Đại Hiệp Dữ Thần Y

Chương 9


Đọc truyện Đại Hiệp Dữ Thần Y – Chương 9

“Hảo đồ nhi, lâu ngày không gặp, khí sắc thật không tệ nha.” Hoa Thanh Phong vốn đang vuốt bàn tay của Lãnh Đường Phàm, nói đến sắc mặt lại duỗi tay sờ đến hai má trắng noãn của y.

Tiêu Vô Cực nhìn xem rất là tức giận nha! Hai mắt nhìn chằm chằm tay Hoa Thanh Phong có thể phun ra lửa rồi!

“Sư phụ, ngài khỏe?” Vốn lúc xuất cốc nếu gặp được sư phụ thì tốt, không nghĩ lại gặp được, Lãnh Đường Phàm trong lòng phi thường cao hứng.

“Ta? Rất tốt, đi khắp nơi nơi hết ăn lại uống thôi.” Hoa Thanh Phong nhún vai.

“Tự mình biết mình thôi.” Tiêu Vô Cực lạnh lùng thì thầm. Tuy rằng sớm biết Bách Hoa lão nhân y thuật nổi danh giang hồ, nhưng hắn vẫn là nhịn không được châm chọc một chút.

“Ngươi nói cái gì?” Lãnh Đường Phàm nghe vậy lập tức hai mắt trừng.

“Ách? Không…… Không có gì…… Ta là nói ta sư phụ y thuật cao minh như thế nào hết ăn lại uống đâu?!” Tiêu Vô Cực cắn răng nói.

“Ha ha, đâu có đâu có.” Hoa Thanh Phong khiêm tốn nói, nhưng biểu tình trên mặt lại hoàn toàn không như vậy.

“Khách quan, đồ ăn tới rồi!” Tiểu nhị ở ngoài cửa cao giọng hô.

“Đưa vào đi.” Lãnh Đường Phàm đá văng Tiêu Vô Cực đang mò lên chân mình dưới bàn, trừng mắt nhìn nói.

Tiểu nhị bưng đồ ăn tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy Lãnh Đường Phàm, nhất thời xem đến mắt choáng váng! Hắn ở Giang Nam xuân tửu làm công nhiều năm như vậy, quan to hiển quý trẻ tuổi tuấn kiệt nào chẳng thấy qua, nhưng nam nhân đẹp như vậy …… hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Vừa rồi hắn nằm trong chăn bị dựng dậy, mơ mơ màng màng chỉ nghe đã có người gọi hắn đưa đồ ăn đến phòng cao nhất, chờ hắn mở mắt, cũng chỉ nhìn thấy một bóng dáng. Có thể ở lại Giang Nam xuân tửu cũng không phải là người bình thường, hắn tất nhiên là không dám dễ dàng đắc tội, lập tức đứng dậy đưa đồ ăn đến đây, ai biết thế nhưng lại thấy thiên tiên hạ phàm!

“Nhìn cái gì vậy!” Tiêu Vô Cực lớn tiếng, cực kì khó chịu hướng tiểu nhị hô.

“A? Ách……” Tiểu nhị bị tiếng sấm chấn động, nhìn nơi phát ra, lập tức bị một đôi mắt làm cho khiếp sợ, lại nhìn kỹ,“Di? Này không phải Tiêu công tử sao?” Như thế nào đại danh đỉnh đỉnh Tiêu công tử đến đây hắn cũng không biết? Này làm tiểu nhị cũng quá thất bại!


Tiêu Vô Cực lúc này mới nhớ tới diện cụ trên mặt đã tháo, lập tức duy trì bộ dáng tiêu sái lỗi lạc, khụ thanh đáp:“Ân.”

“Ngài đến đây lúc nào?” Tiểu nhị đem đồ ăn bưng qua, không ngừng trộm ngắm Lãnh Đường Phàm. Thật sự, thật sự là đẹp quá a!

“Vừa tới không lâu.” Tiêu Vô Cực mắt lạnh liếc tiểu nhị, nhìn hắn cuối cùng đem một mâm đồ ăn bưng lên, lập tức mở miệng:“Tốt lắm, ngươi mau đi xuống đi, chúng ta có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

“A? Dạ, dạ.” Tiểu nhị lưu luyến không rời nhìn chằm chằm Lãnh Đường Phàm rồi mới ra ngoài, chậm rãi đóng cửa lại.

Hoa Thanh Phong lập tức cầm lấy chiếc đũa, không khách khí bắt đầu ăn.

“Đúng rồi, các ngươi có biết mục đích chính Thiết minh chủ mở đại hội luận võ chọn rể lần này hay không?” Hoa Thanh Phong một bên ăn như lang thôn hổ yết, một bên còn mở miệng nói chuyện, nhưng tuyệt không cố hết sức.

Tiêu Vô Cực bất động thanh săc nhìn đống đồ ăn đã vơi đi phân nửa, thầm nghĩ: Thật là sư phụ nào đệ tử nấy. Bất quá Lãnh Đường Phàm là hậu sinh khả úy, tướng ăn so với sư phụ hắn văn nhã nhiều, chính là không ngừng ăn mà thôi, giống như Hoa Thanh Phong vậy, quỷ đói đầu thai. Rốt cuộc là Điềm Tâm của ta a, không giống, nhất định không giống hắn!

“Không phải nói tránh cảnh tình sát (chết vì tình) sao?” Lãnh Đường Phàm vốn cũng muốn ăn, nhưng xem sư phụ đói như vậy, vì tôn sư trọng đạo, hắn cũng không động đũa.

“Cái gì nha!” Hoa Thanh Phong cười nhạt,“Nói là nói như thế, kỳ thật nha, còn không phải muốn vì nữ nhi của hắn chiêu tế!”

Chiêu tế: chọn rể

“Chiêu tế?” Tiêu Vô Cực không cho là đúng nói,“Chiêu tế cần gì phải hao tốn như thế? Hắn trực tiếp để nữ nhi lên đài chọn rể là được.”

“Ha ha, các ngươi còn trẻ nên chưa hiểu, hắn để cho nữ nhi của hắn lên luận võ kén rể chẳng khác nào nói nữ nhi hắn gả không được? Gắp thêm thức ăn lại nói,“Ta còn biết a, hắn vốn là muốn cho nữ nhi của hắn gả cho ngươi, nhưng ai biết giữa đương lòi ra một cái Trình Giảo Kim, ha ha, thì ra là hảo đồ nhi của ta.”

“Gả cho ta?” Tiêu Vô Cực mắt lạnh nhìn hắn,“Ta như thế nào một chút cũng không cảm giác được dụng tâm của hắn?”


“Hắn còn chưa kịp bày ra, đồ nhi của ta đã tới phá đám.”

“Ngươi biết?” Tiêu Vô Cực hừ nói.

“Ta tối hôm qua ở trên nóc nhà bọn họ nghe được.” Hoa Thanh Phong nhún vai nói.

“Nóc nhà? Nghe lén?” Tiêu Vô Cực nhếch khóe miệng hèn mọn nhìn hắn.

“Ha ha, trò cũ, dùng được là được.”

Tiêu Vô Cực run rẩy khóe miệng:“Ngươi còn nghe được cái gì?”

“Ha ha, Thiết minh chủ hiện tại đang đau đầu thực sự a, vốn định gả nữ nhi cho Tiêu đại hiệp vạn người kính ngưỡng. Không chỉ củng cố địa vị trên giang hồ của hắn, còn có thể làm cho Thiết hỏa minh vô kiên bất tồi — nhưng là, chậc chậc, nữ nhi hắn thật sự là không không chịu thua kém a……” Nói xong lại khò khè uống canh.

Vô kiên bất tồi: vô địch, sức mạnh to lớn…

“– Vô Cực huynh!” Đột nhiên một người xông vào.

Ba người nhìn về phía người tới, nguyên lai là Bạch Hạo Nhiên.

“Lại làm sao vậy?” Tiêu Vô Cực kỳ quái hỏi.

“Ân?” Bạch Hạo Nhiên nhìn đến Lãnh Đường Phàm đã dỡ xuống mặt nạ mặt, theo thường lệ ngẩn người, nghe được Tiêu Vô Cực hỏi mới hoàn hồn nói,“ Nga, gia sư phiền toái các ngươi đi một chuyến, sư muội nàng, nàng muốn tự sát!”

“A? Nghiêm trọng như vậy?” Hoa Thanh Phong vẫn còn líu lưỡi.


“Vị này là?” Bạch Hạo Nhiên nhìn về phía Hoa Thanh Phong.

“Nga, tại hạ là bằng hữu của họ, nhũ danh Thanh Phong.” Hoa Thanh Phong mỉm cười thi lễ. (mỉm cười chào hỏi)

Bạch Hạo Nhiên cũng gật gật đầu cười, sau đó nhìn về phía Tiêu Vô Cực cùng Lãnh Đường Phàm vội la lên:“Thật là ngại, có thể hay không phiền toái các ngươi đi một lát?”

“Hừ, lại tự sát? Yên tâm đi, không thể chết được.” Tiêu Vô Cực thảnh thơi bưng trà lên uống một ngụm.

“Này, này……” Bạch Hạo Nhiên không biết như thế nào cho phải.

“Đồ nhi, chúng ta đi xem đi.” Hoa Thanh Phong kề sát vào bên tai Lãnh Đường Phàm nói.

“…… Được rồi.” Lãnh Đường Phàm hơi nhíu nhíu mày, nghe được sư phụ nói như vậy chỉ có thể đáp ứng, lại xoay người đối Bạch Hạo Nhiên nói:“Dẫn đường đi.”

“A? Ách, kia làm phiền!” Bạch Hạo Nhiên mừng rỡ, theo sau làm động tác thỉnh (mời).

Tiêu Vô Cực nhìn Lãnh Đường Phàm cùng Hoa Thanh Phong sóng vai đi, lập tức “Điềm Tâm dài Điềm Tâm ngắn” đuổi theo.

Bốn người đi vào Thiết phủ, Bạch Hạo Nhiên dẫn đến Tây sương phòng, vừa bước vào sân chợt nghe một trận tiếng khóc. Bạch Hạo Nhiên nghe xong bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc Lãnh Đường Phàm bước vào nội viện, tiếng khóc lập tức đình chỉ.

“Ngươi, ngươi đã đến rồi……” Thiết Oánh Oánh ánh mắt thũng thũng (sưng) ngượng ngùng nhìn Lãnh Đường Phàm ngoài cửa.

“A! Lãnh công tử đến đây?” Thiết phu nhân an ủi Thiết Oánh Oánh lập tức quay đầu lại, lại chỉ nhìn đến một tuyệt thế mĩ nam, không khỏi ngẩn người nói,“Ở đâu?”

“Nương, đây là Lãnh công tử chân diện mục (mặt thật).” Thiết Oánh Oánh lôi kéo Thiết phu nhân nói nhỏ.

“Phu nhân, chúng ta ra ngoài, để mấy người trẻ tuổi bọn họ nói chuyện.” Hoa Thanh Phong đột nhiên chen vào, đem Thiết phu nhân cùng đám nha hoàn còn đang ngơ ngác kéo ra ngoài.


“Nữ nhân thật sự là phiền toái!” Tiêu Vô Cực mắng, bàn tay to nắm eo nhỏ Lãnh Đường Phàm đi đến. Tùy tiện đóng cửa lại. Nếu không hảo hảo giáo huấn nha đầu này một chút, hắn sẽ không họ Tiêu!

“Ngươi tới làm gì!” Thiết Oánh Oánh căm tức nhìn cái tên chướng mắt không biết ở đâu đi ra. Mỗi lần đều là hắn làm rối!

“Ta là đến giáo huấn ngươi! Luôn cho người khác thêm phiền toái, không biết tốt xấu!”

“Ta không biết tốt xấu liên quan gì đến ngươi!”

“Như thế nào không liên quan? Chuyện của huynh đệ ta chính là chuyện của ta!”

“Hừ, xen vào việc của người khác!”

“Ngươi này xú nha đầu không biết sống chết, xem ta không –”

“Ầm ỹ cái gì!” Lãnh Đường Phàm rốt cuộc bạo phát! Nhìn Thiết Oánh Oánh phiền toái nói:“Ngươi còn muốn thế nào!”

“Ta, ta……” Cái gọi là một vật khắc một vật! Thấy Lãnh Đường Phàm phát hỏa, Thiết Oánh Oánh cúi đầu không biết nói cái gì mới tốt.

“Ta nói cho ngươi, ta sẽ không thú ngươi!” Lãnh Đường Phàm đi thẳng vào vấn đề nói.

“Vì cái gì?!” Thiết Oánh Oánh nghe vậy lập tức ngẩng đầu, nhìn thẳng mỹ nam dung nhan như thiên tiên nói,“Ta biết ngươi có thê tử, nhưng là –”

“Ta không chỉ có thê tử.” Lãnh Đường Phàm mặt không chút thay đổi đánh gãy nàng,“Ta còn thích nam sắc.” Nói xong kéo Tiêu Vô Cực bên cạnh cho một nụ hôn sâu.

Thiết Oánh Oánh há hốc mồm, nín thở nhìn hai đại nam nhân đang hôn nồng nhiệt, đầu óc đều bị khiếp sợ, không thể tự suy xét.

“Thế nào, này ngươi cũng có thể tiếp nhận?” Lãnh Đường Phàm một cái liếc xem thường Tiêu Vô Cực đang vui sướng bên cạnh! Hắn chỉ muốn làm bộ thôi, ai kêu người này thế nhưng đem đầu lưỡi cũng vói vào!

Thiết Oánh Oánh ngốc lăng đứng nhìn, thẳng đến Lãnh Đường Phàm nghĩ đến nàng có phải hay không đã bị dọa choáng váng, đột nhiên nàng phát ra tiếng thét chói tai:“A –! Biến thái a –!”

Lãnh Đường Phàm kỳ thật không phải cái loại khốc khốc nhân, vẫn cảm thấy hắn có điểm hài hước, không biết ta có không có đem hắn biểu đạt đi ra đâu? Hành văn không tốt nha ~~~~ các vị chấp nhận xem đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.