Đại Hoan Hỉ

Chương 32


Đọc truyện Đại Hoan Hỉ – Chương 32

.

.

Bệnh Viện

Trong lúc bối rối, Mục Thiên Nam, Chu Uy An, Đan Giai Nguyệt đều cảm thấy bầu không khí này đúng là kỳ lạ.

Mục Thiên Nam đang nói chuyện với bác sĩ, Đan Giai Nguyệt có thể nghe được loáng thoáng là Mục Dã đã tỉnh lại, không có gì nghiêm trọng, chỉ hơi thiếu máu cộng với bị kích thích về mặt tinh thần cho nên mới đột nhiên té xỉu như thế.

Không sao thì tốt rồi, Đan Giai Nguyệt suy ngẫm, rời ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Đây vốn là bệnh viện lớn nhất nhì thành phố cho nên điều kiện vật chất rất tốt. Trong sân bệnh viện có bãi cỏ để bệnh nhân tản bộ, ngoài đó có một cô gái xinh đẹp, tri thức đang gọi điện thoại bàn giao công việc cho cấp dưới làm. Đan Giai Nguyệt nhìn thấy Chu Uy An, nội tâm của anh lại bắt đầu rối rắm.

Xoay người qua, anh trông thấy Mục Thiên Nam đang đi về phía mình. Mục Thiên Nam đi tới trước mặt anh, nói một câu ‘làm phiền cậu rồi’, sau đó lập tức đi ngay.

Đan Giai Nguyệt lại xoay qua nhìn vào cánh cửa sổ trên hành lang, thấy đôi nam nữ ấy đang đứng nói chuyện với nhau.

Ngoại hình tốt, khí chất tốt, bối cảnh gia đình cũng tốt, trình độ ăn ý cũng tốt, nhìn từ phương diện nào, Mục Thiên Nam và Chu Uy An cũng đều xứng đôi như vậy.

Nhìn thêm mấy lần, Đan Giai Nguyệt xoay người qua. Đi xem cậu bé kia đi… Anh tự nói với bản thân như vậy.

Vì thế, Đan Giai Nguyệt liền đi tới phòng bệnh.

Đan Giai Nguyệt đẩy nhẹ cửa phòng bệnh ra, trông thấy cậu trai đang truyền dịch trên giường bệnh.

Còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, cậu ta đã hiểu lầm anh là tình nhân của Việt Phồn Tinh. Đan Giai Nguyệt ngẫm, không biết hiện giờ cậu ta nghĩ anh thế nào nữa, tuy nhiên, chuyện này cũng không quan trọng, dù sao thì cái cậu trai tên Mục Dã này cũng đã bị Việt Phồn Tinh đá sang một bên rồi.


Đan Giai Nguyệt tới gần Mục Dã.

Mục Dã nhìn nhìn, cho tới khi thấy rõ người tới là ai, cậu ta nhắm mắt lại, nghiêng đầu đi.

Đan Giai Nguyệt đứng trước giường bệnh nhìn cậu trai có sắc mặt tái nhợt ấy, anh cảm thấy mình có thể hiểu được cậu ta. Thích một người nhưng không được đáp lại, giờ chắc hẳn cậu ta đau lòng lắm?

Anh ngồi xuống chiếc ghế bên giường, đối diện với cậu trai đang nhắm mắt lại.

“Tôi tên Đan Giai Nguyệt, tôi không thích người mà cậu thích. Nhưng, cũng giống cậu…” Hai tay Đan Giai Nguyệt tạo thành hình chữ thập, thốt ra một câu trong căn phòng thật yên tĩnh.

Thiếu niên cũng không nhúc nhích.

“Tôi thích…” Đan Giai Nguyệt nắm chặt hai tay, “Tôi thích Mục Thiên Nam!” Lần đầu tiên, anh nói chuyện ấy với một người xa lạ.

“!” Mục Dã mở to mắt ra, kinh ngạc, nhìn Đan Giai Nguyệt.

“…Đúng vậy, người tôi thích đúng là Mục Thiên Nam mà cậu biết!” Đan Giai Nguyệt cau mày, cười nói.

“Anh Nam… Có biết không?” Thiếu niên thốt ra câu nói khàn khàn.

“Ờ! Ờ!” Đan Giai Nguyệt lắc đầu, anh cảm thấy vui vì cuối cùng cậu trai ấy cũng đã chịu nói chuyện, anh nói tiếp, “Tôi chưa bao giờ cho anh ấy biết!”

“Tại sao?”

“Giới tính!” Đan Giai Nguyệt nhìn thẳng vào Mục Dã, “Mười năm trước, lúc phát hiện tính hướng của mình tôi sợ còn không kịp, sao dám nói với ai?”


“Mười năm trước?” Mục Dã rất thích nghe chuyện tình của người khác.

“Đúng vậy! Chúng tôi là bạn thời trung học! Lúc ấy quan hệ của tôi với mọi người rất tốt, duy chỉ có mình anh ấy là không chịu để ý tới tôi. Có lẽ xuất phát từ nguyên nhân gì đấy tôi cũng chẳng rõ, nói tóm lại là tôi đã bị anh ấy thu hút, rất muốn tới gần anh ấy, thậm chí còn làm rất nhiều chuyện ngu ngốc!”

“Sau đó thế nào?”

“Không có sau đó, tôi hoảng sợ với tính hướng của mình, còn anh ấy thì đi Mỹ vào cuối năm lớp 11. Mười năm rồi chúng tôi đã không gặp nhau!”

“…” Thiếu niên trầm mặc, sau đó nói: “Sao lại kể cho tôi nghe?”

“Bởi vì, tôi cảm thấy cậu rất giống tôi của trước đây!”

“Anh đang thương hại tôi à?” Trong mắt của Mục Dã chứa đầy sự cô đơn.

“Không! Là hâm mộ!”

“?”

“Cậu can đảm hơn tôi rất nhiều, ít nhất thì cậu cũng từng có được!” Đan Giai Nguyệt nói ra những lời chân thành với Mục Dã.

Nhưng can đảm và chân thành lại không thể đổi lấy tình yêu vĩnh hằng.

“…” Mục Dã không lên tiếng nữa.

“Cậu…” Đan Giai Nguyệt còn muốn nói gì đó để dỗ dành Mục Dã, lại nghe tiếng chuông điện thoại của Mục Thiên Nam truyền từ ngoài vào!


Mục Thiên Nam đang ở ngoài cửa? Anh ấy có nghe được gì không? Đan Giai Nguyệt bật khỏi ghế.

Mục Thiên Nam đẩy cửa vào, anh vừa trả lời điện thoại vừa đi tới bên giường Mục Dã.

Đan Giai Nguyệt ở một bên quan sát sắc mặt Mục Thiên Nam, nghĩ, chắc anh ta chưa nghe thấy gì rồi, nếu không e là sắc mặt đã thay đổi hẳn.

“Cha em đấy!” Mục Thiên Nam nói xong, đưa di động sang cho Mục Dã.

Được rồi, giờ là việc của Mục gia, chẳng có liên quan gì tới Đan Giai Nguyệt cả. Đan Giai Nguyệt nói với Mục Thiên Nam mình sẽ ra ngoài trước.

Mục Thiên Nam thấy Đan Giai Nguyệt định đi, đột nhiên lên tiếng: “Đan Giai Nguyệt!”

“?”

“Không, không có gì!” Thật hiếm khi Mục Thiên Nam do dự như thế.

Đan Giai Nguyệt cảm thấy khó hiểu, bước ra ngoài.

Mục Thiên Nam ở cạnh bên lạnh lùng nghe hai cha con họ Mục nói chuyện với nhau, lần này, không có tiếng Mục Dã khóc sướt mướt, cũng không có tiếng Mục Gia Hùng rống giận. Nhưng, điều đó cũng không có nghĩa là Mục Gia Hùng không biết con trai bảo bối của ông ta lại gây ra chuyện gì. Bởi vì, ban nãy, Mục Thiên Nam theo chỉ thị của Mục Gia Hùng, dằn lại tin tức của mấy gã nhà báo viết về Mục Dã.

“Cha, con thật sự không sao đâu!” Trông Mục Dã rất bình tĩnh, có lẽ, tình yêu đã khiến cậu trai ấy trưởng thành trong một đêm.

“Con sẽ cố gắng dưỡng bệnh… được… được, con sẽ!” Mục Dã đáp lại lời quan tâm của cha mình, trước lúc tắt máy, cậu đã thốt ra một câu khe khẽ, “Con xin lỗi!”

Những phiền nhiễu trong lòng đã dần dần lộ ra chân tướng, nhưng Mục Thiên Nam vẫn chưa quyết định xử lý chúng thế nào. Ngay vào lúc rối rắm nhất, đứa em trai tên Việt Phồn Tinh kia lại gây thêm chuyện cho anh. Thành ra, vào lúc này, về mặt tình cảm, trong một trường hợp thật bất thường, anh lại cảm thấy có một thứ gì đó đang nảy mầm. Tất cả, đều đang khảo nghiệm năng lực ứng phó của anh.

Khi những đau khổ, dằn vặt ấy đi tới cực hạn, sẽ chẳng còn gì đáng sợ nữa. Mục Thiên Nam thả lỏng đôi mi đang nhíu chặt ra, anh vẫn luôn tin rằng anh có năng lực thích ứng với tất cả khó khăn trong cuộc sống này.

Ngoài phòng bệnh.


Đây là lần đầu tiên Chu Uy An và Đan Giai Nguyệt chạm mặt nhau, hai người rất bình tĩnh đánh giá đối phương.

“Xin chào!” Chu Uy An chìa bàn tay nhỏ nhắn với những móng tay vẽ hoa văn màu đỏ.

“À, xin chào!” Đan Giai Nguyệt cũng nhanh chóng vươn tay ra.

Hai người cùng buông lỏng tay.

“Lần này thật cám ơn anh!” Cô ta nói, “Nếu như không có anh, e là Tiểu Dã và Thiên Nam sẽ gặp nhiều phiền phức lớn rồi!” Cô ta thể hiện quan hệ thân mật giữa mình với Mục Dã và Mục Thiên Nam.

“À, không…” Sao anh phải đứng đây nói chuyện với tình địch trên danh nghĩa chứ? Nếu mấy câu nói của cô ta có thể làm tổn thương tới anh, tất cả đều vì trong lòng anh có gì đó mờ ám.

“Nghe nói hiện giờ anh đang ở nhà của Thiên Nam!” Cô ta thốt ra một câu thật hàm súc, che giấu đi toàn bộ cảm xúc trong lòng mình.

“À, đúng vậy!”

“Thiên Nam nói là không có nguyên nhân gì đặc biệt, đúng không? Nếu như anh có cần gì thì cứ nói, tôi và anh ấy đều sẽ cố gắng giúp anh!” Chu Uy An muốn hỏi thử nguyên nhân mà Mục Thiên Nam không chịu nói cho cô biết.

“Không, tôi không cần gì cả! Chỉ là nhiều năm không gặp, cho nên ở cùng để tiện trò chuyện mà thôi!”

“Là vậy à!” Chu Uy An nói tiếp, “Vậy cám ơn anh! Mong anh tha thứ cho sự thất lễ của tôi, giờ tôi muốn đi xem Tiểu Dã một chút…”

“Mời cô!”

Đan Giai Nguyệt nhìn cửa phòng đóng chặt lại, ngây ra.

—- Hiện tại, tôi lại cảm thấy anh đang cách tôi tận chân trời.

—- Một người yêu, bất kể là có thật lòng bao nhiêu, cũng không nhất định sẽ được đáp lại như thế ấy.

Vì chuyện của Mục Dã, cho nên hiện tại, thế giới của Đan Giai Nguyệt chính là màn đêm đầy tuyết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.