Đại Hiệp Gặp Hạn

Chương 16


Đọc truyện Đại Hiệp Gặp Hạn – Chương 16

Lãng Quên-

“A!” Một tiếng kinh hô ngắn ngủi ở một chỗ vang lên, chợt bị đè nén lại.

Nàng, nàng, nàng… Sao lại thế này?

Chuyện này đối với những cặp phu thê khác chỉ là bình thường, nhưng đối với Mạnh Tâm Nha mà nói, sáng sớm tinh mơ tỉnh dậy, cùng trượng phu cởi sạch nằm chung trên một chiếc giường, là một đả kích không nhỏ.

Làm sao, làm sao có thể như vậy? Bọn họ cư nhiên, cư nhiên…

Vô cùng oán hận, sao một điểm ấn tượng nàng cũng không nhớ! Nàng chí ít cũng phải nhớ rõ một điểm nào đó chứ, thời gian ở cùng với hắn đều trân quý như vậy…

Đáng chết, đáng chết, đáng chết! Sớm biết rằng sẽ như vậy nàng đã không uống quá nhiều rượu.

Sợ hắn bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh dậy, nàng xấu hổ túng quẫn, không có cách nào, muốn không dấu vết rời đi giống như kẻ trộm, ai ngờ nàng vừa động, hắn xoay người, tiện tay ôm ngang trước ngực nàng, liền đặt ở chỗ ~ thẹn chết người. Còn chưa hết, hắn đưa chân lên gác qua người nàng, hoàn toàn đem nàng vây khốn khóa ở trong ngực ôm ấp, không thể động đậy.

Như vậy _ sao nàng có thể thoát ra được?

Cơ thể tiếp xúc thân mật như vậy khiến khuôn mặt của nàng đỏ bừng, mặt hắn liền chôn ở trong hõm vai nàng, nàng thậm chí cảm nhận được từng hơi thở nhẹ nhàng ổn định rơi vào gáy nàng, làm nóng da thịt mẫn cảm.  

Chung quy nội tâm khát vọng chiến thắng e lệ, tâm tư nàng bị mê hoặc, hơi nghiêng nghiêng thân mình, ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, ngón tay dài mơn trớn khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, mang theo một loại nhu tình như nước cùng với quyến luyến.

Người nam nhân này_ nàng yêu đã lâu, rất lâu. Theo đường khuôn mặt, chậm rãi mơn trớn vai rộng lớn của hắn, ấm áp tin cậy trong ngực, lấy bàn tay muốn ghi nhớ mỗi một tấc đường cong thân thể của hắn. Cơ hội như vậy không nhiều lắm, nàng si ngốc tâm niệm, muốn lưu lại thêm một ít ở trong trí nhớ, cố gắng lưu giữ thêm một chút chuyện của hắn, để sau này có thể tưởng niệm.

Ngẩng đầu, thay đổi lấy môi diễn tả lại dung mạo tuấn mĩ, ghi nhớ vào đáy lòng. Ngay lúc đụng vào môi trong nháy mắt kia, bên tai truyền đến âm thanh rên rỉ, chưa kịp suy nghĩ, bên eo đã bị ôm chặt lấy, thân thể càng dựa vào nhau quấn quýt không có chỗ trống, chưa kịp kinh hô đã bị nuốt vào trong răng môi dây dưa nóng bỏng trong lúc đó.

“Tinh thần tốt như vậy, sáng sớm đã quyến rũ ta.” Giọng nói mới tỉnh dậy, hơi khàn khàn mang theo chút quyến rũ lòng người.


“Thiếp, thiếp không…” Bị nụ hôn làm cho mặt đỏ tim đập, muốn giải thích cũng không rõ ràng.

“Ưm, hừ…” Buông nàng ra, thoáng lui chút, để cho nàng xem tình hình tai nạn tối qua.

Toàn thân là vết hồng ngân đầy ái muội, lqd, vết cào, cho thấy là…

“Cái này, này đều là do thiếp làm?”

“Đương nhiên là nàng.” Chẳng lẽ chính bản thân hắn có thể làm ra thành quả như vậy?

Mặc cho ai nhìn thấy “chiến tích” trên toàn thân hắn, cũng không khó tưởng tượng được đêm hôm qua nàng có bao nhiêu đói khát.

Nàng như vậy… Như vậy tựa như lang như hổ?!

Trời! Mạnh Tâm Nha che lại khuôn mặt nóng rực, không còn mặt mũi nào đi gặp Giang Đông phụ lão.*

(Không còn mặt mũi gặp phụ lão Giang Đông: Năm xưa anh hùng Sở Hạng Vũ đi đến đường cùng, bại trận chạy đến Ô Giang, được Đình trưởng Ô Giang khuyên ông ta hãy vượt sông, ẩn nhẫn chờ thời cơ tái xuất. Nhưng ông lại nói rằng: “Không còn mặt mũi gặp phụ lão Giang Đông” và tự vẫn. Hạng Vũ tự nhủ đây là trời diệt mình chứ không phải là do chiến trận. Nhưng thực ra thì tính cách cũng quyết định đến vận mệnh của một con người. Cả đời Hạng Vũ chưa từng gặp phải thất bại to tát gì, lại xuất thân quý tộc, tính cách vốn cao ngạo cố chấp nên khi trải qua thất bại nặng nề, mất hết tất cả, ông đã không còn dũng khí để làm lại từ đầu một lần nữa. Người đời sau suy diễn nghĩa câu này thành hổ thẹn, không còn mặt mũi gặp lại cố nhân.)

Nàng như thế nào… Lại làm ra loại chuyện này? 

Nàng thật sự không đoán được, sau khi uống rượu, kiềm nén khát vọng ở sâu đáy lòng, có cơ hội bạo phát lại không thể vãn hồi được.

Lục Quân Diêu ngồi dậy, thú vị sờ má, thưởng thức biểu cảm nàng thay đổi xanh hồng đặc sắc.

“Cái này, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Nàng cúi đầu thấp đến không nâng lên nỗi, liên tục xin lỗi.

“Ưh’m?” Nhướng một bên lông mày, thuận tay đem nàng kéo lên, để tránh cho nàng rầu rĩ muốn chết ở bên gối.


“Thiếp, thiếp, thiếp không nên khinh dễ chàng…”

“À…” Kéo dài giọng, rất phối hợp với nàng.

“Thiếp, thiếp sẽ phụ trách…” Đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra phương thức nào để bù đắp phù hợp.

Nếu không phải biểu tình của nàng quá nặng nề, thật sự hắn muốn cười to.

“Phụ trách như thế nào? Cưới ta sao?”

“Thiếp…” Dừng lại. Cưới hắn?

Mạnh Tâm Nha mới ý thức được chính mình nói câu ngu xuẩn. 

Lúc này, Lục Quân Diêu thật sự cười lớn, ôm nàng đặt lên đùi: “Nàng đó, ngốc như vậy.”

“Ách.” Phát hiện chính mình đang ngồi dạng chân đầy ái muội ở trên chân hắn, con nai con trong lòng nàng đã không nghe sai bảo, chạy loạn chung quanh, căn bản không nghe hắn nói gì đó.

Căn bản nàng muốn nhắc nhở hắn, ngồi như vậy rất nguy hiểm, nàng có khả năng mất đi lý trí, lại cường bạo hắn….

Mắt say mê đầy sương mù, màu sắc trên má phù dung nhiễm hồng, đây là phản ứng nàng động tình, tối hôm qua triền miên suốt đêm, hắn vô cùng rõ ràng.

Vén lên sợi tóc, ngón tay nhẹ nhàng gảy vành tai xinh xắn, nháy mắt màu sắc phiếm hồng kia thật sự quá mê người, hắn nghiêng người mút nhẹ, chọc ghẹo vùng cổ gáy mẫn cảm của nàng.

Xong rồi, xong rồi… Một ít lý trí cũng bị trôi đi mất trong lúc đó…


Nàng mở miệng, muốn nói chút gì, hắn hôn hết bên trái lại hôn đến bên phải, trước ngực không biết vô ý hay cố tình, ma sát ngực mềm mại của nàng, nàng hít sâu một hơi.

“Quân, Quân Diêu…” Muốn nói hắn dừng tay, lại tiếc nuối cảm giác tê dại mà mê say… Thảm, nếu còn tiếp tục như vậy, nàng thật sự nhịn không được lại nhào vào hắn.

“Nàng không muốn phụ trách?” Hắn cười nhẹ, kéo nàng đến gần, hạ thân dán chặt, không ngoài ý muốn nghe nàng kìm nén hít sâu một hơi.

Đều làm mẫu thân của một đứa bé, tự nhiên cũng sẽ không hẳn không hiểu chống đỡ ở phía dưới đùi là dạng gì.

“Được không?” Vào ngay lúc này, hắn vẫn không quên tôn trọng nàng.

“Thiếp, cái kia… Thiếp nên nằm xuống đúng không…Hay là…”  Tay chân nàng luống cuống, khẩn trương đến chết, kinh nghiệm thực tiễn có quá ít, thật sự không biết làm gì.

Lục Quân Diêu bật cười: “Không cần, cứ như vậy đi.”

“Cứ, cứ như vậy? Nhưng mà… Làm như thế nào?”

“Nếu ta nhớ không nhầm, người xem sách đông cung, là nàng mới đúng?” Xem ra, trước kia hắn thật sự quá nề nếp, thậm chí hắn có khả năng khẳng định, nàng chưa từng thể nghiệm qua chân chính thú vui cùng tình thú khuê phòng.

“”A? Cái kia… Là phụ thân… Ách, không, là tiểu di nương… A, không, thiếp nói là, thiếp đã sớm quên…” Hắn biết từ lúc nào? Chẳng lẽ là hôm nàng bắt đầu sờ hắn, lén lút lật xem rồi hành động, hắn đều nhìn thấy? Xấu hổ chết đi được!

“Không sao cả, hôm nào tìm ra, chúng ta cùng nhau nghiên cứu.”

“…A?” Hắn nói cái gì? Cùng nhau nghiên cứu?  

“Đúng vậy, trên phương diện này cả ta và nàng đều có quá ít kinh nghiệm, nàng không thể yêu cầu quá khắt khe với ta rồi! Nhưng cũng không sao cả, còn có rất nhiều cơ hội phát triển, chúng ta cùng nhau học.”

Hắn nói, bọn họ đều có ít kinh nghiệm, hắn chưa từng có nữ nhân khác, trước đây không có, xa cách chín năm không có, sau này lại càng không, chuyện này, hắn chỉ muốn làm với nàng… Nàng cảm động nở nụ cười, đem lời hứa hẹn tốt đẹp lặng lẽ giữ ở trong lòng.

Trước khi sa vào tình cảm mãnh liệt, nàng vẫn còn nắm bắt được một tia lí trí: “Chờ, chờ chút! Thân thể của chàng… Có thể chứ?” Xem hắn, ngày hôm qua bị nàng chà đạp rất thảm, nếu bây giờ…


“…” Giọng nói lẩm bẩm rất nhỏ.

Nàng vung tiền như rác, nấu đồ ăn bổ dưỡng mỗi ngày lại không phải là đồ giả.

Dược thiện… Hắn chỉ ăn dược thiện dưỡng thân thôi sao?

Nàng không có để ý tới, hắn đã buồn bực giọng nói hừ nhẹ: “Nha Nhi… Giúp ta một chuyện…”

“…Ách.” Tay nhỏ bé không biết đặt ở đâu, tùy tiện làm bậy: “Này, như vậy sao?”

“Trời…” Biểu tình cùng động tác hồn nhiên vô tội của nàng, so với bất kì loại xuân dược nào càng hữu hiệu hơn. Hắn không còn cách nào có thể chờ đợi, giữ chặt mông đẹp kéo về phía hắn…

“A!” Nàng kinh hô, không thể tin được sự nóng bỏng và tràn đầy đến từ phía hắn. Đã bao lâu rồi? Năm tháng dài dằng dặc, nàng cơ hồ cho là, cả đời này sẽ không thể nào trở lại trong ngực hắn, nhớ lại những vuốt ve ai ủi khó phân lẫn nhau này, trong nháy mắt cảm động, để cho hai mắt nàng đẫm lệ mơ mơ màng màng…

“Nha đầu, nha đầu ngốc của ta…” Hắn cười yếu ớt, hôn đôi môi mềm, không nhanh không chậm phát tiết ham muốn, muốn cho nàng tràn đầy yêu thương, cảm nhận chỗ kia gắn kết chặt chẽ không rời vô cùng thân thiết.

Hắn, hắn nhận ra nàng sao? Hay là… Tiếng gọi nha đầu chỉ là buột miệng gọi thân mật thôi?

“Chúng ta sinh thêm một đứa bé, được không? Ta thích hài tử, không thể tự mình nhìn thấy Kỳ Nhi sinh ra, lớn dần, ta vẫn vô cùng tiếc nuối, lúc này ta sẽ một tấc cũng không rời ở bên cạnh nàng, chính tay đón hài tử đến với cuộc sống này, cùng nàng chia sẻ từng giây từng phút vui sướng sinh mệnh đó lớn dần…”

“Ta biết mang thai sinh con sẽ khiến nàng chịu khổ, ta sẽ chăm sóc nàng, cho nàng toàn bộ thương yêu, vì ta, Nha Nhi, nàng chịu khổ được không? Ta nghĩ muốn cho nàng sinh hài tử của ta. Ngay cả tên ta cũng đã nghĩ đến, đứa bé sinh ra bất luận là nam hay nữ đều sẽ đặt tên là Lục Tuế Quân, nguyện ân nghĩa phu thê chúng ta mãi trường tồn, sống đến bạc đầu răng long.” 

Hắn phác họa tương lại thật đẹp, giống như đã có đứa bé bi bô tập nói ở trong ngực. Nếu thật sự có thể như vậy, nàng không ngại chịu khổ, nàng muốn vì hắn sinh rất nhiều, rất nhiều hài tử…

“Được, chàng muốn, thiếp sẽ sinh, sinh liên tục cho đến khi chàng không muốn nữa thì thôi.”

“Cám ơn nàng, Nha nhi, cám ơn!’

Xem ra hắn rất vui vẻ.

Mạnh Tâm Nha say mê nhìn, vì muốn hắn có thể tươi cười vui vẻ như vậy, muốn nàng chịu khổ bao nhiêu, nàng cũng nguyện ý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.