Đọc truyện Đại Học Yêu Quái – Chương 87
Sau một thời gian trường kỳ đấu.tranh.cách.mạng, Diệp Tiếu đưa ra một tổng kết, đám yêu quái này chỉ cần có ăn thì cơ bản là sẽ ngậm miệng lại.
Tiệm đồ nướng quả đúng với những lời nhận xét trên mạng, cách bài trí đẹp, phục vụ cũng không tồi, giá cả thì… cũng tốt lắm, chỉ hơi đắt một tí, Diệp Tiếu nhìn giá cùng lượng đồ ăn, nếu chỉ có cậu và bảo tiêu thì ăn quá hợp lý rồi, cơ mà gặp cái đám vua dạ dày bự này thì, ha ha…
Hồ Đa Đa, “Cái món này, từ người thứ nhất tới người cuối cùng, mỗi người mười suất!”
Kim Thụy, “Khoan khoan, còn có mấy món nữa đấy.”
Eaton, “Mỗi người ăn năm suất thôi, món thịt thứ hai cũng gọi năm suất, chờ ăn xong rồi ta lại gọi tiếp, cứ ăn từ từ.”
Hồ Đa Đa, “Được được, cứ gọi như thế đi.”
Kim Thụy, “Khoan khoan, gọi thêm ít rau dưa gì đi, thầy giáo dạy phải kết hợp rau củ thịt thà mới tốt cho sức khỏe.”
…
Diệp Tiếu, “… Hai chúng ta đổi bàn, tách bọn họ ra ăn riêng đi.”
Bảo tiêu, “…Đúng, tôi cũng nghĩ vậy.”
Năm phút sau, hai người đổi bàn…
Bảo tiêu, “Chắc nhà bọn họ giàu lắm, chứ ăn kiểu này thì nhà thường không nuôi nổi.”
Diệp Tiếu, “…Ừm.”
Bảo tiêu, “Thực ra nên đưa bọn họ đi ăn buffet mới phải, không thì ăn ở tiệm thức ăn nhanh kiểu Tàu hôm qua cũng tốt, ít ra chỗ đó rẻ.”
Diệp Tiếu, “…” Coi như cống hiến cho nền tăng trưởng kinh tế nhân loại đi, chúng ta như này coi như kiếm tiền của người nước ngoài thôi…
…
Hồ Đa Đa, “Wow, cái này tuyệt thế, không có khói!”
Kim Thụy nhìn kỹ, “Không phải không có khói, mà khói bị cái khe kia hút hết đi rồi, nhân loại quả đúng là thông minh!”
Eaton, “Mấy người mau lật thịt đê, mặt này còn chưa chín, mặt kia sắp cháy đen sì rồi, thế mà còn ngồi nói linh tinh nữa!”
Hồ Đa Đa và Kim Thụy, “Chỉ có cậu là lắm ý kiến!”
….
Đây là một cảnh tượng cực kì bắt mắt! Đúng giờ cơm trưa, tất cả các khách hàng tới sau đều nhìn bọn họ, đống chén đĩa trên bàn của đám yêu bị dọn đi không biết bao lần, thế nhưng đồ ăn vẫn tiếp tục đưa tới từng xe từng xe.
Nhiều đồ ăn như vậy hiển nhiên không kịp nướng, nhưng đừng lo, bọn họ có cách ăn đặc biệt rồi ————-
Ông chủ nhà hàng sai nhân viên bưng mấy cái bàn khác tới, để nhân viên hỗ trợ nướng! Nhân viên không đủ? Ông chủ tôi đích thân tới làm!
Trong bữa cơm trưa kéo dài hai tiếng này, không chỉ đám yêu mà ông chủ nhà hàng cũng vui quá trời vui, có khách hàng như vậy thiệt là quá toẹt vời!
Ông chủ không vui sao được, đồ ăn trưa nay đều bị bọn họ ăn sạch đó hiểu không, đã vậy ông còn phải gọi người tới kho hàng lấy thêm nữa.
Nhà hàng buffet ghét nhất khách hàng như vậy, tuy nhiên ở nhà hàng kiểu này thì lại khác, ông chủ ôi mới nhiệt tình làm sao, còn tặng ưu đãi siêu bự, nói lần sau sẽ giảm cho họ một khoản, đám yêu tỏ vẻ: Ăn ngon như thế, nhất định lần sau chúng tôi lại đến nữa!
Người tính tiền là Diệp Tiếu, cậu nhìn tờ hóa đơn dài….thật thật dài, cảm giác hôm khai giảng bỗng ùa về, ăn cơm thật là một vấn đề lớn—-
Có nhà ai ăn đồ nướng ăn gần hết sáu con số không hả! (Hơn 30 triệu vờ nờ đờ…)
Được rồi, giờ mới chỉ là năm con số, nhưng còn kém tí xíu là được sáu số rồi hiểu không! Chỉ kém có hai ba nghìn nữa thôi.
Cơ mà đám yêu tỏ vẻ, bọn họ đã kiềm chế rồi đấy, cái bụng vẫn chưa được no lắm đâu!
Hồ Đa Đa kiêu ngạo nói: “Thầy không biết đâu, lần ăn nhiều nhất trong lịch sử của em là sáu trăm bảy mươi ba con gà mập! Chút xíu này tính là cái gì!”
Đám yêu gật gù phụ họa, đúng vậy, bọn họ đã tiết chế lắm rồi!
Diệp Tiếu, “…” Cảm ơn các bạn đã tiết kiệm tiền như vậy nhé!
…
Cơm nước xong, Diệp Tiếu gọi xe vận chuyển đến, lúc ăn cơm cậu mới nghĩ ra, buổi chiều phải đi dạo phố mua sắm, buổi tối đi xem phim, mang theo một đống túi không tiện, chẳng bằng gọi xe đi theo bọn họ, như vậy sẽ đỡ hơn nhiều.
Tới lúc bọn họ ăn xong thì xe cũng tới, Diệp Tiếu bảo đám yêu để đồ vào thùng xe, tốt nhất là viết tên lên trên, tránh cho bị lẫn đồ.
Điểm đến tiếp theo là khu phố trung tâm, tại đây có một khu mua sắm ngầm ở tầng ngầm một và hai, tổng cộng khoảng hơn một ngàn tiệm, vòng vèo phức tạp, người nào không quen sẽ rất dễ lạc đường, khu mua sắm bán đủ loại quần áo, giầy dép túi xách, trang sức, đồ trang điểm, chưa kể hàng loạt tiệm đồ ăn vặt.
Tất cả đều là cửa tiệm nhỏ, có thể cò kè mặc cả, Diệp Tiếu đã từng tới một lần cùng bạn đại học, tuy lúc đó cậu không mua gì, nhưng cậu cảm thấy ở đây rất thú vị, là địa điểm mua sắm được giới trẻ ưa chuộng, vừa cập nhật xu hướng lại có giá cả phải chăng.
Chẳng bao lâu, Diệp Tiếu và đám yêu đã đến lối vào. Diệp Tiếu đã từng tới đây nên biết các cửa tiệm bên trong đều rất nhỏ, không thể chứa nhiều người vào mua cùng một lúc được, chỉ còn cách chia nhau ra, vì vậy cậu chia đám yêu thành các nhóm nhỏ gồm ba hay bốn người, có việc thì gọi cho thầy giáo cậu. Thời gian mua sắm là hai giờ, đến giờ thì tập hợp lại tại đây, không biết đường không sao, mở miệng hỏi là được, nếu không nhớ nổi thì báo “Số nhà và tên cửa tiệm”, cậu tới đó tìm cũng được.
“Ở đây không phải là trung tâm mua sắm, đa số mặt hàng đều mặc cả được, các bạn đừng coi tiền như rác mà mua vung vít.” Diệp Tiếu dặn dò, “Còn nữa, trên người các bạn không còn bao nhiêu tiền, phải chi tiêu tiết kiệm, đừng cứ thấy ưng mắt là mua luôn, tối ta còn ăn KFC và đến rạp xem phim, tới lúc đó mà hết tiền thì thầy sẽ không cho các bạn mượn đâu!”
“Dạ!” Nghe tới KFC là đám yêu kích động, đó chính là thứ mà bọn họ luôn tâm niệm! Quá quá toẹt vời!
Đúng rồi, tối còn đi xem phim nữa chớ! Mịa ơi, chúng ta mới chỉ được xem phim trên TV hay trên mạng, chưa được đến rạp chiếu phim trong truyền thuyết bao giờ, cái gì mà 2D, 3D, IMAX, còn đeo cái kính gì gì đó để xem, vừa nghe đã thấy sang choảnh rồi, chúng ta phải sớm đi mở mang mới được!
“Thôi, mọi người đi dạo đi, có việc thì gọi điện ngay cho thầy, cẩn thận đừng gây ra họa gì đấy!” Diệp Tiếu dặn đi dặn lại, đây là lần đầu tiên đám yêu thực sự đi “Mạo hiểm nhân giới”, lúc mua đồ ăn sáng nay không tính, việc đó quá cỏn con.
“Yes sir!” Đám yêu đứng nghiêm chào thật to!
Diệp Tiếu, “…” Làm sao đây, bây giờ cậu đã thấy bất an rồi, cậu có thể rút lại quyết định ban nãy được không?