Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ

Chương 101: Tuyết nguyên dạ vũ


Bạn đang đọc Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ – Chương 101: Tuyết nguyên dạ vũ

Bất kể là ai, trước tiên đều vây lấy đống lửa trại rồi nhảy múa. Trong chớp mắt, quá nửa số người đều tham gia vào vũ điệu cuồng say sôi động. Những người không khiêu vũ thì đứng bên cạnh reo hò hưng phấn. Những tiếng kêu kỳ quái hòa cùng với tiếng vỗ tay.
Đạm Như trở thành cái đích trung tâm của tất cả mọi người, bởi vũ điệu của nàng chứa đầy mị lực thu hút. Ngay cả chiến sĩ Ưng tộc, từ trước tới nay vốn luôn kính ngưỡng nàng như thần thánh, cũng đã loại bỏ chướng ngại trong lòng, cùng nàng xoay vòng nhảy múa.
Chiến Hận đi tới bên cạnh ta, nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy cả người giống như thoát thai hoán cốt, cả thị lực và thính giác đều trở nên linh mẫn. Hy vọng đây không phải là hiện tượng tạm thời, nếu không thì sẽ rất khó chịu.”
Ta ra sức vỗ mạnh lên người hắn một cái, cười nói: “Yên tâm đi! Dị năng đã kết hợp với tiềm lực trong cơ thể ngươi. Sau này chỉ có thể không ngừng tăng cường, chứ tuyệt đối không thể giảm bớt.”
Thanh Thanh vừa mới ngừng múa trở về, đôi mắt thanh tú lóe lên thần sắc mà trước đây chưa từng có, nghe vậy liền hỏi: “Tại sao đêm qua chúng ta cũng làm chuyện tương tự nhưng lại không có công hiệu thần kỳ như lần này?”
Ta đáp: “Một là bởi vì lần này có nhiều người tham gia, lực lượng hơn xa so với những người trước, thành công chế tạo ra một trường năng lượng to lớn! Quan trọng hơn chính là đêm qua, tâm tình chúng ta là chơi đùa du hí, nhưng tối nay, chúng ta lại là vì đối kháng lại Vu đế, vì sinh tồn mà chiến đấu anh dũng. Trong giây phút sinh tử, tiềm năng của mỗi người đều được kích phát ra. Từ giờ khắc này, Vu đế không còn có thể tiếp tục chi phối vận mệnh của chúng ta nữa.”
Tây Kỳ hỏi: “Vừa rồi, Vu đế rõ ràng là muốn giết chết tất cả mọi người, ngoại trừ chàng với thiếp. Vì sao hắn lại muốn làm vậy?”
Cự Linh lúc này ngồi phía trước ta, đang vô cùng hứng thú ôm lấy hai nàng Du nữ, gật đầu: “Có lẽ hắn chỉ muốn hai người các ngươi đến Vu cung, để tiện tiến hành một âm mưu nào đó nhằm đối phó với các người.”
Ta cười nhẹ: “Ta vừa mới hiểu ra vì sao hắn muốn làm vậy. Nhất định là muốn nhân cơ hội giết chết người mà ta vô cùng yêu thương, kích khởi nỗi thống khổ cùng cừu hận của ta. Bởi vì hắn sợ ta có ý nghĩ yêu thương dồi dào trong tâm tưởng.”
Mọi người đờ ra ngây ngốc, tiếp đó bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rõ suy nghĩ của ta. Đúng vậy! Vu đế sợ nhất chính là tình yêu của nhân loại. Chuyện này mặc dù huyền diệu khó giải thích nhưng lại là sự thực, bởi vì chúng ta và Vu đế căn bản là hai loại sinh mệnh hoàn toàn không giống nhau. Tình yêu của nhân loại vừa đúng lại là khắc tinh của hắn. Giống như cá không thể rời xa nước mà sống được, nhưng nếu như đem con người ngâm trong nước thì chỉ có thể chết vì ngạt thở. Tình yêu chính là thứ nước trí mạng có thể làm cho Vu đế ngạt thở.
Nếu như bọn Cự Linh, Đạm Như, tất cả đều bị giết chết, tình yêu trong lòng ta sẽ không còn sót lại chút gì. Cái còn lại chỉ có thống khổ, thù hận và ăn năn đau buồn. Khi đó, Vu đế không cần phải sợ ta nữa.
Chiến Hận bật cười hỏi: “Lúc đó, ngài liệu có phải liên tục nói rằng “ta yêu ngươi” thì mới có thể một kiếm giết chết Vu đế hay không?”
Mọi người không thể không mỉm cười. Từ lúc lên đường, chưa từng có thời khắc nào thoải mái dễ chịu như bây giờ.
Lúc này, Đạm Như thoát thân quay về, thân thiết phục xuống trên lưng Tây Kỳ, cùng Tây Kỳ mặt kề mặt.
Cự Linh hỏi: “Có một chuyện mà ta trước sau vẫn không minh bạch. Vu đế đã là sinh vật tinh thần vô hình, chúng ta làm sao có thể giết chết hắn đây?”
Ta quay sang phía Tây Kỳ, hỏi: “Ta cũng không hiểu rõ lắm, Kỳ Kỳ có thể nói ra đáp án hay không?”
Tây Kỳ đáp: “Thiếp chính đang định nói ra câu chuyện mà mẫu thân nói cho thiếp biết.”
Ngừng một lát rồi kể tiếp: “Mẫu thân kể, Vu đế vốn không phải vô hình. Chỉ là do toàn bộ cơ thể bị Phụ Thần triệt để hủy đi, mới bắt buộc phải náu thân trong từ trường dưới nền đất của Vu cung, kéo dài hơi tàn. Nếu như chúng ta có thể phá hỏng từ trường, mà hắn lại không thể tiến vào trong thần kinh của công chúa, sự tồn tại thuần tinh thần của hắn sẽ tiêu tan thành mây khói, cũng giống như giết chết hắn.”

Đạm Như vẫn còn phấn khởi: “Nếu như chúng ta có thể cứu thoát công chúa, không phải là đã đứng ở thế bất bại ư. Rồi cứ ban hạ một đề nghị ở đằng trước, không cho phép bất cứ ai đi vào khu vực lân cận Vu cung. Lúc đó, bất luận tà lực của hắn lợi hại thế nào thì cũng không có đất mà giở ra bản lĩnh.”
Ta nói: “Đạm Như chớ có vì thắng lợi nhỏ mà khinh địch. Tà lực của Vu đế vẫn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với tất cả chúng ta lúc này cộng lại. Thêm nữa, hắn có trí tuệ hơn người, chúng ta đích thực đấu không lại hắn. May mà chúng ta có tình yêu có thể khắc chế hắn, mới có thể giúp chúng ta không bị thua bất cứ hành động nào của hắn. Cứu công chúa trở về tuyệt đối không phải là chuyện dễ.”
Khôi Ưng lúc này cũng gia nhập vòng tròn nhỏ của chúng ta, nói chen vào: “Chỉ xem hắn có thể khống chế thời tiết thì đã khiến người ta cảm thấy khó mà thắng được hắn. Huống chi, hắn còn có hơn chục tên vu nô đáng sợ cùng với Liên Lệ Quân giúp đỡ. Tình hình đối với chúng ta quả thực không hề lạc quan.”
Tây Kỳ thở dài: “Vấn đề lớn nhất là địch tối ta sáng. Trải qua cuộc chiến vừa rồi, hắn đã nắm chắc được thực lực của chúng ta, trong khi chúng ta vẫn hoàn toàn không biết gì về hắn. Đến cả nguyên nhân chân chính vì sao hắn muốn chúng ta đến Vu cung cũng vẫn mù mịt không manh mối.”
Ta trêu chọc Tây Kỳ: “Kỳ Kỳ đề cao khí thế địch nhân như vậy, coi chừng ta đánh vào mông nàng.”
Tây Kỳ hờn dỗi: “Thiếp chẳng qua chỉ lời thẳng nói thật! Đã phạm phải lỗi lầm gì chứ?”
Ta mỉm cười: “Vu đế đối với chúng ta đã không còn giống như ngón tay và bàn tay nữa. Bắt đầu từ tối nay, do đã sợ hãi ‘ái năng’ của chúng ta, cho nên hắn không thể nhìn thấu chúng ta. Cho dù không thể địch lại được Vu đế, chúng ta cũng có thể sử dụng trí kế để chiến thắng hắn, cùng hắn so xem rốt cuộc ai mới là sinh vật ưu tú hơn.”
Đạm Như bĩu cái miệng nhỏ nhắn: “Xem bộ dạng khinh địch dương dương đắc ý của phu quân, nhất định là đã nghĩ thông âm mưu to lớn của Vu đế.”
Uy hiếp của Vu đế đã giảm bớt, mỹ nữ này ngay tức khắc đã khôi phục sự linh hoạt thông minh, phong tình vạn chủng của ngày thường. Đây đã không còn là cuộc chiến tranh chỉ nghiêng về một phía nữa.
Chiến Hận lặng lẽ nói: “Đến cả tại sao Vu đế muốn đưa ngài đến Vu cung mà ngài cũng nghĩ thông. Điều đó thật sự khiến người ta khó mà tin được.”
Đạm Như ôm lấy Tây Kỳ, nói: “Nếu như hảo phu quân của chúng ta đã thực sự nghĩ thông câu đố này, mà chúng ta vẫn mù mờ không hiểu, chúng ta sẽ bị ép buộc thần phục dưới trí tuệ của chàng. Hảo Kỳ Kỳ, chúng ta mau mau suy nghĩ đi!”
Cự Linh bật cười: “Hiện giờ kể cả có nghĩ được điều gì đi nữa thì có gì mà khoe khoang chứ. Bởi vì đã chậm chạp hơn so với Đại Kiếm Sư rồi.”
Giảo Giảo và Tố Chân kéo tay nhau trở lại, cười hỏi: “Mọi người nói chuyện gì mà tràn trề hứng thú đến vậy?”
Nhân lúc Cự Linh giải thích cho các nàng, ta nhìn về phía thập nhị Du nữ đang cùng Ưng tộc chiến sĩ khiêu vũ cuồng say. Vừa vặn trông thấy Thiến nhi đang sôi nổi lắc lư thân thể mỹ lệ thanh xuân thẳng chắc của nàng, tạo ra đủ loại tư thế múa uyển chuyển, dẫn dắt đám đông tham gia đều vây quanh xem nàng múa. Tiếng la hét vang lên sôi động.
Mỗi người đều tràn đầy ý nghĩ yêu thương. Dục vọng nam nữ không hề liên quan tới ý nghĩ này, tuy rằng nó cũng được bao quát bên trong. Đó là một thứ tình yêu đối với sinh mệnh đã thăng hoa lên, tạo thành sinh mệnh đối với khát vọng bản thân của nàng. Bên trong sự di chuyển đó, chỉ có tiếng vui cười và động lực của hỏa nhiệt.
Trong thời khắc sắp sửa cùng Vu đế chính diện giao tranh này, ta rốt cuộc đã hiểu thông được ý nghĩa chân chính của sinh mệnh. Đó chính là phải tận tình hưởng thụ mặt tốt đẹp mà sinh mệnh trao cho. Ta không thừa nhận bản thân là đồ tham hoa luyến sắc nữa. Đó chỉ là ta trung thành với sinh mệnh của chính mình, là sự trung thành mà không được làm trái.
Phụ Thần ở trong phế tích tịnh không thể giúp đỡ ta giải quyết nghi nan này. Bởi vì trước sau ông ta cũng không phải là nhân loại. Chỉ có nhân loại mới có thể giải quyết được sự việc của chính mình. Đó cũng là mục đích của sinh mệnh.
Giảo Giảo nhảy nhót tới bên cạnh ta, nồng nhiệt kéo ta đòi hỏi: “Hảo phu quân, mau vén mở chân tướng sự việc đi!”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên khuôn mặt ta. Ta ung dung nói: “Đạm Như hãy nói cho nam nhân của nàng biết, mục tiêu lớn nhất của Vu đế là gì?”
Đôi mắt xinh đẹp của Đạm Như sáng lên, nàng cất tiếng đáp: “Đương nhiên là muốn hủy diệt Phụ Thần trong phế tích.”
Đôi mắt nàng lấp lánh ánh sáng trí tuệ, nói tiếp: “Để đạt được mục đích này, hắn ta nhất định cần phải giành được thân thể của công chúa, để có thể thoát ra khỏi từ trường trong lòng đất. Có nơi náu thân mới, hắn sẽ lợi dụng thân thể của công chúa đi vào trong phế tích nhằm giết chết đại địch của mình. Tiếp đó mới xoay qua đối phó với loài người chúng ta. Phải không, nam nhân của thiếp?” Rồi cười nhẹ nói: “Thiếp cũng đã nghĩ thông rồi!”
Tây Kỳ giậm chân: “Thật không chịu đâu. Đáp án kỳ thực rất đơn giản, sao thiếp lại không suy đoán được nhỉ?”
Chiến Hận gãi đầu ngơ ngác hỏi: “Tại sao ta vẫn không nghĩ thông nhỉ? Trước đây ta còn cho rằng mình là người thông minh nhất trên đời này.”
Mọi người cười đến gập cả người lại. Tố Chân thúc giục: “Mau nói ra đi!”
Ta hờ hững nói: “Đây chẳng qua là một suy luận đơn giản. Phụ thân nàng đã từng nói rằng Vu đế sẽ không làm chuyện vô vị, cho nên tất cả mục đích của hành động đều là để đạt được mục đích mà Đạm Như vừa giải thích. Đã là như vậy, hắn muốn ta và Tây Kỳ đến Vu cung, tất nhiên là muốn lợi dụng chúng ta giúp hắn hoàn thành mộng tưởng, đem bản thân hắn chuyển vào trong cơ thể công chúa. Không có sự giúp đỡ của chúng ta, hắn căn bản hoàn toàn không có biện pháp để đạt được mục đích này. Nếu không, đối với hắn mà nói, dù có phải đợi thêm một hai trăm năm nữa thì cũng có là gì đâu.”
Thanh Thanh hỏi: “Hắn sẽ lợi dụng các người thế nào?”
Ta mỉm cười: “Chúng ta sẽ rất nhanh biết được thôi. Để chứng minh suy đoán của ta không sai, chúng ta sẽ lưu lại nơi này phong lưu khoái hoạt. Mỗi buổi tối thì múa hát tưng bừng, ngắm sao trời, cho đến khi Vu đế phái người đến mời chúng ta đến Vu cung.”
Mọi người nghe mà ngẩn cả ra. Ta vỗ mạnh lên người Chiến Hận, bảo: “Hảo tiểu tử! Hãy quay về lều của ngươi, cùng bọn Tuyết Chi, Tuệ nhi ăn chơi trác táng đi! Cho dù sau này ngươi có trở thành thánh, nhưng cuối cùng bất quá cũng chỉ là một con thánh lang mà thôi.”
Ta ôm lấy Thanh Thanh đi về phía lều vải. Thanh Thanh thâm tình nói: “Chúng ta đều rất cao hứng vì Đại Kiếm Sư đã khôi phục lại lòng tin, một lần nữa thể hiện ra phong độ bày mưu lập kế, quyết thắng nghìn dặm của chàng. Một khắc trước đây, người ta không biết lo lắng biết bao nhiêu cho chàng đấy!”
Đạm Như từ phía sau đuổi tới, yêu kiều gọi: “Lan Đặc!”
Ta cùng Thanh Thanh dừng lại.
Đạm Như ưỡn thẳng bộ ngực xốp mềm, đứng chắn trước mặt ta. Hình dáng ngang ngược kiều mị khả ái đó có thể khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng phải cúi đầu xưng thần. Nàng dậm chân nói: “Thiếp biết Lan Đặc chàng còn có một chút sự tình liên quan đến Vu đế vẫn chưa nói ra. Nhìn vẻ mặt tươi cười tràn đầy mưu mô lúc vừa rồi của chàng thì rõ.”
Ta cúi xuống hôn lên môi nàng, mỉm cười trêu nàng: “Với trí tuệ của Tú Lệ pháp sư, sao lại đoán không ra sự tình mà Lan Đặc suy nghĩ trong lòng?”
Thân thể động lòng người của Đạm Như dán sát vào, ôm lấy cổ ta, đáp: “Nếu như tài trí của Đạm Như hơn được chàng, thì hiện giờ đã không biến thành tù binh tình ái của chàng.”
Ta cười nhẹ: “Đó chỉ là bởi vì Vinh tiểu thư coi trọng Lan Đặc thôi. Cho nên mới giả vờ ngu ngốc, cố ý thua một trận, tự hạ thấp địa vị, nhằm có thể lấy thân đền đáp chứ gì!”

Đạm Như giận dỗi: “Chàng nhất định ôm lấy chủ ý không nói ra sao!”
Ta ung dung đáp: “Hiện giờ, ta chỉ có hứng thú cùng các nàng làm tình và nói những lời ngon tiếng ngọt. Hãy ngoan ngoãn đi nói với các hảo tỷ muội của nàng, chơi đùa ở bên ngoài lâu một chút cũng không có quan hệ gì. Bởi vì sau khi ta bước vào lều thì sẽ không đi ra, cho đến khi Liên Lệ Quân tới tìm ta.”
Đạm Như ngẩn người: “Giả dụ Liên Lệ Quân không đến, chàng không phải sẽ vĩnh viễn lưu lại trong lều chứ?”
Ta cười đáp: “Tất nhiên là có thời hạn. Ta sẽ chờ nàng ta trong lều ba ngày. Nếu như nàng ta không đến, chúng ta ngay lập tức rời khỏi, vĩnh viễn không quay lại nữa, khoái khoái lạc lạc qua ngày. Bởi vì điều đó đã chứng tỏ rằng Lan Đặc thực sự không phải là đối thủ của Vu đế, đến cả trí tuệ cũng không hơn được hắn.”
Đạm Như ngẩn người nói: “Lan Đặc à! Lòng tin của chàng phải chăng đã hơi quá mức?”
Ta đáp: “Muốn đối phó với Vu đế, sinh vật tà ác phi thường này thì chỉ có cách sử dụng thủ đoạn phi thường. Hãy đi nói với tỷ muội của nàng rằng, cứ từng người tiến vào trong lều cùng ta hoan hảo. Hiện giờ, ta trước tiên muốn cùng Thanh Thanh triền miên một hồi trong thế giới thu nhỏ ấm áp đó, nói ra những lời tâm sự nhỏ bé.”
Đạm Như hôn nhẹ lên môi ta, thủ thỉ: “Con người này của chàng luôn có thể khiến cho Đạm Như mỗi lần đối diện, đều cảm thấy tươi mới tốt đẹp giống như lần đầu tiên vậy. Lan Đặc ơi, thiếp càng ngày càng yêu chàng.”
Sau khi nàng ra đi, mang theo một làn gió thơm, ta và Thanh Thanh tiến vào trong lều.
Tựa hồ như vừa mới bước vào trong chiếc lều ấm áp, hai chúng ta liền bắt đầu sự nghiệp tình ái vĩ đại. Thanh Thanh ở dưới người ta đang nhiệt liệt hùa theo.
Lúc này, tất cả bọn Tây Kỳ, Đạm Như, Tố Chân, Giảo Giảo và Thiến nhi đang chen nhau tiến vào trong lều, ngồi vây lấy nhìn chúng ta. Khuôn mặt đỏ ửng thẹn thùng nhìn hai người chúng ta tiến hành các động tác kịch liệt trong chăn.
Thanh Thanh nhắm đôi mắt lại, yêu kiều thở gấp. Nàng hoàn toàn không để ý xem bên cạnh có người quan sát hay không, cũng không còn tâm tình để ý đến tất cả mọi thứ bên ngoài cơ thể.
Ngũ nữ nhìn đến đỏ mặt tía tai. Giảo Giảo giận dữ nói: “Lan Đặc! Chàng đang cố tình lợi dụng Thanh Thanh để trêu ghẹo chúng ta.”
Ta cười hỏi: “Người kế tiếp là ai đây?”
Ngũ nữ nhìn nhau một cái, ai cũng khát khao muốn làm người kế tiếp, nhưng lại xấu hổ không muốn tranh tiên. Tố Chân nói: “Tự phu quân chàng đến chọn đi!”
Đôi mắt thanh tú của Tây Kỳ lóe lên tia sáng trí tuệ: “Phu quân làm như vậy là có mục đích đó! Chúng ta phải tự mình quyết định thứ tự trước sau.”
Đạm Như ngẩn người: “Chàng có mục đích gì chứ. Nhìn xem! Chàng đang rắp tâm làm cho Thanh Thanh phóng đãng nhiệt tình như vậy.”
Giảo Giảo bỗng nhiên nhào lên lưng ta, run giọng: “Lan Đặc! Chàng xấu xa lắm. Giảo Giảo nén chịu không được!”
Đạm Như chấn động; “Thiếp hiểu rồi. Lan Đặc chàng đang tiến hành ứng phó với âm mưu của Vu đế. Cho nên mới cố tình khơi dậy cảm giác cuồng dã nhất, dục vọng nguyên thủy nhất của chúng ta!”
Tây Kỳ ửng hồng hai gò má: “Lan Đặc chàng đã thành công rồi. Biết rõ vừa rồi chúng ta, do bởi trò chơi tình ái đó, mà trong lòng đang tràn đầy lửa tình nhiệt huyết đối với sinh mệnh. Hiện giờ bị chàng dụ dỗ như thế này, tất cả đều phun trào ra. Tối nay, hãy để cho chúng thiếp quẳng đi tất cả, triệt để đầu hàng chàng, đem thân xác cùng sự ngoan ngoãn dâng lên cho chàng, được không?”
Ta thở gấp: “Hãy tin ta đi! Ta đã nắm chắc bí quyết then chốt để chiến thắng Vu đế. Đó là phương pháp mà đến cả Phụ Thần trong phế tích cũng không thể tưởng được.”

Tinh thần và thể lực của ta leo tới đỉnh cao chưa từng có. Việc giao hoan nam nữ được duy trì liên tục, giúp ta đưa tình yêu trong cơ thể đến được những đỉnh cao còn lại. Với lại, không giống như người bình thường, sau khi việc đó đạt đến cao trào thì ngay lập tức suy yếu, ta lại liên tục giữ nguyên ở trạng thái đó, đem tiềm năng dẫn phát ra, để cho sinh mệnh phát huy đến cùng tận. Đây mới chân lý của tình yêu nam nữ. Ta từ trong “trò chơi tình ái” mà đạt được điều giác ngộ này.
Từ xưa đến nay, mọi người đều mong muốn có thể đạt được khoái lạc và thỏa mãn lớn nhất từ trong hoan hảo nam nữ, truy cầu đủ loại kỹ xảo dụ dỗ trên xác thịt. Nhưng họ lại không hiểu rõ rằng, sự tiếp xúc thân mật của xác thịt chỉ là thủ đoạn, mục đích chân chính chỉ là sự dung hòa và kết hợp của tâm linh. Cho nên nếu nam nữ chỉ thuần túy truy cầu khoái cảm nhục thể xác thịt, cuối cùng đều sẽ không thu được bất cứ điều gì. Chỉ khi tâm linh và dục vọng không chia rẽ khỏi nhau, nam nữ mới có thể chân chính chia nhau hưởng lợi từ phía đối tác, cùng lúc cho và nhận.
Tâm linh mỗi người đều là một vực sâu tối tăm phân cách. Khi nam nữ kết hợp, cho dù yêu thương sâu sắc đối phương thế nào, bộ phận có thể động chạm được chỉ là lớp vỏ bề ngoài của vực sâu tâm linh này. Chính như cái mà chúng ta gọi là “chân thành”, rốt cuộc có thể “chân thành” đến mức đó không? Loài người nếu một ngày vẫn không thật sự hiểu rõ bản thân, thì sẽ không thể hiểu rõ được “chân thành” là cái gì. Ngay cả bản thân mình mà cũng không hiểu thì làm sao có thể khiến cho người khác hiểu rõ được?
Để đối phó được với Vu đế, ta nhất định phải hoàn toàn hiểu rõ chân diện mạo chân thực của tình ái, không còn phương pháp nào khác.
Hiện giờ, ta chính đang muốn tiêu trừ triệt để sự ngăn cách với chúng nữ. Ta muốn đem chính bản thân mình hiến dâng hoàn toàn cho các nàng, cũng muốn các nàng đem chính bản thân hoàn toàn hiến dâng cho ta. Muốn đạt được mục đích này, phương pháp duy nhất chính là duy trì ở mức cao nhất trạng thái cực lạc trong sự giao hòa giữa tâm linh và dục vọng, cho đến khi các nàng hoàn toàn khai mở tâm linh, tình ái không tự kiềm chế và “sự chân thành” hiến dâng hoàn toàn, không lưu giữ một chút nào. Thứ tình ái đó mới là tình ái đích thực và vô tư. Ta rốt cuộc đã thành công, làm được chuyện mà chưa từng có một đôi nam nữ nào có thể làm được.
Dị năng tình ái chân thành của Bách Hợp đến từ Ma Nữ nhận chỉ là một ngọn lửa, tác dụng của nó là thuốc dẫn để châm lửa ái tình, phóng xuất năng lực ẩn tàng ra. Hiện giờ, ngọn lửa sinh mệnh đã bốc cháy rừng rực, không có thứ gì có thể ngăn trở sự khuyếch tán nhanh chóng của nó.
Nhân loại vốn có thứ năng lực kỳ diệu này, chẳng qua là bản thân lại không biết. Đã thế lại còn quen cho rằng không biết thì có thể có được những thứ càng tốt đẹp hơn. Đó là giấc mộng đẹp mà mỗi cá nhân, trong đêm tối hiu quạnh, luôn nỉ non truy cầu. Đó mới là ái tình chân chính. Những cái khác đều là sự giả tạo và ảo giác, bởi vì theo thời gian sẽ dần hiểu rõ mà giảm xuống và dần dần mất hẳn, thậm chí có thể trở thành sự căm hận sâu sắc giữa đôi bên.
Ái tình thông thường có thể làm cho nhân loại có được cái “chân thành” ngắn ngủi, nhưng sau đó sẽ không có gì cả. Họ lại đắm chìm vào trong ý thức nặng nề thường ngày, chỉ muốn một lần nữa trải qua cái thứ “chân thành” dựa vào giác quan kích thích mà mang đến đó. Tiếp đó, lại một lần nữa mất đi, họ trở lại thành một cá thể cô độc.
Nhưng hiện tại, loại ái tình giữa ta và chúng nữ đã vĩnh viễn đập tan sự cách ly và cô độc. Bởi vì, ái tình đó không chỉ là sự kết hợp của xác thịt, mà cũng là sự hòa hợp khăng khít của tâm linh. Ái tình đó là thứ mà loài người trước nay tự có, thôi thúc họ liên tục truy tìm không ngừng nghỉ.
Khi ta từ từ tỉnh lại, phát giác đang nằm trong vòng tay ấm áp của Thiến nhi.
Nàng mỉm cười nhìn ta, không còn một chút khiếp sợ và tự ti nào nữa. Khoảng cách trên dưới về thân phận đã không còn tồn tại trong suy nghĩ của nàng. Ta là nam. Nàng là nữ. Cùng nhau yêu thương sâu sắc đối phương chính là như thế này.
Nàng cúi thấp đầu xuống, hôn ta một cái thắm thiết, nhẹ nhàng nói: “Các nàng đều đã ra ngoài thưởng thức cảnh tuyết rơi, để lại một mình thiếp bồi tiếp chàng. Chúng thiếp sẽ luân phiên nhau chăm sóc chàng, được chàng yêu thương và quan tâm.”
Ta mỉm cười hỏi: “Hiện tại đã là mấy giờ rồi?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thiến nhi thoáng hồng, nàng cất tiếng đáp: “Đã là buổi tối của ngày thứ hai rồi. Chàng thấy đói bụng phải không?”
Ta giật mình, trầm ngâm giây lát, ngạc nhiên nói: “Ta quả thực không đói, thậm chí không muốn ăn thứ gì cả.”
Thiến nhi e thẹn bảo: “Chắc là tối qua và sáng nay, chàng đã ăn quá nhiều một thứ gì khác rồi.”
Ta véo nhẹ lên khuôn mặt nàng, đáp trả: “Thế nàng không ăn thứ gì sao?”
Thiến nhi ngã vào trong lòng ta, cất giọng nói: “Thiếp đã ăn rồi! Lại còn ăn đến rất thỏa mãn, rất khoái lạc! Trời ơi! Chàng có biết chàng đã làm chuyện gì với chúng thiếp không? Chàng đưa chúng thiếp đi đến thế giới cực lạc, thế giới mà chúng thiếp chưa bao giờ nghĩ đến có thể tuyệt vời như vậy.”
Nội tâm ta thoáng động, Thiến nhi lập tức cảm nhận được: ” Có chuyện gì vậy?”
Ta bình tĩnh đáp: “Liên Lệ Quân đến rồi?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.