Đọc truyện Đại Học Là Gì? Inspired By A True Story – Chương 118: Ngày mới
“Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mênh mang của buổi tựu trường. Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.
Tôi chọn đoạn văn trên để mở đầu cho câu chuyện của mình, đơn giản chỉ vì nó hay, uh chỉ vậy thôi.
Tôi tiếp tục kể về tôi một thằng sinh viên năm hai, sau một vài chuyện xảy ra tôi đã chính thức về với đội thanh niên FA, thanh niên cầu mưa, thanh niên gati, gato với các thành phần gấu, chó, crush và đại loại như thế, đấy lại bảo là truyện tôi như mô típ bao chuyện khác với dàn harem chưa?
Năm hai của tôi thế nào nhỉ, chẳng phải một thằng nhóc mới xa nhà phải tự lập nữa, 1 năm có lẽ cũng đã đủ để tôi trưởng thành và tự lập hơn một chút, à mà khoan anh em nào nếu có kết bạn facebook với tôi chắc biết chuyện tôi và anh em tác giả có tạo một nhóm F17 voz độc giả và tác giả, và dường như chuyện này đi ngược lại với hi vọng và chân lí của một số thành phần khác, 2 tác giả trong nhóm của tôi đã bị săn info, rồi drop truyện và nghe đâu sắp tới là tôi thì phải, đôi lúc sống trên đời chẳng thể vừa lòng được tất cả mọi người, tôi sẽ không bắt bạn tin hoàn toàn những gì tôi viết, thề là chả có thằng nhà văn nào có thể viết hoàn toàn đúng sự thật, muốn biết sự thật chắc phải kiếm nhật kí của ai đọc mất, tôi viết câu chuyện này đơn giản, vì nó như một hồi ức, một kỉ niệm mà tôi muốn lưu lại về một kí ức đẹp mà tôi đã từng trải qua thôi biếtt đâu sau này câu chuyện này kết thúc bạn lại thấy tác phầm, cấp 3 là gì? Đi làm là gì? Cưới vợ là gì? Xui nữa là cuộc sống sau li dị là gì? Vậy đó, phần 1 đã xong với nhiều tranh cãi và tiếc nuối, có những thứ vẫn không trọn vẹn, mong là phần 2 này năm 2 của tôi mọi thứ sẽ khác.
– Con nói cái gì? Dì Xuân đặt sấp tài liệu trên bàn xuống, đẩy gọng kính lên rồi nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên và bất ngờ.
– Dạ, dì cho con chuyển trọ.
– Dì khó khăn với con lắm sao Hưng? Dì hỏi tôi.
– Dạ không phải, tại con thấy…
Chưa kịp giải thích gì thêm, dì đã đưa tay ra hiệu cho tôi dừng lại, hít lấy một hơi dì đặt tay lên bàn nhìn thẳng vào tôi nói:
– Lúc ba mày đó, ổng nói cho mày ở trọ là tao đã không đồng ý rồi, tao không biết cha con mày nghĩ gì, không biết tao có phải là dì ruột của mày không nữa.
– Dì…
– Mày đã nói với ba má mày chưa?
– Dạ con nói với ba rồi?
– Còn má mày? Dì nói rồi cười, dường như biết chắc chắn đáp án của tôi vậy.
– Dạ chưa…
– Mày chuyển trọ để làm gì? Dễ đi chơi không có ai quản lí, rồi tập tành dính vào bao nhiêu thứ khác nữa, dẹp không có đi đâu hết. Chuyện mày ở riêng người ta đã nói này nói nọ, có thằng cháu ở xa mà bà dì của nó lo cũng không xong để cho nó ở trọ, mà có ai biết là cái thằng cứng đầu nói hoài nó không chịu nghe, giờ mày chuyển đi nữa thì sao hả? Chuyển đi thì sau này đừng có qua đây nữa, nhớ đó. Nói rồi dì Xuân đi thẳng vào trong không thèm nhìn lấy tôi một cái.
Haiz, kẽ thở dài, dù biết là dì sẽ không chấp nhận nhưng không ngờ lại thành ra thế này, đọc đến đây các bác sẽ không hiểu tại sao tôi lại muốn dọn ra ngoài, lí do đơn giản thời gian đó là do ở chỗ này xa quá, giống ở hai đầu của thảnh phố vậy, có hôm thực tập ra trể đến tận 12h30, nhưng 1h đã vào tiết học buồi trưa chẳng thể nào về nhà tắm rửa được hết, trong khi lũ bạn gần trường về nhà có khi tắm và ăn xong bữa cơm tôi vẫn chưa vào kịp lớp, vả lại ở với dì cực sướng, bữa nào ngán cơm thì chạy sang ăn, nói đóng tiền trọ cho có vậy thôi, chứ mỗi tuần đi siêu thị dì đều đem về cho tôi một đống đò đầy ú đồ ăn thức uống hay cơ số các thứ linh tinh vụng vặt khác, vả lại tôi muốn trải nghiệm một cuộc sống sinh viên thực thụ, một cuộc sống tự lập chăng, đó là tâm lí chung của con người, cái gì không biết thì càng muốn thử, rồi chỉ hai tháng sau tôi đã hối hận vì cái phép thử này, nhưng vì nhớ lại cái ngày sống chết đòi đi tôi cũng bấm bụng sống cho hết quãng đời sinh viên còn lại, ấy vậy mà tôi trải nghiệm gần hết những cung bậc cảm xúc, mọi thứ cứ gọi là đủ đầy, chuyện gì xảy ra sau này thì từ từ các bác sẽ biết còn bây giờ trở về thực tại nhé.
Bấm điện thoại gọi cho ba, sau câu nói của dì thật sự không biết phải làm gì tiếp theo nữa, tốt nhất là gọi về cho bậc trưởng bối ở nhà nhờ sắp xếp hộ:
– Không được phải không? Câu đầu tiên ba tôi nói trong điện thoại, kèm theo giọng cười châm chọc thằng con trai.
– Dạ.
– Mà mày phải hiểu cho dì mày, chuyện của dì mày đâu phải mày không biết đâu. Nghe ba nhắc, tôi lại vể nhớ về buổi tối hôm ấy trước khi đi lên đây học, ba và mẹ ngồi trong phòng khách kể cho tôi nghe vể câu chuyện cùa người dì ruột mà từ bé đến lớn vì lí do đó mà tôi chưa gặp lần nào.
– Dạ con hiều mà ba, tội dì quá, ở đây có con với dì là bà con ruột thịt, mà giờ con lại đòi đi…
– Thôi để đó đi tao tính cho, mày tính chừng nào đi? Ba tôi hỏi.
– Dạ, chắc khoảng cuối thàng này, 10 ngày nữa đó ba.
– Uh, tới ngày đó tao lên nói chuyện với dì mày, với coi chỗ mới làm sao, tao lên mà thấy không ổn thì không có đi đâu hết nha con trai. Ba tôi nói giọng đe dọa.
– Dạ con biết rồi.
– Rồi lo về dọn dẹp đi, tao đi ra cảng làm công chuyện tiếp.
Dắt chiếc Cub ra khỏi cổng nhà dì, giờ này hãy còn sớm, tôi không muốn về nhà lúc này, sau chia tay tôi sợ ở một mình đối diện với bốn bức tường, một sự tĩnh lặng đến đáng sợ, tôi sợ lại phải ngồi đó, vô tình nghe phải một bài hát nào đó phù hợp với tâm trạng lại bật khóc, tôi sợ vô tình tìm lại được tấm hình nào đó của em trên máy tính, lại phải ngẩn ngơ vì nụ cười của em, tôi sợ… một lí do nữa tôi muốn rời khỏi chỗ này vì hiện tại nơi tôi ở không có sinh viên, không một ai trạc tuổi tôi cả, đa phần là những hộ gia đình, hay dân cơ quan làm việc, sáng đi chiều về, có vài lần rủ nhậu nhưng có lẽ cách quá xa độ tuổi nên không hợp nhau lắm, chỉ quen được mỗi anh gần phòng.
Năm 1 với tôi thành phố này sao mà to lớn thế, năm 2, năm 3, năm 4 mọi thứ cứ thu hẹp lại dần, xa lạ lại hóa thân quen, dường như tôi có thể nhớ được chính xác những hàng cây, thời gian dừng của những trụ đèn xanh đèn đỏ, nhớ được từng con hẻm nhỏ, nhớ cả những nụ cười ngây ngô chất phát của cậu bé bán vé số ở góc băng đá công viên tôi hay ngồi nữa.
Vô tình tôi lại sang ngang nhà của Trâm, một ý nghĩ nào đó thôi thúc tôi lại muốn gặp cô nàng lúc này, như tôi đã nói những chap trước đây, cái hình ảnh người con gái dáng hình cao gầy ấy đứng đợi tôi dưới gốc cây bàng đã in sâu vào tiềm thức của tôi vào những năm tháng xuân thanh ấy, Trâm ở ngay cạnh bên trường thôi, khu dân cư mới phát triển của thành phố, những đường bàn cờ đan xen nhau, mấy lần đầu không quen tôi đã đi lạc mấy lần. Bỗng một hình ảnh làm suy nghĩ của tôi khựng lại, vội nép vào gốc cây bàng quen thuộc mà Trâm vẫn hay đợi tôi… để hai con người ấy biết rằng tôi không hiện diện.
Vẫn phong cách thường ngày của nó, quần sọc và áo thun với con xe Nouvo trắng đang cười hết cỡ khi thấy Trâm bước ra, Trâm vẫn vậy vẫn nhẹ nhàng như thế, chiếc áo đầm màu nu hồng cộng với đôi giày búp bê, tóc bới cao để lộ chiếc cổ trắng ngần, chiếc đầm ôm sát người, tà áo cắt vừa đủ cao để khoe trọn vẹn đôi chân dài của Trâm, một sự chuẩn bị quá tuyệt vời cho một bữa hẹn hò. Trâm từ cồng bước ra, khuôn mặt pha chút sự bối rối, có lẽ đây là lần đầu hai người hẹn nhau thì phải, rồi nhỏ cũng nở một nụ cười rồi cũng bước lên xe, chiếc xe phóng đi để lại trong tôi một chút gì đó, gọi là nhỉ, một chút ích kỉ chăng, người con gái mình thích à không người con gái thích mình giờ đã thích người khác, người bạn thân nhất của tôi, chúc mừng mày An.
Ting, tiếng chuông tin nhắn điện thoại đến.
Form: 098*********. Dãy số tôi đã xóa đi, nhưng thể nào quên được, tin nhắn từ Tâm.
Anh à, em hiểu rồi. Anh có thể giúp em một chuyện được không? Hãy giữ relationship anh nhé, giờ em không muốn mọi người biết được chuyện hai đứa mình đã chia tay… nếu được anh hãy tạo một facebook khác được không anh, em muốn những kỉ niệm chúng mình vẫn còn đó…. Không phải thay thế bằng một dòng relationship khác, hay hình ảnh của một người con gái nào khác nữa. Em chúc anh hạnh phúc, anh yêu.
Đọc xong dòng tin nhắn, tôi chỉ khẽ mỉm cười, nắm chặt điện thoại trong tay, bụi không bay nhưng mắt vẫn cay, lần cuối cùng rồi phải không em, miệng lẩm bẩm thành tiếng 4 từ:
Chúc em,,, hạnh phúc.
Sáng hôm ấy, vẫn như bao ngày khác tôi đi học, buổi học đầu tiên của thằng sinh viên năm hai, tôi vẫn còn nhớ thưở còn nhỏ, cứ mỗi lần đến ngày tựu trường tâm trạng vô cùng háo hức vào đợi chờ, đơn giản chỉ để khoe với lũ bạn chiếc quần tây mới may hay cái cặp táp khó khăn lắm mới săn lùng được, là cơ số tập vở và đồ dùng học tập vẫn còn cái mùi mà người ta gọi là, mùi đồ mới, còn bây giờ 19 tuổi ( tính năm nhé, sinh nhật hãy còn lâu lắm), tựu trường năm 2 của tôi, quần jean áo thun và cuốn sổ. Hết.
Dẫn chiếc Cub ra khỏi nhà, sau nhiều chuyện nó vẫn ở đây, tôi không phải thích giả nghèo hay gì cả, vì nếu tính giá trị xe thì chiếc vespa tôi chạy bây giờ không bằng số cây vàng ngày xưa mà chú Đức bỏ ra tậu nó, những thằng chạy Cub rồi mới hiểu máy êm và không ăn xăng là thế nào, không phải tiếng è ề nặng nề mà con Vespa mang lại, tôi không anti nhưng dòng xe Piaggo chỉ được cái mã, và tất nhiên những lúc cua gái tôi đều dẫn em nó ra chạy, cười. Thôi lại lan man quá về cái chuyện xe cộ rồi.
Bữa sáng của tôi chỉ đơn giản là ổ bánh mì và li café sữa 7 ngàn trước cổng trường, vừa bước vừa ngân nga vào lớp, gần 200 sinh viên chung một giảng đường, có những con người biết mặt biết tên, nhưng có thể sẽ chẳng nói với nhau một câu nào trong suốt thời gian ấy, đại học người ta thường rất ít bạn.
– Mày vào rồi hả? Thằng Kiệt thấy tôi vẫy vẫy tay lại, hôm nay chỗ đám tụi tôi hay ngồi đông đến lạ, thằng Bảo thằng Long, thằng Khoa và tất nhiên không thể thiếu thằng Văn, hình như gần đủ cả đội banh đều đứng đây, không cần nói cũng biết vậy là giải bóng đá hằng năm lại đến rồi, cũng thời điềm này đầu năm nhất. Thằng Kiên thấy gà nhà tới, cặp cổ tôi ngay.
– Có thằng này nữa là ngon. Mấy thằng cu kia cũng gật đầu nhìn tôi cười cười, chỉ có thằng Văn nhìn tôi khó chịu, qua bao nhiêu chuyện chẳng thằng nào ưa thằng nào, nhưng phải công nhận trong lớp lúc này chỉ có mỗi thằng Văn thủ khá nhất, và nó cũng hiều không thằng nào đá trụ được như tôi.
– Chừng nào đá vậy? Tôi nhìn thằng Long hỏi, thằng Kiệt là đội trưởng nhưng toàn nhận được thông báo từ thằng này.
– Khoảng 2 tuần nữa, tổ chức song song với lễ chào đón tân sinh viên như năm rồi đó, đi bốc thăm tao gặp mấy ông anh Á quân năm ngoái tụi mình hạ, ổng nhắc mày suốt.
– Nó đá có hay hơn ai đâu mà mấy thằng cha đó nhắc. Thằng Văn bực mình nói.
– Tao không đá hay nhưng tao vui tính hơn một số thằng. Tôi nhìn nó đáp.
– Thôi thôi cho tao xin, hai thằng bây muốn làm gì làm, cãi nhau thì ra chỗ khác, giờ bàn chuyện tập nè. Thằng Long xua tay.
– Mà sao tao không thấy thằng An vậy? Thằng Khoa nói.
– Uh lạ ta thường ngày giờ này nó vào lớp rồi mà. Thằng Kiệt cũng nhìn dáo dát xung quanh, vô thức tôi nhìn về dãy bàn trên, bắt gặp ánh mắt của Trâm đang quay xuống nhìn về phía bàn dưới nơi thằng An hay ngồi, từ mấy tháng trước không biết có chuyện gì mà nó đã không ngồi chung với tụi tôi nữa, ánh mắt của Tâm vô cùng lo lắng, uh thì cũng phải thôi giờ hai người là… rồi vô tình Trâm lướt qua chỗ tôi, phát hiện tôi đang nhìn về cô nàng, một chút thảng thốt rồi ánh mắt ấy lại chuyển sang lạnh lùng, một ánh mắt lạnh dành cho tôi, cô nàng xoay lên mà chẳng nói thêm một lời, một ánh mắt lần đầu tiên tôi thấy từ Trâm và dường như không phải chỉ mình tôi phát hiện ra sự kì lạ trong đôi mắt ấy. Thằng Kiên đi lại hỏi nhỏ:
– Mày làm gì Trâm giận à.
– Không. Tôi nói.
Xoay sang thì thấy thằng Văn đang dành cho tôi một nụ cười hả hê và chăm chọc, như thể chính nó cướp Trâm khỏi tay tôi và đứng nhìn tôi là kẻ thất bại vậy, mặt nó thõa mản chưa từng thấy. Tôi nhìn nó nói:
– Có vẻ vui nhì?
– Không có gì, à không vui chứ. Mày hiểu cảm giác bị giành mất người yêu thế nào chưa? Thằng Văn nói.
– Tao không hiểu vỉ tao không phải là thằng thất bại như mày.
– Mày chẳng biết cái quái gì cả Hưng à.
– Hai thằng bây có chịu im không, hai thằng bây nói nữa thì đừng có mà tham gia đội bóng, tụi tao không cần những thành phần phá hoại. Thằng Long nói xong, nguyên đám ngay cả thằng Kiệt và Kiên cũng gật đầu đồng ý.
– Mày đã nói sẵn đây tao nói luôn đội banh có tao thì không có nó, tụi bây chọn đi.
– Ơ… đến lúc này thì cả lũ nghệch mặt ra không biết giải quyết như thế nào, tôi giận quá định nói không cần thì…
– Dẹp nghỉ hết đi, đã mất đoàn kết từ đấu rồi thì đá đấm ăn ai. Giọng con Nhã phát ra từ đằng sau tôi, sau nhỏ là Nga và Nguyệt thằng Kiên thấy con Nguyệt đi xuống liếc nó, là nó rùng mình ngay chả dám hó hé gì nữa.
– Dẹp thế nào mà dẹp. Thằng Văn là chúa hư danh, và cũng ham đá banh khủng khiếp, nhờ trận thắng năm rồi lớp á quân, mà nó được biết bao nhiêu em biết đến, được cô chỉu nhiệm khen khi tham gia tích cực phong trào của lớp sao mà bỏ được mà bỏ.
– Vậy thì lo mà đá đừng có ý kiến ý cò gì hết, không thì quĩ không xuất một đồng nào cho mấy ông đâu.
– À mà Nhã này, nhắc mới nhớ năm nay có áo mới không vậy? Thằng Long nhìn Nhã háo hức chờ đợi, vì năm rồi nhỏ chơi sộp sắm cho nguyên đội banh một dàn đồ mới luôn mà.
– Năm rồi mấy ông đá được 2 trận mặc đúng 2 lần, lấy gì đồ mà cũ, nên không có nhé. Nhỏ vừa nói vừa cười mà không biết rằng bao thế hệ thanh niên đau đớn, vì đâu chỉ mỗi mặc lần đó, bộ đồ của lớp tôi mặc đi đá banh ầm ầm, giờ cũ mèm cả rồi, mà nhìn sang thì mấy thằng kia dường như cũng vậy.
– Vậy nha, chừng nào đá tập thì nói tôi, tôi đi theo cho.
– Thôi bà con gái mà đi chi cho cực. Thằng Khoa quan tâm nói.
– Đâu có đâu, tui đi để trà tiền sân cho mấy ông thôi, chứ để có người ăn gian mất.
– ẶC ẶC.
Vậy là sau một hồi họp hành thống nhất cả đám quyết định ngày mai chúng tôi sẽ tập đá vào 1h trưa, với lí do mà thằng Long đưa ra là để rèn thể lực, chứ thằng nào cũng biết thừa là giờ đó tiền sân rẻ nhất có khi đá 1 tiếng ông chủ quen tặng thêm 1 tiếng nữa vì đơn giản chẳng có ma nào giờ đó vác thân đi đá banh cả.
Cô Thảo bước vào lớp, vẫn những lời dặn dò thường lệ, do đã làm việc với cô một năm trước rồi nên cũng không có gì dặn dò các thứ, nói thật ra thì giáo viên hướng dẫn ở đại học không phải như giáo viên chủ nhiệm thời cấp ba, không thể nào quan tâm sâu sát với từng sinh viên như thời cấp ba vậy, đa phần làm việc với ban cán sự là chủ yếu, sau này khi tôi học năm cuối có những anh sinh viên mới ra trường khóa trước, được trường giữ lại làm giảng viên thì vừa là thầy vừa là bạn.
Hôm nay thằng An và cô bạn gái nhỏ của tôi – Hạ đều nghỉ học, sau cái buổi café ấy, tôi nợ Hạ một lời cảm ơn, tôi không biết phải nói thế nào, nhưng có lẽ Hạ là người duy nhất tôi có thể chia sẻ tất cả mọi chuyện, nhưng điều ngược lại thì không, với tôi cô nàng vẫn chất chứa một điều gì đó vô cùng bí ẩn chẳng thể gọi tên.
Một buổi họp chủ nhiệm như bao ngày họp khác, 10h tôi trở về nhà, bỏ qua lời rủ rê ăn cơm của thằng Kiệt sau đó đi café, tôi hiểu đi với tụi này thế nào cũng chiều mới về, cả lũ đàn ông con trai nhưng đi café toàn gọi sinh tố, yaourt đá bal bla các thứ khác, chẳng bao giờ uống được một li café, suốt 4 năm đại học có lẽ số lần đi uống trà sữa cùng nhau còn nhiều hơn nữa, haha. Mới dắt xe ra thì đã thấy thằng Vũ đứng cạnh xe tôi từ lúc nào, dường như nó đã đợi tôi lâu lắm rồi thì phải.
– Có gì không Vũ? Tôi hỏi.
– Hưng đi với Vũ lại đây một chút được không? Vũ có chuyện quan trọng muốn nói.
– Chuyện gì? Tôi thắc mắc.
– Hạ bị tai nạn rồi.