Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ

Chương 65: Nộ hải kinh hồn


Bạn đang đọc Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ – Chương 65: Nộ hải kinh hồn

Trải qua hai ngày gió yên bể lặng trên mặt biển, tâm tình của ta cuối cùng cũng đã bình phục trở lại, ta gọi Dực Kỳ đến bên bảo tọa của mình và hỏi: “Chúng ta đang ở đâu vậy?”
Dực Kỳ đáp: “Ở bờ bắc của Tịnh Thổ, cho đến hiện tại lộ trình của chúng ta vẫn là đi dọc theo bờ biển, lộ trình như vậy tuy xa hơn một chút nhưng nếu gặp bão thì cũng có thể tránh vào bờ kịp.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng sau khi li khai khỏi đầu phía bắc Tịnh Thổ, có thể sẽ phải rời xa lục địa hơn mười ngày trời. Theo chỉ dẫn trên tấm hải đồ kia thì đó là đoạn đường nguy hiểm nhất trong cả hành trình tới Nhật Xuất thành ở bờ tây Đế Quốc.
Ta không thể tưởng tượng được lại có thể trở về nhanh như vậy bèn vui mừng nói: “Ngồi thuyền so với đi đường bộ nhanh hơn nhiều, thật tốt quá!”
Dực Kỳ nói: “Sau khi lên thuyền đây là lần đầu tiên thuộc hạ thấy Đại Kiếm sư vui vẻ.”
Ta xấu hổ giải thích: “Ta sở dĩ thấy vui chỉ vì nếu muốn trở về Tịnh Thổ thì cũng nhanh như vậy.”
Dực Kỳ thông cảm đáp: “Ta hoàn toàn hiểu được tâm tình của Đại Kiếm sư. Có một chuyện ngài còn chưa biết, thuộc hạ cũng đã yêu hai vị Tịnh Thổ mỹ nhân. Bọn họ thật là làm người ta khó có thể kháng cự được.”
Ta bật cười: “Hóa ra là vậy!”
Đồng bệnh tương liên, ta với Dực Kỳ càng hợp nhau thêm. Sau một hồi trò chuyện, Dực Kỳ rủ ta lên đỉnh thuyền cùng xem cảnh đẹp lúc mặt trời mọc.
Đối mặt với vẻ đẹp làm rung động lòng người của đại tự nhiên, ta trong tâm chợt nghĩ! Nếu như có Thải Nhu và Đại Hắc ở bên cạnh ta thì thật tốt
Bầu trời trên biển lúc rạng sáng so với trời đêm đầy sao không hề mất đi một chút mỹ lệ nào.
Đêm đó ta nhớ lại vô số người và vô số việc đã xảy ra nhưng cuối cùng chỉ nghỉ đến Hoa Nhân và Ma Nữ Bách Hợp.
Ta rời khỏi Ma Nữ quốc đến nay cũng chỉ hơn một năm mà thôi. Quãng thời gian đó nói dài thì không phải là dài mà nói ngắn thì cũng không phải là ngắn. Nhưng đối với những biến đổi của nhân tình thế thái mà nói thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Ta bất thần có một loại dự cảm, e rằng một vài tai họa đáng sợ đã xảy ra với Ma Nữ quốc rồi.
Biển tiếp giáp với trời, trời lại liền với biển.

Bờ biển Tịnh Thổ yên bình rất nhanh đã ở lại phía sau, giờ đây bốn phía đều là những con sóng hung mãnh.
Hai con thuyền bị cuốn theo những ngọn sóng điên cuồng một cách bất lực làm cho ngay cả những người cường tráng nhất cũng phải cảm thấy khó chịu.
Chỉ có Phi Tuyết dường như không chịu một chút ảnh hưởng nào, nó vẫn đứng một cách ung dung nhàn nhã.
Nhàn rỗi không có việc gì làm nên ta lại có thêm một thói quen mới, đó là ngưng thần tĩnh khí thử khống chế năng lượng kì dị trong cơ thể được Ma Nữ nhận truyền qua.
Tuy nhiên dục tốc bất đạt, ta muốn khống chế nó, nó lại không chịu nghe lời, làm ta không cách nào làm được cả.
Nhưng sau mỗi lần cố gắng, lực lượng tinh thần của ta đều có một chút cải thiện nho nhỏ. Đó là một loại cảm giác rất khó nói nên lời. Nó làm ta cảm thấy một tiền đồ sán lạn phía trước. Có thể liên tục tiến bộ đúng là một chuyện làm người ta vô cùng phấn chấn.
Sau giờ ngọ hôm đó, ta đang nằm trên bảo tọa ngưng thần dưỡng khí thì thấy Phi Tuyết đang đứng ở phía đuôi thuyền trông giống như một người đang ngắm nhìn đại hải vô biên.
Ta rất hiếu kỳ, trong lòng thầm nói: “Phi Tuyết! Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
Phi Tuyết quay đầu lại nhìn ta, khẽ kêu một tiếng, nhấc chân trước lên rồi hạ xuống, quay đầu lại.
Ta ngạc nhiên đến mức ngẩn người ra, trong lòng gào lên điên cuồng. Chẳng lẽ Phi Tuyết nghe được tiếng gọi trong lòng ta?
Ta bài trừ hoàn toàn mọi tạp niệm ra ngoài, dùng toàn bộ lực lượng tâm linh hướng về phía Phi Tuyết gọi: “Phi Tuyết! Lại đây!”
Chuyện kì diệu nhất đã xảy ra!
Phi Tuyết không chút do dự xoay người đi tới, khi ta ôm lấy cái cổ dài của nó thiếu chút nữa đã kích động đến rơi lệ.
Bởi vì ta biết mình đã chính thức trở thành một con người siêu việt sở hữu dị lực.

Trong mười mấy hôm liền, tâm tình ta vô cùng vui sướng. Có một đêm đặc biệt sóng to gió lớn, ta nhịn không nổi bèn chạy đến phòng điều khiển.
Dực Kỳ đang căng mắt ra chỉ huy thuộc hạ điều khiển thuyền tiến về phía trước.
Ánh rạng đông xuất hiện từ mặt biển phía đông, nhưng cả bầu trời vẫn tối đen, chỉ có một vài ánh tinh quang yếu ớt ló ra.
Ta nói: “Thời tiết xem ra không tốt lắm.”
Dực Kỳ sắc mặt rất khó coi trầm giọng: “Thuộc hạ sợ chúng ta có thể gặp phải bão biển, ngài xem sóng biển so với mấy hôm trước lớn hơn rất nhiều. Ôi! Chỉ còn hơn một ngày nữa là đến được Đế Quốc, thật không ngờ lại gặp phải chuyện này!”
Ta ngạc nhiên: “Lẽ nào tốc độ của sóng biển còn nhanh hơn cả gió hay sao?”
Dực Kỳ nói: “Trong tình huống bình thường, lốc xoáy sẽ nhanh hơn sóng biển rất nhiều, Nhưng điều đáng sợ của lốc xoáy là nó không ngừng xoay tròn trên mặt biển, thậm chí có lúc còn dừng lại một chỗ bất động, Lúc đó sóng biển lại nhanh hơn lốc xoáy rất nhiều.”
Giờ thì ta mới hiểu tại sao Dực Kỳ lại lo lắng như vậy bèn hỏi: “Chúng ta có thể cải biến lộ trình để tránh cơn lốc này không?”
Dực Kỳ thở dài: “Loại lốc xoáy này ngư dân gọi là Quỷ Qua tuyền phiêu hốt vô định trên biển. Muốn tránh khỏi nó không biết phải làm thế nào mới tránh được. Bởi vậy ngư dân cứ nghe đến nó là mặt mày tái mét, sợ như sợ cọp vậy.”
Trong lòng chợt động, bèn nói: “Nói không chừng ta lại có cách đấy!”
Ta đi ra ngoài phòng điều khiển, đứng trên boong tàu, cuồng phong quất thẳng vào mặt, nhưng lại không có giọt mưa nào.
Trời dần sáng rõ, ta nhắm mắt lại. Trong lúc nguy nan lâm đầu này tinh thần ta nhanh chóng ngưng tụ lại, sau đó lại từ từ vươn rộng ra.
Đột nhiên một không gian tinh thần rộng lớn được mở ra, đại hải như bị ôm vào trong đó.

Lực lượng cường đại đáng sợ trên đại hải đang xoay tròn bốn hướng ở phía tây bắc, mang theo những cơn sóng lớn ngợp trời.
Ta chấn động tỉnh lại, chỉ về hướng cơn lốc nói: “Quỷ Qua tuyền đang ở đó!”
Dực Kỳ đối với siêu tâm linh của ta sớm đã có lòng tin vô cùng sâu sắc, vội vàng hạ lệnh thay đổi phương hướng, nhằm về phía tây nam mà đi.
Suốt buổi sáng hôm đó ta luôn ở bên cạnh Dực Kỳ để chỉ hướng đi cho thuyền. Dù vậy, đến buổi trưa bọn ta cũng không tránh khỏi rìa bên ngoài của cơn bão.
Ban đầu gió từ hướng đông nam thổi tới, càng thổi càng mạnh làm buồm căng phồng lên.
Dực Kỳ không ngừng hạ lệnh thay đổi phương hướng làm cho gió chỉ từ đuôi thuyền thổi tới, nếu để gió quất ngang mạn thuyền có thể sẽ làm thuyền lật úp trên những ngọn sóng dữ.
Đây là cuộc chiến cay đắng gian khổ nhất.
Ngay cả những người không cần trực ban cũng phải trèo xuống giường chiến đấu với cuồng phong. Tất cả các cánh buồm đều phải hạ xuống quá nửa.
Hướng của con thuyền đang được điều chỉnh không ngừng.
Nhưng cơn ác mộng chỉ vừa mới bắt đầu.
Cuồng phong bạo vũ cuối cùng cũng đã đến.
Trong mưa gió cuồng bạo sóng dữ ngập trời, chúng ta cuối cùng cũng không phân biệt nổi gió từ đâu thổi tới, thậm chí mù mịt mất phương hướng. Dực Kỳ thấy tình thế nguy cấp bèn hạ lệnh tất cả mọi người phải ở giữa thuyền để tránh bị sóng cuốn mất.
Ta đã trở thành hoa tiêu duy nhất, chỉ ra những nơi an toàn gần nhất.
Trên con thuyền kia, chỉ huy đang hạ lệnh mau chóng bám theo chúng ta.
Biển động dữ dội đã ngăn cách nơi đây ra khỏi thế giới. Họa phúc trước mắt đã không còn do con người khống chế mà do tính năng của con thuyền trên những cơn sóng dữ làm chủ.
Có kẻ ở bên trên chợt kêu lên: “Nhìn kìa!”

Chúng ta hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy một con sóng to gấp mấy lần những con sóng trước đang từ phía sau ập đến như mãnh thú.
Loáng một cái cả con thuyền bị bắn lên lưng chừng trời. Nhưng những cơn sóng lại chồm lên kéo xuống, phút chốc cả con thuyền như bị chìm trong nước, sau đó trên boong tàu cũng toàn là nước.
Nước biển rút khỏi boong tầu, mọi người trên tàu đều ngã nghiêng ngã ngửa.
“Cẩn thận!”
Trong phòng điều khiển mọi người đang hoảng sợ nhìn ra xa, một cây cột buồm chịu không nổi sức gió bị gẫy gục rơi vào lòng nhưng cơn sóng hung dữ đang tràn tới. Thân thuyền lung lay mạnh mẽ. Đúng lúc này một cơn sóng hùng vĩ khác lại ùa tới.
Trừ tiếng sóng dữ ầm ầm truyền đến tai, tất cả các thanh âm khác đều không nghe rõ.
Bầu trời đen kịt mây, trên mặt biển sóng bạc đầu cuồn cuộn mơ hồ.
Trải nghiệm đáng sợ thế này ta mới gặp phải lần đâu.
Lúc này thân thuyền đã nằm ngang trở lại như một kì tích, con sóng như một ngọn núi ập lên đầu chúng ta dội xuống thuyền làm tất cả đều ngã lăn lông lốc, ngay cả đến khoang điều khiển cũng ngập đầy nước.
Các con sóng ngọn này tiếp ngọn kia ập đến, hai con thuyền như hai món đồ chơi bị chúng đùa giỡn, lúc nhanh lúc chậm, chúng ta dù đã tận lực chiến đấu với sóng to gió lớn nhưng cũng chỉ miễn cưỡng cầm cự mà thôi.
Đúng lúc này, một tiếng ngựa kêu truyền đến.
Chúng ta chấn động nhìn về phía tiếng kêu vọng đến, chỉ thấy Phi Tuyết đang giãy dụa trong cơn sóng dữ dội.
Chẳng phải nó đang ở phía sau thuyền sao? Sao lại rơi xuống biển được.
Một con sóng lớn ập tới. Lúc này cái gì cũng nhìn không rõ, sau khi con sóng ập qua thì Phi Tuyết lại ở trên một con sóng càng xa hơn.
Ta vỗ vai Dực Kỳ nói: “Đến Nhật Xuất thành đợi ta, ta không thể chết được đâu!”
Bất kể hắn khuyên ngăn thế nào, ngay lập tức ta chạy ra bên ngoài, nhảy xuống dưới boong tàu rồi nhảy qua mạn bên trái con thuyền, trầm mình vào cơn giận dữ của biển khơi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.