Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 45


Đọc truyện Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác – Chương 45


Không lâu sau, Nhạc phu nhân cũng đến, đám người Đổng phu nhân liền đứng lên chào hỏi, lại hàn huyên một hồi
Lão thái thái cười nói với Đổng phu nhân ‘đã lâu không gặp, phu nhân phong thái vẫn như cũ, càng thêm phong tư xuất chúng.

Làm khó các ngươi ngàn dặm xa xôi đến đây, đã tới, phải ở lâu một chút”
Đổng phu nhân cười đáp “đang muốn quấy rầy lão nhân gia ngài nhiều đây”
Lão thái thái thích nhiều người náo nhiệt, nghe vậy vui mừng nói “cuối năm, thân thích càng nên tụ hội, các ngươi tới, ta cao hứng còn không kịp, làm gì có chuyện quấy rầy.

Cũng không phải người ngoài, đừng khách sáo” Lại lôi kéo Bạch cô nương cao thấp đánh giá, còn đưa tay lên đỉnh đầu nàng ước lượng “ta nhớ năm trước gặp ngươi, còn chưa cao như thế này đâu”
Bạch cô nương cười nói “còn không phải sao? Cứ tưởng không cao nữa, ai ngờ đầu xuân năm nay lại cao lên, xiêm y phải may lại, cha mẹ ta còn nói biết vậy làm ít một chút, đỡ phải bỏ uổng”
Mọi người đều cười ha ha
Lão thái thái vỗ tay nàng nói “đây là nói bậy, cha mẹ ngươi thương ngươi nhất, liền biết nha đầu ngươi ba hoa, ta phải thay bọn họ kêu oan”
Người lớn tuổi đều thích tiểu hài tử, nhất là hài tử thông tuệ xinh đẹp lại có giáo dục.

Cho nên lão thái thái vô cùng yêu thích Liêu gia tiểu công tử và tiểu cô nương, lôi kéo đến bên mình, hỏi ăn mặc, đi, ở, vô cùng tận tâm
Hai huynh muội trước kia cũng từng gặp nàng, lúc này rất nhanh lại thân thiết, ngươi một lời ta một câu, đối đáp vui vẻ.

Nhất là tiểu cô nương, thanh âm nãi thanh nãi khí, cử chỉ hào phóng, tiến thối có độ, rất có phong phạm tiểu thư thế gia
Lão thái thái lôi kéo Liêu tiểu công tử Liêu Trăn, nhũ danh Gai nhi, ý vị thâm trường nói “chỉ chớp mắt đã lớn như vậy, hai năm nữa là chuẩn bị kết cục rồi” Sau đó quay sang, sâu kín nhìn Bàng Mục “Thiên Khoan, nghe rõ không? Đứa nhỏ này hai năm nữa sẽ kết cục nha” Mà ngươi, thê tử còn chưa có, bảo sao người khác không nôn nóng, nếu không tranh thủ một chút, nhà ta sẽ phải thua kém Liêu tiên sinh một thế hệ ah
Bàng Mục bất thình lình bị nhìn chăm chú như thế, da đầu tê dại, tình thương của mẹ làm hắn cảm giác như gánh nặng ngàn cân đè lên vai mình, đành giả ngu “Liêu tiên sinh đại tài, tẩu phu nhân cũng là tài nữ nổi tiếng kinh thành, Gai nhi và Trăn nhi tất nhiên trò giỏi hơn thầy”
Yến Kiêu cảm giác tầm mắt của lão thái thái hơi hướng về phía mình, đỏ mặt, quay đầu đi, giả vờ tán gẫu với Bạch cô nương, thỉnh thoảng lại nhìn lén Đổng phu nhân vài lần
Nàng tự cho là làm rất kín kẽ nhưng người ngoài lại nhìn thấy rõ ràng, vì thế lúc ăn cơm, đều ồn ào kêu nàng ngồi cạnh Đổng phu nhân
Yến Kiêu mặt mày đỏ bừng, sao dám không biết xấu hổ mà quấy rầy phu thê người ta đoàn tụ.

Hai bên cứ nhún nhường nhau, cuối cùng là Liêu Vô Hà và phu nhân ngồi kế nhau, hai hài tử ngồi bên cạnh Đổng phu nhân, Yến Kiêu thì ngồi cạnh Liêu Trăn, như vậy nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy Đổng phu nhân
Cha mẹ xinh đẹp, hai hài tử cũng là phấn điêu ngọc mài, mắt to, mi dài, mũi cao, trưởng thành hẳn còn xinh đẹp hơn.

Lại thêm gia giáo nghiêm khắc, ngồi trên bàn ăn cũng là sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt còn mang nét trẻ con bầu bỉnh, nhai nuốt lại rất nghiêm túc
Yến Kiêu nhịn không được nhìn lén một cái rồi vội thu hồi tầm mắt, kích động đến tim nhảy bang bang, thầm nghĩ: ông trời đối với ta không tệ, đời này đáng giá.

Sau lại nhịn không được mà lén liếc mắt một cái, rồi lại một cái, một cái…
Bàng Mục ngồi bên trái nhìn không được nữa, ở dưới bàn lặng lẽ kéo tay nàng, thì thầm “thu liễm một chút đi, hài tử bị ngươi nhìn mà xấu hổ luôn kìa”
Yến Kiêu sửng sốt, nhìn Liêu Trăn, quả nhiên tiểu thiếu gia tuy vẫn ngồi yên không nhúc nhích nhưng vành tai oánh nhuận lại phiếm hồng
Đông người, thích hợp ăn lẩu nhất.

Nồi lẩu uyên ương trình làng, giống như Thái Cực đồ, trắng hồng rõ ràng, cực kỳ đẹp mắt
Đổng phu nhân liên tục gật đầu, nhìn Yến Kiêu cười nói “sớm nghe cô nương tay nghề xuất chúng, tâm tư xảo diệu, cái nồi này vẫn thương thấy nhưng chưa từng có cách ăn như vậy”
Cũng là một cái nồi, gia vị lại nêm nếm theo khẩu vị mọi người, thích ăn cay thì dùng nồi hồng, không ăn được cay thì dùng nồi trắng, không ai phải nhường ai, tất cả cùng vui

Yến Kiêu được một câu của nàng mà tâm hoa nộ phóng, xương cốt cả người cũng nhẹ đi ba phần, vội nói “phu nhân tán thưởng, phương thức này là ở quê ta khởi xướng ra, ta chỉ là bắt chước người khác mà thôi”
Ở trong thư, Liêu Vô Hà chỉ nói thoáng qua về thân thế của Yến Kiêu, Đổng phu nhân cũng là người ôn nhu săn sóc, sợ nàng tức cảnh sinh tình, liền chuyển đề tài, nói sang chuyện khác
Nồi nước lèo này, Yến Kiêu tốn rất nhiều công sức để làm, ngoại trừ mấy nguyên liệu thường dùng, mấy ngày trước nàng còn nấu một nồi sữa đậu nành, bóc ít đậu phụ trúc, đem đi ngâm.

Thấy hai hài tử nhìn chằm chằm mâm xám xám trước mặt, nàng liền giới thiệu “ đây là ta mấy ngày trước vừa nghĩ ra, đừng thấy nó xấu xấu lại cứng nhưng khi nấu chín, hút no nước canh, vừa trơn vừa dai vừa mềm, ăn rất ngon”
Liêu Trăn, Liêu Hành nghe vậy đều nhìn nàng, kinh ngạc vì sao nghi hoặc trong đầu lại được đối phương giải thích trùng hợp
Yến Kiêu nhìn bọn họ mỉm cười
Vừa trơn vừa dai vừa mềm, không hề hợp với đồ vật trên bàn nhưng nàng xưa nay đối với ẩm thực luôn có tâm đắc, mọi người cũng bán tín bán nghi
Bạch Ninh nhìn chằm chằm, hiếu kỳ hỏi “Yến tỷ tỷ, đây là cái gì?”
Yến Kiêu giảo hoạt chớp chớp mắt nói “các ngươi đoán đi”
Tuy ở Đại Lộc triều đã có khoai lang nhưng vị trí không cao, mà những người ở đây đều xuất thân quyền quý, càng chưa từng nhìn thấy nói chi giờ nó còn thay hình đổi dạng.

Thấy nàng úp úp mở mở như vậy, mọi người đều bị khơi gợi lòng hiếu kỳ, sôi nổi suy đoán, bào ngư vi cá cũng đưa ra, thậm chí Tề Viễn còn nhắc tới một loại thủy tảo.

Nhưng tất cả đều sai
Phu thê Liêu Vô Hà đọc nhiều sách, kiến thức uyên bác, thích nhất là tìm tòi các ý tưởng hiếm lạ cổ quái, vì thế bọn họ nhập tâm suy nghĩ nhất.

Mọi người thì yên lặng suy nghĩ, hai người bọn họ lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn nhau, thì thầm bàn luận, đưa ra đáp án ngày càng xa
Yến Kiêu được một phen thể hội cái gì gọi là kiến thức hạn hẹp, rất nhiều đáp án mà hai phu thế bác học này đưa ra, nàng chưa từng nghe tới.

Nàng dở khóc dở cười nói “nào có hiếm lạ như vậy, gì mà kỳ thảo ngàn năm vạn năm, ta chưa từng nghe thấy nhìn thấy, sao có thể đem đi nhúng lẩu”
Đổng phu nhân giật mình, bật cười “nói cũng đúng”
Yến Kiêu cảm thấy Đổng phu nhân nghiêm túc như vậy đặc biệt đáng yêu, liền nói “phu nhân, hay là trước nghỉ ngơi một chút, đợi đến lúc ăn, nếm hương vị, có lẽ sẽ có manh mối nha”
Đổng phu nhân và Liêu Vô Hà liếc nhìn nhau, coi như chấp nhận
Có lẽ bản chất con người là thích kích kích, cho nên trừ hai hài tử, những người ngồi trên bàn đều muốn nếm thử nồi hồng.

Quen ăn cay như Vương công công, một đũa lại một đũa, cay đến đầu lưỡi tê dại.

Đổng phu nhân lại không quen ăn cay, vừa nếm một chút liền uống một chén chè đậu xanh ướp lạnh để giải cay, sau đó buông đũa nhìn người khác ăn.

Yến Kiêu và Bàng Mục không chỉ thích ăn cay, còn ngại trong nồi chưa đủ cay, mà làm hai đĩa nước chấm dùng riêng, làm người người kính sợ
Yến Kiêu đang ăn, mơ hồ cảm giác như có ai đang nhìn lén mình, nhìn qua liền thấy Liêu Trăn vội vã quay mặt đi, tiếp tục ngồi ngay ngắn, dùng đũa gắp nấm tuyết và đậu hũ trúc trong chén.

Nàng liền hiểu ra, nhưng không lên tiếng
Một lát sau, tiểu thiếu niên lại giở trò cũ, nào ngờ vừa nhấc đầu liền thấy đại tỷ tỷ xinh đẹp đang chống cằm nhìn mình cười, mặt hắn lập tức đỏ lên
Yến Kiêu muốn cười, rồi lại sợ xúc phạm tới lòng tự trọng của tiểu thiếu niên, thấy mọi người đang cười đùa, không chú ý bên này, nàng hơi khom người, hạ giọng hỏi “có phải muốn ăn cay không?”
Tiểu hài nhi trợn tròn mắt, có chút quẫn bách vì tâm tư bị vạch trần, lắc đầu, nghiêm trang nói “không phải” Thế nhưng ánh mắt lại nhịn không được mà nhìn vào chén của Yến Kiêu, đỏ rực sáng bóng, thật mê người

Quyền quý trong kinh chú trọng bảo dưỡng, nào là tiểu hài tử tì vị yếu, không thể tham ăn quá mức, Liêu Trăn nghe từ nhỏ tới lớn, nên lúc này dù không bị ngăn cản cũng theo bản năng mà ăn trong nồi trắng
Thấy hắn toàn thân đều viết chữ muốn nếm thử, Yến Kiêu cười khẽ một tiếng, lén lấy một bộ chén đũa sạch, rồi làm như không có việc gì, vớt ít thịt viên từ nồi hồng cùng mấy miếng đậu phụ đông.

Sau đó nàng quay sang nói chuyện với Bàng Mục, ngón tay lại đẩy đẩy cái chén sang bên cạnh.

Thực ra vì quan tâm khẩu vị của mọi người mà nước lèo trong nồi hồng hôm nay cũng không quá cay, hơn vị tiểu thiếu gia này cũng không phải oa nhi, ăn cay một chút cũng không sao, mà nàng cũng không dám cho nhiều
Liêu Trăn há hốc miệng, không ngờ nàng lại hành động như thế.

Hắn có chút chốt dạ, liếc nhìn cha mẹ, thấy bọn họ đang say sưa nói chuyện, muội muội cũng ôm chén ăn ngon lành, liền yên tâm.
Ai lúc nhỏ mà không có thời điểm phản nghịch chứ?
Liêu thiếu gia vẫn luôn ngoan ngoãn từ khi sinh ra cho đến giờ, lúc này lại kích động không thôi, cảm giác như đang chuẩn bị làm đại sự khó lường.

Trước giờ, trưởng bối trong nhà luôn dạy hắn gặp nguy không loạn, hiện tại đã có tác dụng.

Hắn nhanh chóng kéo cái chén đến trước mặt mình, bình tĩnh ăn hết thịt viên và đậu phụ đông ở bên trong.
A, ăn ngon quá, muốn ăn nữa
Bắt gặp ánh mắt trông mong của hắn, Yến Kiêu chỉ có thể cười lắc đầu.

Ăn uống phải điều độ, huống chi nàng chưa biết thói quen ăn uống và tố chất thân thể hắn, thực sự không thể cho ăn quá nhiều
Liêu Trăn là hài tử hiểu chuyện, tuy có chút thất vọng nhưng không hồ nháo, ngược lại còn vì chưa đã thèm mà càng thêm quý trọng chút thức ăn vừa rồi, chậm rãi hồi tưởng dư vị: thật thơm
Quân tử nên biết cảm ơn, Liêu tiểu thiếu gia liền thuần thục sửa sang lại nếp áo vì khẩn trương mà hơi nhăn, làm cái ấp với Yến Kiêu, nhẹ giọng nói “đa tạ cô nương”
Yến Kiêu nhịn không được bật cười.

Má ơi, thiếu niên ra vẻ ông cụ non thật đáng yêu, đã vậy miệng hắn còn có một cái động, là đang lúc thay răng nữa chứ
Bạch Ninh đang kể lại chuyện mình gặp được dọc đường đi “đúng rồi, hai ngày trước ta gặp được một ngốc tử kỳ quái ở một trấn nhỏ”
Mọi người đều bị đề tài này hấp dẫn, sôi nổi hỏi “kỳ quái thế nào?”
Bạch Ninh nghĩ nghĩ, nói “ngày đó chúng ta dừng lại nghỉ chân trên trấn, ta muốn nhìn xem có gì thú vị hay không, nên mang theo hai người đi dạo, ai ngờ một nam nhân hai mươi mấy tuổi từ hướng ngược lại lao tới, hắn râu tóc rối tung, thần thái điên cuồng, miệng luôn miệng nói cứu mạng, giết người…làm ta khiếp sợ”
Yến Kiêu lập tức dỏng tai lắng nghe, còn hỏi “có phải có vụ án gì hay không?”
Bạch Ninh vỗ tay nói “lúc đó ta cũng nghĩ thế, nhưng còn chưa kịp hỏi đã nghe dân bản xứ cười vang, vây quanh người kia trêu chọc, có đại nương nói với ta, người nọ vốn là kẻ ngốc, lâu lâu lại ở trên phố ngăn cản người ăn mặc bất phàm, nói mấy lời khùng điên như vậy.

Lúc trước cũng có người muốn giúp đỡ, nhưng hỏi ra thì biết hắn là kẻ cô độc, cha mẹ huynh đệ đều chết vào mấy năm trước, đâu còn ai để mà cứu”
Đồ Khánh nghĩ nghĩ, nói “có lẽ vì lúc trước người nhà lần lượt lìa đời, hắn không chịu nổi đả kích, thần trí trở nên mơ hồ cũng nên”
Mọi người cũng cảm thấy có lý
Bạch Ninh suy tư “đều này cũng đúng, nếu là ta, thân nhân trong nhà đều rời khỏi, chắc ta còn điên nhiều hơn hắn” Nói tới đây, nàng thở dài một hơi “nhưng thật đáng tiếc hắn bộ dạng thật tốt, còn khỏe mạnh, ta còn muốn thu lưu hắn bên người để sai sử nha.

Các ngươi không biết đâu, lúc đó nhiều người giễu cợt hắn, hắn tức giận, quát to một tiếng, đánh ngã mười mấy nam nhân, hai thị vệ của ta cùng ra ta mà suýt chút nữa không khống chế được hắn”

Nghe vậy, mọi người đều mặt biến sắc, Đồ Khánh cau mày hỏi “thật sự?”
Bạch Ninh trừng mắt nhìn hắn “ta khi nào đã lừa gạt ngươi?”
Đồ Khánh vội cười, cũng thở dài nói “nếu vậy thì thật đáng tiếc”
Hộ vệ của Bạch Ninh đều do Bạch lão tướng quân thân truyền, thiên phú cao, công phu tốt, người bình thường không phải là đối thủ, nhưng ngốc tử kia lại có thể khiến bọn họ luống cuống, thật đáng nể.

Nếu có thể tòng quân, lại được huấn luyện, chắc chắn sẽ là một hổ tướng anh dũng
Bạch Ninh vừa thấy biểu tình của hắn liền biết trong lòng hắn nghĩ gì, cười nói “đừng nghĩ nữa, hiện tại đã đánh trận xong, đưa tới cũng vô dụng”
Nghe nàng nói vậy, Đồ Khánh cũng bình thường trở lại
Yến Kiêu nhỏ giọng nói với Bàng Mục “đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngày thường Đồ đại nhân luôn xụ mặt, dáng vẻ nghiêm túc, không chịu nói nhiều thêm một câu, nhưng hôm nay ở trước mặt vị hôn thê liền mưa thuận gió hòa, ôn nhu đến không được nha”
Bàng Mục lập tức tỏ thái độ “ta cũng là bên ngoài cực nghiêm túc, nhưng lời của ngươi, ta sẽ xem như thánh chỉ mà làm theo” Bọn họ thì có gì đẹp chứ, nhì ta đi, nhìn ta đi
Yến Kiêu bật cười “phi, ngươi nói linh tinh gì thế”
Đoàn người Đổng phu nhân lặn lội đường xa mà đến, nên cơm nước xong, mọi người cũng không giữ bọn họ ở lại nói chuyện mà giải tán, trở về nghỉ ngơi
Yến cô nương liền chạy như bay tới nhà kho nhỏ của mình xem xét.

Vừa vào cửa, nàng đã bị châu quang bảo khí bên trong làm lóa mắt, nhìn qua danh mục quà tặng, nàng nhịn không được mà lui ba bước, tựa lưng vào vách tường, ánh mắt mơ hồ, miệng lẩm bẩm “phát tài rồi”
Chưa nói đến lăng la tơ lụa đủ màu sắc, da lông mượt mà, chỉ riêng trang sức cũng chất đầy hai ngăn tủ bát bảo khảm trai.

Dù nàng không chút kiến thức về châu báu ngọc khí cũng có thể nhìn ra trong đó có nhiều vật bất phàm.

Có lẽ Vương công công nói nàng biết chữ, cho nên lễ vật còn có rất nhiều bảng chữ mẫu, thư tịch cổ và đồ văn phòng tứ bảo
Đến khi mở ra cái rương cuối cùng, Yến Kiêu chết lặng.

Một rương bạc đầy.

Vương công công a Vương công công, ngài đúng là một công công tốt, rốt cuộc là ngài đã nói gì với Thánh nhân thế? Tâm tình hiện tại của nàng như nạn dân được cứu tế, phấn khích đến nói không nên lời.

Thánh nhân cũng là hoàng đế tốt, thiện giải nan ý, trên đời này có mấy thủ trưởng tri kỷ hiểu ý như ngài chứ?
Sau này, khi đã thân quen, Yến Kiêu cũng đã dò hỏi Vương công công
vương công công không chút để ý, nói “không riêng gì ngươi, Quốc công gia, Hầu gia bọn họ đều quá khổ, nơi thâm sơn cùng cốc lại không tiện quá mức rêu rao, Thánh nhân suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định cho bạc”
Lúc Thánh nhân nghê Vương công công than thở miêu tải, Thánh nhân hai mắt rưng rưng, long tâm chấn động.

Trung thần lương tướng tốt như thế, vì bình ổn phong ba trong triều mà tự xin đi ra ngoài, còn chịu nhiều khổ như thế.

Nghe đi, trên dưới mấy chục người lại chen chúc ăn cơm trong một cái viện, cũng không có gì ngon, ngay cả chén đĩa cũng không chú ý.

Bàng ái khanh, ngươi rốt cuộc là vì trẫm đã trả giá quá nhiều, phải cho bạc thôi, còn phải cho nhiều chút nữa.

Còn có vị Yến cô nương là người trong lòng ngươi, cũng cho bạc lại cho trang sức, cô nương gia có ai không thích làm đẹp chứ, vụ này giao cho Hoàng hậu
Cứ thế, Yến cô nương liền vượt qua vô số giai đoạn, từ nghèo rớt mồng tơi trở thành phú bà, lâng lâng tới mức vẫn chưa thích ứng được
Trong ngôi nhà tam tiến đối diện nha môn lúc này cũng bận rộn không kém
Đã lâu không gặp, phu thê Liêu Vô Hà đương nhiên có nhiều chuyện để nói, huynh muội Liêu Trăn cũng bận rộn kiểm kê lễ vật thu được hôm nay, nhất là tay nải màu lam thêu hoa thật lớn kia.
Hồi lâu không thấy phu thê hai người tự nhiên ghé vào cùng nhau nói chuyện, mà Liêu trăn cùng muội muội đang ở kiểm tra hôm nay thu được biểu lễ, trong đó trọng điểm đột kích đối tượng chính là cái kia thật lớn lam đế in hoa tay nải.


Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một cái tay nải lớn lại giản dị như vậy, còn xuất hiện trong không gian đầy vàng bạc ngọc khí, càng thôi thúc người ta tìm tòi khám phá
Liêu Trăn hơi lớn, lực khống chế tốt hơn, còn Liêu Hành mới sáu tuổi, nhịn không được nói với nhũ mẫu “ma ma, ta ngửi thấu thơm ngào ngạt, ngươi mau mở ra cho chúng ta nhìn một chút”
Nhũ mẫu do dự nhưng cũng không tiện cự tuyệt mệnh lệnh của chủ tử, vừa mở tay nải vừa khuyên “đại gia, cô nương, chúng ta cũng nên thu xếp, nhìn một chút thôi, ngày mai lại ăn cũng không khác gì”
Liêu Trăn gật đầu, răn dạy muội muội “ma ma nói có lý.

Trăn nhi, ngươi xem qua rồi trở về phòng ngủ đi, ngày mai lại tới chỗ ca ca lấy”
Liêu Hành chu miệng, không tình nguyện gật đầu “dạ”
Tay nải mở ra, vô số bao giấy dầu lớn nhỏ trào ra như núi tuyết lở, phủ kính cả bàn tròn lớn, thậm chí còn có mấy cái suýt rơi xuống đất, nhũ mẫu cùng mấy nha hoàn, gã sai vặt vội đỡ lấy, lăn lộn ước chừng mười lăm phút mới sắp xếp xong
Huynh muội Liêu Trăn trợn mắt há mồm
Hồi lâu, Liêu Hành mới vỗ tay, vui sướng nói “tuyết rơi” Nhưng không phải tuyết rơi vào mùa đông
Liêu Trăn bật cười, thấy trên bao giấy dầu còn có tờ giấy liền gọi người mang đèn đến soi cho hắn
Thì ra là Yến Kiêu lo lắng món ăn vặt qua nhiều chủng loại, có nói ra, nhất thời đối phương cũng không nhớ hết, nên nàng đều viết giấy ghi chú dán bên ngoài mỗi bao giấu dầu, ghi rõ tên, nguyên vật liệu, thời hạn sử dụng.

Như vậy có thể phòng ngừa dị ứng, sở thích của mỗi người cũng không sợ đồ vật bị hỏng
Liêu Trăn thấp giọng đọc, cái gì mà đầu cổ cánh vịt vị ngọt, bánh quai chèo, đồng la thiêu, tô cuốn trứng, thịt bò khô…Rất nhiều món chưa nghe qua.

Thật kỳ lạ, trong kinh tụ hội thiên hạ kỳ trân, điểm tân nào mà không có nhưng hôm nay ở nơi xa xôi nhỏ bé này lại xuất hiện nhiều thứ khó tưởng tượng ra.

Nhất là cái túi đựng bánh quai chèo kia, mùi hương ngọt ngào thơm phức, rốt cuộc là cái gì bên trong chứ?
Liêu Trăn ngẩng đầu, thấy muội muội trông mong nhìn mình, vội sai hạ nhân thu lại, lại an ủi tiểu cô nương “chúng ta đã xem rồi, ngày mai mới ăn có được không?”
Sáng sớm hôm sau, Đổng phu nhân nhớ tới bao lớn thức ăn vặt mà Yến Kiêu cho nhi nữ mình, hôm qua nàng đã bị khoai lang đỏ làm chấn động nên rất tò mò, liền gọi người đem hài tử và bao thức ăn vặt đến cho nàng xem một chút
Liêu Hành vui vẻ nói “ mẫu thân, Trăn nhi muốn ăn, có được không?”
Đổng phu nhân gật đầu “cho các ngươi thì các ngươi cứ tự mình làm chủ, nhưng không được ăn nhiều”
Tiểu nha đầu vui vẻ gật đầu, hai mắt trông mong nhìn chằm chằm cái tay nải.

Nhiều như vậy, nàng mỗi ngày chỉ ăn một chút thì ăn đến bao lâu chứ? Nàng bẻ ngón tay tính tính, càng tính càng vui
Cũng không biết vì cái gì, Liêu thiếu gia xưa nay trầm ổn.

lúc này cũng có chút khẩn trương
Đổng phu nhân sai người mở tay nải, nhìn thấy mấy thứ bên trong cũng tấm tắc khen lạ.

Yến Kiêu làm việc cẩn thận, nhanh nhẹn, bao giấy dầu đều bọc chỉnh chỉnh tề tề, thế nhưng bao bánh quai chèo lại hơi nhăn, nếp gấp bị rách, giống như từng bị người mở ra.

Nàng tâm tư vừa động, mỉm cười nhìn trưởng tử nhà mình
Không đợi nàng mở miệng, Liêu Trăn đã mặt mày đỏ bừng đứng dậy, ngượng ngùng nói “nhi tử, nhi tử hôm qua dụng công, đói bụng, nên…” Hắn cũng không muốn như thế, rõ ràng vẫn như mọi khi, đọc vài trang sách rồi ngủ nhưng có lẽ vì ban ngày đi đường nhiều, bỗng dưng đói bụng, thế rồi trong đầu hắn chợt hiện lên tư vị món lẩu, ánh mắt liền không chịu khống chế mà luôn nhìn tay nải màu lam trên bàn kia…
Đổng phu nhân cười rộ lên, nha hoàn bà tử hầu hạ trong phòng cũng bật cười.

Đại gia bọn họ xưa nay trầm ổn, răng còn chưa mọc đủ lại làm bộ dáng như người lớn, làm mọi người vừa yêu vừa thấy buồn cười, có khi nào lộ ra biểu tình ngượng ngùng như vậy đâu
Liêu Hành dẩu môi lên án huynh trưởng “ca ca nói chuyện không giữ lời, Trăn nhi không muốn nói chuyện với ngươi nữa” Rõ ràng đã nói hôm nay cùng ăn, thế mà hắn lại ăn vụng trước
Liêu Trăn trên mặt nóng cháy, vội lôi kéo tay muội muội nhận lỗi
Tiểu nha đầu tâm mềm, hừ hừ vài tiếng rồi bỏ qua, còn hỏi “ăn ngon không?”
Liêu Trăn hồi tưởng hương vị thơm nồng cùng với đậu đỏ nghiền ngọt ngào, thành thật nghiêm túc nói “cực ngon”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.