thật nhẫn tâm, đi lâu như vậy.”
Tốc độ phục hồi lần này của Hoa Nhân so với Thải Nhu trước đây còn nhanh hơn nhiều lần. Xem ra năng lượng trong cơ thể ta so với Ma Nữ nhận còn hiệu quả hơn, cũng có thể là công hiệu hơn bởi năng lượng do ta và Ma Nữ nhận cùng xuất ra. Ta ân hận nói: “Ta có thể thề rằng sau này sẽ không để nàng phải chịu nỗi khổ nhớ nhung nữa, cũng sẽ trả lại tất cả những gì ta đã thiếu nợ nàng.”
Hoa Nhân dịch người ra, đôi mắt thăm thẳm nhìn ta buồn bã nói: “Những lời tình tứ của chàng không giảm đi một chút nào, nghe những lời đường mật của chàng oán hận nào cũng phải tiêu tan. Nói thực lòng, quãng thời gian này thiếp thực sự rất hận chàng.”
Ta cười khổ: “Vết thương của nàng còn đau không?”
Hoa Nhân ngây người ra, lúc này mới nhớ ra mình đã bị thương nặng, tay khẽ xoa lên ngực một chút rồi ngạc nhiên nói: “Tại sao thiếp không hề cảm thấy có một vết thương nào cả.”
Ta lần tay vào trong áo ngủ của nàng tìm miệng vết thương.
Hoa Nhân run lên mặt đỏ bừng hiển thị không tiếp thụ nổi sự thăm dò không hề ngại ngần này của ta.
Ta thích quá cứ nghịch ngợm ngực nàng mà không muốn rời tay rồi cảm thán nói: “Thật là thần kì, ngay cả sẹo cũng không có.”
Hoa Nhân mềm nhũn ngã vào trong lòng ta nói: “Lan Đặc! Xin chàng dừng lại đi, chàng càng sờ bụng ta càng đói hơn!” Trước khi trời sáng dưới dẫn dắt của năng lượng trong cơ thể ta Hoa Nhân lại ngủ thiếp đi.
Ta có cảm giác như đã nhẹ nhàng bỏ được khối đá nặng nghìn cân ở trong lòng, không nhịn nổi bước ra ngoài trướng, nhờ ánh trăng mà đi thẳng tới sườn dốc bên bờ cốc.
Cự Linh từ phía sau đuổi theo đến.
Ta ngạc nhiên hỏi: “Ngươi tối qua không hề ngủ sao?”
Cự Linh lắc đầu: “Ta dẫn ngài đến một nơi rất thú vị.”
Ta vui vẻ đáp ứng
Ta cùng anh ta đi về phía đỉnh núi, rồi dừng lại ở một vách núi, nơi có thể nhìn thấy toàn bộ Thiểm Linh cốc
Cự Linh ngồi bên cạnh, sắc mặt có chút buồn rấu nói: “Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, thỉnh thoảng ta lại tới đây ngồi suy nghĩ một mình, bất cứ chuyện gì cũng có thể đem ra mà nghĩ.”
Tai ta tuy đang nghe tiếng của anh ta nhưng trong lòng lại đang tình toán làm thế nào để có thể mở miệng nói về chuyện của Thải Nhu.
Cự Linh trầm mặc hẳn xuống.
Ta thở dài một hơi hỏi: “Tại sao anh không hỏi ta về chuyện của Thải Nhu?”
Cự Linh thần sắc như thường đáp: “Tập quán của Thiểm Linh nhân là không để tên gọi của nữ nhân bên miệng”. Anh ta dừng một chút rồi thấp giọng hỏi: “Nàng vẫn khỏe mạnh chứ?”
Ta gật đầu: “Nàng đang ở lại một địa phương mỹ lệ tên là Tịnh Thổ để đợi ta trở về. Nói cho ta biết! Tại sao anh lại muốn tặng nàng cho ta?”
Trong mắt anh ta bắn ra một tia sáng rực rỡ rồi nói: “Ta đem nàng tặng cho ngài là bởi vì ta muốn nàng vui vẻ. Tối hôm đó khi ngài mang nàng trả lại cho ta, nhìn thấy nhãn thần ai oán của nàng, ta liền biết chỉ có Đại Kiếm sư mới có thể làm nàng vui vẻ trở lại.”
Ta đối với Cự Linh đột nhiên sinh lòng kính phục không nhịn được bèn hỏi: “Nhưng anh không sợ sau này sẽ phải sống trong nhung nhớ và đau khổ sao?”
Cự Linh quả quyết: “Không! Chỉ cần nàng vui vẻ là ta sẽ vui vẻ. Từ lúc nàng trở thành nữ nhân trong trướng của ta, ta đã cảm thấy mình không xứng với nàng. Ta biết nàng luôn muốn đi đến nơi Tịnh Thổ xa xôi đó, bây giờ cuối cùng nàng đã đạt được ước nguyện trong tim của mình rồi, ta chỉ biết vui mừng thay cho nàng mà thôi.”
Rồi giống như không muốn đề cập đến vấn đề này nữa, anh ta đứng dậy nói: “Được rồi! Chúng ta cũng phải xuống thôi, nếu không sẽ không đến kịp lễ tế cảm ơn Thiểm Linh thần lúc mặt trời mọc.”
Ta lại nhớ đến điệu Thiểm Linh vũ của Thải Nhu.
Ta ôm lấy Hoa Nhân đang được quấn trong một tấm da mỏng đến trước đại điện của Thiểm Linh thần, rồi ngồi xuống bên sườn núi cùng với mấy vị Thiểm Linh trưởng lão và Cự Linh.
Dưới sườn núi, nơi bãi đất trống mà ta và Cự Linh tỷ võ ngày đó, một nghìn Thiểm Linh nữ tử để lộ tay và đôi chân trần đang xếp thành hàng ngũ chỉnh tề.
Tư dung của bọn họ tuy không kích động nhân tâm bằng Thải Nhu nhưng đều khỏe mạnh hoạt bát, dung mạo đẹp đẽ. Ánh mắt như ẩn tàng hai ngọn lửa thiêu đốt người, trên cổ tay và mắt cá chân của bọn họ lại đeo tầng tầng lớp lớp các loại trang sức đủ màu sắc làm người ta thấy cả người nóng lên. Nhưng càng thu hút sự chú ý của mọi người hơn chính là Trinh Tiết vệ được buộc chặt trên đùi các nàng.
Lúc này các nàng đã phân thành chín tổ, đứng ở đó một cách bình tĩnh. Tổ ở giữa là tổ có nhiều người nhất xếp thành hình tròn, tám tổ khác lấy tổ ở giữa làm trung tâm, như những cánh hoa được kéo dài ra tạo thành hình ảnh của một bông hoa tươi.
Ta tròn mắt nhìn ra xung quanh, ngoài hơn vạn người của Thiểm Linh tộc, bọn Mã Nguyên, Anh Diệu đều chẳng thấy đâu cả, e là tất cả vẫn đang nằm trong giấc mộng. Hoa Nhân hiếu kì nhìn ra rồi kề sát vào tai ta hỏi: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
Lời vừa nói xong, trưởng lão già nhất tên Thanh Diệp đã đứng lên, dùng thanh âm khề khà của ông nói: “Cảm tạ Thiểm Linh chi thần, chỉ có ngài mới có thể mang đến cho chúng ta những chỉ thị thần kỳ nhất. Đại Kiếm Sư vừa tới, ngài đã làm cho Hoa quý phi khỏe lại. Có chuyện gì có thể rõ ràng hơn ý chỉ này của ngài đây! Từ hôm nay trở đi, vận mệnh của Thiểm Linh nhân sẽ được phó thác vào trong tay Đại Kiếm Sư.”
Tùng! Tùng! Tùng…
Trong tiếng hoan hô, tiếng trống của Thiểm Linh nhân nổi lên ầm ầm, tiết tấu vô cùng mạnh mẽ.
Hơn nghìn Thiểm Linh thiếu nữ tùy theo tiết tấu mà cử động, nhẹ nhàng nhấc chân, mềm dẻo uốn tay. Mười ngón tay nhỏ nhắn dễ thương đang tạo ra những tư thế chỉnh tề nhưng mỹ diệu, những trang sức nơi cổ tay trần tùy theo động tác mà va chạm với nhau phát ra những âm thanh kim khí trong trẻo hòa với tiếng trống, điệu múa bắt đầu.
Thanh âm từ thong thả chuyển sang thúc dục, từ nhẹ nhàng chuyển sang ngưng trọng.
Chín tổ Thiểm Linh nữ đan xen vào nhau di chuyển xảo diệu một cách thành thục, những thân thể khỏe mạnh đẹp đẽ đang không ngừng nhảy múa xoay tròn. Hơn nghìn người giống như một đóa hoa tươi không ngừng mở ra khép lại phiêu diêu.
Tư thế khiêu vũ tràn đầy sức lôi cuốn làm người ta ngay cả nháy mắt cũng không dám.
Hoa Nhân cũng nhìn đến ngơ ngẩn.
Lúc này tất cả mọi người đều đã thức dậy, bọn Mã Nguyên, Bạch Đơn, Anh Diệu đều đã đến để nhìn điệu Thiểm Linh vũ lừng danh đại địa.
“Hây!” Hơn nghìn Thiểm Linh nữ tử khẽ kêu một tiếng, vũ điệu bắt đầu thay đổi, họ rút thanh chủy thủ trên đùi ra, tạo ra các tư thế chiến đấu, đem hai loại tính chất tiềm tàng của nữ tử là nhu mỹ và cương liệt biểu hiện đến mức lâm li tận trí.
Những kẻ từ bên ngoài đến như chúng ta giống như đang xem một chuyện thần kỳ, mắt mở to nhìn một cách ngây ngốc
Trinh Tiết vệ lại trở về trên đùi.
Âm thanh dừng lại.
Tiếng vỗ tay rầm trời nổi lên.
Nhưng nữ nhân Thiểm Linh hướng về bốn phương yêu kiều uốn mình thi lễ.
Tiếng hoan hô ngày càng kịch liệt.
Ta thầm nghĩ chỉ sợ không có nam nhân nào không nhìn đến nhỏ dãi. Bất quá những người có thể động vào bọn họ cũng không nhiều, bởi vì Thiểm Linh nhân từ trước đến nay đều không cùng ngoại tộc thông hôn. Nữ nhân là bảo bối quý giá nhất của bọn họ.
Thiểm Linh nữ cuối cùng đã tập trung lại trước mặt ta, yêu kiều cúi người, hơn nghìn ánh mắt đều nhìn lên người ta, sau đó khẽ cười rồi tản đi.
Ta lúc này mới có thể thở ra một hơi dài.
Trong tiếng hoan hô, chúng nữ vô cùng thẹn thùng chạy về lều của mình, khác hẳn với dáng vẻ nhiệt tình biểu diễn điệu vũ lúc nãy.
Ta không nhịn được lại nghĩ đến Thải Nhu.
Mã Nguyên, Bạch Đơn hai người đi đến, từ sau khi gặp lại đến giờ chúng ta vẫn chưa có cơ hội để đàm luận một cách cẩn thận, bây giờ cũng nên nói chuyện cho rõ ràng thôi.
Cả không gian ngập đầy cảm giác nóng bỏng và vui vẻ.
Hoa Nhân ghé vào tai ta thấp giọng nói: “Thiếp muốn đứng dậy, cứ để chàng ôm thế này người ta xấu hổ lắm”
Ta không nhịn được bật cười, đỡ nàng đứng dậy.
Mã Nguyên và Bạch Đơn hướng về phía nàng cung kính hỏi thăm sức khỏe, xem ra quan hệ của bọn họ vô cùng tốt.
Cự Linh đi đến vỗ vai ta hỏi: “Đại Kiếm Sư! Hãy nói cho chúng tôi biết bước sau nên làm thế nào?”
Ta định thần lại một chút, trước tiên hướng về Mã Nguyên nói: “Kể cho ta nghe những chuyện đã xảy ra trước và sau khi Ma Nữ thành bị công phá.”
Trong mắt Mã Nguyên hiện ra thần sắc bi thống thở dài: “Đại Kiếm Sư dự đoán không sai, ba tháng sau khi ngài đi, Lệ Thanh bèn xuất binh tới đánh. Dưới sự lãnh đạo của Hoa quý phi chúng ta đã gian khổ chống cự được nửa năm, nhưng cuối cùng cũng không thủ nổi….”
Ta không nhịn được đau xót hỏi: “Bao nhiêu người trốn được ra ngoài?”
Mã Nguyên đáp lại: “May mắn là Hoa quý phi thấy tình thế không ổn nên đã mang toàn bộ phụ nữ và trẻ em trong thành tránh đến các thành trấn khác trước. Vốn cách này cũng không cản nổi sự đồ sát của Lệ Thanh, nhưng may mà ngài đã trở lại. Ta nghĩ bây giờ nàng ta không dám tùy tiện vọng động đâu.”
Ta thở ra một hơi: “Các ngươi tại sao có thể đến đây?”
Cự Linh đáp lời: “Sau khi nhận được tin Ma Nữ thành sắp thất thủ, ta suất lĩnh một vạn Thiểm Linh nhân chạy tới trợ giúp, vừa may gặp phải bọn Lệ Thanh đang truy sát bọn Hoa quý phi, ta bèn ngăn trở truy binh rồi dẫn bọn họ về cốc.”
Ta vỗ vai Cự Linh nói: “Làm tốt lắm! Không hổ là huynh đệ tốt của ta!” Anh Diệu lúc này cũng đã tỉnh táo đi tới báo cáo: “Thám tử hồi báo nói người của Lệ Thanh đã rời khỏi Ma Nữ thành trở về Nhật Xuất thành rồi, có sự uy hiếp của chúng ta, ta bảo đảm bọn chúng sẽ không có đêm nào được ngủ ngon đâu.”
Ta cười nói: “Xem ra ngươi tối qua cũng ngủ không yên ổn.”
Anh Diệu gật đầu: “Đúng vậy! Ta thấy hưng phấn quá, chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể cùng Đại Kiếm sư thống nhất Đế Quốc để mọi người có thể an cư lạc nghiệp là ta không thể nào nhắm mắt lại được.”
Mọi người đều nở nụ cười. Đến thời khắc này ta mới biết Anh Diệu có một hoài bão thiện lương vĩ đại như vậy.
Cự Linh cũng kích động nói: “Đại Kiếm Sư! Thiểm Linh nhân vĩnh viễn đi theo ngài, nói với chúng tôi, bước tiếp theo phải đi thế nào?”
Ta nhẹ giọng đề nghị: “Cự Linh! Anh cùng ta đi đến Dạ Lang hạp được không?”
Thiểm Linh và Dạ Lang là hai tộc người có mối thù hận truyền kiếp, bao đời nay không ngừng chém giết tranh đấu. Bây giờ ta đột nhiên muốn anh ta và ta hai người đến Dạ Lang hạp, đối với anh ta mà nói thì đây là chuyện khó tiếp thu vô cùng.
Trên sự thật ta không thể không như vậy. Nếu không có “Phi Lang” chính miệng đáp ứng không xâm phạm Thiểm Linh cốc, chúng ta thể nào cũng có một nỗi lo ở phía sau.
Trong mắt Cự Linh bạo xuất quang mang hỏi: “Đại Kiếm Sư lần này đến chỗ Dạ Lang nhân là vì sao vậy?”
Ta nói quả quyết: “Đương nhiên là vì hòa bình!”
Cự Linh lãnh đạm hỏi tiếp: “Vậy máu của những huynh đệ chúng ta đã chảy xuống sẽ trở thành vô ích sao?”
Mọi người nhìn thấy không khí giữa chúng ta đã khẩn trương lên đều không dám mở lời, quan sát các biến hóa một cách lo lắng.
Ta nắm lấy vai Cự Linh thong thả nói ra những lời từ trong đáy lòng: “Cừu hận chỉ mang lại thống khổ. Chỉ có tương thân tương ái mới mang lại hạnh phúc và vui vẻ. Ta đã từng bảo đảm với Thải Nhu, sẽ mang đến sự an cư cho đời sau của Thiểm Linh tộc mà báo đáp hảo huynh đệ Cự Linh. Hãy tin ta đi!” Cự Linh sắc mặt bớt giận, trầm giọng hỏi lại: “Dạ Lang tộc hung tàn thành tính, sao có thể tiếp thu yêu cầu hòa bình của chúng ta?”
Ta ngạo nghễ nói: “Nếu bọn chúng không tiếp thu ta sẽ xóa sạch chúng khỏi mặt đất này.”
Thiên Ưng trưởng lão ở phía sau ta lớn tiếng hỏi: “Đại Kiếm Sư! Đây có phải là một lời hứa không?”
Ta quả quyết đáp ứng.
Cự Linh giơ tay nắm lấy tay ta nói: “Tốt! Đại Kiếm Sư, ta cùng ngài đi gặp Chiến Hận.”
Mã Nguyên lo lắng hỏi lại: “Chỉ có hai người các ngươi thôi sao?”
Hoa Nhân tiếp lời: “Không! Là ba người.”
Nàng hướng về ta mà cười ngọt ngào: “Đại Kiếm Sư quên rằng ngài đã đáp ứng sẽ mãi mãi bên cạnh ta rồi sao.”
Lần này đến lượt ta đỏ hết cả mặt.