Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ

Chương 117: Đại mạc chi lữ


Bạn đang đọc Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ – Chương 117: Đại mạc chi lữ

Chúng ta phi ngựa từ từ, phía sau là hơn chục con tuấn mã thồ hành lý. Ta nói với Hoa Vân bên trái và Đạm Như bên phải: “Các nàng đến đây nào! Cùng lên ngồi ngựa của ta đi.”
Đạm Như do dự: “Không sợ con ngựa của chàng không mang nổi trọng lượng của ba người sao?”
Ta cười bảo: “Yên tâm đi! Khi bảo các nàng qua, ta đã tự có chừng mực. Những con ngựa này đều được ta truyền dị năng vào người, cải thiện thể chất, đảm bảo chúng sẽ không bị khổ. Đạm Như! Nàng chọn ngồi phía trước hay phía sau ta?”
Đạm Như đáp: “Hai chỗ đều mê người như vậy, người ta làm sao mà chọn đây, úc ……”
Ta không đợi nàng nói xong đã nhấc nàng qua, đặt ở phía sau, rồi cất tiếng cười lớn: “Nàng đã chủ động yêu thương như vậy, thì ta để nàng ở sau lưng mà thao túng nhé! Nhớ ôm chặt một chút. Úc! Đừng ôm chặt như thế, ta còn cần phải thở nữa.”
Hoa Vân đang cười gập cả người trên ngựa, cũng bị ta từ trên lưng ngựa ôm qua, đặt ngồi phía trước người. Ba người chen thành một đoàn hạnh phúc trên yên ngựa. Một ngày trôi qua trong thứ tư vị ấm áp thơm tho đó.
Bộ Hỏa sơn mạch rốt cuộc cũng xuất hiện ở nơi tận cùng của bình địa.
Đêm đó, chúng ta ngồi trên một tảng đá lớn, hưởng thụ từng làn gió mạnh thổi trên thảm cỏ xanh của đồng nội, ngưng mắt nhìn một bên xanh ngắt tú mỹ của Bộ Hỏa sơn mạch, đồng thời tưởng tượng ra bên kia trọc trụi và xấu xí! Đó cũng là hai mặt trái nhau của hữu tình và vô tình.
Đạm Như nhìn ta chăm chú, mềm giọng cầu khẩn: “Lan Đặc! Chúng ta có thể cùng chàng tiến vào sa mạc không?”
Ta kiên quyết lắc đầu: “Không được! Các nàng chờ ta ở Bộ Hỏa thành.”
Hoa Vân khẽ nói: “Xem như Hoa Vân cầu xin chàng đi mà! Hãy để chúng thiếp đưa chàng qua Bộ Hỏa thành, cho đến giếng nước đầu tiên ở ngoại vi sa mạc, được không?”
Ta cười đáp: “Trước sau gì cũng phải phân ly, lúc đó chẳng phải vẫn thấy buồn như vậy hay sao?”
Đạm Như bướng bỉnh nói: “Đương nhiên là không giống. Tú Lệ chỉ cần nghĩ rằng vẫn còn có mười ngày ở cùng chàng mà không phải là hai ngày, thì tối nay cũng đã vui vẻ hơn nhiều rồi. Ôi! Từ sau khi Đạm Như biết chàng, thiếp luôn ở cùng chàng, chưa từng có một ngày rời xa. Thật không biết bản thân liệu có chịu đựng được nỗi dằn vặt hay không đây?”
Ta chỉ đành gật đầu đáp ứng. Hai nàng tâm tình tốt lên, chủ động hướng về phía ta nồng nhiệt đưa tình.
Nữ tế ti mỹ lệ trải qua những ngày sống chung với nhau, đối với ta ngày càng quấn quýt si mê, khiến ta có được khoái cảm triệt để chinh phục được mỹ nữ nồng nhiệt này.
Ta trêu nàng: “Hãy nói cho ta biết, tại sao nàng đột nhiên lại đưa cho ta bức thư tình ngắn ngủi viết trên viên cầu phong kín đó?”
Hoa Vân u oán liếc ta một cái rồi đáp: “Chàng, cái đồ nhẫn tâm này. Đêm đó tại Đoạn Lộ bảo, trong lúc chàng biết rõ người ta phải trở về phương nam, nhưng lại phản ứng lãnh đạm vô tình khiến người ta cứ như chú gà dây, suốt ngày không thể loại bỏ được nỗi nhớ mong, cuối cùng không chịu đựng được cảm giác đau lòng đó, đành viết thư đầu hàng chàng.”
Ta cười lớn: “Hóa ra Hoa Vân tế ti là người ăn mềm chứ không ăn cứng (1).”
Hoa Vân giận dữ đáp: “Thiếp chỉ có lòng tốt, không muốn chàng vì Hoa Vân mà mất đi sự vui vẻ, chàng còn nói người ta như vậy sao?”

Đạm Như cười hỏi: “Nói như vậy, tế ti vì niềm vui của Lan Đặc, chuyện xấu hổ hay mất mặt gì cũng đều bằng lòng làm đúng không?”
Hoa Vân bực bội đáp: “Ngươi có thể buông tha cho ta một lần được không?”
Đôi tay Đạm Như bám lấy đầu ta, cơ thể mềm mại uốn sang Hoa Vân cạnh đó, nhanh chóng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Hoa Vân, tiếp đó ngồi trở lại, cười lên yêu kiều: “Yên tâm đi! Sau khi Lan Đặc rời đi, Tú Lệ sẽ thay thế Lan Đặc, an ủi thật tốt nữ tế ti mỹ lệ cao quý đáng yêu nhất Tịnh Thổ này.”
Hoa Vân bất ngờ không kịp đề phòng, lần đầu tiên bị một nữ nhân khác hôn trộm, gò má ngọc đỏ như ráng chiều, vừa xấu hổ lại vừa tức giận, thừa cơ làm nũng với ta: “Lan Đặc, chàng nhất định phải mang thiếp đi cùng đến sa mạc, đừng để thiếp rơi vào trong ma thủ của pháp sư đáng sợ này.”
Ta sao lại không hiểu tâm ý các nàng chứ, nói đến cùng vẫn là muốn xin ta cho phép đi cùng tới phế tích. Nói thật lòng, ta cũng không nỡ rời bỏ các nàng, thế nhưng nghĩ tới Vu Đế, lại không thể không kiên quyết cự tuyệt các nàng.
Sau khi thở dài một hơi, ta nhu hòa bảo: “Hãy tin ta đi! Nếu ta phải phân tâm chiếu cố cho các nàng, hay các nàng xảy ra chuyện gì đó, ta đến cả nửa phần cơ hội chiến thắng Vu Đế cũng không còn.”
Hai nàng thấy ta nói nghiêm trọng như thế, cũng không dám cầu xin nữa. Thế nhưng, trong viền mắt lại lấp lánh ánh lệ, khiến cho ta không ngớt đau lòng.
Ta thoái nhượng một bước: “Được rồi! Các nàng có thể cùng ta đi tới sa mạc, thế nhưng khi ta cảm giác được Vu Đế sắp sửa xuất hiện tại nơi nào đó, các nàng phải lưu lại, không được theo ta.”
Hai nàng lộ vẻ mừng rỡ, ôm lấy ta rồi mãnh liệt hôn lên. Ta cũng nhân cơ hội, dựa vào các nàng để quên đi ưu phiền.
Hoa Vân mặc cho ta hành động, yêu kiều thở gấp: “Chàng quả thực có thể cảm ứng được Vu Đế ư!”
Ta gật đầu: “Chuyện này đến từ nhiều tháng nay. Toàn bộ tinh thần của ta đều tập trung tu luyện tâm linh. Mỗi buổi tối đều dựa vào tình yêu của các nàng để tăng cường linh lực bản thân, cho nên có nhiều tiến bộ, cảm thấy được thân thể Vu Đế không chỉ đã phục nguyên, mà còn đang tiến tới một hướng khác của sa mạc. Mối liên hệ với công chúa cũng được tăng cường, cho nên điều lo lắng duy nhất hiện giờ chính là việc ứng phó không xong với lực lượng nhục thể đáng sợ của hắn.”
Hoa Vân nắm lấy bàn tay của ta đang hoạt động trên người nàng, hít sâu một hơi rồi nói: “Lan Đặc! Thiếp quả thực rất cảm ơn chàng, chàng đã giúp thiếp lĩnh hội được tư vị động lòng người của sự kết hợp đồng thời tâm linh và nhục thể. May mắn là điều đó có thể thực sự nắm bắt được, giúp hai phía chúng ta có thể vĩnh viễn chia nhau hưởng thụ sự vui sướng mê người. Có lẽ tình yêu của nhân loại chỉ là một bộ phận nhỏ của thần, nhưng tình yêu của chàng chắc chắc giúp Hoa Vân tiếp xúc được vị thần đó. Lan Đặc à! Hoa Vân đã tràn đầy tình yêu, mà tình yêu này sẽ vĩnh viễn duy trì liên tục, vĩnh viễn không bị suy kiệt, cho đến bờ bến của vĩnh hằng. Trước đây, thiếp trong mỗi buổi tối cô độc, thút thít khóc thầm cho mộng tưởng truy cầu, cuối cùng điều đó lại do chàng mang đến cho thiếp.”
Ta và Đạm Như đều không tưởng được nàng đột nhiên có cảm xúc nói ra những lời rung động lòng người. Có lẽ nàng đang sợ ta rốt cuộc không địch lại được Vu Đế, cho nên thừa cơ hội này mà thổ lộ những lời nói từ đáy lòng.
Trong lòng ta trào lên tình yêu thương vô hạn, bèn kéo tay hai nàng quay trở về lều vải, đem toàn bộ năng lực của ta cuồng dã trêu đùa cùng yêu thương mãnh liệt các nàng. Trong đêm đen dung hóa, chúng ta bảo trì ở đỉnh điểm tình ái, tâm linh cùng nhục thể kết hợp chặt chẽ, cùng nhau trải qua một đêm dài đằng đẵng nhưng lại ngắn ngủi vô cùng.
Hai ngày sau, chúng ta vượt qua Bộ Hỏa sơn mạch, trở về đại sa mạc, nơi mà ta đã từng trải qua đoạn thời gian đau buồn nhất trong sinh mệnh. Tối hôm đó, ta dựng lều tại chính địa điểm mà ngày đó cắm trại cùng Thải Nhu.
Chúng ta nhân lúc ánh sáng và sự ấm áp vẫn còn tồn tại trước khi mặt trời xuống núi, trèo lên một khối cự thạch, nhìn về phía con đường xa xa trước mặt. Nơi tầm mắt chiếu tới chỉ có nham thạch cùng sa mạc bằng phẳng trơ trụi, liên miên bất tuyệt duỗi về phía phía trước.
Hoa Vân cùng Đạm Như đều là lần đầu tiên đến địa vực hoang vu này, một nơi hoàn toàn không nhìn thấy sự thay đổi và sinh cơ.
Ta mặc dù sớm đã quen thuộc với cảnh sắc đơn điệu tựa hồ vĩnh viễn không có điểm tận cùng của nó, thế nhưng hoang mạc mênh mông hoang vắng đó vẫn khiến ta nhìn mà thấy sợ hãi. Thật không hiểu năm đó, ta sao lại có thể cùng với Thải Nhu, Đại Hắc đi qua nó, có lẽ là tình yêu đối với Thải Nhu đã giúp đỡ ta. Thế nhưng hiện giờ, ta lại phải tiến sâu vào tận nơi hạch tâm của nó.
Đây là một thế giới vô tình, với bất cứ sinh mệnh nào cũng không liên quan, cho dù nóng bỏng giống như bó đuốc, vẫn tạo cho người ta cảm giác băng lãnh tối tăm.

Đạm Như yếu ớt dựa vào lòng ta, thở dài: “Thiếp chưa bao giờ tưởng tượng được trên đời lại có nơi hoang lương giống như chỗ này. Cằn cỗi như vậy, đơn điệu như vậy. Nhìn cát vàng phía xa kia, có lẽ muốn tìm một khối đá cũng không tìm được. Đó là một thế giới khác, một vùng thiên địa khác hoàn toàn.”
Ta thấy hai nàng sa sút tinh thần vì cảnh tượng trước mặt, bèn làm bộ ung dung bảo: “Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ có một khoảng thời gian rất dài không có cơ hội tắm rửa, các nàng vẫn chịu thân mật cùng với Lan Đặc bẩn thỉu chứ?”
Hai nàng bật cười. Hoa Vân vùi khuôn mặt thanh tú lên vai ta, ngượng ngùng đáp: “Chỉ cần có lời của Lan Đặc, Hoa Vân sẽ cam tâm tình nguyện. Chi bằng bây giờ chúng ta quay về lều, nhân lúc còn chưa quá dơ bẩn, thực hiện hai lần yêu thương nhiều hơn mọi lần được không?”
Ai cũng không thể tưởng được nữ tế ti mỹ lệ, từ nhỏ giữ nghiêm thanh quy, tựa như không hề ăn những thức ăn của nhân gian, lại có thể chủ động đòi hỏi ái ân. Ta cùng Đạm Như đồng thời cảm thấy ngạc nhiên.
Hoa Vân giận dữ nói: “Có gì kì quái đâu, chỉ có tình yêu của chàng mới có thể đem sa mạc biến thành thiên đường, đem vùng đất khô hạn đáng sợ này hóa thành Tịnh Thổ xanh tươi động lòng người.”
Đêm đó trong lều, tất nhiên là xuân sắc vô biên.
Sáng sớm ngày hôm sau, ta để cho hai nàng quấn lên tấm vải bố trắng, ngay cả đầu và mũi miệng cũng đều được bao kín lại, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp có thể nhiếp phách câu hồn. Hai nàng nhìn thấy hình dáng của đối phương, đều cảm thấy rất hứng thú, dường như sa mạc cũng không đáng sợ nữa.
Ta cười lớn: “Nếu như ta đem các nàng bán cho dân du mục trong sa mạc, nhất định có thể đổi lại được một đội thiên lý đà số lượng cực nhiều.”
Trong tiếng cười ha hả, chúng ta bước trên con đường hành trình. Ngoài ba con ngựa chúng ta cưỡi, còn có chục con ngựa nhỏ chở đồ ăn nước uống. Sau khi cải tạo thể chất chúng, ta có lòng tin sức thích ứng của lũ ngựa này so với thiên lý minh đà càng mạnh mẽ hơn. Hiện giờ nhìn hình dáng khoan thai tự nhiên của chúng, lòng tin của ta lại càng được củng cố.
Vào lúc chính ngọ, chúng ta đã tiến vào đại mạc cát trời lẫn lộn. Bụi bặm dưới bốn móng chân ngựa cuồn cuộn bốc lên, chúng ta giống như đang trôi đi trong chất khí dày đặc. Cho dù thể chất đều khác với người thường, thế nhưng thế giới nóng bỏng khô cạn này vẫn khiến chúng ta cảm thấy không dễ chịu lắm.
Chúng ta không ngừng tiến bước. Hình ảnh nhìn thấy trước mắt chỉ có đồi cát nhấp nhô cùng bầu trời xanh. Mục đích đến đầu tiên của ta là “Sa Trung Lục Cảnh”, nơi Đỗ Biến chiếm cứ ngày trước. Sau khi tới nơi đó, sẽ tiếp tục đi tới “Ma Nhãn” ở trung tâm sa mạc.
Từ lúc biết rằng không tránh được phải quay lại sa mạc, ta đã từ chỗ Chiến Hận hỏi han tường tận tình huống địa thế của sa mạc, cũng học một chút cách ra dấu bằng tay đơn giản cùng ngôn ngữ vùng đại mạc, đủ có thể ứng phó trong giao đàm thông thường, nhằm tránh sinh ra những hiểu lầm không đáng có với dân du mục ở sa mạc.
Năm ngày sau, chúng ta đến Thải Thạch bình nguyên (2), nơi mà ngày đó đã từng đi qua khi cùng Thải Nhu tới Tịnh Thổ.
Hai nữ nhân đã dần quen với sa mạc, khi nhìn thấy địa phương kì dị này, liền cảm thấy hưng phấn, nhảy xuống dựng lều và nhóm lửa nấu ăn. Đêm đó, trong khi những cơn gió lạnh thổi mạnh ở phía ngoài, chúng ta tránh vào trong lều vải.
Đạm Như từ lúc vào trong lều đã không mặc bất cứ y phục gì. Lúc này, nàng cũng không ngoại lệ, nhanh chóng cởi sạch trơn, tiến vào trong chăn, sau đó dùng đôi mắt câu hồn nhìn về phía ta cười quyến rũ, ý nghĩa phía sau nụ cười đó tất nhiên là không khó để hiểu.
Hoa Vân đã thay áo ngủ, nhìn Đạm Như lắc đầu thở dài: “May mà pháp sư nhà ngươi gả cho Lan Đặc, nếu không thì nam nhân có thể chịu đựng tốt, dù có biết rõ, cũng không chịu nổi sức dụ hoặc không ngừng của ngươi.”
Ta đứng dậy, vén lều đi ra. Hoa Vân ló đầu ra hỏi: “Chàng đi đâu đó?”

Ta ngoảnh lại cười đáp: “Ta có một chủ ý hay.”
Ta tiến vào cái lán lớn được thiết kế đặc biệt cho lũ ngựa nhỏ, từ trong đống đồ lặt vặt tìm được cái chậu đồng, lại lấy ra từ trong đống đồ một túi nước lớn, đổ đầy vào chậu, rồi cẩn thận bưng vào trong lều. Hai nữ nhân thấy ta bưng về một chậu nước, thứ trân quý nhất trong sa mạc, đều cảm thấy rất khó hiểu.
Ta lấy một chiếc khăn mặt, quay về phía Đạm Như bảo: “Pháp sư! Mau lăn ra đây cho ta.”
Đạm Như nhãn châu xoay chuyển, đã biết được ta nghĩ đến điều gì, vẻ mặt vô cùng vui mừng, nhảy ra từ trong ổ chăn, đứng thẳng trước mặt ta.
Ta nhúng khăn mặt vào trong nước, sau khi vặn nửa vòng, mới lau người nàng, đồng thời quay sang phía Hoa Vân bảo: “Tế ti! Mau cởi bỏ y phục của nàng đi, rồi đứng bên cạnh Đạm Như.”
Hoa Vân thẹn thùng đáp: “Chàng cứ giúp pháp sư lau sạch thân thể trước đi!”
Ta để cho nàng nhìn thấy chiếc khăn trắng sắp sửa biến thành khăn đen, rồi nói: “Ta sao có thể dùng nước bẩn sau khi lau cho Đạm Như để lau người nàng được?”
Hoa Vân không chịu, đáp: “Nhưng người ta không quen để cho chàng như vậy.”
Đạm Như cười bảo: “Tế ti trước đây không phải cũng không quen cùng phu quân làm tình sao, hiện giờ thì thế nào? Bản pháp sư có thể bảo chứng nàng sau khi thử để cho Lan Đặc lau người, sẽ có cảm giác giống như thái độ lúc làm tình của nàng, chỉ hận là làm quá ít.”
Hoa Vân kiên quyết nói: “Nếu không có Lan Đặc ở đây, ta chắc chắn sẽ đánh lên người ngươi một trận.”
Ta cười bảo: “Tế ti, nàng còn không nghe lời, mau cởi y phục ra.”
Hoa Vân bất lực đứng lên, quay lưng lại phía ta, cởi bỏ y phục. Đạm Như cố nhịn cười, xoay người nàng qua đối diện với ta.
Hai nữ thể vô cùng xinh đẹp phơi bày ra không chút bảo lưu trước mắt ta. Ta dĩ nhiên lau đến mê mẩn, càng thêm tỉ mỉ, càng thêm cẩn thận.
Hai nàng đều dùng một tay ấn lên vai ta, gắng sức giữ cho thân thể thăng bằng. Mỗi lần chiếc khăn ướt vuốt qua làn da vô cùng non mịn, các nàng đều khoan khoái khép đôi mắt lại, thân thể mềm mại nổi lên một trận run rẩy, tiếng rên rỉ bật lên. Con người không thử đi qua sa mạc, vĩnh viễn cũng không biết được tư vị động lòng người trong đó.
Năm ngày sau, chúng ta đi lệch khỏi lộ tuyến mà ngày đó ta cùng Thải Nhu đến Tịnh Thổ, đi chếch về phía đông bắc, bắt đầu cuộc hành trình tiến sâu vào sa mạc.
Trước khi tới Sa Trung Lục Cảnh, chúng ta đi qua vài ốc đảo tương đối nhỏ. Dọc đường, ngoại trừ việc ngẫu nhiên phát hiện ra xác thiên lý đà, đến nửa bóng người cũng không thấy. Trong thế giới rộng rãi này, chỉ còn lại ba người chúng ta cùng mười ba con ngựa.
Ta dùng linh lực thần dị, tránh khỏi mấy trận bão cát. Đến ngày thứ ba mươi, chúng ta rốt cuộc đã đến ốc đảo đầu tiên cách Sa Trung Lục Cảnh gần trăm dặm.
Phía sau gò núi nhỏ nhấp nhô không bằng phẳng, tình cảnh lọt vào trong tầm mắt khiến chúng ta há hốc miệng nhìn nhau. Nơi này trong sa mạc xuất hiện một vùng đồng cỏ xanh lá, phương viên đạt tới hơn chục dặm, trân quý vô cùng, đã tụ tập đầy tiếng kêu của thốc ưng nghe phảng phất trong gió sa mạc mà đến. Thanh âm tranh giành thức ăn phát ra của chúng, ở phía xa cũng có thể nghe thấy rõ.
Trong lòng chúng ta nổi lên cảm giác bất an mãnh liệt. Chúng ta ghìm ngựa dừng lại.
Đạm Như nhìn quen tình cảnh này nên vẫn có thể giữ nguyên sự trấn tĩnh, còn Hoa Vân thì đã hoa dung thất sắc. Ta nhắm mắt lại, linh giác trải dài về phía trước. Cảnh tượng tiến vào trong đôi mắt tâm linh của ta vô cùng thê thảm.
Trên ốc đảo, toàn bộ là xác chết của cả người lẫn vật, lều bạt cũng bị thiêu cháy sạch, thi thể nữ nhân và hài tử có thể thấy ở khắp nơi, phụ nữ rõ ràng đều có vết tích bị cường bạo. Đây là một cuộc đại đồ sát tàn nhẫn, ai có thể gây ra tội ác khiến người phẫn nộ hôm nay đây?
Ta để cho hai nữ nhân đi vòng qua ven rìa ốc đảo, bản thân thì tiến vào vùng đất giống như quỷ vực này. Đến khi rót đầy hơn chục túi nước trong tiểu hồ tại trung tâm ốc đảo, ta mới cố gắng nhẫn nhịn nộ hỏa trong lòng, rồi cùng hai nàng tiếp tục hành trình.

Tâm tình chúng ta đều rất trầm trọng. Nghĩ tới vận mệnh toàn nhân loại đang lưỡng lự ở bước ngoặt của tồn vong, con người ngu xuẩn vẫn không quên tàn sát lẫn nhau, sao không khiến cho Vu Đế ở bên cạnh cười thầm.
Sau khi vượt qua ốc đảo, địa thế vẫn nhấp nhô không bằng phẳng, trên mặt đất rải rác đầy đá sỏi. Cho tới khi dựng lều tại một vùng đất thấp tránh gió, tâm tình chúng ta vẫn không thể chuyển biến tốt đẹp. Chúng ta lặng lẽ ăn lương khô trong lều.
Màn đêm buông xuống, bỗng nhiên gió nổi lên, càng tăng thêm vẻ thê lương hoang vắng. Hoa Vân bỗng hỏi: “Lan Đặc! Thảm sự vừa rồi có thể dính dáng tới Vu Đế không?”
Ta lắc đầu khẳng định: “Đương nhiên không thể, ta cảm giác được hắn, vẫn không biết vì sự cố gì mà hãy còn lưu lại ở vùng đất ven sa mạc. Huống hồ vừa nãy ta đã từng kiểm tra những thi thể đó, đều là bị những vũ khí không giống nhau giết chêt.”
Ngừng một lát rồi cười khổ: “Với lại Vu Đế cũng không có năng lực và hứng thú cưỡng hiếp nữ nhân.”
Đạm Như yếu ớt thở dài: “Lan Đặc! Không phải Đạm Như không tin tưởng vào linh giác của chàng. Bắt đầu từ sáng nay đến trước khi tới ốc đảo, thiếp có cảm giác tim nhảy loạn xạ, chỉ là thấy chàng hoàn toàn không có cảm giác, mới cho rằng bản thân nghi thần nghi quỷ. Thế nhưng, cảm giác khiến người sợ hãi trong lòng này, tới tận bây giờ, chẳng những chưa thể tiêu trừ, mà tựa hồ như lại càng mạnh mẽ hơn.”
Ta toàn thân chấn động, nhìn về phía Hoa Vân. Hoa Vân khuôn mặt thanh tú bỗng chốc biến thành không chút huyết sắc, run giọng nói: “Thiếp cũng có cảm giác bất an mãnh liệt, nếu Đạm Như không nói ra, thiếp vẫn còn cho rằng nó xuất hiện là do nhìn thấy thảm sự hôm nay.”
Ta lập tức phát lạnh toàn thân, biết rằng đã bị Vu Đế lừa gạt, thiếu chút nữa hối hận đến mức muốn tự sát.
Mối liên hệ giữa ta và công chúa, sự thực cũng giống như liên hệ với Vu Đế. Tà lực của Vu Đế quả thực lớn hơn rất nhiều so với linh lực của ta. Cũng không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà đã khiến ta sinh ra ảo giác về vị trí tồn tại của hắn, cho rằng hắn vẫn chưa tiến vào sa mạc. Nhưng trên thực tế, hắn đã đi vào trong sa mạc từ lâu, còn lặng lẽ đuổi theo chúng ta, nói không chừng đang rình mò quanh đây.
Linh giác đặc biệt của ta có thể giấu được Vu Đế, chỉ có thể phát huy trong cự ly hơn chục dặm, ngoài ra còn đòi hỏi phải dựa vào ý chí bản thân, rắp tâm hành động, mới có thể phát huy tác dụng. Nếu như không có sự đề tỉnh của hai nàng, có lẽ đến khi Vu Đế xuất hiện trước mặt, ta mới biết hắn đến.
Ta hít sâu một hơi, quay sang phía hai nàng, bảo: “Hiện giờ, mỗi câu ta nói, các nàng đều phải lưu tâm nghe, rồi thực sự đi làm, không được đề xuất ý kiến, đồng ý với ta không?”
Đạm Như nhiệt lệ tuôn ra, đau thương kêu lên: “Lan Đặc!”
Hoa Vân cũng biết đã phát sinh chuyện gì, nhào vào trong lòng ta, nước mắt ròng ròng: “Lan Đặc à! Chàng chú ý cẩn thận một chút, chúng ta ở đây chờ chàng, cho đến khi chàng trở về.”
Ta ôm các nàng đứng lên rồi bảo: “Nếu ta đoán không sai, Vu Đế phải ở một nơi không xa đây, đang dùng tốc độ cao nhất đuổi tới, muốn giết chết ta trước khi ta đi vào trong phế tích.”
Nghĩ tới việc Vu Đế không làm chuyện dư thừa, ta liền thông suốt: “Dựa vào điểm này mà nói, hắn sợ ta đi đến phế tích, nếu không thì cũng không cần phải làm như vậy. Sau khi ta đi, các nàng có thể đi tới ốc đảo kia, dọn dẹp các xác chết, nhưng ngàn vạn lần không được sơ ý.”
Thở ra một hơi rồi nói tiếp: “Mục đích của Vu Đế là ta, cho nên ta nhất định có thể dẫn dắt hắn theo, nên các nàng sẽ không bị hắn gây tổn thương.”
Hai nàng ôm chặt lấy ta, chỉ biết khóc lóc thảm thiết. Ta ruột gan muốn đứt đoạn, sau khi ra sức hôn các nàng, bèn vén lều đi ra.
Cuồng phong thốc tới trước mặt. Bên ngoài là bóng tối cùng sự hoang lương vô cùng vô tận.
Chú thích:
(1) Ăn mềm chứ không ăn cứng: Thành ngữ chỉ việc có thể thương lượng, đừng đe dọa nhau mà không xong việc.
(2) Thải Thạch bình nguyên: Vùng bình nguyên đầy đá nhiều màu sắc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.