Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ

Chương 108: Tiếp tục hành trình


Bạn đang đọc Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ – Chương 108: Tiếp tục hành trình

Sau khi được Sơn Mỹ cùng Mỹ Cơ hầu hạ tắm rửa, ta cảm thấy từng lỗ chân lông tràn đầy sức sống, khoan khoái ngồi xuống chiếc ghế dựa cạnh giường tâm sự cùng tứ nữ.
Lệ Thanh hỏi: “Đạm Như nói rằng chàng đã phát minh ra một trò chơi tình ái, có thể giúp nữ nhân trở nên mỹ lệ hơn, thậm chí trường sinh bất tử, có chuyện này không?”
Sơn Mỹ nói tiếp: “Xem ra Đạm Như không giống như đang nói dối. Không chỉ nàng càng xinh đẹp hơn so với trước đây, mà đến cả hình dáng cùng cử chỉ nói năng của đại ca xem ra cũng thuận mắt hơn nhiều.”
Ta mỉm cười: “Đúng là có chuyện như vậy. Nhưng trước tiên, ta muốn nghe các nàng kể lại tỉ mỉ với ta về nỗi khổ tương tư, làm cho ta thật cao hứng thì ta mới có thể cùng các nàng chơi hai loại trò chơi tình ái, một trò về tinh thần, một trò về nhục thể.”
Hoa Nhân giả vờ giận dữ trách móc: “Chẳng lẽ trước đây, khi chàng và chúng ta nhục thể giao hoan, lại không truyền tinh thần vào hay sao? Chàng xem chúng ta là cái gì nào, là công cụ tiết dục hay sao?”
Ta bật cười: “Hoa Nhân thông cảm, vi phu sao dám lấy nàng làm công cụ chứ. Sự phân biệt chẳng qua chỉ là đại thể mà thôi, kỳ thực hai trò chơi đều bao quát sự tiếp xúc của nhục thể và tâm linh.”
Sơn Mỹ ngẩn người: “Nhưng chàng sao có thể cùng với nam nhân như bọn đại ca thực hiện trò chơi này?”
Ta cười lớn: “Nàng nghĩ lệch rồi, nắm tay nhau mà cũng không được hay sao? Tốt lắm! Ai ngồi lên đùi cùng ta thân mật trước đây?”

Chúng nữ nhìn nhau một cái, xấu hổ giành lên trước. Nếu như đổi lại là Hồng Nguyệt, nhất định sẽ bất chấp tất cả mà nhào vào trong lòng ta trước tiên, không nghĩ tới chuyện khác nữa. Nghĩ tới ngày mai có thể lên đường trở về gặp các nàng, trong lòng ta bất giác tràn đầy cảm giác hạnh phúc và khoái lạc.
Bọn Thải Nhu phải chăng vẫn ở Vọng Hải thành chờ ta? Nhạn Phi Phi có thể hoài thai thành công hài tử của ta không? Còn Đại Hắc thì ra sao rồi? Nghĩ tới tất cả những điều đó, thật hận là không thể lập tức mọc ra đôi cánh để bay trở về Tịnh Thổ.
Ta nhìn về phía Mỹ Cơ đang nhút nhát ngồi ở một bên, dịu dàng hỏi: “Nàng có nhớ ta không?”
Đối với thiếu nữ yếu đuối từng chịu rất nhiều cực khổ này, ta đặc biệt yêu thương. Nhìn hình dáng đáng thương của nàng khi bị bán như hàng hóa ở Vọng Nguyệt thành, không có giờ khắc nào mà ta có thể quên được.
Loại chuyện như thế sau này cũng sẽ không thể phát sinh nữa. Mỗi một con người đều phải được tôn trọng, mỗi một con người đều phải được tự do. Sau khi trừ bỏ được Vu Đế, thế giới sẽ không còn thù hận và chiến tranh nữa, chỉ còn lại hòa bình và yêu thương.
Ta nhìn Mỹ Cơ với ánh mắt thương yêu vô hạn. Mỹ Cơ e thẹn gật đầu.
Lệ Thanh khẽ nói: “Lan Đặc, chàng sau này không cần phải hỏi câu này nữa. Nữ nhân của chàng, ai có thể quên được chàng chứ?”
Hoa Nhân nói tiếp: “Nam nhân chính là như vậy. Trái tim yêu thương nhất và thân thể của chúng ta đều đầu hàng chàng, một lần vẫn chưa đủ, còn muốn luôn luôn đầu hàng nữa.”
Chúng ta đều cười phá lên. Ta vỗ nhẹ lên đùi, quát lên: “Hoa Nhân, nàng hãy qua đây!”
Hoa Nhân đáp: “Không! Quận chúa qua trước. Thời gian nàng ấy không gặp chàng còn lâu hơn so với chúng ta.”
Lệ Thanh lắc đầu: “Không! Một là tất cả chúng ta cùng bồi tiếp chàng trên giường, nếu không thì nói chuyện cười đùa như thế này không phải cũng rất thoải mái sao? Cũng không nhất định phải lên giường.”
Ta cười bảo: “Nếu như không phải hình dạng của nàng không thay đổi, ta có thể tưởng là lời vừa rồi là của một người khác.”
Lệ Thanh giận dữ: “Chàng ức hiếp ta?”

Ta đứng lên nói: “Chúng ta ngồi xuống đất nào.”
Tứ nữ ngoan ngoãn đứng dậy, cùng ta ngồi xuống đất, tay nắm tay lập thành một vòng tròn nhỏ. Ta dạy các nàng tâm pháp của trò chơi, ngưng tụ linh lực, đem tình yêu chuyển vào cơ thể các nàng.
Năng lượng tình yêu bỗng chốc lên cao. Ta cảm thấy sự nhiệt tình và khát vọng đau khổ nhớ nhung ta trong suốt cả một năm của các nàng bùng lên như dung nham núi lửa. Linh lực của chúng ta trong nháy mắt đã tăng lên đỉnh điểm.
Trong lòng ta thoáng động, nhớ tới Bách Hợp ở hoang mạc, thầm đoán rằng nàng luôn luôn tồn tại mối liên hệ cùng tâm linh của ta. Bất quá, đó cũng chỉ là một phía từ nàng. Đã như vậy, ta tất nhiên cũng có thể dựa vào sự liên hệ đó để liên lạc với tâm linh nàng.
Trong lòng ta gọi to: “Bách Hợp! Nàng có nghe thấy lời ta không?”
Bỗng tâm linh của Bách Hợp tiếp nối với ta, chỉ nghe thấy nàng nói từ xa thẳm: “Lan Đặc à! Tại sao đến tận thời khắc này, chàng mới nhớ tới thiếp?”
Ta ngạc nhiên mừng rỡ: “Tại sao nàng không đến tìm ta? Chẳng lẽ nàng không biết rằng ta nhớ nàng hay sao? Hôm đó, tại Vu cung, nàng không phải cùng với tâm linh ta kết hợp làm một hay sao?”
Bách Hợp đáp: “Thiếp không phải không muốn cùng chàng thực hiện giao đàm tâm linh, mà là do năng lực của chàng vẫn chưa đạt tới trình độ đó. Nhưng bây giờ thì chàng không còn giống trước kia nữa. Chỉ cần chàng nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm thiếp. Thiếp yêu chàng.”
Trong lòng ta tràn đầy sự hân hoan, nhưng nghĩ tới công chúa, không khỏi thở dài: “Chúng ta phải làm sao đây? Ta đối với Vu Đế, thật sự là một điểm nắm chắc cũng không có.”
Bách Hợp đáp: “Nhất thiết không được ngã lòng! Vu Đế tuy đáng sợ, nhưng không phải không có kẽ hở. Cuối cùng sẽ có một ngày, chàng có thể đánh bại hắn, hãy đến phế tích nhé! Thiếp và Phụ Thần đều sẽ trợ giúp chàng.”

Ta bỗng cảm thấy tâm mỏi lực kiệt. Bách Hợp nói: “Chàng phải không ngừng thực hiện trò chơi tình ái. Trò chơi đó giúp tình yêu và linh lực của chàng không ngừng tăng trưởng. Bây giờ, hãy cùng các ái thê của chàng khoái lạc thật tốt đi!”
Ta kêu lên: “Đừng đi! Nàng có thể làm thê tử của ta không?”
Bách Hợp đáp: “Trò chuyện thế này có thể làm hao tổn một lượng lớn linh năng của chàng đó! Lan Đặc! Thiếp yêu chàng, nhưng lại không thể bầu bạn cùng chàng giống như thê tử. Tây Kỳ và công chúa sẽ thay thế thiếp thực hiện trách nhiệm về mặt này. Tốt rồi, thiếp phải đi đây.”
Ta quay trở về hiện thực. Khuôn mặt tứ nữ đầy nét đỏ thẹn thùng, tình yêu trong mắt hướng về phía ta mà thiêu đốt cùng quấn chặt.
Ta cười bảo: “Đã đến lúc lên giường rồi!” Đêm đó, chúng ta không ngừng triền miên và nói những lời âu yếm bất tận.
Sáng sớm ngày thứ hai, ta cùng chúng thê bước lên Âm Phong Hiệu, do Khôi Ưng và các thủ hạ của hắn điều khiển, dùng kỹ thuật hàng hải tinh xảo, chở chúng ta giương buồm đi về phía Tịnh Thổ. Đó là vùng đất mỹ lệ mà chỉ có thần mới có thể sáng tạo ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.