Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ

Chương 124: Diệu kế khắc địch


Bạn đang đọc Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ – Chương 124: Diệu kế khắc địch

Trước mắt là một vùng bình nguyên đã khô cạn nứt nẻ. Ngoại trừ một gò đất nhỏ ngẫu nhiên có ra, thì là một đám loạn thạch giống như được một bàn tay thần linh nào đó tùy ý rải ra trên mặt đất, kích cỡ không đều.
Chúng ta trải qua một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, lại tiếp tục tiếp thu hơi nóng từ mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu tuôn xuống, rồi đặt chân lên vùng đất không chút sinh cơ này.
Tới giữa trưa, nơi bình địa đã xuất hiện một đường thẳng màu trắng kỳ dị.
Bách Hợp vui mừng kêu lên: “Ngày mai, chúng ta đã có thể tới “Đan đán nã” rồi. Đường thẳng màu trắng đó chính là ‘Diêm Điền Bạch Vực’ (1) nổi tiếng, nằm ở trước nơi đó.”
Hóa ra màu trắng chính là đồng muối.
Không thể tưởng được trong sa mạc vẫn có địa phương nhiều điều kỳ dị thế này. Trước đây, ta cứ tưởng rằng trong sa mạc chỉ có cát và đá nóng bỏng.
Chúng ta chạy rất cẩn thận, cố gắng hết mức che giấu lộ tuyến. Cho dù Vu Đế coi giữ trên con đường phía trước, cũng khó có thể nhận ra chúng ta bằng mắt.
Tới ngoại vi của đồng muối, mặt trời bắt đầu xuống núi.
Không còn sự yểm hộ của mặt trời nữa, chúng ta không dám vượt qua vùng đất kỳ dị giống như một hải dương bạch sắc này. Chúng ta tìm kiếm một chỗ tránh gió, ôm nhau mà ngủ. Phiến nham thạch trở thành chiếc giường lớn, ánh trăng làm chăn đệm cho chúng ta, nói không hết được sự sảng khoái và ấm áp thơm tho. Ta chưa bao giờ cùng một nữ nhân thân mật đến một bước cũng không rời như vậy, lại không có quan hệ nhục thể. Mà mỹ nữ này chính là Ma Nữ Bách Hợp tràn đầy sự truyền kỳ, thần bí khó lường.
Thứ cảm giác đó thật là mềm mại tuyệt vời không gì sánh được.
Ta hôn lên đôi mắt động nhân của nàng rồi hỏi: “Nói cho ta biết, Phụ Thần rốt cuộc là ai nào?”
Ma Nữ Bách Hợp bị ta hôn đến mức thân thể tựa như sắp tan ra, khẽ rên rỉ: “Tiểu tình nhân ! Đừng như vậy ? Bách Hợp so với bất cứ một tiểu thê tử nào của chàng, cũng thua về mặt chịu đựng sự dụ dỗ và trêu đùa của chàng. Chớ quên chàng là vật ân huệ chờ đợi mấy trăm năm của thiếp.”
Ta thấy thương tiếc mà ngừng hôn nàng, lúc này cũng có phần hiểu được tại sao nàng lại muốn ái tình mà không muốn sinh mệnh. Cũng như Tây Kỳ cảm thấy ái tình không có hài tử là ái tình không hoàn mỹ, đối với Bách Hợp mà nói, ái tình không có kết hợp nhục thể nam nữ căn bản không được coi là ái tình.
Bách Hợp lại yêu kiều thở gấp một hồi, u oán ngó ta, ôn nhu nói: “Điều này phải bắt đầu nói từ nền văn minh thuở xưa. Đó là một thời đại lớn đã phát sinh rất nhiều sự việc kích động nhân tâm, trái đất bước vào sự phát triển nhị nguyên của văn minh thành nội và thành ngoại.”
Ta hít sâu một hơi, cảm thấy phạm vi suy nghĩ của bản thân mở rộng ra vô hạn, đang vươn dài trong thời không.
Bách Hợp vừa nhớ lại vô cùng tận, vừa kể ra cặn kẽ: “Đại bộ phận con người bị lưu lại trong mấy chục thành thị lớn, tiếp nhận sự kiềm chế tư tưởng và sự thống trị bằng quân pháp khắt khe của quân chính phủ. Thành ngoại chính là thôn trang bỏ hoang, tiếp nhận những người biến dị bị ảnh hưởng bởi tai biến, cùng với phản quân tạm bợ cầu sinh nhằm trốn tránh quân chính phủ truy sát, và chủng tộc có thể sinh tồn trong điều kiện của thành ngoại.”
“Quy mô của những thành thị đó đều lớn hơn rất nhiều so với bất cứ thành thị nào ở hiện tại, có kỹ thuật cao mà chúng ta không thể tưởng tượng được và vũ khi đáng sợ. Phi thuyền mà bọn họ chế tạo ra có thể bay tới những tinh thể xa hơn cả mặt trăng, tham gia công tác thực dân và khai thác quặng.”
Ta nghe đến há hốc miệng.
Thuyền có thể bay (Phi thuyền), đó là chuyện khiến người ta kinh ngạc biết bao. Ta bất giác nhớ tới Bì Điểu Phi mà Tiểu Ải Bàn tạo ra cho ta.
Bách Hợp thở dài xa thẳm: “Tiền thân của Phụ Thần chính là bậc thầy khoa học kỹ thuật có trí tuệ nhất trong quân chính phủ. Người đã phát triển thành công một loại máy móc kỳ dị, có trí tuệ và năng lực của con người. Người cũng kết hợp với nó, trở thành bộ trí não to lớn nửa con người nửa máy móc. Đó là một loại khả năng và mộng tưởng tiến hóa của nhân loại, đến tận Người mới làm thành công lần đầu tiên.”
Ta thở gấp, khàn giọng hỏi: “Phụ Thần có tên không ?”
Ma Nữ gật đầu: “Người tên là Đạt Gia Tây(2) !”
Bách Hợp mơ màng nói tiếp: “Có một ngày, Phụ Thần rời khỏi tinh hệ lấy mặt trời làm trung tâm này của chúng ta, bắt đầu cuộc lữ hành vô tận trong hư không. Cũng không biết qua bao nhiêu năm tháng, Phụ Thần nhận được tin tức của quê hương, biết rằng trên đại địa đã xảy ra chuyện hết sức đáng sợ. Ngay sau đó, Người liền vội vã trở về trái đất, mới phát hiện toàn bộ tinh hệ đều bị một loại sinh vật đáng sợ chiếm giữ, đó chính là Vu Đế và đồng loại của ả.”
“Đó là một loại sinh vật tàn khốc, có lực lượng tinh thần to lớn, lấy việc tàn sát sinh mệnh khác làm niềm vui. Bọn chúng chỉ có thù hận mà không có khoa học kỹ thuật, nhưng lại có thể vượt qua thời không xa rộng, xâm chiếm tinh hệ khác. Khi Phụ Thần trở về, bọn chúng đang tiến hành thực nghiệm tập trung toàn bộ lực lượng tà ác, chuẩn bị tìm kiếm sinh mệnh của tinh hệ khác, tiến hành chinh phục và đồ sát.”
Ta không thể tưởng được Vu Đế lại đáng sợ đến mức này, khó trách với cả sự cao minh vô cùng của Phụ Thần mà vẫn chỉ có thể đấu lưỡng bại câu thương với ả. Ta bèn hỏi: “Bọn chúng rốt cuộc từ đâu đến vậy ?”
Bách Hợp thở dài một hơi nặng nề: “Bọn chúng không phải từ nơi nào đến, mà chính là một loại sinh mệnh trong trái đất, gọi là” Nhện độc mặt người “, hoặc là” Độc quả phụ”.
Ta chấn động mãnh liệt: “Cái gì cơ ?”
Bức điêu tượng đáng sợ đó của Vu Đế ngay lập tức xuất hiện trong đầu ta. Đúng rồi ! Đó là hình dáng của một con nhện mặt người, chỉ có điều lớn hơn nhiều so với con nhện trong hiện tại. Ta kêu lên thất thanh: “Điều này làm sao có thể ?”
Bách Hợp đáp: “Trong vũ trụ này, không có chuyện gì là không thể. Lúc mới đầu khi chúng xuất hiện, người bồi táng còn không phải là nhân loại chúng ta. Sự ô nhiễm trong thời gian dài cùng với nguyên tố có tính phóng xạ kỳ dị, đã khiến cho các loại sinh mệnh nằm ngoài suy nghĩ của loài người lặng lẽ xuất hiện biến hóa, trong đó thì tiến hóa đến mức lợi hại nhất chính là loài nhện độc các nàng. Chẳng những thể hình trở nên to lớn, mà còn bắt đầu có tư tưởng, cuối cùng phát triển dị lực tinh thần xuất sắc hơn nhân loại rất nhiều, rồi sau đó quay lại phá hủy triệt để nhân loại và toàn bộ phương tiện. Vũ khí và công kích của nhân loại đối với chúng căn bản không tạo ra được bất cứ tác dụng gì.”

Trong đầu ta hiện lên một tình cảnh đáng sợ trong tưởng tượng.
Bách Hợp tiếp tục nói: “Phụ Thần và bọn chúng đã tiến hành một cuộc đại chiến kinh tâm động phách. Lúc đầu, Phụ Thần hoàn toàn ở trong tình thế bất lợi. Thế nhưng, Phụ Thần không ngừng thu thập và nghiên cứu hết thảy mọi thứ có liên quan đến chúng, cuối cùng lật ngược tình thế, chiếm được ưu thế. Ngay sau đó, Vu Đế cùng với ngàn vạn đồng loại tập trung lực lượng lại, tiến hành trận quyết chiến cuối cùng với Phụ Thần. Kết quả thì chàng cũng biết rồi, đồng loại của Vu Đế hoàn toàn bị tiêu diệt, chỉ còn lại Vu Đế đã bị mất thân xác, nấp vào trong địa từ, chờ đợi cơ hội phục thù. Thân thể của Phụ Thần thì hóa thành Phế tích, ẩn vào nơi hạch tâm của sa mạc. Từ trong ký ức, Người đã thả ra hạt giống sinh mệnh, chế tạo ra nhân loại thay thế là chúng ta đây. Thế nhưng cuộc đấu tranh còn chưa chấm dứt, hiện giờ đã đến giây phút cuối cùng. Nếu như để Vu Đế tảg, Phụ Thần và chúng ta đều xong.” Ngừng một lát rồi nàng lại thở dài: “Có thể toàn bộ sinh mệnh trong vũ trụ cũng xong luôn.”
Ta hít sâu một hơi, hỏi tiếp: “Tại sao Vu Đế lại sợ hãi tình yêu của nhân loại như vậy, chẳng lẽ giữa đồng loại của chúng cũng không có tình yêu sao ?”
Bách Hợp đáp: “Điều này có lẽ phải trách chính loài người chúng ta. Vu Đế bọn họ phải chịu đựng việc chúng ta không ngừng phá hoại và chà đạp sự phát triển trong tự nhiên một thời gian dài, giúp chúng một yếu tố quan trọng trong việc tiến hóa, chính là thù hận và hủy diệt. Mà bản thân chúng cũng là một loài sinh vật cô độc, lấy việc hành hạ sinh vật khác đến chết làm đạo sinh tồn của mình. Nhện cái là một trong số ít những loài sinh vật lại ăn thịt bạn tình sau khi giao phối, cho nên chúng căn bản không có tình yêu. Nếu để cho thứ tình cảm này của nhân loại xâm nhập vào thần kinh chúng, thì sẽ phá hoại nhân tử sinh mệnh của chúng, hủy diệt chúng hoàn toàn.”
Ta nghe đến không rét mà run, thở dài một hơi, miễn cưỡng thu nhiếp tinh thần hỏi: “Bọn chúng đã căm ghét lẫn nhau, tại sao vẫn có thể hợp tác với nhau, tiến hành đồ sát và phá hoại ?”
Bách Hợp trầm giọng: “Thù hận là nguồn gốc toàn bộ động lực của bọn chúng, nhưng trí tuệ của ả cũng khiến cho chúng hiểu được tầm quan trọng của việc sinh sôi nảy nở. Trong thế giới của chúng, nhện đực chỉ có vai trò phụ thuộc, chân chính lãnh đạo đều là nữ tính. Các ả đều là sinh vật chỉ có chủ nghĩa công danh lợi lộc, Vu Đế chính là nhện cái có lực lượng to lớn nhất trong số các nàng. Dưới sự lãnh đạo của ả, tất cả nhện cái đều đoàn kết lại, tiến hành chinh phục và phá hoại đối với vũ trụ. Chỉ bằng vào lực lượng của Vu Đế, ả cũng không đủ sức vượt qua thời không xa rộng, nếu không thì có lẽ ả đã sớm giết sạch sẽ đồng loại khác rồi.”
Hóa ra Vu Đế là giống cái, vậy thì từ nay về sau phải xưng hô là “Ả” mà không gọi bằng cách xưng hô nam tính là “ả” nữa.
Bách Hợp nói tiếp: “Nếu lần này nhân loại chiến tảg, chúng ta sẽ hiểu được sự việc trước nay chưa có. Nhân loại mới, thoái biến ra từ trong tai nạn lớn này, có thể là sản phẩm mới của vũ trụ, hạt giống đó ở trên thân thể chàng. Còn Phụ Thần và thiếp chỉ là người môi giới giúp đỡ chàng trưởng thành. Đó chính là kế hoạch vĩ đại mà Phụ Thần đã suy nghĩ ra trong thời gian dài. Tiểu tình nhân à ! Hiện giờ chàng đã hiểu nỗi khổ tâm của Phụ Thần cùng Bách Hợp chưa ?”
Ta ôm chặt lấy nàng rồi bảo: “Bách Hợp ! Ta yêu nàng, ta không muốn mất nàng.”
Bách Hợp nói: “Chàng còn không hiểu sao ? Bộ phận những sinh vật hữu hình đều sẽ chết đi, nhưng bộ phận những sinh vật vô hình thì lại vĩnh viễn bất tử, cho dù có hủy diệt tất cả những sinh mệnh trong vũ trụ đi cùng chẳng thể làm chúng biến mất được. Cho nên khi chàng trở nên cường đại thì sẽ có thể giống như phụ thần, có thể làm thiếp sống lại, cũng có thể làm phụ thần sống lại, mệnh vận của Bách Hợp toàn bộ đều nằm trong tay chàng.”
“Khi phụ thần du lịch trong vũ trụ vô hạn, trong vô số dải ngân hà phiêu đãng như những đám mây nhiều màu sắc, người đã phát hiện trong đó tồn tại vô số những sinh mệnh kì diệu, mục đích của chúng đều là không ngừng tiến hóa về phía trước, đi tìm hiểu tất cả những thứ đã được sinh ra từ trước đến nay, tìm hiểu những nơi xa xôi nhất trong vũ trụ, vượt qua tất cả những sự tưởng tượng về không gian về thời gian, thậm chí cuối cùng còn vượt qua cả cực hạn của vũ trụ, đây chính là sứ mệnh tồn tại của các sinh mệnh. Cho dù vũ trụ có bị hủy diệt thì bọn chúng vẫn chờ đợi vũ trụ tái sinh để rồi lại tiếp tục nỗ lực.”
Trước nay ta chưa từng nghĩ rằng mỗi sinh mệnh lại có một mục đích vĩ đại như vậy, nghe xong lời của nàng ta không khỏi sững sờ.
Bách Hợp ôn nhu nói: “Khuya rồi! Chúng ta hãy ngủ một giấc nào! Ngày mai còn phải tiến nhập vào ‘Đan Đán Nã”, Vu Đế nhất định sẽ đợi chúng ta ở đó.”
Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa ló ra chúng ta đã thức dậy trong cái giá rét của buổi sáng sớm rồi bắt đầu khởi hành vượt qua những ruộng muối.
Chúng ta cẩn thận bước trên những lớp muối bề mặt khá là cứng rắn, nếu đạp thủng lớp muối đó mà thụt chân xuống thì quả thật vô cùng nguy hiểm.
Sau khi vượt qua ruộng muốI thì lại là một bình nguyên đầy cát và đá.
Hai tiếng đồng hồ sau, chúng ta lại chuyển sang đi về hướng tây bắc, vượt qua mấy mỏm núi đá nhấp nhô, sau đó lại trèo lên một con dốc dựng đứng, một dãy núi dài nhưng cây cối lại rất thưa thớt.
Vượt qua những sơn đạo quanh co khúc chiết, những đỉnh núi gập ghềnh hiểm ác, qua bao nhiêu gian khổ, cuối cùng chúng ta đã trèo lên tới một con đường nhỏ hẹp rất gần với đỉnh núi.
Đó là một nơi bằng phẳng và vô cùng rộng rãi.
Một mảnh bình nguyên rộng rãi hiện ngay ra trước mắt, cánh đồng cỏ thưa thớt tô điểm thêm cho mặt đất, cứ thỉnh thoảng cách nhau một quãng một quãng lại xuất hiện một bụi cỏ.
Tại gần nơi trung tâm của bình nguyên có một khu phương viên chừng hai mươi dặm, bên trong lác đác vài loại cây cỏ hoang dã, ẩn ước có thể nhìn thấy những đỉnh trướng bồng và những căn phòng ốc màu trắng, dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, căn phòng màu trắng đó lại ánh lên những tia sáng chói.
Trong ráng chiều, những làn khói bay lên phất phơ, khung cảnh quả thật vô cùng an lành và yên tĩnh.
Phía xa là biển cát vàng cuồn cuộn, xa hơn nữa là một mảnh đất bằng phẳng tựa hồ như vô hạn.
Ta hít sâu một hơi: “Đan Đán Nã!”
Bách Hợp nắm chặt tay ta đích, tựa đầu vào lòng ta và điểm đầu nói: “Đây chính là trạm cuối cùng để từ đại mạc đến Ma Nhãn, nơi này có tên là ‘Hang Ổ Của Cường Đạo’, bởi vì chỉ có những người cường hãn nhất mới có thể sinh tồn ở nơi đây.
Ta nói: “Rốt cuộc là cái gì đã hấp dẫn những sa dân đó từ những nơi xa xôi đến đây vậy ?”
Bách Hợp nói: “Đan Đán Nã không chỉ có những mỏ muối phong phú, nơi đây những lá trà tốt nhất trong đại mạc phát triển mạnh mẽ, giá của lá trà trong sa mạc có thể sánh với hoàng kim, không có nó thì đến một ngày sa dân cũng chẳng sống nổi.”
Ta không khỏi nhớ tới Sa Na tinh thông trà đạo, trong lòng không khỏi ảm đạm.

Bách Hợp nói tiếp: “Không bằng chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi một chút, đến nửa đêm thì mới đến ‘Đan Đán Nã’, như vậy chúng ta còn có một ngày để có thể cắt đuôi Vu Đế đang truy tung.
Ta gật đầu đáp ứng, tiếp đó ôm nàng ngồi xuống nói: “Với tốc độ của Vu Đế, đuổi kịp chúng ta thật sự là dễ như trở bàn tay, cho nên ả mới có thể an nhiên mà đến ‘Đan Đán Nã’ đợi chúng ta, không bằng chúng ta cướp lấy chủ động, ngày mai liền đến ‘Đan Đán Nã’ tìm ả tính sổ, nếu có thể đánh cho ả một đòn thật mạnh sau đó tranh thủ kẽ hở đó mà đến phế tích trước ả một bước.
Bách Hợp vui vẻ nói: “Cách nghĩ của chàng đúng là vừa lớn gan vừa quyết đoán, thảo nào chàng có thể trở thành Đại Kiếm Sư mà người người kính ngưỡng, Bách Hợp sẽ nghe theo sự phân phó của chàng.”
Ta khẽ hôn lên khuôn mặt mịn màng của nàng một cái, mục quang rời xuống bộ ngực cao vút dụ nhân đang rung rinh của nàng, ta cố cầm lòng để nghĩ sang chuyện khác mà hỏi: “Ta từng nghe nói truyền thuyết về sa nữ bên trong Ma Nhãn, nàng đã từng gặp qua bọn họ chưa vậy.
Bách Hợp gật đầu nói: “Đương nhiên biết, bọn họ là những nhân loại đời đầu tiên mà phụ thần sáng tạo ra, tất cả đều là nữ, phần lớn đầu rất mỹ lệ. Thể năng cũng siêu tuyệt hơn hẳn người thường, đặc biệt là vị sa nữ lãnh tụ. Cho nên trong hoàn cảnh Ma Nhãn hiểm ác như vậy mà bọn họ vẫn có thể kiên cường sinh sống, bảo vệ cho thân thể đã mất đi sinh cơ của phụ thân. Hàm lượng nước ẩn hàm trong một hạt cát đủ cho bọn họ sống trong một ngày, bất quá nhân số của họ đang không ngừng giảm xuống, hiện tại chỉ còn có mười ba người, sau khi Vu Đế tới, không biết trong bọn họ còn bao nhiêu người có thể sống sót.
Lòng hiếu kì của ta nổi lên, ta hướng về phía Bách Hợp hỏi lại: “Nghe nói thỉnh thoảng bọn họ cũng ra khỏi Ma Nhãn, đến nơi phụ cần tìm những nam tử khỏe mạnh để giao phối, qua đó sinh ra một đời sa nữ mới, có đúng là có chuyệnnayf không vậy ?”
Bách Hợp bật cười nói: “Đó là cách nói phóng đại mà thôi, do đã từng nhìn thấy phần thân trên xích lõa của bọn họ cho nên mấy tên sa dân hiếu sự trong đại mạc mới suy nghĩ bậy bạ mà thôi. Bọn họ căn bản chẳng thể sinh con, cũng chẳng có yêu cầu về dục tính, những đến một thời kì nào đó, bọn họ sẽ lột xác để biến thành những thân thể mới để tiếp tục sinh tồn, nhục thể không chịu sự uy hiếp của tử vong.”
Ta ngạc nhiên nói: “Đã như vậy, tại sao nhân số của bọn họ lại không ngừng giảm xuống thế ?”
Bách Hợp ảm đạm nói: “Những ngày không có tình yêu, tiểu tình nhân chàng có biết nó khó chịu như thế nào không, cho nên những sa nữ đều có thiên hướng tự sát mãnh liệt, một trận bão cát nổi lên cũng có thể làm bọn họ muốn đi tìm cái chết.
Ta hoảng sợ nói: “Vì sao lại có thể như vậy ?”
Bách Hợp thở dài: “Đó là sai lầm của phụ thần, vì để đối phó với Vu Đế người đã thử lợi dụng tư liệu về những hạt giống sinh mệnh tồn tại trong kho kí ức của người mà chế tạo ra một loài người mới cường đại hơn. Sau krải qua vô số lần thất bại người mới sáng tạo ra sa nữ, đó là một loại sinh mệnh mạnh mẽ không chịu sự khống chế của tình cảm, nhưng người lại không ngờ trong sa nữ lạ thiếu mất phần ham muốn sinh tồn, cho nên mới xuất hiện khuynh hướng tự hủy, mười ba sa nữ còn sống này đều là những người có cảm giác về sứ mệnh phải bảo vệ phụ thần đặc biệt cường liệt, do đó họ mới có thể sống đến bây giới. Sau khi trải qua lần thất bại này, phụ thần không dám thử chế tạo ra những sinh mệnh mới nữa, người chỉ vung những hạt giống sinh mệnh cũ ra, để bọn chúng sinh trưởng tự nhiên, đó chính là bọn chàng và những động thực vật khác hiện nay.
Ta ngạc nhiên nói: “Vậy vì sao lại có Đại Nguyên Thủ, nàng, Tây Kỳ và công chúa ?”
Bách Hợp nói: “Đó là chuyện mà phụ thần bất đắc dĩ phải làm, bất quá lần này người đã cẩn thận hơn rất nhiều, mấy người thiếp và Tây Kỳ trừ những khiếm khuyết rất nhỏ ra thì đã chẳng khác gì bọn chàng rồi.”
Ta thở phào một hơi, phát tiết ra những sự chấn kinh trong tâm thần vừa rồi, những nhất thời chẳng biết nói gì. Thân thể mềm mại của Bách Hợp chấn động, nàng chỉ vào bình nguyên nói: “Nhìn kìa !”
Ta nhìn về hướng nàng vừa chỉ, chỉ thấy một điểm nhỏ đang rời khỏi “Đan Đán Nã” mà mau chóng vượt qua bình nguyên, lao về ngọn núi cao nơi chúng ta đang nghỉ ngơi.
Đó là Vu Đế.
Có thể tưởng tượng ả đã truy đuổi một mạch tới bên ngoài “Đan Đán Nã”, không phát giác được tung ảnh chúng ta thì liền giật mình tỉnh ngộ mà quay trở lại “Đan Đán Nã” tìm kiếm, khi vẫn không tìm được chúng ta, nghĩ đến chuyện đã có thể bị chúng ta lừa gạt vì vậy liền tiếp tục quay lại.
Nếu như ta là ‘ả’ thì nhất định sẽ thủ trên sơn đạo bắt buộc phải đi qua nếu muốn đến “Đan Đán Nã” này, đến buổi đêm sẽ dùng linh giác của ‘nàng’ mà dò xét khắp cả ngọn núi, khiến chúng ta chẳng còn chỗ nào mà lẩn trốn.
Cho dù chúng ta còn chưa đến, chỉ cần ả thủ vững nơi đây, cho dù chúng ta có thái dương yểm hộ cũng chẳng thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của ‘ả’, lúc đó ả có thể đi theo chúng ta từ xa, khi mặt trời xuống núi thì tử kì của chúng ta đã đến.
Bách Hợp kéo ta đứng dậy nói: “Chúng ta cứ tìm một nơi để lẩn trốn trước đã rồi hãy nghĩ biện pháp.”
Ta đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
Sơn đạo này một bên là vách núi cheo leo, một bên thì là những sườn núi dựng đứng vươn dài đến đỉnh.
Trên một sượt dốc đầy những tảng đá kì quái này, muốn tìm lấy một nơi để ẩn thân không khó, nhưng nếu muốn thoát khỏi sự tìm kiếm của Vu Đế vào ban đêm thì thật sự không có khả năng. Bất quá trừ nơi này ra thì chẳng thể tìm được nơi nào khác nữa, chẳng còn cách nào khác ta đành điểm đầu đáp ứng rồi trèo lên sườn dốc và trốn vào sau một đống đá hỗn loạn.
Bách Hợp hạ giọng nói: “Hi vọng ả không biết chúng ta đã thấy ả đi lên và cứ tìm ở phía sau, lúc đó chúng ta có thể thừa cơ thoát đến ‘Đan Đán Nã’ rồi.”
Ta lắc đầu nói: “Nếu ‘ả ta’ là tà vật do nhện độc tiến hóa mà thành thì nhất định sẽ còn có tính nhẫn nại hơn bất kì người nào, đừng quên sự trầm ổn của nhện khi kết lưới bắt mồi. Cho nên ả chỉ cần kết một tấm lưới trên con đường mà côn trùng tất phải đi qua rồi chờ đợi, mà chúng ta chính là mấy con côn trùng đó.
Bách Hợp gật đầu đồng ý, nàng thở dài nói: “Thật đáng hận cho hai con tiểu trùng chúng ta, biết dõ là nàng đã giăng lưới chờ sẵn ở đây mà vẫn phải đâm đầu vào.”
Ta thở dài: “Nếu có Bì Điểu Phi khi phá Lưu Tiên thành khi xưa ở đây thì đã tốt rồi, chúng ta có thể từ trên đỉnh núi bay xuống. Vu Đế chẳng bao giờ làm chuyện thừa, có lẽ ả căn bản sẽ chẳng để ý đến những vật bay qua trên không.”
Bách Hợp chấn động nói: “Chuyện này không phải là không có khả năng.”

Ta cũng chấn động nhìn về phía nàng, đồng thời nhìn kỹ người nàng.
Bách Hợp lắc đầu nói: “Chuyện đó không được, lúc chúng ta phi hành, trên mặt đất sẽ xuất hiện bóng ảnh, đừng hòng có thể lừa được Vu Đế.”
Ta hôn đôi môi thơm của nàng, mĩm cười, nói: “Nàng còn muốn nghĩ.”
Bách Hợp liếc ta, đứng dậy nói: “Ta hiểu được rồi, chàng phụ trách chặt cây làm khung, ta phụ trách nối các cây thành khung, bất quá thoát y không phải là trách nhiệm của một mình ta.” Rồi nàng thản nhiên cười: “Cùng sống với chàng thật sự là một khắc cũng không có uổng phí. Tiểu tình nhân ơi ! Bách Hợp yêu chàng.”
Tim ta bị những lời đường mật của nàng làm tan ra.
Bầu trời dần dần sẩm tối, những ngôi sao bắt đầu sáng lên. Hàn phong gào thét thổi qua đỉnh núi của chúng ta.
Bố Điểu Phi gấp rút được cột lại, hình dáng tuy phi thường đơn giản, nhưng giờ phút này trong mắt chúng ta lại là một thứ gì đó đáng yêu nhất trên đời.
Trên người Bách Hợp chỉ còn lại nội y, làm cơ thể xinh đẹp của nàng biểu lộ không bỏ sót chổ nào, cánh tay và đôi chân thon dài lộ ra trong không khí. Mái tóc dài tung bay trong gió đêm.
Trên người ta lại chỉ có một chiếc quần ngắn, đương nhiên không hề có chút cảm giác hàn lãnh nào.
Chúng ta nằm trên bố điểu phi, không cho gió thổi nó bay đi.
Vu Đế chắc đã bắt đầu thăm dò, nhưng muốn tra xét cả tòa đại sơn, sẽ mất của ả một đoạn thời gian.
Chúng ta kiên nhẫn chờ đợi.
Minh nguyệt chậm rãi mọc lên cao, tỏa ra sắc quang kim hoàng.
Ta mĩm cười, nói: “Vì sao minh nguyệt lại xinh đẹp như vậy ?”
Bách Hợp cười: “Sự xinh đẹp của nàng là mượn từ thái dương, bởi vì nàng phản xạ ánh sáng của thái dương.”
Ta rất ngạc nhiên: “Cái gì ? Mặt trăng không phải tự nó sáng lên hay sao ?”
Bách Hợp mỉm cười lắc đầu, không giải thích tiếp.
“Đan đán nã” ở xa xa lấp lánh đăng hỏa, làm người nghĩ đến chiếc giường ấm áp nơi đó. Hết thảy đều giống như mộng ảo, không có thật.
Bỗng nhiên một cổ cảm giác băng hàn lướt qua thân thể chúng ta. Vu Đế rốt cuộc đã tìm được chúng ta. Ta và Bách Hợp cùng cười, tâm linh kết hợp lại, dò theo phương hướng của Vu Đế, chỉ chốc lát nắm chắc được sự tồn tại của ả.
Ả đang điên cuồng chạy đến phía chúng ta. Cố hết sức của ả, muốn đến đỉnh núi cũng mất khoãng nửa canh giờ.
Chuyện đó có nghĩa là, nếu ả muốn quay trở lại, cũng phải mất bao nhiêu đó thời gian; mà chúng ta chỉ cần một khoãng ngắn ngủi, là có thể bay xuống núi.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Vu Đế càng lúc càng gần.
Ta đột nhiên nhớ tới một vấn đề, lập tức mồ hôi chảy đầy lưng. Bách Hợp cũng sinh ra cảm ứng, hoảng sợ nói: “Chúng ta quá sơ hốt rồi.”
Đúng vậy !
Chúng ta quên mất năng lực khống chế thiên khí của Vu Đế, nếu như ả phát hiện chúng ta bay ra khỏi núi, tự nhiên có thể dễ dàng khống chế hướng gió, thổi chúng ta quay về đỉnh núi này, thậm chí dùng toàn phong đem chúng ta đảo quanh không trung, rồi mới chậm rãi nghĩ phương pháp đối phó chúng ta.
Ta và Bách Hợp nhìn nhau, đều cảm thấy sự kinh hoàng của đối phương. Bách Hợp nghiến răng nói: “Chàng đi một mình thôi ! Thiếp lưu lại đây đối phó ả, làm ả không thể phân tâm đối phó chàng.”
Ta quả quyết nói: “Không ! Phải chết thì chết chung, sống một mình thì có ý nghĩa gì, mà ta sẽ vì mất đi nàng mà tràn đầy bi thương, càng không phải là đối thủ của ả.”
Vu Đế lúc này đã đi đến sơn đạo bên dưới.
Ta phân phó: “Nàng nâng Bố Điểu Phi chờ ta, ta muốn tặng cho ả một thứ nàng một thứ nhớ đời, cho ả không có dư lực đối phó chúng ta.”
Bách Hợp lo lắng: “Cẩn thận một chút !”
Ta cầm lấy bội kiếm của nàng, xông xuống núi.
Dưới ánh trăng mờ mịt, thân hình xinh đẹp của Vu Đế đang nhanh chóng dọc theo sườn núi chạy lên, so với hầu tử còn linh hoạt hơn. Ta tung thân hai lần, đến trước mặt ả khoãng mười bước, trường kiếm chĩa thẳng, mĩm cười, nói: “Ngươi rốt cuộc đã đến đây, bọn tại hạ rất cay đắng.”

Vu Đế tĩnh táo dừng lại, rút ra thanh kiếm đeo bên hông, chậm rãi đánh giá ta, trầm giọng nói: “Ma nữ làm gì ở trên đó, nàng để cho một mình ngươi một đến nhận lấy cái chết hay sao ?”
Ta ngửa mặt lên trời cười dài: “Đương nhiên không nỡ !” Nhất kiếm hướng đầu ả phách xuống.
Trong lòng đồng thời hướng Bách Hợp trên đỉnh núi tống xuất tin tức, nói nàng nghe theo chỉ thị của ta, tùy thời đem lực lượng hướng ta truyền tống tới, cấp cho Vu Đế một sự bất ngờ thú vị.
“Keng !”
Vu Đế thong dong đẩy ra một kích có vẻ như toàn lực của ta, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh thường, kiếm quang bỗng nhiên mạnh mẻ, như sông dài sóng lớn hướng ta công tới. Ta đang muốn ả làm như vậy.
Trải qua mấy ngày nay ở cùng Bách Hợp, cùng với việc liên tục hấp thu năng lượng thái dương, rồi chuyển hóa thành linh năng tràn đầy nhiệt ái của hai người, lực lượng của ta so với trước kia tăng cường nhiều lần, đã có thể so với Vu Đế.
Ta thua bởi hậu lực của ả, ta không thể dai sức như ả. Chuyện này cũng là nguyên nhân ả chọn khi thái dương hạ sơn mới đến tìm ta. Một điều thua khác chính là tốc độ.
Thân pháp kỳ dị của ả nhanh như quỷ mị, làm ta rất khó nắm bắt được kiếm lộ của ả, nhưng sau khi ta biết rõ ả chỉ là sinh vật mà nhân diện độc chu tiến hóa thành, ta hiểu rõ phương thức chuyển động của ả thật sự là phương thức chuyển động của con nhện.
Phải biết kiếm thủ đối địch, phải tri kỷ tri bỉ, mới có thể đem kiếm thuật phát huy đến mức tận cùng.
Bây giờ ta có thể ước đoán kiếm lộ của ả. Ta tựa như chật vật chống đỡ ả vài kiếm, một bước thối lui.
Vu Đế cười duyên, nói: “Không còn thái dương, nguyên lai ngươi tệ hại như vậy sao ?”
Lúc này ta dẫn ả lên một sườn núi rất dốc, bỗng dưng một tiếng thét lớn vang lên, tựa như tấn lôi kích điện, ta toàn lực chém ả bảy kiếm, mỗi một kiếm đều tràn đầy ái năng.
“Keng keng” tiếng vang không dứt bên tai, át cả tiếng gió đang gào thết.
Hai kiếm mỗi lần giao kích, đều nổ lên điện quang cường liệt chói mắt, biểu thị hai cổ cự lực va vào nhau làm sản sinh năng lượng kinh nhân, khiến đêm đen lúc sáng lúc tối, tình cảnh quỷ dị vô cùng.
Vu Đế không thể tưởng được lực lượng của ta đã tăng lên rất nhiều, đương nhiên do Bách Hợp đang truyền năng lượng tới cho ta.
Ả cố gắng né trái tránh phải, nhưng chuyển động của ả đã bị ta tính toán trước, vô luận chuyển đến nơi nào, kiếm của ta luôn phách chính xác vào mặt ả, bức ả phải cử kiếm đón đỡ.
Ả đang chịu thiệt thòi, bởi vì ta từ trên cao đánh xuống, có thể dùng hết toàn bộ lực lượng, mà ả lại là cử kiếm chống đở trên sườn núi, không dùng được đến một nửa lực lượng. Chỉ cần ả chiếm dụng thân thể con người, liền bị ép phải tuân thủ pháp quy vật chất này.
Trước kia mỗi lần ta tỉ đấu cùng ả, đều không thể không lưu lại dư lực, dùng để ứng phó thân pháp quỷ mị. Ngày đó lúc ả ở sa trung lục cảnh cùng ta quyết chiến, chuyện đầu tiên là giải quyết tất cả tọa kỵ, chỉ không muốn bị lũ ngựa hạn chế tốc độ của ả.
Nếu không kiếm thuật của ả sao có thể so với ta.
Sau khi toàn lực chém ra bảy kiếm, kiếm thế của ả rốt cuộc cũng rối loạn, lộ ra một khe hở. Ta biết đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu ở tại bình địa, không thể nào có kết quả như vậy.
Kiếm của ả bị ta đánh bạt về bên trái. Ta vội hướng Bách Hợp tống xuất tin tức. Tâm linh chúng ta kết hợp lại. Ái ý vô cùng vô tận hòa lẫn với linh năng, từ chỗ Bách Hợp truyền tới ta.
Ta hét lớn, mũi kiếm rung lên, hư hốt vô định, như tiến mà lại như lùi, như một đạo thiểm điện bắn vào mi tâm của Vu Đế. Kiếm chưa đến, ái năng bàng đại vô cùng từ mũi kiếm thấu ra, bao trùm cả người ả. Vu Đế cả người kịch chấn, hất mái tóc, điểm mủi chân, đổ người ra sau.
Ta sớm đã biết trước phản ứng đương nhiên này của ả, hai tay đẩy kiếm tới, toàn bộ tinh thần tập trung vào thanh kiếm, trường kiếm hóa thành một đạo trường mang sáng rực, bắn tới với tốc độ ánh sáng.
“Đinh !” Mũi kiếm đâm vào giữa mi tâm Vu Đế.
“Rắc rắc !” Trường kiếm nổ thành mãnh vụn.
Vụ nổ làm thành một vầng sáng chói lọi, trùm lấy nửa thân trên của Vu Đế đang nhảy lên không trung. Vu Đế kêu thảm, trường kiếm rời tay, rớt xuống sơn đạo.
Ta quay đầu nhanh chóng hướng đỉnh núi chạy lên. Vu Đế tuy bị thương nặng, nhưng ả rõ ràng vẫn có lực lượng phản kích, mà ta vừa rồi chém ra bảy kiếm cùng một nhát đâm tối hậu, với giới hạn lực lượng của ta, không còn dư lực thừa tảg truy kích.
Đến đỉnh núi, Bách Hợp đã chuẩn bị nâng Bố Điểu Phi, đang nôn nóng đợi ta. Ta lướt đến, ôm thân thể hoàn mỹ của Bách Hợp. Bách Hợp kêu một tiếng yêu kiều, nhảy khỏi đỉnh núi.
“Vù!” Một trận trường phong thổi tới, đem chúng ta bay đến hư không rộng lớn bên ngoài. Gió thổi vào tai, Bố Điểu Phi hướng tới “Đan đán nã”, tốc độ liên tục gia tăng.
Vu Đế lúc này ngay cả lực lượng dò xét chúng ta cũng không có, cho nên khi ả đuổi tới đỉnh núi, cho dù nghĩ đến vỡ cái đầu nhện của ả, cũng không thể nghĩ ra vì sao chúng ta có thể đột nhiên tiêu thất.
1) Diêm Điền Bạch Vực: Vùng đất màu trắng, do các đồng muối tạo thành.
2) Sự tích liên quan tới Đạt Gia Tây, xem ở hai tập “Siêu cấp chiến sĩ” thượng và hạ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.