Đại Học Là Gì? Inspired By A True Story

Chương 113: Trà sữa


Đọc truyện Đại Học Là Gì? Inspired By A True Story – Chương 113: Trà sữa

Mọi thứ cứ diễn ra theo lẽ tự nhiên của nó, vẫn đi học, và cũng chẳng có ai biết về chuyện tôi đã chia tay nhưng không hiều sao lại có cảm giác cái lũ này đang sợ mình buồn.

– Lại gặm bánh mì nữa à mày. Thằng Kiên ngồi xuống cạnh mình nói.

– Ngoàm, uh nay dậy hơi muộn nên mua bánh mì cho nhanh.

– Tối nay mày rãnh không đi uống café đi.

– Mấy giờ?

– Thì 6h 7h gì đó, tới tối thì về.

– Tao bận rồi để bữa khác đi mày. Tối nay mình bận thật, có hẹn với tụi thằng Lee, thằng Bon săn boss rồi.

– Đi đi lâu lâu rủ mày đi uống mà cũng từ chối.

– Tao bận thật, bữa khác đi.

Cạch, thằng An đặt li nước xuống bàn nhìn mình ra vẻ khó chịu. Bỏ ổ bánh mì đang gặm dở xuống, ngước đầu lên nhìn nó hỏi:

– Cái gì vậy?

– Có người nhờ tao gửi cho mày?

– Ai? Mình mở gói ra thì thấy là li trà sữa, sáng ăn xong mà tráng miệng bằng li này thì còn gì bằng, nhưng tính mình khá ngộ, không muốn nhận cái gì mà không rõ ràng, xoay sang đưa cho thằng Kiên.

– Mày uống đi.

– Là sao? Thằng Kiên hỏi.

– Bình thường mày thấy hoàng thượng hay đưa cho thái giám thử đồ uống không rõ nguồn gốc không? Mày uống trước đi.

Hình như thấy li trà sữa đầy ú, hạt xanh hạt đỏ, thằng Kiên hình như cũng muốn thử, chép miệng cái, định đưa tay ra đỡ lấy thì thằng An nhìn nó tóe lửa, rồi giật li trà sữa ra khỏi tay nó, làm cu cậu cũng giật mình:

– Cái này chỉ dành cho thằng Hưng thôi, mày không được uống.

– Nhưng…

– Không nhưng nhị gì hết, người ta nói là gửi cho mày, uống hay không tùy mày. Cu cậu đặt li sữa xuống bàn rồi đi ra ngoài.

– Ơ. An An có gì mày nóng dữ vậy? Mình gọi với theo.

– Là sao vậy? Mình quay sang thằng Kiên hỏi nó, đáp lại chỉ là cái nhún vai bất lực.


Tôi còn nhớ như in, thời lúc đầu uống trà sữa du nhập vào Việt Nam, nếu nhớ không nhầm thì bắt đầu từ Đài Loan thì phải, ngày nào cũng kè kè li trà sữa, như bao thế hệ của tôi, có những câu chuyện tình yêu bắt đầu từ li trà sữa, cười. Không thì những trò chơi dơ từ li trà sữa, những trận đại chiến trân châu dính đầy cả áo…nhớ nghiện đến nỗi, tự mua trân chân, pha trà thêm gói sữa tươi, li trà đầy ú trân châu, ai uống cũng khen, thế là nhen nhóm ước mơ lớn lên mở quán trà sữa để ngày nào cũng được ăn trân châu… cười.

– Eh làm gì mày thừ người ra vậy? Thằng Kiệt không biết đi vào từ lúc nào, nhìn thấy mình nhìn chằm chằm vào li trà sữa lên tiếng hỏi.

– À không có gì, suy nghĩ vẩn vơ ấy mà.

– Nhìn mày như mấy đứa thất tình ấy. Nghe câu nói của nó tôi giật thót người lại, uh thì… giống thật, tôi còn nhớ thời cấp 3 tôi từng mua cho Tâm một li trà sữa, li trà sữa đầu tiên của em, đừng vội cười cái chuyện ăn uống tôi còn lâu mới kĩ bằng em, nhấp một ngụm em nhăn mặt rồi lắc đầu nguầy nguậy, sau này tôi mới biết không phải em ghét trà sữa mà vì em không chịu được vị bạc hà, hương vị tôi yêu thích nhất.

– Eh mày mua cái này ở đâu nhìn ngon quá vậy Hưng? Thằng Kiệt lò dò đi vào ngồi cạnh chỗ tôi và thằng Kiên.

– Tao cũng đang muốn biết đây. Mình trả lời thằng Kiên bằng một giọng tò mò, người đầu tiên tôi nghĩ đến là Trâm, vì mấy cái chuyện bếp núc này cô nàng số dách, cũng có thể là Hạ, hay con bé Ngọc. Ai đây? Một thằng tự sướng bên li trà sữa vì nghĩ là gái tặng bên cạnh thằng Kiên đang nhìn mình bằng cặp mắt gato, mà khoan cũng có thể mình lọt vào mắt xanh của một hotgay nào đó thì sao, ặc ặc.

– Mày nói chuyện hack não tao quá vậy. Thằng Kiệt vào sau không biết gì cả, mặt nghệch ra.

– Hàng tặng đó. Thằng Kiên nói.

– Gái hả? Thằng Kiêt tiếp tục hỏi không buông tha.

– Chắc gay tặng thôi. Thằng Kiên nói đúng y chang những gì mình nghĩ.

Mặc kệ hai thằng nói chuyện tầm phào, li giấy màu trắng, loại thường thấy trong siêu thị, không lẽ như hai thằng này nói cu cậu gay nào rỗi hơi tự làm trà sữa homemade cho mình chăng, nhấp kẽ một ngụm, cái vị đăng đắng, beo béo lưu trên đầu lưỡi và cái vị the the thanh thanh của vị bạc hà. Không biết do vô tình hay cố ý chủ nhân của li trà sữa này biết mình thích vị bạc hà, hay là em? Là Tâm, vội vàng lục lọi đống ni lông trên bàn, không còn gì cả ngoại trừ chiếc muỗng để hút trân châu.

Thằng Văn bước vào lớp, nhìn quanh một lượt, không biết do mình có ác cảm với nó hay chăng, nhìn bộ dạng đi hai tay để sau mông, mặt hất hất lên trời thấy trịch thượng bố đời thế nào ấy, ánh mắt nó và mình chạm nhau vài giây, rồi nó nở một nụ cười mìm.

– Qua học kì này, số lượng slide bài giảng khá nhiều, mỗi bạn đóng 200 ngàn cho bạn Nhã, để tôi in tài liệu.

Trong lớp bắt đầu có những tiếng xì xào.

– Gì mà mắc dữ vậy, bữa trước mới đóng tiền giáo trình gần 600 ngàn rồi. Thằng Kiên bắt đầu than.

– Thì thường đọc giáo trình cho có thôi mà, toàn học trên slide thôi, mà thằng An đâu sáng giờ tao không thấy. Thằng Kiệt nhìn xung quanh hỏi.

Đặt li trà sữa xuống, nhìn xung quanh thấy nó đang ngồi dưới lớp đang nói chuyện gì với tụi thẳng Khoa với thằng Vũ ấy, cái thằng cũng lạ nay không hiều sao tính như con gái, bày đặt giận hờn nữa.

– Trong thời gian qua lớp chúng ta xảy ra nhiều chuyện không hay, tôi mong là qua học kì này tình trạng đó không còn nữa, đừng để một cá nhân mà ảnh hưởng đến cả tập thể này, tôi đã đăng kí danh hiệu tập thể thi đua loại giỏi rồi đó. Thằng Văn đứng giữa lớp nói, nhưng chẳng ai nhìn nó hình như gần nửa lớp đều hướng về một thằng con trai đang cặm cụi ngồi hút trân châu.

– Eh hình như nó nói mày đó. Thằng Kiệt giả điên.

– Nhớ nhe đừng có để ảnh hưởng đến tụi tao đó, vậy là không có được. Thằng Kiên giả giọng thanh niêm nghiêm túc của thằng Văn.

Tôi cũng chả thèm để ý lời của tụi nó, đụng chuyện rồi sẽ biết. Hôm nay Trâm nghỉ học, từ chuyến xe đêm ấy, tôi và nhỏ không nói chuyện với nhau câu nào, quả thật không biết phải bắt đầu câu chuyện thế nào, dường như cả hai đang đứng giữa một bức tường ngăn cách, sự ngại ngùng ngượng ngập.


Có người sẽ nói, tại sao không yêu Trâm đi, yêu làm sao được khi trong lòng chứa đựng một vết thương, một vết thương vẫn hãy còn rỉ máu và âm ỉ, tôi cũng không nghĩ rằng thời gian mà mình day dứt, mà mình đau khổ, và có thể bắt đầu một mối quan hệ mới lại lâu đến vậy, uh thì đó là chuyện sau này.

– Ông đừng có nghỉ như học kì trước nữa đó nghe Kiệt. Nhã không biết từ đâu đã xuất hiện, trên tay là một sấp thời khóa biểu học kì này.

– Uh thì…

– Mà mày học lại 4 môn hả, mới năm nhất thôi đó.Thằng Kiên nói giọng châm biếm.

Thằng Kiệt là một thằng cực kì ham chơi, ham chơi nhất trong đám bạn của tôi thời đại học, học kì vừa rồi khá nhẹ nhàng thi chỉ 6 môn, nó rớt hết 4 môn tính luôn cả môn giáo dục thể chất, vâng nó rớt cả môn thể dục lí do nghỉ quá số buổi qui định, như thằng An với thân hình phì nhiêu của nó thi lần 2 ông thầy vẫn chăm chước cho qua.

– Bớt bớt đi chơi lại đi mày. Mình cũng nói.

– Tao biết rồi. Một câu trả lời cho có.

– Mà sao nay Trâm nghỉ vậy Nhã. Nga ngồi sau nói lên, bình thường thì cảm nhóm hay ngồi gần nhau, một bàn toàn trai và một bàn toàn bánh bèo. Mình cũng tò mò nín thở lắng nghe.

– Tui cũng không biết nữa bà à, hình như bảo là hơi mệt. Nói rồi Nhã tiếp tục đi phát cho cả lớp.

– Eh mày có làm gì mà Tâm… Thằng Kiên chưa nói hết câu đã bắt gặp ánh nhìn té lửa của mình.

Nhưng trong lòng tôi lúc này cũng khó tò mò, không biết Trâm có bị nặng hay không, hay là sau chuyến đi ấy về nhà đổ bệnh, tôi cũng chưa hỏi tụi nó sau khi tôi đi chuyện gì đã xảy ra, Trâm có nói gì không, khi phát hiện tôi bỏ lại cô nàng ở đấy một mình. Tan học mặc kệ lời rủ rê đi uống nước của thằng Kiên tôi trở về nhà bên chiếc máy tính, quả thực bây giờ tôi không biết phải làm gì, tôi sợ cái khoảng thời gian này, thời gian mà nhiều thứ đã trở thành một thói quen, những tin nhắn, những câu chuyện trò hỏi han, suốt từng ấy năm trời, giờ không còn nữa,…. Trong lòng giờ chỉ còn lại một khoảng không trống vắng.

Kênh bang:

– Bang chủ onl rồi kìa. Ông Phan nói.

– Anh Liz xử vụ này đi. Thằng Bon cũng gõ lóc cóc.

– Đúng rồi đó anh.

– Làm cho ra lẽ đi đâu có để như vậy được.

– Mẹ nó lừa đảo đó mà tụi bây không tin.

Nguyên một đám bắt đầu lao nhao, loạn cả khung chat, không biết chuyện gì đang xảy ra.

– Tất cả im hết đi, một đứa nói thôi, Bon kể anh nghe chuyện gì.

– Số là anh Phan ổng mua vàng một thằng trong bang, tại thấy nó trong bang nên ổng đưa card trước, nhận xong nó out bang luôn rồi.


Lại vấn đề muôn thửo, lừa tiền nhau trong game haiz, từ lúc làm bang chủ không biết đã phải giải quyết bao nhiêu chuyện như thế này rồi.

Liz: Anh Phan mất nhiều không anh?

Phan: Một cái card 50 thôi em, anh không tiếc tiền nhưng mà tức vì bị lừa thôi.

Liz: Mà lần đầu gặp sao anh đưa tiền cho nó trước vậy. Bị mấy vụ rồi, thường giờ ai giao dịch trong bang đều hỏi em với thằng Lee hết mà.

Phan: Lúc giao dịch hai thằng bây có đứa nào onl đâu, pm toàn đề treo máy thôi, với cũng tại tao thấy ham nó rẻ.

Liz: Nó là thằng nào? Tên gì?

Phan: Tên là Fox, giờ nó đang trong bang Thần Long đó.

Liz: Rồi để em xử cho.

Bật vào kênh chat, pm mật với bang chủ bang Thần Long, cũng có nói chuyện với thằng cha này vài lần, chủ yếu là giao dịch mà ki bo tính toán tới từng đồng, lúc nào cũng nghĩ là mình chịu thiệt, nên giao dịch 2 3 lần rồi thôi.

Liz: Anh Long có onl không? Em nhờ tí.

Long: Nay anh không có hàng em nhá.

Liz: Không em nói chuyện khác, anh biết thằng Fox không?

Long: Biết sao không, hình như nó là em của thằng bạn anh đó.

Hóa ra là người quen của thằng cha này, thôi lỡ rồi nói tiếp luôn:

Liz: Nó lừa tiền người trong bang em anh à.

Nghe mình nói xong ổng im lặng chừng 5 phút chắc là đang hỏi chuyện mấy thằng trong bang hay sao ấy, xong quay lại nói một câu.

Long: Chú mày nghĩ sao nó đi lừa cái bang nghèo rách như bang của tụi bây.

Liz: Anh nói vậy là sao.

Long: Tao nói là cái bang cùi bắp của tụi bây chả có gì để cho thằng Fox lừa hết đấy.

Liz: Vậy giờ ông bao che đúng không?

Long: Tao bao che đó mày làm gì tao.

Liz: Bang Thần Long toàn thứ lừa đảo với nói ngang thôi.

Long: Mày ăn nói cho cẩn thận đó.

Liz: Mày cứ chờ xem. Coi tao làm gì.


Long: Tao chống mắt ra coi mày làm gì.

Ôm một bụng tức, về than vãn với lũ ở nhà.

Phan: Má bang mình cùi mà nó cần nói ra vậy không?

Bon: Bang Thần Long toàn lũ gì đâu không.

Lee: Kéo qua đập chết mẹ tụi nó cho tao.

Liz: Đánh được tao đánh rồi. Bên mình lực chiến còn thua tụi nó nhiều quá.

Lee: Mày tuyển thêm người đi Liz, chứ tao thấy không được rồi với đừng cho ra vào tự nhiên quá, toàn dân gì đâu không.

Liz: Đánh không lại thì dùng chiêu khác, Bon kêu mấy anh em trong bang ra đây.

Bon: Chi anh.

Liz: Ra đi rồi biết.

Các bác đều biết tôi chẳng bao giờ chịu ăn thua thiệt với ai bao giờ, đánh không lại thì…. Chửi, công nhận thời gian đó cũng trẻ con phết haha. Kênh thế giới lúc này toàn là tin của mấy thằng trong bang.

Lee: Mẹ bang Thần Long lừa đảo.

Bon: Từ thằng bang chủ tới thành viên.

Phan: Thằng Fox khốn nạn ăn mất 50 ngàn của bố rồi câm luôn à.

Thành viên 1: Giỏi ra solo với bang chủ tụi tao nè.

Thành viên 2: Ra anh Liz vít cho một thương là về thành ngay, mẹ mấy thứ cẩu tặc, mày thấy đúng không thằng bên dưới.

Thành viên 3: Thằng Long chó mày nói làm gì, nó nổi tiếng về độ chơi bẩn lâu rồi.

Thành viên 4: Thần Long cái quần ấy, Giun đất mà cứ tưởng là rồng.

Từ lúc chửi chuyện lừa đào thì giờ mọi thứ đã đi quá xa rồi, quá sai lầm khi cho cái lũ này đi chửi lộn, thằng cha Long với tụi bang Thần Long cũng ra chửi lại nhưng do không có sự chuẩn bị chu đáo về lực lượng và trình độ bẩn bựa phải gọi cái lũ bang của mình bằng cụ kết quả chỉ khi top 1 lực chiến lên tiếng cả đám mới chịu dừng, thằng cha Long cay cú pm.

– Mày được.

Đang hăn máu chiến đấu với cái lũ này thì bỗng dưng điện thoại reo lên, không cần nói tôi cũng biết đó là ai, có lẽ em cũng như tôi, việc từ bỏ ngay một thói quen cố hữu là không thể nào, nếu tôi thực sự quan trọng như thế tại sao em lại…

Ring ring, điện thoại vẫn cứ vang lên từng đợt dài rồi tắt hẳn, tôi ngồi đó lặng thinh….

Buzzzz. Tiếng động chát chúa vang lên, giờ có lẽ chẳng bao giờ có thể nghe lại được nữa, vâng cái thời mà tôi vẫn còn dùng yahoo, công cụ nhìn ra thế giới của biết bao thế hệ chúng tôi, đang chuẩn bị săn boss mà ai lại làm phiền thế này, nhìn lên màn hình khung chat tôi giật mình vội vàng trả lời.

– Sao vậy Trâm?

– Trâm bị bệnh mà thèm ăn cháo trắng quá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.