Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 27


Đọc truyện Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác – Chương 27


Hai nhóm người gặp nhau, nhanh chóng trao đổi tin tức của mỗi bên, sau đó chờ Liêu Vô Hà trở về vào lúc đêm khuya
Theo thông lệ, Liêu Vô Hà tắm rửa xong mới đi ra, nói “sự tình tiến triển rất thuận lợi, Hồng Nhạn càng lúc càng chán ghét ta” Hắn hôm nay thật tự nhiên nói ra mình đã có thê nhi, cũng theo phản ứng của Hồng Nhạn mà thích hợp biểu đạt không thích thê tử kết tóc, quả nhiên căm ghét của Hồng Nhạn đối với hắn sâu hơn một tầng
Yến Kiêu khẩn trương nói “Liêu tiên sinh, ngươi nhất định phải chú ý an toàn.

Hồng Nhạn có trợ thủ, người kia hoặc là mấy người kia rất có thể ẩn nấp trong Yên Vũ lâu”
Hồng Nhạn không phải thần tiên, càng không phải yêu ma, không có khả năng lần nào cũng có thể thành công châm ngòi thổi gió, thao túng người khác giết người như với Trương Minh, mà nàng thể năng không tốt, phạm vi hoạt động cũng có hạn, có trợ thủ, mọi việc liền dễ dàng hơn nhiều
Đồ Khánh tiếp lời “hay là trên dưới Yên Vũ lâu đều là tàng ô nạp cấu, thông đồng làm bậy?”
Bàng Mục lắc đầu “ta không nghĩ vậy.

Tỷ như tú bà, kinh doanh thân xác, tuy đáng giận nhưng cũng là người sợ phiền toái nhất, lạm sát không có nguyên do thực sự là trăm hại mà không một lợi, khác gì tự tìm đường chết, nàng ta sẽ không làm” Tú bà phần lớn đều yêu tiền như mạng, dù muốn giết người cũng sẽ chọn phú thương hoặc thư sinh giàu có mà xuống tay, nhưng người mất tích đa phần đều là mọt sách nghèo túng, giết có ích lợi gì, cho đã ghiền sao?
Đồ Khánh gật đầu, coi như tán đồng với cách nói của hắn
Liêu Vô Hà có chút kinh ngạc với sự phân tích sâu sắc của bọn họ, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói “các ngươi nói có trợ thủ, ta đã có đối tượng hoài nghi.

Mấy ngày qua, ta và Lâm Bình đều cẩn thận để ý, trừ người hầu hạ bên người, nha đầu và quy công trong Yêu Vũ lâu đều dùng chung, ai rảnh thì sai sử người đó.

Nhưng chỗ Hồng Nhạn lại khác, mỗi lần đến tặng đồ đều là Đại Sơn, thái độ của Hồng Nhạn đối với hắn cũng không bình thường”
Tề Viễn và Yến Kiêu cùng đồng thanh hỏi “đặc biệt thân mật?”
Mọi người vẻ mặt phức tạp nhìn hai kẻ nhiều chuyện này, ở thời điểm nào đó, hai người này rất hợp nhau
Liêu Vô Hà bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu “không, là hết sức ác liệt”
Liếm cẩu, không biết sao trong đầu Yến Kiêu chợt nảy ra hai từ này, hơn nữa càng nghĩ càng thấy có lý.

Vì vậy cố châm chước tìm từ mà nói ra giả thiết lớn mật “các ngươi nghĩ xem có thể là thế này không? Đại Sơn ái mộ Hồng Nhạn, Hồng Nhạn liền lợi dụng tâm ý của hắn, khiến hắn cam tâm tình nguyện vì nàng bán mạng” Liếm cẩu, liếm đến cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng
Mọi người sôi nổi gật đầu, đều cảm thấy khả năng này rất lớn
Bàng Mục nhớ tới kết quả nghiệm thi, liền hỏi “thể trạng Đại Sơn thế nào?”
Liêu Vô Hà “ở thanh lâu là quy công, hoặc là làm việc nặng, hoặc là bán mạng, hắn tuy không cao lớn nhưng thể trạng cường tráng, theo Lâm Bình quan sát, rất có khả năng biết chút công phu quyền cước”
Bàng Mục nhìn Lâm Bình, hắn liền tiếp lời “chiều hôm nay Yên Vũ lâu rất đông khách, có mấy khách nhân uống rượu say, khi xuống lầu bước chân xiêu vẹo, đụng trúng Đại Sơn.

Khi đó trong tay Đại Sơn còn bưng khay trà, bên trong là một cái ấm và ba chén trà, nếu là người bình thường, e là khay trà đã rơi xuống đất vỡ tan, nhưng hắn chỉ lảo đảo vài bước, nước trà sánh ra một chút, liền ổn định” Nói tới đây, hắn như nhớ ra cái gì, hưng phấn nói tiếp “khách nhân kia dường như rất bất mãn, sau đó tìm Đại Sơn gây sự, gây ra động tĩnh không nhỏ, là Hồng Nhạn đến khuyên giải mới xong”
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ, nếu chỉ là quy công bình thường, giao tình không sâu, Hồng Nhạn hà tất phải ôm chuyện này vào mình, nhưng nhu vậy xem ra có chút nói không thông.

Liêu tiên sinh nói thái độ của Hồng Nhạn đối với Đại Sơn rất ác liệt, một khi đã vậy, để mặc hắn bị khách nhân khó dễ không phải hợp ý hơn sao? Vì cớ gì mà làm điều thừa? Thực sự là nghĩ không ra
Trong lúc mọi người lâm vào trầm tư, Liêu Vô Hà vốn luôn vân đạm phong khinh lại ném ra một quả bom “đúng rồi, có khả năng Hồng Nhạn sẽ động thủ trong mấy ngày này” Hắn mắng đến nỗi những người có thể bị hại đều bỏ chạy, Hồng Nhạn không người sai sử, chỉ có thể tìm giúp đỡ hoặc tự mình động thủ

Có cần vẻ mặt bình tĩnh mà nói ra bản thân tùy thời bị mưu sát vậy không?
Bàng Mục há miệng thở dốc, gian nan nói “tiên sinh vạn vạn bảo trọng”
Yến Kiêu không biết nên khóc hay cười, không biết nên đối mặt với tình huống này hay không nên tiếp tục sùng bái Liêu tiên sinh.

Một mặt, Liêu Vô Hà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã đạt được mục tiêu, sắp hoàn thành nhiệm vụ, hiệu suất cao khiến người giận sôi.

Mặt khác, chỉ mới mấy ngày nha, ngươi đã khiến một nữ tử vừa gặp đã hận mình thấu xương, rốt cuộc là năng lực gây thù chuốc oán cao thâm tới mức nào chứ
Bàng Mục dặn dò “trong ngoài Yên Vũ lâu đều có người của chúng ta, nhưng tiên sinh ngàn vạn lần phải chú ý bản thân, đừng ăn uống thứ gì ở chỗ Hồng Nhạn, chớ có trúng chiêu”
Liêu Vô Hà lại nói ra lời kinh người “ta chưa từng chạm vào đồ vật ở chỗ nàng”
Mọi người đồng thanh “gì chứ?”
Bàng Mục tuy từng chỉ huy thiên quân vạn mã, nghe xong lời này cũng không khỏi ngạc nhiên “như vậy không sợ quá mức rõ ràng sao?”
Liêu Vô Hà nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói “ta chế nước trà điểm tâm chỗ bọn họ quá thô ráp, khó nuốt”
Thực sự là thiếu ăn đòn mà
Yến Kiêu thậm chí cảm thấy Hồng Nhạn quyết định ra tay với nam nhân này, phần lớn là vì bị chọc tức mà ra
Trong phòng lâm vào trầm mặc
Hồi lâu, Bàng Mục mới cứng ngắc hỏi “tiên sinh có từng nghe nói tới Ngụy Chi An?”
Lần này ra cửa, bọn họ không mang theo danh sách tiến sĩ, không có cái gì để tra khảo, chỉ đành dựa vào Liêu Vô Hà
Liêu Vô Hà trầm ngâm một lát, không phụ sự mong đợi của mọi người, gật đầu nói “có nghe qua, là giỏi nhất trong giới tiến sĩ, người Giang Tây, đứng thứ ba mươi sáu trong kỳ thi mùa xuân, hiện chức vị gì thì không rõ”
Yến Kiêu vẻ mặt sùng bái hỏi “ngươi đều nhớ rõ?”
Tề Viễn vẻ mặt kiêu ngạo nói thay “đương nhiên.

Liêu tiên sinh chính là kỳ tài ngút trời, có khả năng xem qua là nhớ”
Liêu Vô Hà khoát tay, ống tay áo to rộng tạo ra độ cong duyên dáng trong không khí, phi thường khiêm tốn nói “không đến mức như vậy, ít ra thì cũng phải nhìn ba lượt mới nhớ hết”
Yến Kiêu năm đó bị thi cử tra tấn đến chết đi sống lại, nghẹn họng trân trối.

Thực sự là thiếu đánh mà
Liêu Vô Hà không để ý tới thần sắc của nàng, chỉ hỏi ngược lại “người này làm sao?”
Bàng Mục “theo lời tiểu nhị ở Thanh Vân lâu, năm đó người Hồng Nhạn yêu thương là hắn, hai người hình như còn tư định chung thân, Ngụy Chi An hứa hẹn sau khi thi đậu sẽ cưới nàng, nào ngờ vừa đi liền không có tin tức.

Chúng ta hoài nghi nguyên nhân sự tình cũng từ đây mà ra”
Tình cảm nhiệt tình của Hồng Nhạn rơi vào vô vọng, không thể thừa nhận đả kích vì bị tình lang lừa gạt, lại không thể trả thù người khởi xướng liền đem oán hận chuyển đến trên người những người đọc sách lại đi tầm hoa vấn liễu
Liêu Vô Hà gật đầu “cũng có lý” Thực ra chuyện này cũng không hiếm lạ, sau này hắn vào triều, cũng thường nghe các đồng liêu nhắc tới chuyện phong lưu năm xưa, có không ít người hứa hẹn lung tung với nữ tử nhưng phần lớn đều không thật lòng.


Nếu thành danh, tiền đồ tốt chờ sẵn, ai còn nhớ tới nữ tử si tình năm xưa.
Có lần trong tiệc rượu xã giao, đồng liêu gọi ca cơ, không biết xuất phát từ tâm tình gì, hắn đã hỏi tới việc này, bị mấy ca cơ cười nói “Đại nhân nói đùa, loại sự tình này chẳng qua là đùa vui ngươi tình ta nguyện thôi, ai lại tin là thật chứ?”
“Nếu có người cho là thật thì sao?”
Tươi cười của ca cơ kia ảm đạm đi, không chút để ý nói “đương nhiên là thương tiếc cả đời, ôm hận mà chết”
Đều nói con hát kỹ nữ vô tình vô nghĩa, nhưng có ai biết, trên đời này tàn nhẫn nhất, chỉ sợ là người đọc sách.

Một khi rơi vào xướng môn, cả đời không ra được, đều là hạ phẩm, chỉ có đọc sách là cao.

Vốn không là người cùng đường, sao có thể ở bên nhau trọn đời
Hai ngày tiếp theo, trời không mưa nhưng trời vô cùng âm u, không khí cũng nặng nề, làm người ta hít thở không thông, có loại cảm giác mưa gió sắp ập tới.
Đám người Lưu bộ đầu phát hiện ra thi thể thứ ba, trải qua nghiệm thi, xác định cách chết không khác gì Giang Bỉnh: xương sọ bị đánh dập nát, trên ngực bị một đao trí mạng, tuyệt đối là cùng một người gây ra.
Đêm ngày thứ ba, Yến Kiêu đang nhàm chán ở trong phòng sửa sang lại bút ký vụ án, Bàng Mục đột nhiên gõ cửa, nói “thành”
Yến Kiêu vụt đứng dậy “đi”
Yên Vũ lâu vẫn luôn náo nhiệt lúc này lại chết lặng, trong ngoài đều bị Đồ Khánh mang binh bao vây, tất cả khách làng chơi đều thành thật ôm đầu ngồi xổm một góc, không dám thở mạnh.

Tú bà và các cô nương trong lâu ở mộ đầu khác.

Khi Bàng Mục và Yến Kiêu đến, các nữ nhân lập tức kêu oan, nhất thời loạn thành một nồi cháo, ồn ào điếc tai
“Đều câm miệng” Đồ Khánh giơ tay lên, chúng binh sĩ đồng loạt rút đao, hàn quang lấp lánh, lực uy hiếp mạnh hơn bất kỳ ngôn từ sắc bén nào, hiện trường nhanh chóng lặng ngắt như tờ
Yến Kiêu đưa mắt cảm kích nhìn Đồ Khánh, sau đó theo Bàng Mục đi lên lầu hai, được nha dịch dẫn đường thẳng đến phòng Hồng Nhạn
Hồng Nhạn đã bị bắt nhưng biểu tình lại rất bình tĩnh, thậm chí còn khiến Yến Kiêu có cảm giác biểu tình của nàng ta như là “rốt cuộc cũng tới rồi”
Nghe nói đêm nay Hồng Nhạn tự mình hầm canh mang đến cho Liêu Vô Hà, hắn lại không dao động, bị nàng thúc giục vài lần lại rút châm bạc ra, châm vào chén canh, ngân châm biến sắc.

Hồng Nhạn bị hành động của hắn làm kinh ngạc, có khách làng chơi nào lại tùy thời mang theo ngân châm trong người.

Mới đầu nàng còn giảo biện vài câu, nhưng chỉ nói được một chút lại như từ bỏ, thẳng thắn thừa nhận
Thấy Liêu Vô Hà nguyên vẹn không sứt mẻ gì, Yến Kiêu và Bàng Mục đều thở dài nhẹ nhõm.

Đây chính là đại bảo bối ngàn vàng không mua được, nhất định không thể có việc gì ah
Cho đến lúc này, tảng đá trong lòng Yến Kiêu mới buông xuống, rốt cuộc mới có tâm tình đi xem vị kỳ nữ tử chỉ nghe tên mà chưa thấy hình.
Ngồi bên bàn là một mỹ nhân tầm hai mươi bảy tuổi, một thân hồng y như lửa, càng làm nổi bậc da thịt tinh oánh như ngọc.


Dùng tiêu chuẩn thẩm mỹ của người đương thời, nàng có lẽ không còn trẻ nhưng chính vì có sự lắng đọng qua năm tháng làm cho nàng có một loại ý nhị độc đáo, dù chỉ một ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua cũng khiến người ta muốn quên cũng khó.

Nếu tiểu cô nương mười mấy tuổi là quả táo vừa chín, tươi mát thơm ngọt, vậy thì Hồng Nhạn chính là mật đào chín rục, no đủ đẫy đà, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập dụ hoặc
Hồng Nhạn đột nhiên hỏi “ngươi chính là Huyện lệnh?” Lại cao thấp đánh giá Bàng Mục, lắc đầu nói “không giống”
Bàng Mục không để ý tới nàng “hiện nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi còn gì để nói?”
Hồng Nhạn cười khẽ, dáng vẻ thong dong “không có, giết người thì đền mạng, ta cam lòng chịu chết”
Bàng Mục và Yến Kiêu liếc nhìn nhau, lại hỏi “ngươi còn nhớ Tùy Khôn, Dương Minh?”
Hồng Nhạn cười nhạo một tiếng, cúi đầu vuốt ve cổ áo mạ vàng thêu văn tinh xảo “chỉ là mấy kẻ ngốc mà thôi, nhớ hay không nhớ, có quan trọng gì sao?”
Rõ ràng là một mạng người, nàng lại nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế, giống như nói thời tiết hôm nay rất tốt.

Thái độ như thế, khiến người ta sởn tóc gáy
“Giang Bỉnh cũng do ngươi giết?”
“Phải”
“Lưu Khải Nguyên cũng do ngươi giết?” Đây là cổ thi thể thứ ba vừa phát hiện ra
“Phải”
Yến Kiêu đột nhiên lên tiếng chất vấn “Giết như thế nào?”
Hồng Nhạn không trả lời, lại nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt tò mò “ngươi cũng là bộ khoái? Cô nương gia có thể làm việc này sao?”
Thanh âm này rất giống như Trương Minh hình dung, mềm mại lại ngọt ngào nhưng Yến Kiêu một chút cũng không muốn thưởng thức “trả lời vấn đề của ta”
Hồng Nhạn cười khẽ một tiếng, như hồng liên nở rộ, kiều diễm vô cùng “ta trước dùng búa tạ đập đầu hắn, lại dùng dao nhỏ hung hăng đâm vào ngực hắn” Nàng che miệng cười khanh khách, giống như đang nói tới chuyện cười “ai nha, đùng thấy hắn khi còn sống thần khí như vậy, lúc chết lại cực kỳ buồn cười nha.

Hắn còn không dám tin, lại muốn đọc thơ cho ta nghe.

Hừ, ta mới không thèm.

Không riêng gì thơ của hắn, cả người hắn, ta cũng chưa bao giờ muốn.

Ngươi nói xem, nam nhân có phải là kẻ ngốc không? Tự mình đa tình.

Bọn họ cho rằng nói vài lời hay, đưa ít thứ tốt, nữ nhân sẽ bị mê đến đầu óc choáng váng, tùy bọn họ bài bố.

Kết quả, ngươi nhìn đi” Nàng bỗng nhiên đứng dậy, giang hai tay xoay một vòng, váy lụa đỏ trên người như áng mây đỏ bay lên, mỹ lệ đến yêu dã “cuối cùng, là ai đùa giỡn ai?”
Lời còn chưa dứt, Yến Kiêu đã tiến lên, ngữ khí chém đi chặt sắt “ngươi nói dối”
Hồng Nhạn dừng lại, váy lụa rũ xuống trên thân mình lả lướt của nàng, như một lớp máu mỏng rải trên mặt đất, tức giận hỏi ngược lại “ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Yến Kiêu “ta có nói bậy hay không, trong lòng ngươi rõ nhất.

Ngươi chỉ biết cách giết những người đó như thế nào mà không có sai sót, nhưng ngươi lại không biết, ngươi không thể tự mình làm được”
Tươi cười trên mặt Hồng Nhạn cứng lại “ai nói ta làm không được? Chỉ là giết người mà thôi, quá đơn giản”

Yến Kiêu cười nhạo một tiếng, đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên khom lưng cầm một cái ghế, ước lượng trọng lượng, tựa hồ như hài lòng mới đưa cho nàng “một khi đã vậy, chứng minh cho ta xem đi”
Hồng Nhạn theo bản năng nhận lấy, lại nghi hoặc hỏi “chứng minh cái gì?”
Ghế rất nặng, Yến Kiêu vừa buông tay, Hồng Nhạn phải dùng hai tay ôm lấy mới không bị nó rơi trúng chân.

Có điều, cái ghế gỗ này thì chứng minh gì được gì chứ? Giết người còn phải chứng minh sao?
Yến Kiêu khoanh tay, thối lui hai bước, nhìn về phía bàn trang điểm “cũng không cần ngươi giết người, ngươi chỉ cần dùng cái ghế kia đập cái bàn này cho ta xem”
Hồng Nhạn sắc mặt thay đổi, tức giận ném cái ghế xuống đất “chê cười, ta không đập”
Yến Kiêu “ngươi chột dạ”
“Không nói với ngươi” Hồng Nhạn đi đến trước mặt Bàng Mục “là ta làm, đại nhân còn không bắt ta?”.

Truyện Dị Giới
Bàng Mục cũng học Yến Kiêu, lui ra sau một bước, chỉ vào bàn trang điểm “đập cái này cho ta xem
Hồng Nhạn ngây người
Yến Kiêu cười nhạo “Hồng Nhạn cô nương, ở quê ta có câu nói: một lời nói dối thường có một trăm lời nói dối vòng quanh, mà kết quả cuối cùng lại phần lớn che giấu không được”
Hồng Nhạn trợn mắt, muốn cãi lại, Yến Kiêu lại nói tiếp “ngươi biết xương sọ người cứng tới mức nào không? Ngươi có biết muốn tạo thành vết thương như vậy ở xương sọ cần công cụ cứng rắn thế nào và bao nhiêu sức lực không?” Nàng chợt cao giọng, đi đến gần Hồng Nhạn, mang theo áp bách “ngươi hiện có thể nói cho ta biết, ngươi dùng cái gì để giết chết bọn họ?”
Hồng Nhạn theo bản năng lui một bước, không cẩn thận đạp trúng cái ghế mà nàng vừa vứt bỏ, lập tức ngã ngồi trên đất, ngửa đầu nhìn Yến Kiêu, vẫn mạnh miệng nói “cục đá, ta chính là dùng cục đá”
Yến Kiêu cười cười “tốt, vậy là cục đá gì, bao lớn, nặng bao nhiêu? Ngươi nện hắn ở chỗ nào?”
Hồng Nhạn ngẩn người, trong lòng hoảng loạn xưa nay chưa từng có.

Nàng chưa bao giờ nghĩ một cô nương trẻ hơn mình lại tạo thành áp bách trầm trọng như thế.

Nàng hung hăng bóp lòng bàn tay, quay mặt, nói “thời gian qua lâu, ta không còn nhớ rõ”
Yến Kiêu ngồi xuống, nhìn vào mắt nàng “ngươi không phải không nhớ được, mà là vốn không biết.

Ngươi không biết hung khí có phải là cục đá hay không, cũng không biết bọn họ bị thương ở chỗ nào, bởi vì căn bản không phải ngươi ra tay”
Thân thể Hồng Nhạn run lên, nàng nhịn không được ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Yến Kiêu, không nói một lời
Yến Kiêu đang muốn nói tiếp, đột nhiên bên ngoài ồn ào một trận, sau đó Đồ Khá một chân đá một nam nhân trẻ tuổi bị trói đi vào “đại nhân, người này mang theo vũ khí sắc bén, ý đồ hành hung.

Đại nhân xem nên xử trí thế nào?”
Người nọ hai tay bị trói ra sau, ngã trên đất, không thể bò dậy nhưng hai mắt vẫn nhìn Hồng Nhạn chằm chằm
Hồng Nhạn không nhìn hắn, giống như trước giờ chưa từng thấy hắn
Người nọ cười cười, đột nhiên bật dậy, hung tợn nhào về phía Yến Kiêu
Yến Kiêu không kịp phản ứng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: sao lại là ta?
Nhưng người nọ chưa chạm được một cộng tóc của nàng đã bị Bàng Mục một cước đá bay, va vào bàn ghế, cuối cùng văng lên tường, lập tức ngất xỉu
Đến lúc này, Hồng Nhạn rốt cuộc cũng biến sắc, nàng vội vàng nhào lên, che chở trước người người nọ “hắn vô tội, các ngươi không thể động hắn”
Bàng Mục một tay kéo nàng sang một bên, tay phải rút đao ra khỏi vỏ, mũi đao chạm vào ngực người nọ, cười lạnh nói “cản trở phá án, theo luật có thể giết chết tại chỗ”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.