Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ

Chương 105: Ma tung xa xôi


Bạn đang đọc Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ – Chương 105: Ma tung xa xôi

Tố Chân nhào vào trong lòng ta trước nhất, bi thiết kêu lên: “Lan Đặc!”
Chúng nữ đi đến vây quanh, yêu thương nhìn ta vốn đang khắp người đầy máu tươi. Đạm Như hỏi Tây Kỳ: “Kỳ Kỳ, không có chuyện gì chứ?”
Khắp khuôn mặt của Tây Kỳ chứa đầy những tia máu nhỏ ngưng kết lại, lắc đầu: “Chỉ là vết thương ở xương bả vai, không có điều gì quá trở ngại cả.”
Lệ Quân vẫn mang theo thần sắc kinh hãi, cất tiếng hỏi: “Ban nãy đã phát sinh chuyện gì vậy? Chúng ta nhìn thấy Vu cung đổ sụp xuống liền lập tức đuổi tới, hắn … hắn đâu?”
Cự Linh tiếp lời: “Công chúa đang ở đâu?”
Ta tóm tắt lại sự việc vừa phát sinh cho bọn họ nghe. Mọi người đều sắc mặt đại biến khi nghe được. Khôi Ưng nói với thủ hạ và mười hai Du nữ: “Lục soát!” Mọi người lĩnh mệnh tản đi.
Tố Chân cùng Giảo Giảo dìu ta, Đạm Như, Thanh Thanh thì dìu Tây Kỳ, rời khỏi Vu cung vốn đã sụp đổ thành một đống gạch vụn. Mọi người đi tới một khu đất trống ở phía ngoài cung rồi ngồi xuống, giúp hai người chúng ta rửa sạch và băng bó vết thương.
Chiến Hận ngồi xổm xuống bên cạnh ta, cất tiếng hỏi: “Bây giờ làm thế nào mới tốt đây?” Đây là vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn biết rõ, nhưng rất tiếc là ta lại không thể trả lời.
Ta nhắm mắt lại, tâm linh ngưng tụ, lập tức cảm nhận được tâm linh công chúa đang phản ứng lại. Hai tâm linh giống như đã kết hợp thành một sợi dây gắn kết vô hình, cho phép cảm thụ được từng rung động nhỏ của đối phương, nhưng lại không thể trao đổi tin tức.
Ta không biết thứ liên hệ này có thể tạo thành hạn chế to lớn đối với Vu đế hay không? Chỉ biết rằng nếu liên hệ này bị đứt đoạn, điều đó có nghĩa là Vu đế đã tìm ra được phương pháp để khắc chế tình yêu của nhân loại và ngày diệt vong của chúng ta cũng đã tới.
Ta mở mắt ra, cố gắng phấn chấn tinh thần: “Chuyện duy nhất mà bây giờ chúng ta có thể làm chính là duy trì sự khoái lạc thoải mái, chan chứa ý nghĩ yêu thương, nếu không thì linh năng của ta sẽ bị giảm bớt, nói không chừng, Vu đế có thể cắt đứt được sự liên hệ giữa ta và công chúa, cho phép hắn lại phong bế được lỗ hổng tinh thần đó, một lần nữa hoàn toàn khống chế được công chúa. Các người phải trợ giúp ta!”
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau. Phương thức đấu tranh quỷ dị như thế này quả thực khiến người không biết làm sao mới tốt.
Khôi Ưng tới báo cáo: “Một chút dấu vết cũng không tìm được. Xem ra trong địa quật có thông tới lối ra của khu vực khác. Chấn động vừa rồi vô cùng dữ dội, rất nhiều hang hốc đã đổ sụp xuống. Những chỗ chưa sụp thì bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ sụp đổ, khiến cho chúng ta không dám tiến vào sâu.”
Ta nghĩ tới tốc độ đào tẩu kinh người của hắn, thở dài: “Có tìm được hắn cũng vô ích. Tốc độ hắn thiếu chút nữa là vượt qua Phi Tuyết, căn bản không ai có thể truy đuổi kịp, mà có truy đuổi được thì cũng chỉ tự tìm đường chết.”
Tây Kỳ khẽ nói: “Cho dù hắn đưa thân cho chúng ta giết thì chúng ta hạ thủ được sao? Giết chết hắn cũng là giết chết công chúa.”
Đạm Như mặt ủ mày chau, tiếp lời: “Đó vẫn không phải là vấn đề lớn nhất. Để tiêu diệt Vu đế, ai cũng đồng ý bỏ ra cả tính mạng. Nhưng chỉ sợ công chúa đã biến thành thân thể của Vu đế, giống như Tây Kỳ, sau khi bị lửa thiêu mà vẫn có thể sống lại. Đó mới thật sự là điều đáng sợ nhất.”
Ta cảm thấy tinh thần và thể xác trở nên hư nhược, thở dài ra một hơi thật sâu. Tây Kỳ đưa tay nắm chắc lấy vai ta, nghiêm túc nói: “Sở dĩ có thể chiến thắng người của Vu đế, chính là nhờ vào Lan Đặc chàng. Chỉ có chàng mới có thể thông qua mối liên hệ tinh thần vi diệu, cùng công chúa đánh đuổi Vu đế ra khỏi tâm linh và thân thể nàng. Đó là phương pháp duy nhất để tiêu diệt Vu đế.”
Nàng đứng dậy, hướng về phía mọi người nói tiếp: “Mà trách nhiệm của chúng ta chính là phải toàn tâm toàn ý yêu thương Lan Đặc, bất luận đó là tình yêu nam nữ hay là tình bằng hữu huynh đệ.”
Ta đứng dậy, gật đầu: “Quả là Kỳ Kỳ tốt của ta, vi phu đã minh bạch rồi. Bắt đầu từ thời khắc này, ta phải bảo toàn lòng tin mạnh mẽ, dựa vào phương pháp mà phụ thân của Tố Chân ngộ ra, thực hiện tu hành về tinh thần, cho đến khi phân thắng bại xong với Vu đế mới thôi.”
Mọi người thấy ta hồi phục được sự ung dung, đều phấn chấn lên, cảm thấy tiền đồ tịnh không phải tối tăm tuyệt vọng. Cự Linh hỏi: “Chúng ta có phải tiếp tục lục soát truy tung nữa hay không?”

Ta lắc đầu đáp: “Không! Chúng ta trước tiên hãy trở lại Đế quốc, rồi đi đến Tịnh Thổ, sau đó đến phế tích.”
Giảo Giảo ngẩn người hỏi: “Nếu như Vu đế xuất hiện làm điều ác thì ở Vu quốc ai có thể chống lại hắn chứ?”
Lúc này sắc trời dần sáng, ánh sáng đuốc càng thêm ảm đạm. Trong lòng ta thoáng động, hướng về phía Lệ Quân hỏi: “Hơn chục vu nô trông coi điện đi đâu rồi?”
Liên Lệ Quân đáp: “Thiếp phân phó bọn chúng coi giữ ở trong mật thất phía sau điện. Xem ra đều đã bị chôn sống.”
Ta thở dài trong lòng, bảo: “Đưa tay nàng cho ta!”
Liên Lệ Quân đưa tay qua cho ta nắm lấy. Ta đem linh năng trải sang tay nàng, một hồi lâu mới nói: “Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, tà lực của Vu đế còn sót lại trong tinh thần Lệ Quân đã tan biến hoàn toàn. Điều này chứng tỏ hắn ta do lo thân còn chưa xong, nên không đủ dư lực để khống chế các vu thần khác. Vu quốc không còn chịu ảnh hưởng của hắn nữa. Điều này giảm bớt rất nhiều phiền phức cho ta.”
Ta quay sang phía Giảo Giảo, nói tiếp: “Nàng không cần phải lo lắng. Vu đế tuyệt sẽ không làm chuyện vô nghĩa. Sau khi có thể khắc chế thành công linh năng mà ta đưa vào trong thần kinh của công chúa, việc đầu tiên hắn phải làm chính là tới tìm ta. Chỉ có giết chết ta thì hắn mới có thể cắt đứt mối liên hệ giữa ta và công chúa, cũng như mới có thể phong bế lại lỗ hổng đã bị phá thủng đó. Hy vọng lúc đó ta sớm đã đến phế tích, tìm được Phụ Thần, xem có thể đối phó với hắn thế nào.”
Đến lúc này, mọi người mới hiểu rõ nguyên nhân khiến ta gấp gáp muốn trở về Đế quốc. Đạm Như góp ý: “Các vị xin hãy vui vẻ một chút, đừng có thần sắc giống như đại họa lâm đầu vậy, được không!” Chiến Hận cười ha hả, thế nhưng vẫn tràn đầy chút ý vị đau khổ.
Chúng ta trở về trong tiểu hồ mỹ lệ đó, quẳng đi mọi ưu hoài. Mỗi tối đều khiêu vũ cùng ca hát, khi hứng thú đạt tới đỉnh điểm thì nhất tề tu luyện trò chơi tình ái đó. Ta dựa vào mối liên hệ tinh thần với công chúa để từ xa phát ra linh năng tràn đầy sinh cơ cùng ý nghĩ yêu thương.
Ta cảm thấy lực lượng tinh thần của mình không ngừng tăng trưởng, cho nên mặc dù công chúa vẫn chưa thể phát ra tin tức tới ta, nhưng ta cảm thấy rất rõ tâm linh của nàng cũng bắt đầu lớn mạnh, khiến chúng ta càng tràn trề hy vọng.
Vẻ u sầu mất tinh thần đã bị quét sạch. Chúng ta đã hồi phục sự ung dung và hoan lạc. Tiếng cười đã nhiều lên. Chúng nữ đương nhiên là dốc hết tâm lực làm cho ta vui vẻ.
Đến ngày thứ năm thì nhận được thông tin Đồ Long tự thân dẫn Đồ phu nhân cùng một đám tướng lĩnh, mang theo xe trượt tuyết đến nghênh đón chúng ta trở về.
Bọn họ vừa mới đến nơi thì đã lập tức quỳ xuống đất tung hô Lan Đặc đại đế. Ta vẫn còn đang đóng vai Âm Phong, sau khi ngẩn người mới cởi bỏ mặt nạ, nhìn về phía Đồ phu nhân. Diễm phụ này tặng ta một cái liếc mắt quyến rũ, mỉm cười không nói.
Ta bảo bọn họ không cần phải đa lễ. Đồng thời đem sự việc đã phát sinh kể lại tường tận. Đám người Hồng Ma nhân nghe đến trố mắt líu lưỡi, một hồi lâu cũng không nói nên lời. Cuối cùng, Đồ Long kinh ngạc hỏi: “Như vậy thì làm thế nào mới tốt đây?”
Ta mỉm cười nói cho ông ta nghe nguyên nhân không cần phải sợ hãi nữa. Đồ Long nhẹ nhõm một chút, nói vẻ kính phục: “Nếu không có trí tuệ hơn người của Đại Kiếm Sư thì tuyệt không có khả năng dồn ép được Vu đế vào trong hoàn cảnh thế này.”
Ta hỏi tình hình của Cuồng Vũ. Đồ Long đáp: “Đại pháp sư đã tỉnh lại, thân thể vẫn rất hư nhược. Thân phận thật sự của ngài chính là do ông ta nói cho chúng ta biết. Kỳ quái ở chỗ ông ta còn muốn chúng ta hợp tác với ngài.”
Ta thành khẩn nói: “Phương pháp duy nhất để đối phó với Vu đế chính là tình yêu của nhân loại. Chờ ta dạy cho các ngài một trò chơi tình ái rồi bắt đầu tiến hành từ hôm nay, trên thế giới sẽ không còn chỗ dung thân cho thù hận và giết chóc nữa.”
Đồ phu nhân nghe mà mắt sáng lên, hướng về phía ta cười ngọt ngào hỏi: “Trò chơi tình ái ư?”
Ta liếc nàng một cái sắc lẻm, đáp: “Đó tịnh không phải là trò chơi tình ái giữa nam nữ, mà là một thứ diệu pháp kỳ diệu có thể kích thích tiềm năng cùng lòng yêu thương của nhân loại. Dựa vào diệu pháp đó, chúng ta có thể đạt được hòa bình vĩnh viễn.”

Đồ Long gật đầu: “Sau khi trải qua nhiều năm chiến tranh như vậy, chúng ta quả thực đã chán ngán vô cùng!”
Đồ phu nhân vẫn không hết hy vọng, hướng về phía ta cười quyến rũ: “Đại Kiếm Sư có thể cùng Nhã Tử làm một khóa riêng lẻ hay không?”
Ta mỉm cười: “Sau này, khi nàng tới Tịnh Thổ thăm ta, chắc ta có thể thử cân nhắc đề nghị của nàng xem.”
Đồ Long xem ra tịnh không biết ẩn tình giữa ta và nàng, hưng phấn nói: “Chúng ta nhất định sẽ tới thăm ngài.”
Sau cơn mưa ngớt ở Hồng Kinh, trong tiếng tiễn biệt vui vẻ của toàn dân Hồng Ma quốc, chúng ta bước trên con đường trở về. Sau hai tháng, chúng ta ngồi trên chiếc Âm Phong Hiệu, giương buồm ra biển, chạy về phía Đế quốc.
Trước buổi tối mỗi ngày chuẩn bị đi ngủ, chúng ta đều phát ra linh năng hướng về phía công chúa. Lực lượng của công chúa đang từng bước tăng lên. Ước đoán sự khống chế của Vu đế đối với nàng sẽ càng ngày càng khó khăn, tâm tình ta dần trở nên dễ chịu.
Tình cảm giữa ta và chúng nữ lại càng phát triển, trở nên sâu sắc hơn. Các nàng đều muốn bản thân trở nên vui vẻ giống như những chú chim nhỏ lúc đầu xuân, cả ngày cùng ta cười đùa vui vẻ. Người khác nhìn cũng thấy các nàng quả thực không chút ưu sầu lo nghĩ. Ngoại trừ Tây Kỳ, toàn bộ chúng nữ đều đã hoài thai. Điều đó khiến ta lại càng cảm thấy mỹ mãn.
Hôm nay, ta ôm lấy chiếc bụng nhỏ hơi nhô lên của Liên Lệ Quân, ngồi trên chiếc ghế dựa làm bằng gỗ bạch dương đặt tại đuôi thuyền, đang chiêm ngưỡng cảnh đẹp của biển cả.
Nữ ma đầu từng khiến biết bao người Đế quốc phải kinh sợ này đang ôm chặt lấy ta như một chú chim nhỏ, thâm tình hỏi: “Chàng không phải đã từng hỏi rằng thiếp đã yêu chàng từ lúc nào hay sao? Lúc đó thiếp không đáp lời chàng. Bây giờ, chàng vẫn muốn biết đáp án chứ?”
Ta trìu mến bảo: “Muốn đến chết đi được. Đối với lời ngon tiếng ngọt của các ái thê, ta từ trước tới giờ chưa hề chê ít.”
Lệ Quân e thẹn nói: “Còn nhớ lần thứ hai mà chàng bắt được thiếp không? Khi mũi kiếm của chàng chĩa vào nơi yết hầu của thiếp, thiếp có thứ cảm giác đã bị chàng chinh phục. Thời khắc đó, thiếp nghĩ rằng thiếp đã yêu chàng.”
Ngừng một lát, nàng lại nói tiếp: “Với lại lúc đó chàng còn ôm thiếp, khiến cho trái tim người ta bắt đầu được nuôi dưỡng.”
Ta bật cười thoải mái.
Đạm Như, Giảo Giảo cùng nhau vừa cười đùa vừa đi đến đuôi thuyền. Đạm Như cất giọng gọi: “Phu quân! Tốt nhất là chàng đi xem Kỳ Kỳ đi. Thiếp trông nàng ấy giống như đang có chút tâm sự.”
Nhẹ gật đầu, ta đã nghĩ ra nguyên nhân mà Tây Kỳ không vui. Ta tìm được Tây Kỳ đang ngồi ngẩn ngơ phía trước cửa sổ trong phòng, kéo nàng lại, ôm vào trong lòng, nhu hòa hỏi: “Nàng không vui sao?”
Tây Kỳ cúi thấp đầu xuống. Ta nâng khuôn mặt thanh tú u sầu của nàng lên, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải bởi vì chưa hoài thai hài tử giống như các nàng kia, cho nên nàng không được vui phải không?”
Trên đôi mắt xinh đẹp của Tây Kỳ, những giọt lệ tuôn ra như suối, buồn rầu kêu lên: “Thiếp không chịu đâu! Thiếp muốn sinh hài tử cho chàng.”
Ta an ủi: “Yên tâm đi! Ta sẽ đưa nàng tới phế tích, xin Phụ Thần giúp nàng có năng lực sinh nhi tử bảo bối ngoan ngoãn cho ta. Hãy nhẫn nại chút nhé!”
Tây Kỳ bán tín bán nghi hỏi lại: “Chàng thực sự có thể làm được việc đó sao?”

Ta đáp: “Lan Đặc đã từng nói mà không giữ lời chưa?” Tây Kỳ dùng toàn bộ sức lực ôm chặt lấy ta.
Lúc ăn tối, mọi người đều ra sức kiến tạo bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Chiến Hận tính xấu không đổi, ở bên cạnh bàn công nhiên ve vãn hai nữ nhân Tuyết Chi và Tuệ nhi. Mọi người trách móc không được, đành ngoảnh mặt làm ngơ. Cự Linh so với hắn thì lịch sự hơn, thầm thì những lời nho nhỏ đầy vui vẻ với Diệp Phượng và một Du nữ khác tên là Huệ nhi.
Tâm tình của Tây Kỳ đã tốt hơn một chút. Thêm vào chúng nữ rắp tâm làm nàng vui vẻ, nàng lại biết rằng không thể để ta vì nàng mà bận tâm, chưa đến một lát đã nói cười tự nhiên trở lại.
Cự Linh quay sang hỏi ta: “Sau khi trở về Đế quốc, trước khi đi đến phế tích, Đại Kiếm Sư có dự định gì không?”
Chiến Hận đã ngừng ve vãn hai nữ nhân, yên tĩnh trở lại, lưu tâm lắng nghe. Mục quang của mọi người đều di chuyển tới chỗ ta.
Ta ngả người trên chiếc ghế dựa, ung dung trả lời: “Sau khi trở về Đế quốc, hai người các ngươi trước hết hãy quay lại quốc gia của mình, xem tình hình phát triển ra sao, đồng thời đem hạt giống tình yêu truyền bá rộng rãi. Ta hy vọng toàn bộ nhân loại có thể tiến hóa thêm một bước nữa, trở thành sinh vật cao quý, không có chiến tranh và thù hận.”
Chiến Hận như hùng ưng giương cánh, ôm chặt lấy Tuệ nhi cùng Tuyết Chi, tiếp lời: “Hiện tại, ta ngoài tình yêu ra thì không cảm thấy hứng thú với bất cứ thứ gì. Chuyện động đao động kiếm, trừ phi là Đại Kiếm Sư có lệnh, nếu không thì chớ có tìm ‘Ái Lang’ Chiến Hận ta.”
Đạm Như thấp giọng mắng: “’Sắc Lang’ Chiến Hận mới đúng.”
Chiến Hận cười lớn: “Chỉ cần nhìn thấy Đạm Như thì ta không thể không biến thành Sắc Lang. Vinh tiểu thư xin hãy ghi nhớ cẩn thận lời này.”
Mọi người cười phá lên. Cự Linh chỉnh sắc nói: “Cuộc đấu tranh cùng Vu đế còn chưa kết thúc, sao có thể không có chúng ta chứ?”
Ta mỉm cười: “Chúng ta không cần phải phát ra linh năng về phía công chúa nữa. Bởi vì năng lượng lưu chuyển to lớn trong cơ thể nàng đã bị chúng ta dẫn phát, Vu đế khó lòng ước chế thêm nữa. Chỉ cần ta và nàng duy trì mối liên hệ tâm linh, Vu đế sẽ không có chỗ để giở ra bản lĩnh của hắn. Cho nên việc cấp bách sắp tới chính là phải cải tạo lại cái tật xấu thích tranh đấu đã thành thâm căn cố đế của loài người. Khi loài người mới với đặc tính chỉ biết yêu thương không còn tranh đấu xuất hiện, chúng ta mới thực sự thu được thắng lợi hoàn toàn. Vu đế không thể không biết đến tình huống này, đó chính là một thứ thủ đoạn để ta bức bách hắn xuất hiện. Hắn sao có thể cho phép mỗi một người đều trở thành Lan Đặc chứ?”
Tất cả mọi người đều thán phục. Cự Linh thở dài: “Trong tộc huấn của Thiểm Linh nhân chúng ta đã kiên trì nhắc nhở chúng ta cần phải nhiệt tâm yêu thương từng người trong tộc. Trên thực tế, chúng ta lại chưa bao giờ làm được, bởi vì chúng ta đều có tư tâm cùng dục vọng chiếm hữu. Nhưng hiện tại, ta quả thực phát hiện ra mình rất khó thù hận một người khác. Bởi vì ta biết bản chất tâm linh của bọn họ đều chứa đầy khát khao cùng sự nhiệt tình yêu thương tươi đẹp, chẳng qua là bị ham muốn hưởng thụ vật chất che đậy lại mà thôi!”
Ta nhớ tới Thải Nhu, bèn tán tụng: “Lúc đó, Cự Linh ngươi cũng đã hơn những người khác rất nhiều rồi.”
Chiến Hận nói: “Đối với Dạ Lang nhân chúng ta mà nói, tội ác lớn nhất là sự cô lập tình cảm. Đó là lý do mà chúng ta đều thích cùng với người khác chia vui sự cảm nhận và tình cảm tốt đẹp nồng nàn của chúng ta. Đừng xem ta suốt ngày không kiêng kị vui vẻ cùng các kiều thê mà trách móc. Kỳ thực, đó chỉ là một tập quán tự nhiên mà thôi.”
Tố Chân khá bảo thủ, không nhịn được hỏi: “Ngươi không cảm thấy rằng trượng phu ăn chơi trác táng cùng nữ nhân khác, thê tử tiếp nhận nam nhân khác, là một hành vi bất trung hay sao?”
Chiến Hận cao giọng đáp: “Chỉ có trong một tình huống mới xuất hiện hành vi bất trung. Đó chính là khi hắn ta hoặc nàng ta vì quan hệ với người khác mà làm suy yếu tình cảm tốt đẹp vốn có đối với thê tử hoặc trượng phu, tội bất trung mới có thể hình thành. Nếu như việc quan hệ với người khác không hề phá hoại tình yêu giữa vợ và chồng thì loại hành vi đó tuyệt đối không bị coi là bất trung. Ở Dạ Lang tộc, việc quan hệ ngoài giá thú chỉ bị xem là đang thực hiện một thứ hành vi chia sẻ tình yêu, một thứ tác dụng tăng dần có lợi mà vô hại, trượng phu hoặc thê tử phải cảm thấy tự hào vì điều này. Đó cũng là phương pháp giảm thiểu tranh chấp.”
Chúng ta không thể tưởng được đằng sau con người Chiến Hận hiếu sắc như mạng mà lại có triết lý sâu sắc như thế, cảm thấy rất thú vị.
Chiến Hận nói tiếp: “Nếu như Cự Linh và Đại Kiếm Sư cảm thấy hứng thú với nữ nhân của ta, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy hưởng dụng. Điều kiện tiên quyết là nhất định phải được các nàng cam tâm tình nguyện, dĩ nhiên là thế rồi! Tuyết Chi và Tuệ nhi đối với điều này cầu mà không được.”
Nói xong thì quay sang hai nữ nhân, hỏi lại: “Ta có nói sai không?”
Hai nữ nhân e thẹn cúi đầu xuống, thần sắc vui mừng, không cần nói ra nhưng ai cũng hiểu rõ câu trả lời.
Đạm Như thấp giọng mắng: “Đồ ngạ lang(*) có trái tim không biết đập!”
Mọi người bật cười vang. Giảo Giảo nói: “Ta cảm thấy mình rất may mắn. Trong trò chơi tình ái diễn ra đêm đó mà tất cả mọi người đều tham gia, lần đầu tiên, ta đã khai phóng toàn bộ tâm linh của bản thân, cảm thấy mình yêu thương mọi người sâu sắc, cũng cảm thấy tất cả mọi người đều yêu thương ta thâm sâu, yêu thương sâu sắc và nồng nhiệt đến như vậy. Bên dưới tình yêu thương đó, vẫn còn ẩn tàng yêu thương lớn hơn nữa, hoàn toàn không có điểm tận cùng. Ta cảm thấy mỗi một bông tuyết đều tung bay phấp phới những ý nghĩ yêu thương, cảm thấy cả đại địa cũng tràn đầy hơi thở tình ái. Ta không còn một chút sợ hãi hay nửa điểm ưu tư nào, ta cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc. Cảm giác đó đến tận bây giờ vẫn không có mảy may giảm bớt. Trái lại, nó càng sâu sắc và phong phú hơn.”

Thiến nhi cũng nói ra cảm thụ của nàng: “Ta chưa bao giờ nghĩ rằng thế giới tâm linh lại rộng lớn vô biên như vậy, mỗi một chuyện đều tốt đẹp như vậy. Sinh mệnh, mộng tưởng, cảm tình bỗng nhiên hòa hợp ở cùng một chỗ, bày ra mặt mỹ lệ nhất. Chỉ cần khai thác thêm nữa về phía đó cũng đủ khiến ta cảm thấy đã không phụ cuộc đời này.”
Mọi người trầm lặng xuống, hiểu được cảm giác sâu sắc đó. Thanh Thanh nói: “Trước khi gặp được Đại Kiếm Sư, cho dù ta có quyền thế to lớn, bao nhiêu người kết bạn với ta, nhưng chung quy lại thì chỉ có cảm giác cô độc, một thứ cảm giác thờ ơ quên sót trống rỗng. Ta nghĩ loại cảm giác đó quấy nhiễu từng con người, sinh mệnh không phải là hình dạng đó. Ta thực sự chân thành cảm tạ Đại Kiếm Sư. Chàng đã ban tặng cho Thanh Thanh một sinh mệnh mới.”
Ta mỉm cười: “Không cần phải tạ ơn ta. Nếu muốn thì phải cảm tạ Phụ Thần trong phế tích và Bách Hợp.”
Cự Linh gật đầu: “Nếu như Đại Kiếm Sư đi đến phế tích, nhất định phải dẫn chúng ta theo.”
Chiến Hận nuốt nước bọt, nói: “Ta muốn được gặp Ma Nữ Bách Hợp, xem nàng ta có thể vượt qua được Kỳ Kỳ ngoan của chúng ta hay không?”
Tây Kỳ vốn từ nãy giờ không nói câu nào, bỗng cất tiếng: “Mẫu thân có lẽ không có ta thì tốt hơn. Để khi ngươi chiếm tiện nghi của bà, nói không chừng sẽ giáng cho ngươi một cái bạt tai.”
Mọi người bật cười thất thanh. Chiến Hận thì dương dương tự đắc, không mảy may cảm thấy hổ thẹn, nói tiếp: “Đại Kiếm Sư! Ngài xem ta có đoán sai không nhé! Sau mấy trăm năm nữa, trên trái đất, toàn bộ những cái gì là Hắc Xoa giáo, Thiểm Linh thần sẽ không còn nữa, chỉ còn lại ‘Ái Chi giáo’ của ngài. Thần cũng chỉ có một, chính là ‘Đại Kiếm thần’.”
Ta bật cười khanh khách: “Ai có thể quản được chuyện xa xôi như thế chứ. Huống hồ ta lại không thể biết được ngươi có đoán sai hay không!”
Chiến Hận thấp giọng xuống, làm như có thật: “Ngài và Kỳ Kỳ nhất định nhìn được. Chúng ta nói không chừng cũng có thể còn sống để nhìn thấy.”
Mọi người nhất tề chấn động, nhìn lại phía hắn. Chiến Hận mau chóng thở gấp: “Do thể chất của chúng ta đều được linh năng cải biến, nói không chừng có thể sẽ không sinh bệnh, không già yếu giống như Ma Nữ Bách Hợp.”
Mọi người đều trở nên ngây ngốc. Lời Chiến Hận nói mặc dù là diệu tưởng, nhưng không phải là tuyệt đối không có khả năng. Ý thức của chúng ta tạm thời vẫn không thể chứa đựng được sự tình kỳ lạ này.
Đạm Như liếc ta một cái, nói: “Chúng ta phải nghiêm cấm chàng tiếp tục nạp tân sủng. Nếu cứ như thế này nữa, nói không chừng, chỉ riêng thê tử của chàng đã có thể tạo thành một quốc gia rồi.”
Chiến Hận nói chen vào: “Vinh tiểu thư đến lúc đó có lẽ cũng muốn thay đổi khẩu vị rồi.”
Đạm Như quát lên một tiếng yêu kiều, tiện tay bắt lấy một chiếc bánh mì, nhắm thẳng khuôn mặt sói của hắn mà ném tới.
Chiến Hận ung dung đớp một cái, kêu lên mập mờ: “Đa tạ Vinh tiểu thư ban thưởng.”
Mọi người cười đến gập cả người lại. Cự Linh thở ra một hơi thật dài, khoan khoái dựa lên lưng ghế, thả lỏng tay chân, nói với khát khao vô hạn: “Cho phép ta cũng thử đoán tương lai của loài người nhé! Sau không biết bao nhiêu năm, thông qua sự chỉ bảo của Đại Kiếm thần giúp loài người sử dụng trò chơi tình ái, toàn bộ tâm linh đã hoàn toàn dung hòa kết hợp lại. Đó là hóa thân của tình ái, là sự kết hợp ái tình chân thật và thuần mỹ nhất. Đó có lẽ chính là ‘Chân thần’ mà chúng ta vẫn luôn luôn truy cầu. Không còn bi thương và cô độc, không còn tư tâm và đố kị, cũng không còn sự phân biệt người hay ta, chỉ có niềm khoái lạc không bờ bến tồn tại vĩnh viễn.”
Dứt lời liền đứng dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi, nói: “Nhưng trước khi điều đó xảy ra, ta vẫn cần sự kết hợp nhục thể. Ai đến bồi tiếp ta nào?”
Diệp Phượng và hai Du nữ khác e thẹn đứng dậy.
Chiến Hận cũng đứng dậy nói: “Ta cũng phải đi giao chiến với các nữ nhân của mình. Bất quá, chỉ là vật lộn ở trên giường thôi.”
Sau khi hai người cùng với nữ nhân của bọn họ rời đi, các Du nữ khác cũng e thẹn rời khỏi, đi tìm Khôi Ưng và các tình lang Ưng tộc của các nàng.
Ánh mắt của ta di chuyển tới khuôn mặt chúng nữ. Đạm Như nói: “Chúng ta phải suy nghĩ cho hài tử trong lòng, chỉ có cách đem chiến sự tạm nhường cho Kỳ Kỳ. Không thể đứng bên cạnh quan sát, cũng không thể nghe. Bởi vì, điều đó so với giết chết chúng ta càng khó chịu hơn.”
(*) Ngạ lang: sói đói


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.