Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 137


Đọc truyện Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác – Chương 137


Hôm nay là ngày thứ hai đám người Yến Kiêu hồi kinh, tối hôm qua thánh nhân gấp không chờ nổi phái Vương công công ra truyền lời, bảo bọn họ sáng sớm hôm sau tiến cung nói chuyện, còn cố ý điểm danh Yến Kiêu, nói là thái hậu đặc biệt muốn tận mắt gặp nàng.
Yến Kiêu theo bản năng nhớ lại tình cảnh lúc trước khi mình quỳ gối diện thánh, bỗng nhiên cảm thấy đầu gối đau âm ỉ, trên mặt không tự giác phát nóng.
Thấy nàng có chút khẩn trương, Nhạc phu nhân cười an ủi nói:
“Không sao, hai mẹ con chúng ta cùng đi.

Thái hậu hòa khí, chỉ là tò mò, muốn tìm con nói chuyện thôi.

Huống hồ nàng cố tình làm như thế, cũng có ý chống lưng cho con.”
Không phải ai cũng có tư cách tiến cung, bản thân hành động này đã đại biểu cho thái độ của hoàng tộc.
Yến Kiêu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nghe Bàng Mục đĩnh đạc nói: “Nương nói đúng, hai người tạm thời coi là thăm người thân, thái hậu đã lớn tuổi như vậy, thánh nhân lại bận việc triều chính, nàng không có người tri tâm để nói chuyện, cũng quá đáng thương.

Ai nha!”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Nhạc phu nhân hung hăng đánh một cái, trách mắng: “Họa là từ miệng mà ra, ngươi thật không sợ gì, lời này cũng dám nói bậy!”
Có người nắm quyền nguyện ý bị người người dưới thương hại? Cho dù ngày thường thân cận cũng không được.
Bàng Mục tự biết lỡ lời, hự hự gật đầu, chủ động bóc quả khô cho hai mẹ con.
Nhạc phu nhân hừ hừ vài tiếng, cùng Yến Kiêu nói chuyện tính tình của các quý nhân trong cung, ai ngờ sau khi nói mấy câu, thế nhưng cũng buông tiếng thở dài, “Rốt cuộc vẫn không tự tại như ở bên ngoài.”
Mặc dù mình chỉ là người thường, nhưng cũng từng cùng trượng phu, nhi tử đi gần hết thiên hạ, tận mắt nhìn thấy sa mạc mênh mông, thảo nguyên bao la, nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn trên đại mạc rộng lớn, đã không còn gì để tiếc nuối.
Nhưng trái lại thái hậu, đừng nói ra khỏi kinh thành, gần như cả đời không ra khỏi hoàng cung, chỉ toàn nghe nhìn nhân tâm hiểm ác.

Mỗi ngày đều nhìn mấy gương mặt tươi cười nịnh hót, nhưng chưa chắc có mấy phần thật tình.
Lão thái thái tuy không nói rõ, nhưng Yến Kiêu cũng hiểu được ý của bà, không khỏi buông tiếng thở dài theo, buột miệng thốt ra nói: “Muốn đội vương miện phải chịu được sức nặng của nó*.”
*: câu nói của Mark Cuban, ông chủ của một đội bóng, doanh nhân, nhà làm phim thuộc hàng tỷ phú Mỹ.
Bàng Mục nhẩm lại hai lần, “Là một câu tục ngữ ở bên kia chỗ nàng? Tuy nói thẳng, nhưng thật lại rất chuẩn xác.”
Yến Kiêu cười cười, “Là do một vị đại văn hào nói, nhưng hắn là người nước ngoài, ta cũng chưa từng thấy qua.”
Sáng sớm hôm sau, một nhà ba người trời chưa sáng đã rời giường, tắm gội thay quần áo, rửa mặt chải đầu, ấn theo quy chế ngồi xe ngựa tiến cung.
Vương công công tự mình tới đón, mọi người nói mấy câu, Bàng Mục cùng Yến Kiêu, Nhạc phu nhân được chia ra dẫn vào yết kiến thánh nhân cùng thái hậu.
Hôm nay đã là ngày mười chín tháng chạp, cách ngày 25 thánh nhân phong bút* không còn mấy ngày, quần thần cũng bị không khí năm mới cảm nhiễm, tuy rằng vẫn ngầm lục đục với nhau, đánh nhau ngươi chết ta sống vô cùng vui vẻ, nhưng đều rất ăn ý không chủ động gây họa cho thánh nhân.
*: ngày thánh nhân ban chiếu chỉ nghỉ tết cho các quan viên.

(mình không rõ lắm, ai biết thì bình luận nhá)

Khó được hôm nay không cần lên triều, thánh nhân rảnh rỗi, nóng lòng mời bằng hữu tốt vào cung nói chuyện.
Trước khi chia tay, Bàng Mục còn ghé tai Yến Kiêu nói nhỏ, “Bệ hạ là hiếu tử, sau đó chắc chắn muốn đến thỉnh an thái hậu, chốc nữa gặp lại.”
Hắn vừa nói như vậy, trong lòng Yến Kiêu liền có tin tức, thuận tay thay hắn sửa sửa lại lễ phục vì ngồi xe mà có chút nếp nhăn, “Được rồi, đi thôi, bên này ta còn có nương.”
Nếu là ngày thường, đương nhiên là nàng chiếu cố bà bà, nhưng đối với loại chuyện tiến cung yết kiến nay, đương nhiên còn phải nhờ lão Khương*, dù sao cũng đủ cay.
*: lão Khương – gừng già, trong câu gừng càng già càng cay.
Sau đó, Yến Kiêu như rối gỗ hành lễ theo Nhạc phu nhân, đặc biệt thật cẩn thận khống chế tốc độ và biên độ quỳ gối…… Cuối cùng được ban ngồi, lúc này mới có thời gian ngẩng đầu lên nhìn thái hậu trong truyền thuyết.
Thái hậu nhìn bằng tuổi Nhạc phu nhân, nhưng ôn hòa lịch sự tao nhã hơn nhiều, ánh mắt thoảng qua, mơ hồ có vài tia sáng.
Hai vị lão thái thái nói vài câu, đề tài khó tránh khỏi kéo đến trên người Yến Kiêu, thái hậu cười nói: “Đã sớm nghe Thiên Khoan nói ngươi là hài tử gan lớn, sao lại không nói lời nào?”
Yến Kiêu thầm nghĩ ngài không hỏi, ai dám chủ động nói? Nhưng trên mặt vẫn cười hàm hậu nói: “Thật sự không ngờ ngài còn trẻ đẹp như vậy, khí chất siêu nhiên, nhất thời nhìn đến ngây người, mong thái hậu tha tội.”
Thái hậu đầu tiên là sửng sốt, sau đó che miệng cười ngửa tới ngửa lui, chỉ vào nàng Nhạc phu nhân nói: “Nghe này, quả nhiên là lá gan lớn.”
Cả đời này của nàng, được ca tụng là ôn nhu hiền huệ, giữ gìn bổn phận, cũng được khen khí độ cao hoa, nhưng nói “đẹp” như vậy, thật sự chưa từng nghe qua.

Gả vào làm nữ tử hoàng thất, vốn lấy gia thế cùng đức hạnh làm trọng, còn về dung mạo…… Chư vị Vương phi đều là đậu nành đậu xanh khác biệt, đừng coi thường ai.
Muốn được hoan nghênh trong giới quyền quý, thì người đó phải có đặc thù riêng, sở trường đặc biệt của mình, thứ nhất dễ được người khác nhớ kỹ, thứ hai vạn nhất có chuyện gì xảy ra, cũng có tên bắn trúng đích.

Mà mẫu tử Bàng Mục từ nhiều năm trước không thầy dạy cũng hiểu, kiên trì làm người “ngay thẳng giản dị”, hiện giờ thấy Yến Kiêu có cùng cách sống như vậy, không khỏi thập phần vui mừng.
“Nàng có cái tật xấu này, nói không lựa lời, ngài ngàn vạn đừng trách móc.” Nhạc phu nhân vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Thái hậu trước đó xác thật cũng từng nghe chính miệng thánh nhân cùng Bàng Mục nói qua, chỉ là không nghĩ đến lời khen này ngoài ý muốn rơi xuống trên đầu mình, cũng không biết nên khóc hay cười.

Nói đến cùng,con người đều có lòng yêu cái đẹp, cho dù biết rõ là lời nịnh hót, nhưng có ai không thích nghe đâu?
Mặc kệ là thật sự hòa khí, hay là vì tòng long chi công*, nể mặt mũi của Bàng Mục, thái hậu xác thật đối với Nhạc phu nhân và Yến Kiêu rất tốt, còn muốn họ ở lại dùng thiện.
*: công hầu vua, hộ giá vua.
Có thể vì cuối năm vào cung, được chỉ tên triệu kiến đã là thiên đại ân sủng, hiện giờ lại được dùng thiện trong cung, như vậy trong kinh lại sắp có một hồi phong ba.
Chừng ba mươi phút sau, quả nhiên thánh nhân cùng Bàng Mục đến, trước thỉnh an thái hậu, sau đó lại hỏi Nhạc phu nhân tình hình gần đây, khi nhìn về phía Yến Kiêu, biểu tình có chút hài hước.
“Hôm nay quỳ vang hay không vang?”
Yến Kiêu: “…… Còn được.”
Thánh nhân cười mờ mịt nhìn thái hậu, lúc sau nghe xong ngọn nguồn, cũng vô cùng không đồng tình, che miệng cười rộ lên.
Mọi người trò chuyện thêm một lát, có cung nữ đến nói hoàng hậu cũng ban thưởng đồ vật đến đây.
Nhạc phu nhân nói: “Nên đi tạ ơn.”
Thái hậu suy nghĩ một chút, “Cũng tốt, đợi chút nữa trở về chúng ta nói tiếp.”

Hoàng hậu thân là chủ hậu cung, vị trí cung điện trang hoàng hoa lệ sang trọng không cần nhiều lời, mà bản nhân nàng ở một nơi như vậy, càng là cao không thể với tới.

Không biết có phải do ảo giác hay không, Yến Kiêu cảm thấy hoàng hậu đối xử xa cách với các nàng, không thân cận giống thái hậu.
Cũng là cười, cũng chiêu nhiệt tình, nhưng phần nhiệt tình này làm cho người ta có cảm giác cứng nhắc, hời hợt, thật sự không thể thư thái.
Nhạc phu nhân hiển nhiên cũng không tình nguyện ngồi lâu, ngồi một chút, xem như đủ lễ nghĩa liền mang theo Yến Kiêu trở về cung của thái hậu.
Yến Kiêu lần đầu ăn cơm ở trong cung cùng với mẫu tử lãnh đạo tối cao, vốn dĩ rất sợ hãi, kết quả Bàng Mục lặng lẽ bảo nàng cứ ăn thoải mái.
Yến Kiêu hoài nghi mình nghe lầm.
Thậm chí ngay cả thái hậu cũng liên tiếp gọi người chia thức ăn cho nàng, lại cười nói: “Nghe nói mỹ thực của ngươi rất tốt, cũng nếm thử thức ăn trong cung hợp có hợp khẩu vị không, nếu cảm thấy không tồi, vậy ăn nhiều một chút.”
Quỳ vang tiếng, cả gan làm loạn, ly kinh phản đạo*, ham muốn sắc đẹp, trước mắt lại thích ăn nhiều, Yến Kiêu cảm thấy, có vẻ thanh danh được truyền đi…… Đều không ra sao.
*: rời xa chuẩn mực, đi ngược lại với đạo lý.
Sau đó nàng duy trì dáng vẻ vốn có trong phạm vi bất chấp tất cả.
Thiên hạ không thiếu lễ nghi điển phạm, nghe nói hai vị đại lãnh đạo này ngày thường tiếp kiến ngoại thần đều phải đầy đủ lễ nghi, dường như chưa có hiện trường nào tương tự như vậy, nàng cũng không thể ôm chân Phật hai canh giờ.

Cũng không thể vẽ chó thành hổ, chi bằng giữ đúng bản chất, không chừng còn có thể kiếm nét bút nghiêng (sự khác thường, độc lạ), giành được điểm cao.
Thấy nàng ăn ngon, không giống mấy quý nữ khác, mới ăn một chút liền nói no rồi, thái hậu vô cùng hiếm lạ, cảm thấy có phải ngự trù hôm nay phá lệ làm ngon hơn mọi khi? Bất tri bất giác cũng ăn hơn nửa chén cơm, vui đến mức bảo đám người hầu đến từ đường niệm Phật.
Thánh nhân cảm khái vạn ngàn nói: “Có thể ăn là phúc.”
Yến Kiêu bỗng nhiên hiểu rõ vì sao hắn có thể trở thành bằng hữu tri tâm với Bàng Mục.
Có thể ăn là phúc! Nghe xem, đây là lời nên nói với một nữ tử sao?
Ba người trời vừa tờ mờ sáng đã tiến cung, mãi cho đến giờ Thân mới mang theo rất nhiều đồ vật ban thưởng ra khỏi cung, Nhạc phu nhân sớm đã mệt không chịu nổi, muốn trực tiếp về phủ nghỉ ngơi.
Bàng Mục thấy Yến Kiêu tinh thần không tồi, suy nghĩ một chút liền hỏi: “Còn muốn ra ngoài chơi sao?”
Trước mắt Yến Kiêu sáng ngời, “Đi chứ.”
Trong cung tuy tốt, nhưng quá bị đè nén, khó có lúc đỉnh đầu không bị án tử đè nặng, đương nhiên phải nắm chặt thời gian đi chơi.
Bàng Mục lắc đầu bật cười, “Lá gan này của nàng đúng là lớn thật sự, là ta lo lắng vô ích.”
Yến Kiêu nhấp miệng nhi cười, cũng không giải thích.
Sở dĩ lá gan lớn, cũng là có lý do.
Nhìn nàng cùng người bình thường đều là vẻ ngoài cung kính, nhưng sâu trong nội tâm vẫn có quan niệm chúng sinh bình đẳng, căn bản không giống với dân chúng xã hội phong kiến, phát ra kính sợ từ linh hồn đối với người hoàng gia, đừng nói gì đến nguyên tắc “Quân bảo thần chết, thần không thể không chết”.
Vốn không sợ hãi, hơn nữa đối phương cũng có thiện ý, nàng càng không sợ.
Bàng Mục suy nghĩ một chút, mang Yến Kiêu đến nơi phong nhã số một số hai trong kinh thành: Tây lâu.
Trên đường đi, Bàng Mục còn nói, “Tây lâu kia là nơi lịch sự tao nhã, là do hoàng tôn tiền triều xây nên, thật sự tinh mỹ phi phàm, sau khi được xây dựng hoàn chỉnh, vẫn được lưu giữ nguyên vẹn.


Nghe nói mấy ngày nay mở hội thưởng mai, còn có người xướng khúc, chúng ta cũng đi để thư giãn.”
Xe ngựa rẽ mấy khúc, từ xa, nhìn qua cửa sổ xe cũng có thể tòa lầu cao tám tầng như hạc trong bầy gà, nhưng khi nhìn thấy mái cong đấu củng* cũng không có từ ngữ nào có thể hình dung sự mỹ lệ của nó, Yến Kiêu cũng không cấm tán một tiếng.
*:đấu củng là một yếu tố cấu trúc độc đáo được cấu tạo từ một bộ các khối gỗ (đấu) và các tay xà ngắn (củng) được cắt gọt sao cho khi chồng lên chúng sẽ đan cài vào nhau để tạo thành một khối thống nhất.

Kết cấu này được coi là một trong những yếu tố quan trọng nhất trong kiến trúc truyền thống Á Đông.
“Năm trước, ta nhiều lần đến đây phá án nhưng cũng chưa từng để ý tới.” Yến Kiêu cảm khái nói, bỗng quay cười với Bàng Mục cười nói, “Nghĩ đến vị hoàng tôn kia chắc cũng không phải người an phận?”
Cửu chính là số lượng đại diện cho thiên hạ chí tôn, hắn lại xây tửu lâu tám tầng rưỡi, không phải nói rõ cách số cửu đó chỉ có nửa bước sao?
Bàng Mục cười gật đầu, “Cho nên khi hắn tạo phản bị thúc thúc chém đầu.”
Sau đó……
Yến Kiêu xác thật có điểm muốn gặp vị Tam hoàng tử trong truyền thuyết dám lên nóc hoàng cung dỡ ngói, nhưng trời xanh chứng giám, nàng thật không nghĩ đến nhanh như vậy!
Nhìn cách đó không xa, có hai người như chúng tinh phủng nguyệt* bị vây quanh ở giữa, Yến Kiêu không cần phải nói, Bàng Mục chủ động mang nàng ra ngoài chơi cũng đã bắt đầu hối hận.
*: (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
“Vị Tam gia kia chẳng lẽ là?” trong lòng Yến Kiêu đã có suy đoán, dù sao tại vọng yến đài ở kinh thành, không phải ai cũng có thể xưng một câu “Gia”.
Bàng Mục thần sắc phức tạp gật gật đầu.
Yến Kiêu thừa dịp đối phương không phát hiện, nhanh chóng dò xét vài lần, mới được một lúc đã cảm thấy đau con mắt.
Thành thật mà nói, đổi lại là nàng có đứa con trai như vậy, cũng ba ngày hai lượt nghĩ đến chuyện làm nữ tử độc thân.

Đường đường là một vị hoàng tử, cũng được danh sư dạy dỗ, nhưng hắn lại có khiếu thẩm mỹ đáng sợ: vàng rực pha tím đậm, trên mặt lấy sơn vàng vẽ hoa văn, hoa lá tráng lệ lộng lẫy không gì tả được.
Thật là một sự kết hợp màu sắc hoang đường!
Nhưng đáng sợ nhất chính là, hắn lại thật sự coi nó là một gương mặt trắng soái, vô cũng tự tin, đạp chân xuống ngựa.
Yến Kiêu dùng đầu ngón tay chọc chọc cánh tay Bàng Mục, thấp giọng hỏi: “Hắn vẫn luôn mặc như vậy sao?”
Bàng Mục gian nan gật đầu.

“Vị bên cạnh Tam hoàng tử là?” Yến Kiêu dùng sức chớp chớp mắt, lại chỉ vào một người khác hỏi.
Người Yến Kiêu chỉ khoảng 30 tuổi, đeo mộc quan, mặc đạo bào, khuôn mặt thanh tú, thần sắc tùy ý, rất có phong thái danh sĩ Ngụy Tấn.

Nhìn hắn cùng Tam hoàng tử có bộ dáng tương đầu ý hợp, thân phận hẳn cũng không bình thường.
Bàng Mục thống khổ nhéo nhéo giữa mày, từ sâu cảm thấy hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, thấp giọng nói: “Đó chính là Lâm Thanh tiên sinh.”
Yến Kiêu: “……”
Nàng nhìn lại vị văn nhân cười đến run rẩy khi bị bàn tay trắng nõn như phấn của nhóm danh kỹ sờ soạn, đột nhiên cảm thấy đồng môn của nghĩa huynh nhà mình thật sự là tính trúc xấu ra măng tốt!
Đáng tiếc hai người bọn họ đều không phải người cùng đường, bằng không, giờ phút này đã sớm nhận ra tất cả người vây quanh Lâm Thanh tiên sinh đều là các kỹ nữ tiếng tăm vang dội nhất trong kinh thành mấy năm nay.

Mà đám người xung quanh tầng thứ hai lại có vẻ rất bận rộn: Một bên nịnh hót Tam hoàng tử, một bên lại khen tài hoa cùng khí độ xuất chúng của Lâm Thanh tiên sinh, càng muốn tận dụng để thưởng thức cùng tán thưởng các kỹ nữ mỹ mạo……
“Đi đi đi, chúng ta ngày khác trở lại.” Thấy bên kia hình như chưa chú ý đến bên này, Bàng Mục như lâm đại địch hộ tống Yến Kiêu đi.

Kỳ thật nếu chỉ có Tam hoàng tử cũng không sao, nhưng nếu thêm một Lâm Thanh tiên sinh thích tùy ý làm bậy nữa……
Ai ngờ hắn còn chưa kịp bước chân ra ngoài, Lâm Thanh tiên sinh nhìn như không để ý đến bên này lại cười vang nói: “Đã đến, sao không ngồi xuống uống chén rượu rồi đi?”
Bàng Mục cảm nhận được tiếng gọi chết chóc từ sâu trong tim.

Một tiếng của Lâm Thanh tiên sinh, tất cả mọi người ở đây đều nhất trí quay đầu lại, mà ngay sau đó Tam hoàng tử mừng rỡ gọi một câu “Định Quốc Công”, khiến cho mắt những người này phát ra ánh lục quang.
Đến, đến, hắn đến đây, hắn mang theo Tử Thần thẩm mỹ xông đến!
Yến Kiêu kinh hồn nhìn Tam hoàng tử như cái bảng màu vui sướng chạy tới, thuận tay đem cây quạt ngà voi mạ vàng cắm vào trong cổ áo.
Ân, cây quạt này trông rất đẹp, từ từ, cây quạt?
Nàng lặng lẽ quay đầu nhìn những người đi đường bên ngoài vì gió lạnh gào thét mà bọc mình thành gấu, lại cúi đầu nhìn cái áo choàng mình vừa mới cởi ra, quyết định không nói lời nào.
Tam hoàng tử có vẻ rất ngưỡng mộ Bàng Mục, vừa mở miệng liền nói không ngừng, oán giận hắn vì sao không trở về kinh, lại hỏi hắn vì sao không đáp ứng làm lão sư của mình vân vân, Bàng Mục có muốn trả lời cũng không kịp chen miệng.
Yến Kiêu theo bản năng nhìn về phía Lâm Thanh tiên sinh, ngoài ý muốn phát hiện đối phương cũng đang đánh giá mình, theo bản năng gật đầu.
Ai ngờ người nọ đột nhiên cười.
Dung mạo hắn cũng không tính là xuất chúng, nhưng khí chất thật sự độc đáo, khiến người thấy qua thì sẽ khó quên, nụ cười này, giống như cơn mưa bạc hà ngày hè, tươi mát lại sâu sắc, nửa điểm cũng không giống bộ dáng điên khùng trong miệng Bàng Mục.
Nhưng ngay sau đó, cơn mưa bạc hà trong mưa như bị trúng độc: mấy kỹ nữ nũng nịu bên cạnh Lâm Thanh tiên sinh dùng thanh âm ngâm mật nói:
“Ai nha, tiên sinh cười gì vậy?”
“Chẳng lẽ lại có câu hay?”
“Nhanh nói nghe một chút.”
Lâm Thanh tiên sinh cười ha ha, vô cùng thuần thục xoa bóp cái mặt này, vỗ vỗ cái tay kia, thành thạo đến rối tinh rối mù, thế nhưng thật sự há mồm ngâm một bài thơ phong lưu lả lướt.
Yến Kiêu tự biết năng lực giám định và thưởng thức của mình không cao, nhưng chỉ nghe mấy từ linh tinh “Mặt hồng hào xanh non, tô tay hồng tụ”, cũng biết khẳng định không phải tác phẩm gì đứng đắn.
Hắn vừa đọc xong, vẻ mặt mọi người xung quanh đều trở nên cuồng nhiệt cùng ái muội, trong mắt mấy kỹ nữ cũng liên tục tỏa ra ánh sáng kỳ dị, hiện trường trở thành một trận tranh sủng.

“Tiên sinh hảo văn thải*! Không bằng soạn nhạc cho nô gia đi.”
*: tài năng văn chương.
“Ngươi hôm kia mới được, hôm nay lại muốn tranh đoạt với bọn tỷ muội, tiên sinh để ý đến nàng làm gì, vẫn là cho nô gia đi.”
“Ai nha, cho nô gia, cho nô gia đi, giọng của nô gia ôn nhu uyển chuyển hơn so với các nàng, để nô gia xướng là thích hợp nhất.”
Thời buổi này muốn trở thành kỹ nữ xuất sắc cũng không dễ dàng, nểu chỉ có dung mạo vĩnh viễn không thể trở thành hạng nhất, cũng phải có tài nghệ xuất sắc mới tốt, mà trong đó xướng khúc là phổ biến nhất.
Nhưng giọng tốt cũng phải gặp được hảo khúc, cho nên Lâm Thanh tiên sinh vừa có tài vừa có nghệ đặc biệt được mọi người hoan nghênh.
Một đám oanh oanh yến yến tranh nhau túi bụi, ai cũng không thuyết phục được ai, cuối cùng bắt lấy Lâm Thanh tiên sinh lắc lư trái phải.
Lâm Thanh tiên sinh cất tiếng cười to, vô cùng hưởng thụ, trấn an mấy câu, lại hơi hơi mở miệng, một nữ tử mỹ mạo mặc hồng y ôn nhu đút một viên mứt hoa quả cho hắn.

Sau khi hắn ăn xong, lại có một người dùng chiếc khăn thay hắn lau nước mật bên môi……
Yến Kiêu hít sâu một hơi, đồng thời cùng Bàng Mục nhìn nhau, đều thấy khát vọng sâu thẳm trong mắt đối phương:
Muốn đi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.