Bạn đang đọc Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ – Chương 62: Xuân đến Tịnh Thổ
Thi thể Nghiêu Địch được vớt từ đáy sông lên, cùng Đại Nguyên Thủ đặt song song nơi đầu thuyền.
Ta ngồi trên “Đại Kiếm Sư tọa” nơi đầu kia con thuyền, nhớ lại lời nói của Đại Nguyên Thủ trước khi chết về cái chết trước đó của Bách Hợp, căn bản không thể lập tức mọc thêm hai cánh, bay trở về địa điện Ma Nữ quốc, sớm thấy tận tường.
Hồng Tình bên cạnh chợt hưng phấn reo lớn: “Nhìn kìa!”
Ta đang trầm tư chợt bừng tỉnh, nhìn về phía trước.
Phía xa xa trên bờ sông, tinh kỳ phấp phới. Tịnh Thổ quân từng tổ từng tổ, trùng trùng điệp điệp vây quanh Bàng Tiên thành ở bờ nam. Trên một tường thành còn lại là quân kì Tịnh Thổ quân đang tung bay.
Các tướng sĩ trên thuyền nhất tề hãm thuyền lại, thét lên: “Tịnh Thổ vạn tuế! Đại Kiếm Sư vạn tuế!”
Nhìn thấy chiến thuyền của chúng ta, trên bờ càng hoan hô như sấm động, làn sóng âm thanh kích động lan tràn.
Thắng bại đã định. Chúng ta cuối cùng đã giành được toàn thắng, hiện tại chỉ là thu thập tàn cuộc như thế nào.
Hai con thuyền tiến vào bờ, tiếp nhận tiếng la hét hoan hỉ từ trên bờ.
Hai con thuyền thả neo tại một bến tàu ở lưỡng thành.
Vượt ngoài ý liệu, Đại tế ti, Ny Nhã, Thải Nhu, Hồng Nguyệt, Long Di, Lăng Tư, Đại Hắc, Phi Tuyết … toàn bộ đều chờ đợi ở đầu bến. Khi vừa trông thấy thi thể của Nghiêu Địch cùng Đại Nguyên Thủ trên thuyền, toàn thể mọi người đều ngơ ngẩn một lúc, đến khi hiểu rồi thì hò hét điên cuồng hoan hỉ.
Nhiệt lệ trong khóe mắt mỗi người bắt đầu chảy ra. Khổ nạn của Tịnh Thổ cuối cùng cũng đã thành quá khứ.
Thải Nhu bất chấp tất cả nhào vào lòng ta, vui mừng phát khóc: “Đại Kiếm Sư! Chàng cuối cùng cũng giết được ác ma đó!”
Hồng Nguyệt bên cạnh kéo ta nói: “Chàng xem Đại Hắc kìa!”
Ta và Thải Nhu theo lời nàng cùng nhìn lại. Đại Hắc đi vòng quanh thi thể Đại Nguyên Thủ, đám lông trên lưng dựng đứng, hai mắt tinh quang lấp lánh.
Thải Nhu chạy đến, ôm Đại Hắc bắt đầu khóc.
Ta đi theo, tay vỗ lên đầu Đại Hắc, tâm tình trong lòng cực kì phức tạp, nói: “Đại Hắc không cần trách hắn, hắn chỉ là bị gian nhân hãm hại thôi.”
Ny Nhã chạy đến bên ta, trên mặt lệ chảy loang lổ mà lại nở một nụ cười nói: “Đại Kiếm Sư! Đại anh hùng mãi mãi bất diệt của chúng ta. Hiện tại chỉ còn lại tàn binh của Hắc Xoa nhân trấn thủ bên trong Bàng Tiên thành, ngài nói nên để họ như vậy vài ngày, hay lập tức công thành?”
Ta ngạc nhiên nói: “Hồng Giác quân của Cùng Tuyệt tiến công Tiểu Tiên thành đã đi đâu rồi?”
Ny Nhã nói: “Binh lính của hắn mệt mỏi, thiếu thốn lương thực, lại bị quân thủ thành của Ước Nặc Phu, Nhạn Phi Phi cùng hai tốp đại quân của Hồng Thạch, Trữ Tố giáp công, không đánh mà tan! Cùng Tuyệt chiến tử tại trận, binh lính còn lại đào thoát trở về, vừa vặn gặp quân đội vây hồ của Yến Sắc đại công, kết quả là toàn quân đều bị tiêu diệt.”
Ta không ngạc nhiên chút nào. Kết quả cuộc chiến không có gì bất hợp lí. Trong lòng nổi lên một ý chán chường, huơ tay nói: “Đem thi thể của Nghiêu Địch cùng Đại Nguyên Thủ treo lên thành cho Hắc Xoa nhân thấy, nói bọn họ nếu lập tức hạ khí giới đầu hàng thì có thể ngồi thuyền quay về Hắc Xoa quốc, không thì cho họ tám đến mười ngày, để xem bao tử của bọn họ có phải do Ny Nhã đại công dùng Trân Ô chế luyện.”
Ny Nhã hôn ta một cái, nói: “Tuân chỉ!”
Ta hét theo: “Cẩn thận tên bảo bối của ta trong bụng nàng đó!”
Ny Nhã sắc mặt đỏ hồng, quay lại liếc mắt nhìn ta, rồi mới lĩnh mệnh bỏ đi.
Long Di nói vào tai ta: “Thiên Nhãn tế ti bảo rằng đã đem việc gã gia hoả trong bụng Ny Nhã là nam hay nữ nói với chàng, mau nói cho bọn thiếp biết đi!”
Hồng Nguyệt, Thải Nhu, Lăng Tư đều nhìn vào ta.
Ta vừa định nói bản nhân sao biết được, trong đầu liền hiện ra dung mạo một thiếu nữ mỹ lệ thoát tục, chấn động nói: “Là một nữ nhân ngoan ngoãn xinh đẹp như Ny Nhã.”
Hồng Nguyệt nhăn mũi nói: “Có quỷ mới tin được chàng, sao có thể so bì với vẻ mĩ lệ của Ny Nhã được. Nếu không phải Thiên Nhãn đặt chuyện thì là chàng chỉ nói nhăng nói cuội cho xong thôi.”
Thải Nhu thán phục nói: “Chiếc ghế tựa kia thật tinh xảo mỹ lệ!”
Ta quay đầu nhìn lại, thấy Tiểu Ải Bàn đang chỉ huy thủ hạ mang chiếc ghế tựa lớn bằng gỗ bạch mộc nặng nề xuống thuyền, mỉm cười nói: “Nếu nàng chịu ngồi lên đùi ta thì có ngay cơ hội hưởng thụ chiếc ghế bạch mộc này.”
Tiểu Ải Bàn lớn tiếng đáp: “Là Đại Kiếm Sư tọa!” Người này đặc biệt so đo tên gọi sản phẩm do chính mình tạo ra.
—o0o—
Quả nhiên đúng như ta sở liệu. Khi Hắc Xoa nhân nhìn thấy Nghiêu Địch đã chết, đấu chí liền tiêu tan, tập thể hơn hai vạn người đều đầu hàng, miễn cho một trận đồ sát không cần thiết. Tịnh Thổ đến đây đã hoàn toàn thu phục lại vùng đất bị mất.
Ác mộng đã qua.
Công việc khắc phục hậu quả tuy gian nan vô cùng, nhưng tất cả mọi người đều ý chí lên cao, đối với hoàn cảnh trước mắt tràn ngập hi vọng cùng mơ ước, nửa điểm lo lắng cũng không có.
Tám ngày sau đó, tất cả các tù binh Hắc Xoa đều được phân thành từng tốp đưa đi, quay về Tiểu Tiên thành, hội hợp cùng đại quân của Trực Mộ, Đái Thanh Thanh. Nghiêu Địch đã chết, địch ý cả hai bên đều giảm mạnh, hợp tác càng không có vấn đề.
Sau một chặng đường dài, vũ hội chúc mừng Tịnh Thổ quang phục được chờ mong bấy lâu sẽ được cử hành ngoài trời trên con đường lớn của hai thành ven Tụ Tiên hồ.
Thuyền phương bắc ngược dòng tiến vào đại hồ mỹ lệ này, vận chuyển một hòm rượu ngon, thủy sản và đồ ăn đến đây.
Ta cùng Đại Tế ti đã giao ước, không cần nghi thức long trọng gì, nhưng y nhất định muốn ta cùng Thải Nhu nhảy điệu nhảy đầu tiên. Ta khó có thể chối từ yêu cầu nhỏ bé này.
Cả vùng ven bờ Tụ Tiên hồ đều treo đầy những ngọn đèn màu, chiếu lên mặt hồ với bảy sắc màu rực rỡ, cùng với trăng sáng trên bầu trời khiến người ta không còn biết đến nhân gian là gì.
Trời vừa sáng, các Tịnh Thổ nhân trang phục lộng lẫy từ các thành thị hương thôn gần đó đã kéo tới. Không khí hoan hỉ vô cùng, thấy có người còn nước mắt lưng tròng. Thực ra nhiều người cũng không biết mình đang vừa cười vừa khóc.
Ta đi đến nơi nào thì cũng có một đám đông các tướng lĩnh trẻ tuổi cùng các mỹ nữ theo đó. Long Ca, Hồng Tình cũng biết ta ngày mai sẽ khởi trình đến Vọng Hải thành, ra khơi để quay về cố quốc, càng bịn rịn không rời, cả ngày đều ở bên cạnh ta. Ny Nhã, Thải Nhu tất nhiên một khắc cũng không rời mắt khỏi ta.
Thải Nhu nói vào tai ta: “Đại Kiếm Sư! Chàng cả đời chắc chưa bao giờ vui sướng như đêm nay?”
Ta cười nhẹ: “Điều đó khiến ta hiểu lầm rằng đêm vui sướng nhất của nàng là cái đêm trong lều vải khởi đầu hành trình cùng ta tiến vào sa mạc.”
Thải Nhu ngây người ngơ ngẩn, mặt đỏ hồng nói: “Đại Kiếm sư đại nhân cực kỳ đáng yêu!”
Ta nói: “Không thích cho ta sao?”
Hồng Nguyệt bên cạnh nhìn ta nói: “Đại Kiếm Sư Lan Đặc công tử ơi! Có thể cho thiếp biết ngài thực sự có năng lực dự đoán tương lai không, bởi vì tất cả mọi người đều đang đàm luận về quá trình kì quái khi ngài giết chết Nghiêu Địch. Ngài cũng không muốn Hồng Nguyệt của ngài biết ít hơn người khác chứ?”
Ta ngạc nhiên: “Ai là Hồng Nguyệt của ta?”
Hồng Nguyệt dậm chân không chịu, đáp: “Ngài nghiêm chỉnh lại đi!”
Long Di ứng khẩu: “Ta cũng rất muốn nói những lời này với Hồng Nguyệt.”
Ny Nhã bên cạnh cười nhẹ nói: “Hồng Nguyệt nàng nhiều kẻ địch thật, nếu không có bản lĩnh của Lan Đặc công tử, xem nàng làm sao ứng phó?”
Ta hướng sang Lăng Tư đang trộm cười bên cạnh nói: “Nàng vì sao không dám cười lên, Hồng Nguyệt lại có thêm một địch nhân là nàng cũng được mà!”
Sau khi được Hắc Xoa nhân trả tự do trở về, Lăng Tư lúc nào cũng ở nơi cư ngụ dành cho nữ bộc, kì thật Ny Nhã không hề xem nàng là hạ nhân.
Lăng Tư mặt cười đỏ bừng, chẳng biết nên trả lời thế nào mới đúng.
Ta cười nói: “Các nàng không ai phản đối ta cùng Lăng Tư nhảy vũ điệu thứ hai chứ?”
Hồng Nguyệt cùng Long Di vỗ tay biểu thị tán thành.
T
rong lòng ta dâng lên cảm giác hạnh phúc ấm áp.
“Hoa Nhân…” Ngày mai ta sẽ khởi trình quay về gặp nàng, hy vọng ta có thể bù đắp nổi nhớ nhung và thống khổ mà sự chia ly với ta đã gây ra cho nàng.
Nghĩ đến Ma Nữ, máu huyết trong ta lại bắt đầu sôi trào.
Hồng Tình phía sau ta lớn tiếng nói: “Thiên Nhãn tế ti đến!”
Ta quay người lại, Thiên Nhãn đã đi đến trước mặt ta.
Chúng ta hai tay nắm chặt, bốn mắt trao nhau, cả hai đều không nói nên lời.
Ta cười: “Thật là may mắn. Khả năng thu hồi lại Tịnh Thổ xem ra đã rất chắc chắn không thay đổi được.”
Thiên Nhãn buông tay ta ra, bật cười nói: “Hi vọng bi thương rồi cũng sẽ kết thúc chỉ còn lại vui sướng vô biên. Đại Kiếm Sư, ta có tin tức từ phương xa tới.”
Trong lòng ta hiện lên dung nhan mĩ lệ của Hoa Nhân, chấn động nói: “Hoa Nhân?” Hai mắt Thiên Nhãn quang mang chợt lóe, gật đầu nói: “Xem ra không ai có thể gạt được người.” Lão móc trong lòng ra một phong thư, chuyển cho ta.
Hồng Nguyệt nói: “Nhất định là thư tình!”
Thải Nhu trách cứ: “Hồng Nguyệt!”
Hồng Nguyệt lêu lêu cái lưỡi, rồi bỏ chạy tránh nạn. Ny Nhã dắt tay Thải Nhu, Long Di, Lăng Tư cùng đi lấy rượu trên chiếc bàn ở phía xa để cho ta có thể yên tĩnh xem thư.
Ta có phần khẩn trương khi nhận lá thư, đang lo lắng không biết mình đọc có hiểu được cả bức thư với nhiều văn tự Tịnh Thổ vậy không, nhưng sau khi xem thì chợt ngẩn người.
“ Lan Đặc, ta nhớ chàng! Hoa Nhân.” Nét chữ đẹp tuyệt như người.
Thiên Nhãn nhẹ giọng: “Đại Kiếm Sư, ngài có báo gì để ta hồi đáp lại Hoa Nhân không, ngày mai ta sẽ khởi trình quay về phương nam.”
Ta hít sâu một hơi nói: “Nói với nàng! Ta sẽ trở về! Nhất định trở về.”
Thiên Nhãn nhẹ gật đầu.
Từ hướng Hồng Tình bỗng vang lên một trận cười ầm ĩ. Chúng ta nghe tiếng quay lại thấy một người cao cao đang cử bước tới, nguyên lai là Ước Nặc Phu.
Ước Nặc Phu đã đến đây, vậy Nhạn Phi Phi ở đâu?
– Đại Kiếm Sư! Thiên Nhãn tế ti!
Ta xoay người. Nguyên lai, Nhạn Phi Phi đã đến phía sau ta.
Thiên Nhãn mỉm cười nói: “Các người cứ nói chuyện đi!” rồi xoay người bỏ đi.
Nhạn Phi Phi lấy một hơi dũng khí nói: “Đại Kiếm Sư! Chúng ta có thể nói chuyện một lúc không?”
Ta gặt đầu nói: “Đến đây! Chúng ta đến bờ hồ, ở đó yên tĩnh một chút.” Hướng sang Ước Nặc Phu phất phất tay, dẫn Nhạn Phi Phi đi đến bờ hồ, bọn Hồng Tình nổi lên một trận cười quái dị.
Ta cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, cảm thấy có thể hoàn toàn giải tỏa chính mình, được hưởng thụ phong thái say người của Tịnh Thổ mỹ nữ, lại không có gì phải cố kị.
Ta bước đến bên hồ, xoay người lại ôn nhu nói: “Không cần phải như thế, vừa đi vừa nói cũng được.”
Vị mỹ nhân dũng mãnh như hổ báo trên chiến trường ngượng ngập, cúi đầu nói: “Sau này sẽ không còn gặp nhau nữa, bởi vậy không nói thì không còn cơ hội nữa.”
Ta cổ vũ: “Nói đi!”
Nhạn Phi Phi bước tới trước hai bước, khiến cho gương mặt chỉ cách ta một ngón tay, nhẹ nhàng nói: “Ta vốn định theo ngài về Đế quốc, nhưng biết được ngài chẳng dẫn người nào trong bọn Ny Nhã đi theo cả. Nên ta biết ngài cũng sẽ không cho phép ta theo cùng.”
Ta không thể tưởng được là nàng lại bộc lộ ra tình cảm sâu đậm như thế. Mặc dù Tịnh Thổ nữ tử phần lớn đều như vậy, nhưng vẫn không thể tưởng được một thiếu nữ anh phong lẫm lẫm vượt cả nam nhân cũng không ngoại lệ.
Nhạn Phi Phi cúi mặt xuống, nói nhỏ nhưng vẫn cương quyết: “Đại Kiếm Sư, ta cũng không yêu cầu quá đáng được theo bên cạnh ngài, nhưng chỉ hy vọng có thể được vì ngài mà sinh một đứa con…”
Trong lòng ta chấn động, ngạc nhiên nhìn chăm chú vào gương mặt đỏ như gấc của nàng.
Vầng trán Nhạn Phi Phi chạm vào nơi cằm dưới của ta. Tay ta miết lên bờ mi thơm tròn trĩnh của nàng,trong lòng nóng lên, nói: “Ta có thể thử xem, nhưng cũng không thể cam đoan nàng sẽ có hài tử.”
Nhạn Phi Phi chấn động ngẩng mặt lên, kinh hỉ: “Ngài đáp ứng rồi!”
Ta thở dài nói: “Ta căn bản ngay cả ý định cự tuyệt trong đầu cũng không có.”
Một điệu nhạc từ phía xa xa truyền lại.
Hồng Tình, Long Ca, Ước Nặc Phu cùng đồng thanh hét lớn: “Đại Kiếm Sư cùng Nhạn võ tướng đã thân mật xong, vũ hội bắt đầu.”
Nhạn Phi Phi hoàn toàn không còn lực để đáp trả, đặt lên khuôn mặt ta một nụ hôn, rồi lẩn đi không thấy tăm hơi đâu nữa.
Ta lắc đầu bật cười, đi trở về đường lớn.
Thải Nhu dẫn bốn nàng nghênh đón.
Tay ta choàng qua eo nàng, bắt đầu xoay chuyển.
Mọi người vỗ tay, chừa ra một khoảng đất trống.
Thải Nhu nói: “Đại Kiếm Sư! Ta rất muốn khóc!”
Ta nhìn về phía trăng sáng trên bầu trời, ôn nhu nói: “Khóc đi! Nhưng khóc xong hãy cười, nước mắt nàng rơi mang lại trăm hoa đua nở trên Tịnh Thổ! Nụ cười của nàng, mang đến ngày xuân cho Tịnh Thổ.”
Thải Nhu nói: “Bây giờ chẳng phải ngày xuân sao?”