Đại Hiệp Hồn

Chương 54: Tiến vào giang hồ Nhằm báo thù (1)


Đọc truyện Đại Hiệp Hồn – Chương 54: Tiến vào giang hồ Nhằm báo thù (1)

Nguồn:

Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên

Biên dịch: Lúa

Buổi chiều ngày hôm đó, một cỗ xe ngựa lớn hướng về núi Vân Trung mà không ngừng chạy. Xuống tới Viêm Dương, người đánh xe đã đầu đầy mồ hôi, vung lên roi dài, không ngừng la lớn vội vàng giục ngựa tiến lên. Sau một lát, xe ngựa đã chạy vào trong cốc. Nhìn thấy dòng chữ “Lạc Hà sơn trang”, người đánh xe vẫn không ngừng vung roi, càng giục ngựa đi nhanh. Tiếng chân ngựa đùng đùng kinh động đến những người trong sơn trang, nhưng bỗng nhiên nghe thấy người đánh xe cao giọng nói: “Tư Mã tiểu thư từ phủ Nam Dương đến cầu kiến.”

Tiếng xe ầm ầm, con ngựa kia kéo chiếc xe một đường tiến nhanh, tiến thẳng vào trong sơn trang. Lúc này, trước cửa bậc thang đã xuất hiện mấy người, đi đầu là một phu nhân xinh đẹp tuổi trung niên, chính là Tần Uyển Phượng, có vài người vú già đi theo phía sau. Trong chớp mắt, xe ngựa vọt tới trước bậc thang, đột ngột kéo cương ngựa một cái, ngựa hí vang một trận, xe ngựa đã đứng lại. Chỉ thấy màn xe phất động, hai nữ tử thân mặc đồ tang nhảy xuống xe ngựa, ngay lập tức xoay người đón đỡ một người thiếu nữ hai mắt sưng đỏ, toàn thân quần áo tang bước xuống.

Tần Uyển Phượng sợ hãi cả kinh, bước xuống bậc thang vội vàng nói: “Thế muội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hoá ra người thiếu nữ toàn thân quần áo tang này tên là Tư Mã Quỳnh, chính là nữ nhi yêu quý duy nhất của Tư Mã Trường Thanh danh tiếng vang khắp võ lâm. Tư Mã Trường Thanh cùng Hoa Thiên Hồng có phụ thân là huynh đệ kết nghĩa, cho nên tuy Tư Mã Quỳnh vẫn còn trẻ tuổi, nhưng lại cùng Hoa Thiên Hồng là một thế hệ, hai gia tộc mấy đời thân thuộc gắn bó với nhau, người trong nhà đã sớm gặp mặt nhau.


Tư Mã Quỳnh vừa thấy Tần Uyển Phượng, lập tức nước mắt chảy ra, cúi người xuống lạy một cái, khóc than kêu lên: “Đại tẩu…”

Vẫn còn chưa nói xong, nàng đột nhiên ngã xuống đất ngất đi. Hai nữ tử mặc đồ tang vội vàng tiến lên, đỡ lấy Tư Mã Quỳnh vừa mới hôn mê.

Tần Uyển Phượng xoay chuyển thân hình, nâng tay khẽ vẫy mà nói: “Đi theo ta.”

Vừa vào đến nội đường, dưới hiên bước ra một tỳ nữ, lên tiếng nói: “Khởi bẩm phu nhân, lão thái quân có chuyện, mời Tư Mã tiểu thư vào bên trong tịnh xá uống trà.”

Lúc này, Tư Mã Quỳnh đã tỉnh lại từ trong hôn mê, Tần Uyển Phượng dẫn đường cho mọi người, vượt qua hành lang gấp khúc, đi qua một con đường mòn trong rừng tre thanh tĩnh, đi vào một tòa tịnh xá xung quanh là tùng xanh, yên tĩnh dị thường, tịnh xá này chính là chỗ ở của Văn thái quân Văn Tuệ Vân, mẫu thân của Hoa Thiên Hồng. Lúc này, Bạch Quân Nghi cũng ở trước cửa chờ đón, Tư Mã Quỳnh vừa thấy nàng, trong lòng rất là kích động, mắt đỏ nhìn Bạch Quân Nghi, kêu lên một tiếng “Đại tẩu”, nhịn không được mà oa oa khóc lớn lên. Bạch Quân Nghi cùng Tần Uyển Phượng cùng nhau dìu Tư Mã Quỳnh đi vào tĩnh thất. Văn thái quân Văn Tuệ Vân đang ngồi bên trên một chiếc ghế bạch đàn, còn chưa kịp mở miệng thăm hỏi, Tư Mã Quỳnh đã hai gối chạm xuống mặt đất quỳ lạy, nước mắt như mưa mà gào khóc.

Văn thái quân vẻ mặt từ ái khoan dung, bình tĩnh mà nói: “Quỳnh nhi, ngươi đang mặc quần áo tang, chẳng lẽ…”

Tư Mã Quỳnh ngẩng đầu kêu khóc nói: “Bá mẫu a… Phụ thân người…” Bỗng nhiên lại bất tỉnh ngã xuống.


Tần Uyển Phượng nhìn thấy liền bước đến dìu Tư Mã Quỳnh đứng lên, để nàng ngồi lên trên ghế dựa, nhẹ nhàng giơ tay, nhanh chóng điểm vào ba chỗ đại huyệt trước ngực Tư Mã Quỳnh, Tư Mã Quỳnh hít vào thở ra, một cái hô hấp thật dài, một lần nữa u u tỉnh lại, sớm có tỳ nữ chạy nhanh tới phòng trong, mang tới một viên dược hoàn giúp an thần thuận khí, Tần Uyển Phượng tự tay cho Tư Mã Quỳnh ăn vào. Lúc này, mọi người đoán biết Tư Mã gia nhất định đã xảy ra một biến cố cực kỳ thảm liệt, mỗi người đều lo lắng không yên.

Lúc này Văn thái quân mới nhje giọng an ủi: “Quỳnh nhi, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì, là ai gặp chuyện không may? Ngươi hãy bớt đau buồn đi, sau khi ổn định tâm thần, trước tiên đem những chuyện đã xảy ra kể lại cho lão thân biết.”

Tư Mã Quỳnh nước mắt ròng ròng nói: “Phụ thân cùng mẫu thân… Hai người đều… Đều chết thật bi thảm a.”

Văn thái quân giật mình cả kinh: “Cái gì?”

Tư Mã Quỳnh muốn mở miệng nói nhưng lại khóc không thành tiếng, không kiềm được mà đấm ngực dậm chân, lại tiếp tục gào khóc thảm thương. Mọi người tuy sớm cảm giác được Tư Mã gia nhất định đã xảy ra chuyện bất hạnh, nhưng lúc này nghe được Tư Mã Quỳnh chính miệng nói ra tin dữ, vẫn có cảm giác sợ hãi kinh ngạc vô cùng. Chỉ một thoáng, mỗi người cúi đầu, trong tĩnh thất, chỉ nghe thấy một tràng thanh âm khóc lóc thổn thức, nước mắt chảy ròng.

Tư Mã Quỳnh đột nhiên giãy giụa rời khỏi ghế, tiến lên mà quỳ ở trước mặt Văn thái quân, khóc thương nói: “Phụ mẫu Quỳnh nhi đều bị chết thảm, vạn lần thỉnh cầu bá mẫu nghĩ đến tình nghĩa giữa hai nhà suốt bấy nhiêu năm mà thay chất nữ làm chủ.”


Văn thái quân lão lệ tung hoành, một lúc sau trầm giọng thở dài nói: “Mỗi thù giết phụ mẫu, tất nhiên là phải báo, lão thân hiển nhiên sẽ làm chủ cho ngươi, chỉ là ngươi đang quá mức buồn đau, sợ rằng không duy trì được tỉnh táo.”

Tư Mã Quỳnh khóc lóc nói: “Chất nữ đau khổ không muốn sống…”

Tần Uyển Phượng hai mắt đỏ hoe, tràn đầy nước mắt, khuyên nhủ: “Muội muội cố nén bi thương, trước tiên kể lại những sự tình đã xảy ra rõ ràng một lần, sau đó chúng ta cùng bàn bạc đại kế báo thù.”

Tư Mã Quỳnh nhớ tới tình huống phụ mẫu qua đời, lòng lại như đao cắt, khóc lóc nói: “Mẫu thân ngủ ở trong phòng, phụ thân ngủ ở bên ngoài sảnh, hai người cùng một lúc bị giết hại, chỉ trong vòng một đêm a.”

Văn thái quân âm thầm suy đoán: “Tiểu nữ nhi đã bi thương quá độ, thực sự là nói không rõ ràng rồi.”

Lập tức lên tiếng thở dài, nói: “Những chuyện này xảy ra khi nào?”

Tư Mã Quỳnh nâng tay áo lau nước mắt ướt đẫm trên mặt, nghẹn ngào nói: “Là bốn ngày trước.”


Tư Mã Quỳnh lại căm hận nghiến răng khàn giọng nói: “Vết thương đều là ở trên cổ họng, vết… vết thương kia rõ ràng là dấu răng, tựa như… Thật giống như một loài thú cắn bị thương.”

Văn thái quân nhíu chặt hàng lông mày trắng, trầm ngâm nói: “Phụ thân ngươi được mệnh danh là Cửu Mệnh Kiếm Khách, danh tiếng khắp giang hồ, thân thủ là hạng gì, chỉ là một loại thú dữ thì làm sao có thể tổn thương tính mạng của hắn?”

Tư Mã Quỳnh nghe được trong tiếng thở dài và lời nói của Văn thái quân rất có ý hoài nghi, nàng khóc lóc nói: “Linh cữu của phụ thân và mẫu thân vẫn còn chưa chôn cất…”

Đột nhiên nàng lại nhớ tới một chuyện, hơi ngừng một chút rồi nói tiếp: “A… Hung thủ dường như có lưu lại một vật như là ký hiệu…”

Văn thái quân giật mình vội vàng hỏi: “Là vật gì?”

Tư Mã Quỳnh rơi lệ nói: “Là Ngọc Đỉnh, một viên đá nhỏ bằng ngọc bích.”

Trong khi nói chuyện nàng cũng đưa tay vào ngực, từ trong túi lấy ra một viên Ngọc Đỉnh màu xanh óng ánh, đường kính khoảng chừng hơn một thốn, cao chừng hai thốn. (DG: 1 thốn ~ 3,3cm)

Trong chốc lát, Văn thái quân, Tần Uyển Phượng cùng Bạch Quân Nghi, không ngờ cùng lúc kinh sợ biến sắc, từ thần sắc có thể nhìn ra các nàng thực sự kích động không thôi. Một chốc lát này, trong tĩnh thất yên lặng như chết, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, Văn thái quân ba người ba mặt nhìn nhau, sáu ánh mặt trao đổi, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía Ngọc Đỉnh trong tay Tư Mã Quỳnh, trong thần sắc lộ ra sầu lo, không biết giải quyết thế nào, lo lắng, sợ hãi, dường như trong khoảnh khắc này, tâm tình của ba người mâu thuẫn muôn phần, cực kỳ phức tạp. Một bầu không khí thần bí mà nặng nề bao phủ toàn bộ không gian tĩnh thất, những người khác không rõ chân tướng, lại không dám mở miệng thăm hỏi, không tránh khỏi việc lo sợ không yên, tâm thần đều rất là khẩn trương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.