Đọc truyện Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác – Chương 41
Manh mối mới khiến mọi người như nhìn thấy ánh bình minh, cho rằng sắp bắt được hung thủ thì đến đầu tháng mười một lại nghe được hung tin: xuất hiện vụ án thứ ba
Tại một huyện nhỏ giáp ranh giữa Đô Xương phủ và Vân Hối phủ, nhà đại tài chủ Tần Dũng đột nhiên nổ to rồi bốc cháy, một nhà sáu mạng người cùng mười mấy hạ nhân đều chết.
Mà vì nổ mạnh nên thế lửa rất lớn, lan sang cả nhà bên cạnh, khiến cho tường viện sụp đổ, người bị thương, người chết
Thời điểm mẫn cảm lại xảy ra án mạng chết hết cả nhà, rất khiến người ta liên tưởng nhưng khi đi vào phân tích sự việc lại có nhiều ý kiến khác nhau
Đồ Khánh “có thể nào có người nhân cơ hội đục nước béo cò không?Hay là trả thù, chỉ là không tìm được cơ hội, giờ nhân hai đại án kia, vừa lúc có người gánh tội thay”
Từ thủ đoạn gây án đến số lượng người, vụ án thứ ba rõ ràng có nhiều khác biệt so với hai vụ án khác, nếu chỉ dựa vào người chết cũng là kẻ có tiền mà xếp chung ba vụ với nhau thì có chút thiếu thuyết phục
Lục bộ đầu cũng phụ họa “thuộc hạ nhớ rõ mấy năm trước từng có một vụ án, có đạo tặc vào nhà cướp bóc, phạm án mấy lần mới bị bắt, nhưng khi thẩm vấn lại sống chết không thừa nhận ba vụ án, quan viên địa phương thấy lạ, tiếp tục điều tra, quả nhiên bắt được một kẻ khác, thì ra là hắn cố ý làm theo để khiến nghe nhìn lẫn lộn, nếu không phải vị quan kia thận trọng, e là tên tội phạm thứ hai này đã ung dung ngoài vòng pháp luật”
Yến Kiêu phản bác “đúng là có khả năng này, chuyện bắt chước phạm tội cũng không hiếm lạ nhưng ta lại thiên về cùng một hung thủ hơn”
Từ bắt chước phạm tội này nàng lần đầu tiên nói, nhưng vì rất rõ ràng, mọi người nghe đều hiểu, cũng cảm thấy hình dung như thế rất chuẩn xác
Thấy mọi người đều nhìn mình, có cả ánh mắt cổ vũ của Bàng Mục, Yến Kiêu nói tiếp “Bắt chước phạm tội có thể họa thủy đông dẫn, cũng có thể là sùng bái làm theo nhưng dù xuất phát từ mục đích nào, từ góc độ tội phạm mà suy xét, đương nhiên càng giống càng tốt, nhưng án của Tần Dũng, ngoại trừ chủ nhà có tiền, còn lại không chỗ tương tự.
Chẳng lẽ tội phạm không nhìn ra điểm này? Nếu vì vậy mà mọi người kết luận là bất đồng hung thủ, chẳng lẽ không phải kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ sao?”
Đồ Khánh sửng sốt, không thể không thừa nhận nàng nói cũng có lý
Bàng Mục gật đầu “còn gì nữa không?”
“Trước khi hai vụ án trước xảy ra, bên ngoài gần như không có sóng gió gì, không ai bố trí phòng vệ, cho nên hung thủ mới không kiêng nể gì” Yến Kiêu cẩn thận phân tích “hắn có nhiều thời gian để chuẩn bị, có thể bỏ thuốc khiến cả nhà hôn mê, sau đó không chút hoang mang mà cắt cổ từng người.
Nhưng hiện tại lại khác, hai vụ đại án khiến cả nước khiếp sợ, dù là thôn trấn xa xôi cũng nghe được, mặc kệ binh lính triều đình kiểm tra hay sự cảnh giác của bá tánh dân gian, xưa đâu bằng nay, hắn muốn giở lại trò cũ, e là không có cửa, nhưng phóng hỏa thì đơn giản hơn nhiều.
Mấy ngày qua thời tiết khô lạnh lại có gió to, một khi nổi lửa sẽ rất khó dập tắt, có lẽ hắn chỉ cần ít dầu hoặc thuốc nổ, sau đó tìm cơ hội phóng hỏa rồi nhanh chóng biến mất.
Điều này chứng tỏ tội phạm rất linh thông tin tức bên ngoài, vì đảm bảo thành công mà từ bỏ thủ pháp gây án, cẩn thận nhưng cũng đủ điên cuồng.
Hắn có khả năng không quá thu hút, nhìn rất rất thành thật lại có chút đáng thương, có thể trong thời gian ngắn đã lấy được tín nhiệm hoặc đồng tình của người khác, hơn nữa cũng không khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.
Quan trọng hơn là, từ vụ án thứ nhất đến vụ án thứ hai cách nhau bốn tháng, mà từ vụ án thứ hai đến vụ án thứ ba chỉ cách nhau chưa đến một tháng, thủ đoạn gây án cũng đơn giản thô bạo, không thèm để ý đến việc sẽ ngộ thương người vô tội.
Đây cho thấy thái độ gấp gáp, rõ ràng là hắn biết vòng vây đang không ngừng thu nhỏ lại, bắt đầu sốt ruột cũng dần dần mất bình tĩnh.
Trong tình huống như thế, hắn chẳng những không tạm thời ẩn nấp, ngược lại còn gây án, có thể thấy được sự bướng bỉnh và điên cuồng, loại người này về sau lại làm ra chuyện cuồng loạn cũng là thường” Đây là lần thứ hai Yên Kiêu nhắc tới chữ điên cuồng, nàng chậm rãi thở hắt ra, cuối cùng kết luận “hắn một đường từ phía nam gây án lên phía bắc, mà vụ án thứ hai, thứ ba tuy đều ở trong địa phận Vân Hối phủ, nhưng hướng đi lại là hướng tới Bình An huyện.
Ta hoài nghi, Triệu Quang Diệu chính là mục tiêu thứ tư của hắn”
Bàng Mục gật đầu, ánh mắt lộ ra vui vẻ và tán thưởng “ta đã liên lạc với Tri phủ Vân Hối, dò hỏi thân phận và bối cảnh của Tần Dũng, hẳn rất nhanh sẽ có tin tức”
Trưa hôm sau, nha dịch do Tri phủ Vân Hối phủ phóng ngựa năm trăm dặm khẩn cấp liền tới, không chỉ mang theo thư tay của Tri phủ mà còn có hồ sơ của hai vụ án
Tuy là tình huống khẩn cấp, Yến Kiêu vẫn nhịn không được mà trêu chọc Bàng Mục “đại nhân thật lợi hại, ta thường nghe nói quan lớn một cấp đè chết người, Tri phủ Vân Hối không chỉ cấp quan cao hơn, cũng không phải là quan viên địa phương nhưng mỗi khi đại nhân ngài lên tiếng, hắn đều tích cực hỏi gì đáp nấy, còn suy xét chu toàn”
Cũng không phải ai cũng có thể xem hồ sơ vụ án, nếu là huyện lệnh tầm thường dò hỏi thông tin từ tri phủ, chưa nói không có kết quả mà còn bị định tội đi quá giới hạn
Vân Hối tri phủ vừa mới nhận nhiệm vụ hai năm, xưa nay luôn cẩn trọng, không ngờ trong vòng hai tháng lại gặp phải hai vụ đại án, cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh, sầu đến rụng hết tóc.
Kỳ hạn ba tháng tới gần, cái đầu trên cổ có khả năng phải dời nhà, lần trước đưa công văn đến Bình An huyện cũng là ôm hi vọng được giúp đỡ.
Nghe nó huyện lệnh Bình An huyện rất được thánh tâm, nghe nói Thánh nhân lâu lâu lại nhắc tới hắn, trọng thưởng càng không phải bàn.
Nếu hắn có thể ở trước mặt Thánh nhân nói tốt vài lời, có lẽ sự việc sẽ có chuyển cơ, dù y bị biếm đến vùng khỉ ho cò gáy vẫn tốt hơn là bị chém đầu.
Cho nên tuy hai người trước giờ không có lui tới, Vân Hối tri phủ cũng sẽ như cọng rơm cứu mạng, lại không ngờ kết quả còn tốt hơn hắn dự đoán gấp trăm lần.
Vị quốc công gia trẻ tuổi tuy không nói rõ là sẽ hỗ trợ, nhưng hắn lại đòi hồ sơ chi tiết vụ án, Vân Hối tri phủ liền như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, mừng đến linh hồn nhỏ bé bay cao, lập tức đáp ứng.
Lại có kinh nghiệm lần trước, vụ án thứ ba vừa xảy ra, không chờ nhận được thư của Bàng Mục, hắn đã quen cửa quen nẻo mà chuẩn bị và phân loại tỉ mỉ, sai người ra roi thúc ngựa mang tới
Bàng Mục cũng không ngờ thông tin đến nhanh như thế, mở thư ra, đọc thật nhanh rồi đưa cho Yến Kiêu, phấn chấn nói “Tần Dũng cũng là mười lăm năm trước xuất hiện”
Mọi người không nén nổi vui mừng, chỉ cần một manh mối này cũng đủ điều tra án
Yến Kiêu xem hồ sơ, kinh ngạc thì thầm “một mỏ đá tại Vân Hối phủ bị trộm mất ba mươi cân hỏa dược” Dù thời đại này, độ tinh khiết không cao thì ba mươi cân hỏa dược cũng đủ gây ra lực sát thương kinh người
Bàng Mục “hẳn đây cũng là nguyên nhân nổ mạnh.
Có mấy nha dịch có kinh nghiệm đến xem hiện trường, nói là pháo tự chế, bên trong còn thả rất nhiều đá nhọn bén vụn, mảnh ngói…khi nổ mạnh, uy lực cực cao, rất nhiều người bởi vì bị tạc thương mà không thể thoát đi, khiến cho mất máu quá nhiều hoặc bị ngộp thở mà chết”
Tề Viễn hiểu biết về hỏa dược,suy đoán một hồi, thần sắc ngưng trọng nói “cũng không phải ai đều có thể chế tạo thổ pháo, làm không tốt sẽ khiến mình bị nổ chết.
Hơn nữa, ba mươi cân hỏa dược, nếu dùng một lần, chắc chắn không chỉ chết có mấy người”
Đồ Khánh gật đầu “hắn quả hiên còn muốn tiếp tục gây án” Sau đó xung phong nhận việc “thuộc hạ sẽ điều động binh mã Tây Sơn, canh phòng nghiêm ngặt, điều tra hết thảy những người khả nghi”
Bàng Mục viết điều lệnh đưa cho hắn “chuẩn”
Nếu chỉ là trả thù riêng cũng thôi đi, nhưng hung thủ giết người đã thành nghiện, hiện đã động sát khí, có thể cả người vô tội cũng sẽ không bỏ qua, cần phải phòng hoạn khi chưa xảy ra
Trong hồ sơ còn nhắc tới manh mối khác: trong nhà Tần Dũng có một mật thất, bên trong có vài đồ vật quý báu, nhìn hoa văn, rất có phong cách vùng Tây Nam.
Trùng hợp là ở nhà Lưu Viết Văn cũng phát hiện những vật như thế, điều này cho thấy có lẽ hai người có mối quan hệ không muốn cho ai biết.
Vân Hối tri phủ cũng không dám chần chờ, nói rõ suy đoán của mình ở trong thư
Bàng Mục đưa tập tranh miêu tả các khí cụ đó cho Liêu Vô Hà xem
Liêu Vô Hà gật đầu “không sai, đúng là của vùng kia” hắn chỉ vào hình mãnh thú hai cánh, nói tiếp “mọi người có nhớ vụ cử tử bị giết? Hai cử tử bị giết cuối cùng đều là nhân sĩ Điền Dương, mà địa phương này rất sùng bái thần thú thượng cổ.
Trong sách sử có ghi lại, loại thần thú này tính tình hung dữ lại trung tâm hộ chủ, có thể sánh với phác sát ác quỷ, nhiều người tập võ rất yêu thích, dùng để trấn trạch”
Tề Viễn nghe vậy liền đưa ra kết luận “chính là trong lòng có quỷ, sợ oan hồn lấy mạng”
Liêu Vô Hà bật cười, gật đầu “kết hợp với vụ án, nói như vậy cũng không sai”
Người bình thường nếu là trấn trạch sẽ không chọn mấy thứ này, nghĩ thế nào cũng thấy quỷ dị
Tế Viễn cười hắc hắc “nếu có thể tìm cớ lục soát nhà Triệu Quang Diệu thì tốt rồi, nói không chừng cũng sẽ tìm được mấy món đồ chơi như thế này”
Liêu Vô Hà cười nói “ngươi nghĩ thật hay.
Dù lục soát ra thì sao? Cũng chỉ tăng thêm hiềm nghi mà thôi, chẳng lẽ không cho người ta mua mấy thứ này?”
Nhắc tới Triệu Quang Diệu, Đồ Khánh ngữ khí phức tạp nói “chúng ta nhốt Triệu thị huynh đệ vào ngục, như vậy là vừa lúc cứu bọn họ một mạng?”
Mọi người trầm mặc.
Đúng vậy, Triệu Quang Diệu rất có thể là mục tiêu tiếp theo, dựa theo thủ đoạn của hung thủ, hai nhi tử của Triệu Quang Diệu chắc chắn cũng không thể thoát.
Nhưng hiện hai súc sinh kia ở trong tù, bình thường nhắc tới nhà tù, ai nấy đều tránh không kịp nhưng lúc này lại là nơi an toàn nhất của bọ nhọ
Tề Viễn lầm bầm mắng vài câu, sau đó trông mong nhìn Bàng Mục “đại nhân, hay là chúng ta thả bọn họ về?”
Thả là không thể nào, Bàng Mục tuy chán ghét Triệu thị huynh đệ nhưng nếu biết có nguy hiểm còn đẩy bọn họ ra ngoài chịu chết, như vậy có khác gì cố ý giết người.
Tuy vậy, Bàng Mục vẫn cảm thấy khó chịu, liền đi đến Diễn võ trường đánh quyền
Yến Kiêu biết hắn không vui, nghĩ nghĩ, liền trở về chuẩn bị thức ăn khuya.
Thức ăn luôn có khả năng làm người ta phấn chấn tinh thần, nhất là trong đêm đông giá rét, ăn món ăn nóng hầm hập lại đẹp mắt thì càng thêm hiệu quả
Thịt hun khô đã có thể ăn, nàng khẳng khái lấy một khối to cắt thành lát, xếp vào trong nồi đất, cùng gạo vo sẵn, lại thêm ít ra rau xanh cắt nhỏ.
Thịt hun khô rắn chắc, hoa văn rõ ràng, cắt xuống còn có thể cảm nhận được độ co dãn.
Một đầu bếp giỏi chỉ dựa vào xúc cảm cũng có thể đoán được nguyên liệu nấu ăn ngon hay không, cho nên chỉ cần cắt thịt, Yến Kiêu đã có thể khẳng định thịt hun khô này phi thường thành công
Nàng lại chọn một miếng thịt xương sườn phì nộn nhất, chặt thành từng khối như quân cờ, đem trụng nước sôi cho ra hết máu loãng, sau đó chiên đến khô vàng, rồi nêm nếm gia vị, lại thêm đậu que khô đã ngâm mềm vào, cùng nhau hầm.
Lửa cháy bập bùng, thức ăn trong nồi sôi sùng sục, mùi thơm dần ngập tràn trong phòng bếp
Đậu que hút no nước canh, căng phồng bóng nhẫy, rau dưa thanh hương dung hợp cùng thịt sườn màu mỡ.
Đến cuối cùng, đậu que trở nên mềm rục ngon miệng, xương sườn cũng nhừ, chỉ cần dùng hàm răng cắn nhẹ, thịt và xương liền ngoan ngoãn tác ra.
Mồm to ăn thịt đương nhiên là đã ghiền nhưng ngẫu nhiên cắn trúng miếng sụn, nhai giòn giòn sật sật, lại có tư vị khác
Hai món ăn đều có thịt, không khỏi bị ngấy, nàng lại lấy ra mấy trái dưa leo tươi, gọt vỏ, cắt khúc, trộn với tỏi giã và dấm, chua cay ngon miệng, thoải mái thanh tân.
Lúc này dưa leo đều là cây trồng trong nhà ấm, giá cả cực cao, hai trái nho nhỏ cũng bằng giá một con gà mái mập
Đánh xong bài quyền, tâm tình của Bàng Mục bình tĩnh hơn, tắm xong lại tới thư phòng xem hồ sơ, thấy Yến Kiêu đến, kinh ngạc nói “đã trễ thế này, thời tiết lại lạnh, ngươi…” Kết quả nhìn thấy cái khay to trên tay nàng, bên trong còn tỏa khói cùng mùi thơm.
Đối mặt với cặp mắt mang theo ý cười của nàng, hắn liền không thể nói tiếp, một tay vững vàng tiếp lấy cái khay, tay kia kéo người đi vào, còn nhấc đá cửa
Bàng Mục cười nói “chẳng lẽ ngươi biết bói toán, nếu không sao lại biết ta đói bụng” Nàng cực khổ chuẩn bị, hắn có ngốc mới từ chối phần tâm ý tinh tế này
Yến Kiêu mỉm cười “ngươi cơm chiều ăn không nhiều lắm, lại đi luyện võ, vào đông, không đói bụng mới lạ” Nói xong chớp mắt cười “ta cũng đói bụng”
Hai người nhìn nhau cười.
Bàng Mục đưa nàng vào trong ngồi, lại đi pha trà nóng.
Vì là buổi tối, uống đúng trà thì không thể ngủ được, vì thế hắn lấy trà lúa mạch, nấu một ấm to.
Đây là lần trước ở Nguyên Sơn tự, hắn thấy Yến Kiêu thích uống, vì thế sai người ra ngoài mua, đang tính chọn lúc đưa qua cho nàng, lại bận việc rồi quên, lúc này lại có tác dụng
Yến Kiêu mở vung nồi đất, nói “cái này là cơm ta tự chế, tiếc là thời gian cập rập, nguyên liệu không đủ, nhưng mùi vị hẳn không tệ”
Từng lát thịt mỡ nạc giao nhau, còn run nhè nhẹ, thỉnh thoảng phun ra một cái váng dầu, hiển nhiên là mới nhắc khỏi lửa không lâu.
Trải qua chế biến, thịt mỡ đã trở nên trong suốt, mơ hồ có thể thấy lớp cơm bên dưới.
Thịt nạc màu hồng nâu, bên ngoài phiếm một tầng mỡ, làm người ta nhìn thấy mà chảy nước miếng
Bàng Mục vẻ mặt hiếm lạ kề sát, ngửi ngửi “đây là thịt khô lần trước ngươi làm? Thơm thật”
“Đúng vậy” Yến Kiêu dùng muỗng xắn đến tận đáy nồi, múc lấy cơm cháy cho vào chén “thịt hong gió còn chưa ngon, đây là mấy miếng dùng cây ăn quả hun”
Cơm nồi đất thích hợp nhất là mỗi người ôm một nồi mà ăn, tuy nhiên hiện đêm đã khuya, còn có món khác, hai bọn họ chia nhau một nồi là vừa đủ.
Ăn cơm, vốn là nên thoải mái như thế
Bên dưới là cơm cháy khô vàng, giữa là cơm tuyết trắng, trên cùng là thịt khô trong suốt cùng rau dưa xanh biếc, cực kỳ đẹp mắt
Bàng Mục tán thưởng “Thật có tâm tư” Cho một miếng cơm vào miệng, lại kẹp một khối xương sườn, cảm thấy môi miệng sinh hương, tươi ngon vô cùng, liên tục gật đầu “cái này cũng ngon”
Yến Kiêu nhai cơm cháy, cảm thấy rất thơm, thầm nghĩ hôm nào làm chút cơm cháy, dùng để ăn vặt.
Nhắc tới món ăn vừa thơm vừa giòn, cuốn trứng tựa hồ không tồi, ở giữa thêm chút đậu đỏ nghiền ngọt ngào, hoặc là đậu xanh, mứt táo cũng tuyệt
Liếc thấy chồng hồ sơ trên án thư, bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng gần như hoang đường “nếu Triệu Quang Diệu là mục tiêu kế tiếp, hắn hẳn sẽ có linh cảm, có khi nào hắn cũng tìm cớ phạm tội gì đó rồi cùng hai nhi tử đoàn viên trong ngục không?”
Bàng Mục nghe vậy suýt chút nữa bị sặc, cười rộ lên, chém đinh chặt sắt nói “sẽ không.
Triệu Quang Diệu cực kỳ tự phụ, loại người này chỉ tin bản thân, không tin người khác, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đừng nói hắn tự mình vào, e là lúc này còn đang nghĩ cách cứu người thoát khỏi ngục ah”
Bàng Mục nói không sai, Triệu Quang Diệu đúng là đang nghĩ cách cứu nhi tử.
Mấy người trước bị giết là do không có bản lĩnh, Triệu Quang Diệu hắn lại khác, đối phương dám đến, hắn sẽ cho y nếm thử cái gì gọi là có đi mà không có về.
Người hắn sai vào thành tìm hiểu tin tức rất nhanh đã trở về bẩm báo, không ngờ kẻ thù lại chính là tân huyện lệnh thời gian qua vẫn tránh mặt hắn không gặp, nhất thời giận quá hóa cười “hảo hảo, chẳng trách lại kiêu ngạo như thế, thì ra nha môn là do hắn mở.
Chỉ một huyện quan hèn mọn lại vọng tưởng đắn đo ta?” Hắn lập tức viết phong thư thứ hai cho Tri phủ Đô xương, bên trong còn bỏ thêm một xấp ngân phiếu thật dày, gọi người đưa đi ngay trong đêm
Tri phủ Đô Xương Mạnh Kính Đình nhận được phong thư thứ nhất của Triệu Quang Diệu cũng không để bụng, chỉ nghĩ là một người xứ khác, hắn đường đường là tri phủ chẳng lẽ không đàn áp được, nếu nguyên cáo không nói gì, Bàng Mục hẳn cũng sẽ khôngquá mức so đo.
Nhưng khi nhận được phong thư thứ hai của Triệu Quang Diệu, hắn lại hận không thể tát mình mấy cái, sau đó ném củ khoai lang nóng phỏng tay này ra xa.
Con mẹ nó, Triệu Quang Diệu vậy mà lại muốn hắn áp chế Bàng Mục?
Mạnh Kính Đình nôn nóng đi tới đi lui trong thư phòng, sau đó gọi tâm phúc đến dặn dò “ngươi mau chóng gởi trả hai phong thư này, nói ta ra ngoài tuần tra rồi”
Thấy hắn khó có lúc kinh hoảng như thế, sư gia ngạc nhiên hỏi “đại nhân, hắn chỉ là một huyện lệnh, dù cùng châu cùng cấp nhưng vẫn thấp hơn ngài hai bậc, sao phải sợ chứ?” Đại nhân nhà mình lấy tiền thay Triệu Quang Diệu làm việc cũng không phải chuyện mới đây, hắn thỉnh thoảng cũng xơ múi được vài thứ tốt nha
Mạnh Kính Đình đang không có chỗ phát tiết, nghe vậy liền mắng “ngươi biết cái gì”
Nếu thực sự chỉ là một tri huyện thì tốt rồi, thế nhưng đâu có đơn giản như thế, danh hào Quốc công đâu phải hàng giả.
Tri phủ như hắn, ở trước mặt quốc công gia chỉ như con kiến.
Mà dẫu Bàng Mục chỉ là một tri huyện nhỏ bé thì vẫn có tình cảm quen biết từ nhỏ với Thánh nhân, còn có tòng long chi công, đối nghịch với y chẳng khác nào đối đầu với Thánh nhân, ai dám trêu chọc chứ
Mạnh Kính Đình càng mắng càng giận, càng nghĩ càng sợ, đi tới đi lui như kiến bò trên chảo nóng, còn lẩm bẩm lầm bầm “Triệu Quang Diệu a Triệu Quang Diệu, ngươi hại ta thật khổ mà”, cái gì mà “mong đại nhân lệnh cho tiểu tử kia thả người”, đây là lời con người nói sao?
Mạnh Kính Đình càng nghĩ tâm càng lạnh, ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt suy sụp “mạng ta xong rồi.
Tên hỗn trướng Triệu Quang Diệu kia, sinh con lại không dạy cho tốt, hiện giờ chọc vào người không nên dây vào, còn muốn kéo ta xuống nước.
Bàng Mục sẽ không vô duyên vô cớ mà bắt giam tiểu tử Triệu gia, có lẽ đã biết chuyện ác Triệu Quang Diệu làm nhiều năm qua, giờ tìm cớ phát tác” Hắn đột nhiên đứng bất dậy “đúng rồi, có lẽ hắn cố ý lưu lại Triệu Quang Diệu, để y mật báo với ta, sau đó tìm hiểu nguồn cơn, bắt cả người lẫn tang vật rồi khai đao với cả ta”
Trên đời này, sợ nhất là người tự cho là thông minh nghĩ nhiều, giống như hiện tại, Mạnh Kính Đình càng nghĩ càng cảm thấy có nhiều vốn bình thường liền trở nên bất bình thường, tất cả hành động của Bàng Mục đều hàm chứa ý nghĩa sâu xa.
Giống như Bình An huyện lệnh tiền nhiệm nói không chừng không phải tự động rời chức, mà hẳn là phạm đại sai kinh thiên động địa gì nên mới bị bắt, nếu không thiên hạ rộng lớn như thế, Quốc công gia như Bàng Mục sao lại cố tình tới Bình An huyện nhỏ bé.
Nói là diệt sơn phỉ, ai tin.
Suy nghĩ sâu một chút, có lẽ ý của hắn chính là ý của Thánh nhân.
Nghĩ tới đây, đầu Mạnh Kính Đình ong lên một tiếng, xong rồi, hồ nước triều đình thực sự quá sâu, y lại không hiểu thấu đáo chút nào
Sư gia lúc đầu không biết sự tình, sau nghe chủ tử nhà mình lẩm bẩm, chắp vá thông tin cũng liền bị dọa, vội nói “đại nhân, tiền nhiệm huyện lệnh đã đi rồi, người không ở trước mặt, không thể đối chất, ngài có thế nào thì đã làm sao? Bình An huyện không phải địa hạt do ngài quản lý trực tiếp, núi cao hoàng đế xa, ngài chỉ nói mình bị che mắt, hoàn toàn không biết gì cả, không phải đều xong rồi sao”
Mạnh Kính Đình tâm phiền ý loạn, sắc mặt trắng bệch, nghe vậy vung tay áo quát “hồ ngôn loạn ngữ.
Ngươi cho rằng hắn là vũ phu tầm thường dễ lừa gạt sao? Người lừa hắn, không biết đã đầu thai bao nhiêu lần rồi” Nói không chừng Bình An huyện lệnh tiền nhiệm mồ đã xanh cỏ.
Nghĩ tới đây, hắn dựa vào bàn, khóc lóc “xong rồi, xong rồi, lão phu vất vả kinh doanh nửa đời, một sớm sơ suất, tất cả đều tan biến” Đó chính là sát tinh, thuộc hạ của hắn cũng giết không biết bao nhiêu mạng người, hiện giờ chiến tranh đã qua mấy năm, nhưng trẻ con Tây Bắc quốc nghe tới tên hắn còn sợ đến phát khóc, y có mấy cái đầu đủ để hắn chém chứ? Biết vậy chẳng làm
Từ lúc biết thuộc hạ của mình lại là một đại tôn Phật, Mạnh Kính Đình liền sống những ngày bất an, sợ đối phương tìm tới chém đầu.
Hắn xưa nay yêu tiền như mạng, vậy mà dứt khoát từ chối các mối làm ăn lớn, nỗ lự thể hiện cẩn trọng, thanh chính, liêm khiết.
Mười mấy năm đèn sách gian khổ, hắn vốn lập chí làm một tham quan để bù lại, nào ngờ còn chưa kiếm đủ vốn lại bị ép đi vào con đường thanh quan, thật là khổ nói không nên lời.
Ấy vậy mà có bánh tánh vì biểu lộ cảm kích, còn lén đưa tặng trứng gà đỏ, làm tâm tình hắn càng thêm phức tạp, hắn thiếu mấy cái trứng gà đỏ sao? Hắn muốn là bạc trắng bóng kìa
Mạnh Kính Đình đời này chưa từng thành kính cầu xin như vậy: cầu ngài, mau con mẹ nó thăng quan đi.
Cứ nghĩ với phải thần tài Triệu Quang Diệu, thỉnh thoảng nhận một khoản cũng chẳng có gì, nào ngờ ngàn tính vạn tính, tên thất phu Triệu Quang Diệu kia lại chơi một cú lớn như thế, chọc thẳng tới tổ tông
Mạnh Kính Đình trong lòng sông cuộn biển gầm, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình chắc chắn đã là ba ba trong rọ, sở dĩ Bàng Mục còn chưa ra tay cũng là vì muốn cho mình cơ hội chủ động thẳng thắn.
Chắc chắn là như thế, tốt xấu gì hắn cũng là chính tứ phẩm Tri phủ do đích thân Thánh nhân khâm mệnh, mà y không có thượng phương bảo kiếm trong tay, đâu thể nói giết liền giết
Nghĩ vậy, Mạnh Kính Đình bỗng cảm thấy có sinh sơ, mừng rỡ như điên, sai người mài mực chuẩn bị giấy.
Chết đạo hữu không thể chết bần đạo, nhân lúc sự việc còn chưa đến mức không thể vãn hồi, hắn vẫn nên nhanh chóng chủ động thẳng thắn.
Mọi chuyện xấu đều do Triệu Quang Diệu tự mình làm, hắn chẳng qua chỉ là tòng phạm, đúng đúng đúng, cùng lắm là bị lưu đày, tốt xấu gì cái mạng nhỏ vẫn giữ được, nhưng nếu nhất ý cô hành, chờ khi sát thần kia tới cửa, tức giận chém đầu thì mình mất nhiều hơn được
Đều nói không xảo không thành thư, chuyện tốt chuyện xấu đều lần lượt rủ nhau mà tới.
Thư nhận tội của Mạnh Kính Đình còn chưa tới, lại có một kẻ đến tìm Bàng Mục, chủ động nhận tội
Bàng Mục kinh ngạc nhìn Hàn Lão Tam đang lo sợ bấn an ở bên dưới “Hàn Lão Tam, ngươi muốn nhận tội? Nhận tội gì?” Lại hoài nghi không biết có phải đối phương đổi phương thức làm thân hay không
Đại đường thật lạnh, lúc này cửa lại mở rộng, gió lạnh từ ngoài thốc vào nhưng Hàn Lão Tam lại cả người đầy mồ hôi
Bàng Mục đột nhiên cao giọng nói “ngươi kích trống minh oan, lúc này lại ngậm miệng không nói, chẳng lẽ là muốn trêu chọc bản quan?”
Hàn Lão Tam run lên, cắn môi, quỳ xuống, dập đầu nói “đại nhân, tiểu nhân muốn tố cáo Triệu Quang Diệu cưỡng bức tiểu nhân dò thám hành tung của đại nhân”.