Đọc truyện Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác – Chương 34
Hạ đường, mọi người chia ra, Yến Kiêu đang muốn trở về sửa soạng bút ký vụ án thì thấy Bàng Mục đi về phía nàng, những lời lúc trước Nhạc phu nhân nói cũng chợt vang lên trong đầu làm nàng có chút không được tự nhiên, hỏi “đại nhân, có chuyện gì?”
Bàng Mục định hỏi nàng án kiện, nhưng thấy nàng biểu tình cứng đờ, còn có ý né tránh mình, hắn liền mơ hồ cảm nhận ra gì đó, liền hỏi “vừa rồi nương ta đã nói gì với ngươi?”.
Truyện Linh Dị
Yến Kiêu theo bản năng phản bác “cái gì cũng chưa nói” Nhưng lời vừa thốt ra, nàng liền thấy hối hận.
Nếu quả thật chưa nói gì, nàng nên nghi hoặc chứ không phải phủ nhận nhanh chóng như thế, như vậy có khác gì lạy ông tôi ở bụi này
Quả nhiên, Bàng Mục vừa nghe liền bật cười, thanh âm trầm thấp lộ ra vài phần sung sướng “nương ta lớn tuổi, mấy năm qua lại luôn một mình, nếu có nói gì quá phận, ta thay nàng xin lỗi ngươi, ngươi đừng để bụng” Nói xong còn làm cái ấp với nàng
Yến Kieu nhảy dựng lên, vội đưa tay đỡ “ai nha, ngươi đừng như vậy, lão thái thái chỉ thuận miệng nói thôi, ta cũng không cảm thấy có gì”
Bàng Mục ngẩng đầu, nhìn nàng cười “nhưng mà rốt cuộc lão nhân gia nàng đã nói gì, làm cho ngươi phải trốn tránh ta?”
Hắn vừa nói vừa đi về phía trước, Yến Kiêu có thể nhìn thấy hình bóng mình trong mắt hắn.
Thân hình hắn vốn cao lớn, lại rất có khí thế, lại gần gũi như thế, dù không làm gì cũng gây ra cảm giác áp bách.
Như Nhạc phu nhân đã nói, hôm sau là tiết sương giáng, hắn vẫn mặc hai kiện áo đơn, vải dệt không che lấp hết thân hình rắn chắc cường kiện của hắn, lưng eo căng chặt, lộ rõ đường nét cơ bắp
Yến Kiêu đột nhiên lui một bước, buột miệng đáp “ai trốn ngươi”
Bàng Mục cười khẽ, bỗng nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa, liền bước nhanh lên trước, thấy nàng lùi bước, nháy mắt cười hỏi ‘còn không phải trốn?”
Yến Kiêu bị bắt thóp, cũng bất chấp, gân cổ nói “ngươi quá cao, đến gần làm ta phải ngửa đầu nhìn, đau cổ”
Bàng Mục gật đầu “ừ, đúng vậy”
Yến Kiêu chưa kịp thở phào, lại thấy hắn chỉ vào bậc thang bên cạnh “hay là Yến cô nương đứng lên này nói chuyện đi”
Yến Kiêu…vấn đề mấu chốt không phải ở chỗ này ah.
Nàng tức đến bật cười “ngươi lớn như thế lại còn càn quấy? Lời tư mật giữa nữ nhân chúng ta, ngươi cũng muốn nghe”
Phàm là nam nhân, nghe vậy hẳn sẽ ngượng ngùng sau đó bỏ đi, nhưng Bàng Mục lại mặt không đổi sắc, gật đầu “đúng, ta muốn nghe”
Thấy bộ dáng trợn mắt há mồm của nàng, hắn cảm thấy như có một đôi móng vuốt nhỏ đang nhẹ nhàng cào lên trái tim của hắn, vừa mềm mại vừa chua xót, hứng thú lại thêm bừng bừng, nghiêm trang nói “hiện giờ nương ta chỉ có một người thân là ta, phàm lão nhân gia nàng có tâm sự, ta là người làm con cũng nên quan tâm.
Dù nam nữ có khác nhưng đứng trước đạo hiếu cũng đành phải xem nhẹ.
Huống hồ…”Hắn cố ý kéo dài, ý vị thâm trường nhìn nàng, cười nói “các ngươi, một người là nương ta, một người là…”.
Hắn thân hình cao ráo, ngũ quan thâm thúy hơn người bình thường, ánh mắt chuyên chú sáng ngời, nhìn gần không chớp mắt như vậy, ánh mắt cũng giống như mang theo khí thế thẳng tiến không lùi của hắn, xâm lược lòng người, làm người ta không thể trốn tránh
Thời tiết cuối thu rõ ràng là lạnh căm căm nhưng Yến Kiêu lại thấy hai má nóng bừng, trái tim trong lồng ngực cũng đập bình bịch, nhảy thật nhanh.
Cuối mùa thu thời tiết rõ ràng nên là lạnh căm căm, nhưng Yến Kiêu trên mặt lại phần phật dâng lên một cổ nhiệt khí, ngực một lòng cũng phanh phanh phanh càng nhảy càng nhanh.
Nàng có chút không dám nhìn thẳng, vội dời tầm mắt, theo bản năng còn muốn chạy trốn, nhưng hai chân lại như bị đóng đinh trên đất, không thể nhúc nhích.
Nàng thậm chí còn nhịn không được mà nghĩ, muốn nghe đối phương nói hết câu, xem nàng là gì
Nhưng, Bàng Mục lại cười nói ‘một ngỗ tác mà ta kính nể nhất, tự nhiên phải quan tâm nhiều hơn”
Tảng đá trong lòng Yến Kiêu rơi xuống, nhẹ nhàng thở ra nhưng lại có chút thất vọng khó hiểu, trong lòng chợt dâng lên ngọn lửa vô danh, hung hăng trừng mắt với hắn rồi quay đầu đi thẳng
Bàng Mục thấy thế liền hối hận, vội đuổi theo, còn khom lưng, cẩn thận hỏi “tức giận?”
Yến Kiêu hùng hổ hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác
Bàng Mục liền chuyển động theo “ta, ta không phải cố ý.
Ta ăn nói vụng về, ngươi đại nhân có đại lượng, ngàn vạn lần đừng chấp nhất”
Yến Kiêu mím môi, chẳng những không nguôi giận mà còn thêm bực tức, khó chịu
Thấy nàng đi nhanh hơn, Bàng Mục rối lên, không còn dám đùa giỡn nữa, nghiêm mặt nói “những lời vừa rồi của ta đều là xuất phát từ tâm can, ngươi là ngỗ tác giỏi nhất mà ta từng gặp, nếu không có ngươi, e là mấy vụ án đến giờ vẫn chưa thể giải quyết xong”
“Ta làm sao dám giận ngươi” Yến Kiêu cảm thấy thần kinh trong đầu như đứt đoạn, dừng chân, ngửa đầu, hung hăng quát hắn “ngài đường đường là Huyện thái gia nói một không nói hai, tay cầm quyền to sinh sát, uy phong lẫm lẫm, mà ta chỉ là kẻ kiếm cơm dưới tay ngài, có thể được ngài thưởng thức, cao hứng còn không kịp, làm sao dám giận ngài?”
Nàng cũng không hiểu hỏa khí này từ đâu mà tới, giận Bàng Mục nói không đúng trọng điểm, lại càng giận cảm xúc của mình, vì thế lửa giận bốc càng cao
Bàng Mục bị rống, đứng yên một hồi mới lấy lại tinh thần, tay chân càng luống cuống, muốn chạm vào nàng lại không dám, đầu đầy mồ hôi, cuối cùng đưa đầu đến trước mắt nàng “đều là ta không phải, nếu ngươi không vui, đánh ta cho hả giận là được”
Yến Kiêu vừa rồi thật muốn đánh người nhưng thấy hắn khom lưng cúi đầu, bộ dáng đánh không đánh lại, mắng không mắng trả, sao còn giận được nữa.
Lửa giận đến nhanh đi cũng nhanh, lúc này nhìn thấy đầu tóc bù xù như quả bóng cao su ở trước mặt, bật cười một tiếng, cơn giận cũng không còn
Yến Kiêu dùng sức đẩy đầu hắn qua một bên, rũ mắt, tâm tình phức tạp nói “ngươi làm gì thế? Để mọi người thấy thì còn ra thể thống gì nữa”
“Thấy thì thấy thôi’ Bàng Mục không để ý nói, lại thử thăm dò “ngươi, ngươi không tức giận nữa chứ?”
Hắn lớn như vậy lại là ra vẻ đáng thương, làm người ta vừa tức giận vừa buồn cười
Yến Kiêu lắc đầu, thở dài nói “vốn không phải giận ngươi.
Ta chỉ là nhớ nhà mà thôi”
Hành động của Nhạc phu nhân cực kỳ giống bà ngoại nàng, còn có những đồng nghiệp mặt lạnh tâm nóng, bọn họ cũng từng trực tiếp hoặc gián tiếp làm mai đẩy thuyền cho những người trong nhóm, nhưng hôm nay…nàng chỉ có một mình ở trong thế giới xa lạ này.
Nghĩ tới đây, Yến Kiêu cảm thấy vô cùng ủy khuất, rất muốn khóc.
Dựa vào cái gì mà là nàng chứ? Dựa vào cái gì, đang êm đẹp, nàng lại đến nơi quỷ quái này?
Bàng Mục thấy nàng vành mắt phiếm hồng, liền khẩn trương luống cuống “ngươi đừng khóc, ta vẫn luôn sai người hỏi thăm quê nhà của ngươi.
Ai nha, ngươi đừng khóc, đừng khóc” Cô nương gia khóc, hắn nên làm gì bây giờ?
Yến Kiêu càng thêm tuyệt vọng “ngươi tìm không thấy, tìm không thấy, ta trở về không được” Nước mắt rơi càng nhiều hơn.
Đây là lần đầu tiên nàng khóc trước mặt Bàng Mục, hắn liền cảm thấy nước mắt của nàng đều nện lên quả tim mình, vừa đau vừa nóng, vội nói “vậy ngươi ở lại đi”
Một khi đã nói ra, những lời tiếp theo liền dễ hơn nhiều, Bàng Mục ngữ khí trịnh trọng, nhìn thẳng vào Yến Kiêu, gằn từng chữ “ta mời ngươi ở lại.
Ta muốn ngươi ở lại”
Trong đầu Yến Kiêu như có thứ gì nứt ra, nổ ầm ầm, cảm giác nóng bỏng chưa từng có len lỏi khắp người làm trái tim nàng cũng muốn nổ tung.
Nàng trợn to hai mắt, muốn nói lại cảm thấy dưới thân cảm giác ẩm nóng.
Nháy mắt, nàng trở nên cứng đờ cũng muốn nổi bão.
Nàng hình như đã hơn một tháng chưa gặp bà dì cả, gần đây quá bận, nàng liền quên luôn chuyện này, hẳn là vì thời gian qua áp lực quá lớn làm nội tiết mất cân đối, giờ dần thích ứng nên bà dì cả dù muộn nhưng vẫn tới
Khó trách cảm xúc lại mất khống chế
Yến Kiêu vừa tức lại vừa thẹn, nước mắt tiếp tục rơi.
Bàng Mục thấy thế liền dùng tay áo lau cho nàng, tay chân vụng về, gần như là làm nàng trầy da
Yến Kiêu nhịn không được, hung hăng đấm hắn hai cái “ngươi ngốc sao? Đau muốn chết” Không đợi Bàng Mục lên tiếng, nàng lại hô lên ‘ta phải đi về, ngươi không được đi theo” Nói xong liền quay đầu chạy, thấy thế nào cũng giống như bỏ chạy trối chết
Nàng như vậy, Bàng Mục càng không yên tâm, càng muốn đi theo.
Yến Kiêu mắng hắn vài câu, đuổi mãi không được, hận đến nghiến răng.
Trên đời này còn có chuyện nào xấu hổ hơn chuyện này sao? Nhất định là không.
Yến Kiêu cũng không biết mình rốt cuộc trở về như thế nào, chỉ là thẳng tắp nằm trên giường, dùng chăn che mặt, hận không thể che đến chết luôn cho xong chuyện.
Thực sự muốn chết mà, nàng không có băng vệ sinh
Mới đầu Nhạc phu nhân không biết việc gì, chỉ thấy nhi tử mình vẻ mặt hoảng loạn đuổi theo cô nương người ta trở về, đối phương lại mặt đầy nước mắt, nói không nên lời, làm nàng tức điên lên, thuận tay cầm lấy cái chổi, nhắm ngay nhi tử mình mà đánh “ngươi, nghiệp chướng này.
Ta rốt cuộc là tạo nghiệt gì ah, sinh ra hỗn trướng không biết nặng nhẹ như ngươi”
Bàng Mục ngây người: ta, ta đã làm gì chứ? Tuy nhiên lão nương đã ra tay, hắn vẫn đứng yên cho nàng đánh vài cái mới hô lên “nương, ta thực sự cái gì cũng chưa làm, có điều Yến cô nương nhìn cũng không ổn lắm, ngài mau đi nhìn xem đi”
Lão thái thái liền phục hồi tinh thần, lập tức đi vào trong, đi được vài bước lại dừng lại, hung tợn vung cây chổi với nhi tử, cảnh cáo “ngươi đứng yên không được nhúc nhích ở đây cho ta, càng không được tiến vào, Yến nha đầu mà có gì, ta không tha cho ngươi”
Bàng Mục gật đầu như mổ thóc, xoa xoa hai tay, nói “biết, ngài mau đi xem đi”
Yến Kiêu không biết sự tình bên ngoài, có điều khi đối mặt lão thái thái khẩn cấp chế tạo băng vệ sinh kiểu cổ đại, nàng càng cảm thấy ưu thương.
Nhìn y như túi tiền, bên trong lại chứa càn khôn, bên dưới là một tầng giấy dầu, bên trên là giấy cứng làm từ trúc, trên nữa là hai loại giấy mà nàng không biết tên, cuối cùng mới là giấy bản thường thấy.
Nhìn thế này, nàng hết sức hoài niệm xã hội hiện đại tiên tiến và thuận tiện
Không biết lão thái thái nói với Bàng Mục thế nào, tổng cổ hắn đi ra sao, chỉ là Yến cô nương tỏ vẻ mình một chút cũng không muốn biết.
Mới có mấy chục ngày, lại có đủ loại liên quan tới hắn.
Thủ trưởng nhặt nàng từ bên ngoài về; thủ trưởng đưa nàng đi nhà xí dã ngoại; thủ trưởng thấy nàng ở trong xe ngựa ngủ gục đến ngã ngửa; hiện giờ nàng ở dưới mí mắt thủ trường…Nghĩ tới đây, Yến Kiêu nhịn không được mà rên một tiếng, ôm đầu thống khổ
Nha dịch cầm bức họa được vẽ theo miêu tả của Hàn Lão Tam đi khắp nơi điều tra, chiều tối hôm sau đã có kết quả, người trong bức họa chính là Lý Phú, người được cho làm con thừa tự của gia đình từng bị Lý Xuân phóng hỏa thiêu cháy.
Kết quả này khiến mọi người phấn chấn tinh thần.
Lý Phú thân thể khỏe mạnh, đối với Lý Xuân oán hận chồng chất, thôn dân từng thấy bọn họ cãi nhau, có thể nói như nước với lửa, lúc này lỡ tay giết chết đối phương cũng hợp tình hợp lý
Thời gian, động cơ, mục đích có đủ, nhưng sau khi bị bắt đến nha môn, Lý Phú lại luôn miệng thề thốt, sống chết không chịu thừa nhận mình đã giết chết Lý Xuân “đại nhân minh giám, thảo dân ngày đó đúng là có theo dõi Lý Xuân nhưng sau khi ra khỏi thành thì đã tách ra.
Hắn chỉ là một cái tiện mệnh, thảo dân còn cả gia đình phải nuôi, không đáng làm dơ tay thảo dân lại còn liên lụy người nhà, cho nên chỉ ở sau lưng hắn hung hăng phun mấy ngụm nước miếng rồi về nhà”
Yến Kiêu chăm chú nhìn, thấy hắn thần sắc bình tĩnh, ánh mắt và cử chỉ không chút dao động, hiển nhiên không phải nói dối.
Nhưng nếu không phải hắn giết, vậy là ai?
Bàng Mục truy vấn “lập tức trở về nhà”
Lý Phú ra sức gật đầu
‘Về nhà lúc nào?”
Lý Phú không cần nghĩ, liền đáp “Đầu giờ Dậu” http://.tieunguyennguyen.wordpress.com/
Bàng Mục vỗ kinh đường mộc thật mạnh, cười lạnh nói ‘ngươi nói dối”
Lý Phú run người, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc “đại nhân, thảo dân nói chính là sự thật”
“Ngươi nói mình đầu giờ Dậu đã về đến nhà, nhưng theo bản quan biết, vào giờ Tuất một khắc, Lý Tam trong thôn từng đến nhà ngươi mượn cái cuốc, khi đó ngươi không có ở nhà, thê tử ngươi đã đưa cuốc cho hắn.
Đây chẳng phải là nói dối sao?
Lý Phú cả kinh, lưng toát mồ hôi lạnh
Bàng Mục thừa thắng xông lên, lần nữa vỗ mạnh kinh đường mộc, cao giọng ép hỏi “Lý Phú lớn mật, trên công đường lại dám hồ ngôn loạn ngữ, đây chẳng phải là coi thường bản quan, coi rẻ luật pháp, coi thường triều đình? Hạng người trong mắt không có pháp kỷ như ngươi thật đáng giận.
Người tới…” Người từng ở trên chiến trường khác với người bình thường, sát khí quanh người, chỉ là ngày thường thu liễm lại mà thôi.
Hiện giờ tất cả khí thế phô ra, theo thanh âm ngày càng cao, tốc độ ngày càng nhanh của hắn, áp lực như sóng biển ùn ùn kéo đến, từng đợt từng đợt hung hăng đánh vào người Lý Phú.
Bàng Mục chưa nói xong, Lý Phú đã chống đỡ không nổi, run run thừa nhận “thảo dân, thảo dân ngày đó đúng là đã khuya mới trở về.
Thảo dân đúng là rất hận Lý Xuân, cũng muốn giết chết hắn nhưng thảo dân thực sự không có ra tay.
Như vừa rồi thảo dân đã nói, thảo dân trên có cha mẹ già, dưới có con trẻ, nếu giết người mà bị bỏ tù, bọn họ cũng không thể sống nổi.
Lý Xuân khinh người quá đáng, thảo dân là bá tánh thành thật luôn giữ bổn phận, dù bị người khi dễ nhưng cái gì cũng không làm được.
Thảo dân càng nghĩ càng giận, hận ông trời bất công, lại cảm thấy có lỗi với người nhà, càng hận bản thân mình không có bản lĩnh nên tránh ở chỗ khác khóc một trận, ngây ngốc một hồi, khi phục hồi tinh thần thì đã khuya, khi về tới nhà cũng đã là cuối giờ Hợi.
Ngày đó, thê tử thảo dân cũng hỏi sao lại về trễ, thảo dân cảm thấy chuyện này khó mở miệng nên chỉ trả lời qua loa lấy lệ.
Thảo dân vốn nghị về trễ cũng không có gì, nhưng sau đó các đại nhân đến trong thôn, lúc đó thảo dân mới biết Lý Xuân chết vào ngày đó.
Thảo dân biến hiềm nghi của mình rất lớn, lại không có nhân chứng, sợ bị liên lụy, nên mới giấu diếm không báo” Thôn dân mượn nông cụ của nhau là bình thường, thê tử của hắn cũng không để trong lòng, hơn nữa sáng hôm sau Lý Tam cũng mang trả cái cuốc như đã hứa nên hắn cũng không để chuyện này vào lòng
Yến Kiêu theo bản năng nhìn Bàng Mục, nào ngờ hắn cũng đang nhìn nàng, hai người đều ngẩn ra, cũng không biết vì sao lại có chút ngượng ngùng
“Khụ, khụ” Liêu Vô Hà đột nhiên che miệng ho khan
Hai người lập tức hoàn hồn, rất nhanh trao đổi ánh mắt với nhau, cảm thấy lời của Lý Phú hợp tình hợp lý nhưng vẫn có chút khà nghi
Bàng Mục lại hỏi Lý Phú thêm mấy câu rồi cho người dẫn hắn đi
Lý Phú nóng nảy “đại nhân, thảo dân nói đều là sự thật, vì sao không để thảo dân về nhà?”
Bàng Mục gằn giọng “chính ngươi cũng biết không có nhân chứng, ta tin ngươi thế nào? Hiện giờ ngươi vẫn là nghi phạm, đương nhiên phải bị giam vào ngục.
Cứ an tâm chờ, nếu ngươi thực sự vô tội, bản qua sớm muộn gì cũng thả ngươi ra ngoài”
Lý Phú bị dẫn đi, Bàng Mục liền nói ra suy nghĩ của mình cũng để trưng cầu ý kiến của mọi người “vừa rồi ta hỏi hắn có gặp được người nào khả nghi hay biết Lý Xuân đi đâu, hắn không nghĩ đã lập tức đáp không biết.
Phủ nhân quá mức sảng khoái, một chút chần chờ cũng không có, ngược lại làm người ta để ý”
Người nói vô tình, người nghe có ý, hắn vừa nói vậy, Yến Kiêu liền nhớ tới chuyện hôm qua, liền hơi xê dịch thân mình
Bàng Mục vẫn luôn để ý nàng, nàng vừa mới động, Bàng Mục liền dừng lại một chút, bất động thanh sắc liếc nhìn cái bình trà trong tay nàng
Yến Kiêu theo bản năng nhìn theo, chỉ thấy bình trà tròn vo, bên ngoài vẽ phong cảnh Giang Nam, có chút tinh xảo nhưng không quá đẹp.
Đây là nói nàng giống bình trà sao?
Bàng Mục lại thanh thanh giọng, ý bảo Yến Kiêu lo pha trà
Yến Kiêu tuy không khát nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ, cầm bình trà rót ra chén, lại ngạc nhiên phát hiện đó là trà gừng nóng đường đỏ nóng hổi.
Nước trà màu nâu đỏ tỏa ra nhiệt khí lượn lời, mùi hương ngọt yên lặng chui vào mũi nàng, giống như ngọt đến tận đáy lòng.
Nàng vô cùng cảm động, sau đó…trong đầu nổ tung, mặt đỏ bừng, trong đầu không ngừng vang lên thanh âm: hắn đã biết
Bàng đại nhân, ngài nhất định phải đi con đường làm bạn cùng chị em phụ nữ sao?
Yến Kêu ôm ly trà nóng, cảm xúc trăm mối ngổn ngang, ngẩng đầu lại nhìn thấy Bàng Mục mỉm cười với nàng, lộ ra hàm răng trắng lấp lánh.
Nàng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không được, quay đầu, khẽ cười ra tiếng
Liêu Vô Hà nhìn động tác của hai người, vẻ mặt hiểu rõ, lại nói “đúng vậy, thời gian Lý Phú xuất hiện quá mức trùng hợp, lại luôn miệng nói cái gì cũng không nhìn thấy, luôn có cảm giác như hắn che giấu gì đó.
Đại nhân muốn dẫn xà xuất động sao?”
Bàng Mục gật đầu “ta đã sai người mai phục chung quanh nhà của Lý Phú và Lý Thanh Liên, nếu việc này thật sự có quan hệ với bọn họ, Lý Phú đi mà không về, bọn họ trong lòng sẽ bất an, nhất định sẽ có hành động”
Kế sách của Bàng Mục rất chu toàn nhưng không ai ngờ tới, phu thê Lý Thanh Liên lại chủ động đầu thú
“Đại nhân, Lý Xuân là do dân phụ giết, không liên quan tới Lý Phú”
Lý Thanh Liên vừa dứt lời, Vương tú tài lại nhận tội, nói người là do hắn giết, không liên quan Lý Thanh Liên
Bàng Mục cười lạnh “bản quan khi nào nói Lý Phú có tội?”
Lý Thanh Liên và Vương tú tài cùng ngẩng đầu, kinh ngạc lẩm bẩm “nhưng, nhưng Lý Phú bị mang đến liền không thấy ra ngoài, bên ngoài đều nói hắn là hung thủ” Nói xong, bọn họ cũng nhận ra là mình trúng kế, thế nhưng biểu tình không chút hối hận
Bàng Mục “nếu tới cũng đã tới, nhận cũng đã nhận, sao không nói rõ ngọn nguồn sự tình?”
Hai người lại tranh nhau nhận tội
Quách ngỗ tác nhỏ giọng thì thầm với Yến Kiêu “Lý Thanh Liên và Lý Xuân không hổ là cùng một mẹ đẻ ra, bộ dáng đều cao lớn vạm vỡ.
Vương tú tài lại yếu ớt mảnh khảnh, bộ dáng không bằng một nửa Lý Xuân.
Ta thế nào cũng cảm thấy là nàng đẩy”
Yến Kiêu nghĩ nghĩ, nói “cũng chưa chắc, chưa nói đến con người khi ở trong tình huống khẩn cấp sẽ bộc lộ tiềm lực vô cùng.
Vương tú tài yếu ớt thì cũng là nam nhân, đầu tiên liền chiếm ưu thế sinh lý bẩm sinh, nếu muốn ra tay, cũng chưa chắc không thành”
Cái gì là ưu thế sinh lý, Quách ngỗ tác nghe không hiểu, nhưng tiếp xúc một thời gian, cũng mơ hồ đoán được ý nàng.
Hắn cân nhắc một lát, lại nghĩ ra một chuyện “đúng rồi, ta từng nghe sư phụ nói về vài trường hợp đặc biệt.
Có nam nhân hàng năm ốm đau trên giường, cả người gầy trơ xương, cái chén cũng cầm không nổi, thế nhưng khi nhìn thấy hài tử sắp ngã trúng chậu than, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, lấy tốc độ không thua người bình thường, nhào tới đỡ lấy hài tử.
Ngay cả sư phụ cũng cảm thấy kỳ diệu, còn cố ý đi tìm nhân chứng để chứng minh sự thật.
Giờ nghĩ lại, hẳn là cũng giống vậy”
Lúc này, tranh luận giữa phu thê Lý Thanh Liên cũng đến hồi kết.
Vương tú tài dù sao cũng là người đọc sách, mồm miệng nhanh nhẹn hơn thê tử không biết bao nhiêu lần, biết cách bổ sung chi tiết, thành công nhận tội
Lý Thanh Liên không thể đưa ra bằng chứng mình giết người, chỉ có thể khóc sướt mướt, nói “đó là súc sinh, tướng công, ngươi sao phải vì hắn mà bỏ lỡ tiền đồ của mình.
Là ta liên lụy ngươi” Tuy nàng không rành luật pháp, nhưng cũng biết dù là ngộ sat, Vương tú tài cũng không thể tiếp tục tham gia khoa cử
Vương tú tài cười khổ, lấy ống tay áo lau nước mắt cho nàng “nương tử lo lắng nhiều, đọc sách nhiều năm như vậy, ta cũng đã hiểu rõ, ta thiên tư có hạn, có thể may mắn trúng tú tài là khó lắm rồi, lại hướng lên trên, thực sự là không thể.
Thi hay không, vốn không khác gì nhau”
Mọi người vốn cho rằng chỉ là án kiện ngộ sát đơn giản, nhưng sau khi nghe Vương tú tài và Lý Thanh Liên khóc lóc kể kể, đều khiếp sợ lại hận đến nghiến rănghttp://.tieunguyennguyen.wordpress.com/
Lý Xuân trước kia thường đến nhà hai người quấy rầy, phu thê Lý Thanh Liên nhiều lần muốn dọn đi nhưng vì lo lắng cho cha mẹ già nên không đành lòng rời xa, vì thế kéo dài mãi đến giờ.
Ngày đó Lý Xuân uống say liền đi đến nhà tỷ tỷ, không để ý có người đi theo sau mình.
Lý Phú đúng là nổi lên sát tâm, nửa đường còn tìm một cục đá sắc nhọn, ở phía sau không ngừng khuay tay múa chân.
Nhưng đúng như lời hắn nói, chuyện giết người không phải người bình thường có thể làm, hắn hận Lý Xuân thấu xương nhưng lại lo nếu mình đi tù, người nhà không ai chăm sóc, cứ thế mâu thuẫn do dự nhìn Lý Xuân đi vào nhà Lý Thanh Liên.
Bỏ đi thì không cam lòng, giết người thì không thể hạ thủ, cứ thế bức hắn muốn phát điên.
Hắn cứ thế ngồi canh bên ngoài, không lâu sau thì nghe trong phòng có tiếng chửi bậy, tiếng hài đồng khóc thét chói tai cùng tiếng của vật nặng rơi xuống đất.
Vương tú tài mở lớp tư thục, dạy vỡ lòng cho trẻ trong thôn để kiếm thêm sinh hoạt phí nên khi thành thân đã nhờ người trong thôn xây một cái viện lớn ở bên ngoài, giờ này náo loạn như thế cũng không ai phát giác ra.
Lý Phú kinh hãi, sợ Lý Xuân hại người, lập tức phấn đấu quên mình vọt vào, lại thấy Lý Xuân nằm trên đất, đầu chảy đầy máu, Lý Thanh Liên thì gò má sưng đỏ, ôm lấy nữ nhi đang khóc không ngừng, cả người run bần bật, còn có Vương tú tài đang cả kinh ngây người.
Mình chưa ra tay, kẻ thú đã chết, Lý Phú trong lòng vui sướng, nhưng cũng đồng mệnh tương liên, cảm thấy người trung thực như phu thê Lý Thanh Liên vì người này mà ở tù thì không đáng, liền chủ động giúp bọn họ xử lý thi thể và che lấp.
Đều là người cùng thôn, Lý Thanh Liên nhận ra hắn, hai bên phục hồi tinh thần liền cùng nhau tính toán.
Vương tú tài ở nhà trấn an nữ nhi, Lý Thanh Liên sức lực lớn hơn cùng Lý Phú thừa dịp không có ai, lén đem thi thể đến Hoa Khê thôn
Lý Thanh Liên khóc lóc, nói “Lý Xuân không phải là người, ta là tỷ tỷ hắn nhưng hắn động chút là đánh là chửi, ta và tướng công ta đánh không lại hắn.
Chuyện này cũng thôi đi, chúng ta vốn định nhẫn đến khi cha mẹ ta qua đời sẽ dọn đi, ai ngờ súc sinh kia ngay cả cháu gái của mình cũng không tha.
Nàng mới sáu tuổi ah.
Mấy lần trước súc sinh kia đến, ánh mắt đã không đúng, có lần nhân lúc chúng ta không để ý, hắn liền động tay động chân với Hòe Hoa, ta và tướng công tức giận, đuổi hắn đi.
Nhưng không ngờ hắn lại tới nữa, còn lợi dụng lúc say mà đánh ta và tướng công rồi quấy rối Hòe Hoa” Nói tới đây, nàng nghẹn ngào không nói nên lời
Vương tú tài vỗ vỗ tay nàng, nói “nương tử bị hắn đánh đến hôn mê, ta thân là trượng phu, không thể bảo hộ thê tử; thân là phụ thân lại không bảo vệ nữ nhi, uổng công đọc sách thánh hiền, thật sự không thể nhịn nữa, một liều ba bảy cũng liều, liền hung hăng nhào qua đẩy hắn một cái, ai ngờ, hắn…cứ vậy mà chết” Tuy ngập tràn hận ý nhưng chuyện giết người cũng không phải bình thường, nói tới đây sắc mặt hắn trắng hơn giấy “sau đó Lý đại ca xông vào, chúng ta tưởng tiêu rồi, ai ngờ hắn lại chủ động hỗ trợ che giấu, còn nói để thi thể Vương trang sẽ khiến người hoài nghi, đến lúc đó chúng ta khó thoát nhung nếu ném ở Hoa Khê thôn thì khác, tuy hắn có hiềm nghi lớn nhất nhưng rốt cuộc vẫn không ra tay, không tìm được chứng cớ thiết thực, mà Lý Xuân tội ác chất chồng, có lẽ cuối cùng sẽ trở thành vụ án không thể kết”
Dù biết Lý Xuân làm đủ chuyện ác, nhưng khi mọi người nghe khổ chủ khóc kể, vẫn vô cùng tức giận.
Ngay cả cháu gái sáu tuổi mà hắn cũng không tha.
Quả là súc sinh
Quách ngỗ tác vô cùng đồng tình, lấy tay áo lau nước mắt, thổn thức “đúng là tạo hóa trêu ngươi”
Yến Kiêu cũng cảm khái “hi vọng đại nhân có thể minh xét”
Bàng Mục sai người đưa Lý Phú lên, tiếng hành xác minh
Lý Phú vừa nhìn thấy phu thê Lý Thanh Liên, ngẩn ra, sau đó giậm chân than dài “vì sao các ngươi lại tới?”
Vương tú tài lắc đầu nói với hắn “Lý đại ca cao thượng, chúng ta lại không thể để ngươi một mình ứng phó, đã khai toàn bộ”
Mấy ngày qua hai người luôn nơm nớp lo sợ, mỗi ngày đều sống trong lo sợ bất an, hơi có gió thổi cỏ lay liền như chim sợ cành cong.
Mãi cho đến ba ngày trước, nghe nói Lý Phú bị triệu tập, hai người cảm thấy ngày lành đã chấm dứt.
Về sau thấy Lý Phú mãi không được thả ra, bên ngoài lại có tin đồn nói hắn là hung thủ, hai người càng thêm hoảng, cảm thấy không thể liên lụy người khác, liền quyết định tự đầu thú
Trên công đường chỉ có tiếng khóc đứt quãng nức nở của Lý Thanh Liên
Hồi lâu, Bàng Mục thở dài, nói “nếu các ngươi đã ra đầu thú, bên trong lại có nhiều khúc chiết như thế.
Các ngươi có biết trong luật pháp còn có tình huống ngộ sát?”
Ba người sửng sốt, cùng ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt
Yến Kiêu thở dài, đây là mù luật? Đừng nói xã hội cổ đại tin tức không linh thông, dù ở xã hội hiện đại phát triển cao, dân chúng cũng chỉ có hiểu biết tương đối về pháp luật, thế nên mới có nhiều vụ án oan.
Ngay cả Vương tú tài trình độ văn hóa tương đối cao cũng ấp úng nói không nên lời, tuy hắn đọc sách nhưng chưa từng xem qua pháp luật, cho nên đối với chuyện này cũng hoàn toàn không rõ
Mấy người chỉ biết giết người thì đền mạng, thấy Lý Xuân chết liền luống cuống tay chân, đâu còn để ý tới chuyện gì khác
Bàng Mục thổn tức “tuy không cố ý giết người nhưng ba người các ngươi lại phi tang thi thể, lại biết chuyện không báo, ngụy tạo chứng cớ, bản quan không thể xem như không thấy”
Vốn tưởng có sinh cơ, vừa nghe những lời này, đám người Vương tú tài vừa có hi vọng lại rơi vào tuyệt vọng
Lý Thanh Liên quỳ xuống khóc nói “đều là ta liên lụy các ngươi.
Nếu không phải ta có đệ đệ như vậy…Đại nhân, ngài muốn giết cứ giết dân phụ đi, buông tha cho bọn họ”
Vương tú tài cũng khóc, lôi kéo tay thê tử “nương tử, không cần tự trách, việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô dụng.
Người là ta giết, ngươi…sau này nếu tìm được người đáng để phó thác cả đời, liền mang theo Hoa Hòe tái giá đi” Nói xong, nước mắt rơi như mưa
Mọi người trên công đường cũng vô cùng động dung
Đợi tiếng khóc ngừng, Bàng Mục vỗ kinh đường mộc, nghiêm giọng nói “hạ nhân dưới công đường nghe phán”
Ba người vội quỳ thẳng người, có điều nước mắt vẫn rơi không ngớt
“Mười lăm tháng này, người chết Lý Xuân say rượu xâm nhậm vào nhà thủ phạm Vương Chính Đức cùng tòng phạm Lý Thanh Liên, ý đồ gây rối, hai người các ngươi ra sức phản kháng mà không có kết quả, Vương Đức vì cứu thê nữ, trong tình huống cấp bách đã đẩy Lý Xuân, dẫn tới cái chết của hắn.
Ba người các ngươi đã hợp mưu vứt xác, hủy diệt chứng cớ, ngụy tạo bằng chứng.
Bản quan phán ba người các ngươi quét phố một tháng, cũng dám bố cáo thông báo các ngươi, răn đe cảnh cáo.
Ba người các ngươi có phục hay không?”
Đám người Yến Kiêu và ba người Vương Đức đều ngẩn người nhìn hắn
Bàng Mục vỗ bàn quát “phục hay không?”
Ba người Vương Đức nhìn nhau, cả người run rẩy, không thể tin được.
Thật lâu sau, ba người mới quỳ xuống, khóc nói “phục.
Đa tạ đại nhân”.