Đọc truyện Đại Hào Môn – Chương 56: Đạo câu cá có năm cảnh giới
Lúc này, Yến Đông Lâu không có kêu la nữa mà trái lại trên mặt biểu hiện vẻ trầm tư.
– Đến đây, đến đây, chàng trai trẻ, hôm nay cậu đến nơi này, coi như là có duyên, chúng ta cùng nhau nói về cảnh giới câu cá đi.
Hướng lão nói xong lại đi về ghế nhỏ ngồi xuống. Vóc người lão vốn đã lùn, lúc đứng nói chuyện phải ngẩng đầu lên, bởi vậy khi lão ngồi xuống quả thực giống hệt một đứa bé, khăng khăng giữ bộ dáng nghiêm chỉnh, làm dáng điệu như một cao nhân vậy.
Ngay cả Đặng Thông Thiên vốn không có chút hảo cảm với lão cũng thu hồi vẻ khinh thường. Không nói đến cái khác, chỉ nói đến đạo câu cá, lão gia hỏa này thật sự có vài phần bản lĩnh. Nếu đã là người câu cá thì ngồi nghe một số kinh nghiệm, tâm đắc của lão cũng không có cái gì là xấu.
Lão đầu xấu xí ngồi ở đó, ngẩng đầu lên, tựa như một con sơn dương vểnh mặt, nói:
– Chàng trai trẻ, cậu có biết câu cá tổng cộng có năm cảnh giới không?
– Xin chỉ bảo!
Tiêu Phàm khách khí nói.
– Tầng thứ nhất gọi là đạo điếu, chính là vào thời điểm không có người trông coi, lẻn vào ao nuôi cá của gia đình người ta câu trộm mấy con cá, hành động này không khác gì với kẻ trộm cả. Đây chính là cảnh giới thấp nhất, căn bản chưa có nhập môn câu cá.
– Tầng thứ hai gọi là bình điếu, có thể câu được cá ở nơi có nhiều cá thì cũng xem như là đã nhập môn, có chút ít bản lĩnh. Nhưng ở những nơi ít cá, có lẽ gặp phải thời tiết xấu, hoặc có thể do tâm tình không tốt mà không có thu hoạch gì. Ta đã gặp qua trường hợp này rồi, phần lớn người câu cá đều thuộc cảnh giới này, nhưng bọn họ chẳng qua chỉ xem câu cá như một loại thú tiêu khiển, giống như cậu vừa mới nói, khi công việc áp lực thì rủ vài người bạn cùng đi câu cá, thắng cũng vui mà thua cũng vui vẻ.
Đặng Thông Thiên kìm lòng không đặng gật đầu một cái. Hắn thấy câu cá chính là như thế, vốn chỉ để giải trí, cần chi phải nghiên cứu sâu xa làm gì? Về phần câu trộm ao cá của nhà người ta chính là thủ đoạn bẩn thỉu, Đặng Thông Thiên hắn đương nhiên khinh thường hành động như thế rồi.
– Tầng thứ ba gọi là chính điếu, nhắc mới nói, trình độ này cũng xem như là khá lắm rồi, chú trọng dụng cụ câu cá, nơi câu, thích đi đến những nơi có bầu không khí trong lành, thoáng đãng để buông cần câu, có vài phần tập trung, kinh nghiệm cũng tương đối phong phú. Ở nhiều nơi, cho dù thời tiết xấu, cũng câu được không ít cá. Chu Khánh Nam cũng xem như là ở cảnh giới điếu câu, những cuộc thi câu cá hiện nay cũng thuộc cảnh giới điếu câu, địa điểm được chọn cũng có nhiều cá.
Hướng lão nói, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
Đặng Thông Thiên nhịn không được, mở miệng nói:
– Hướng lão đầu, cuộc thi câu cá của người ta được tổ chức cho người khác đến xem, muốn mọi người đều vui vẻ, đương nhiên phải được tổ chức ở nơi có nhiều cá rồi, chẳng lẽ lại đến nơi hoang dã này tranh tài sao? Có quỷ mới đến xem!
Hướng lão trừng mắt với Đặng Thông Thiên, lạnh lùng cười, nói:
– Ai cho bọn chúng đến xem chứ? Người thực sự yêu thích câu cá sẽ chọn nơi thanh tịnh, tự mình tận hưởng thú vui câu cá. Một đống người bu xem, ồn ào, còn có thể câu cá cái rắm gì! Ngươi không hiểu câu cá, đừng có chỏ mồm vào!
Đặng Thông Thiên lại bị lão chặn nghẹn họng.
Thế nhưng nghe lão đầu nói tới cái gì là điếu câu, bình câu, chính câu, quả thực lý lẽ rất rõ ràng mạch lạc, nghe cũng rất có lý, nên Đặng Thông Thiên cũng không thể bác bẻ được gì.
– Tầng thứ tư gọi là đạo điếu, chính là đắc đạo thành tiên, không phải là đạo trộm cắp. Đến loại cảnh giới này sẽ không quan tâm đến dụng cụ tốt hay xấu, cũng không quan tâm đến cá nhiều hay ít. Chọn những nơi không ai câu cá, câu những con cá quý hiếm, người ta câu không được, nhưng chúng ta câu được.
Nghe giọng điệu của lão, lão này tự nhận mình thuộc cảnh giới thứ tư.
Mặc dù Đặng Thông Thiên vừa mới bị lão “Quở trách”, những hắn vẫn hỏi chen vào:
– Như vậy hiện tại, có mấy người đạt tới cái loại cảnh giới đạo điếu đó? Lão xem như là một người, Yến Đông Lâu có được tính hay không?
Hướng lão liếc nhìn Yến Đông Lâu một cái, nói:
– Mấy năm trước, Tiểu Tến Tử vẫn chưa đạt tới, nhưng mấy năm nay cậu ta tiến bộ rất nhanh, miễn cưỡng cũng xem như bước chân vào cảnh giới này. Nhưng mà nếu cậu ấy muốn luyện đến đại thành, tiến xa hơn một bước thì cậu ta cần phải đi chặng đường rất dài. Tiểu Yến Tử, cần câu của cậu làm bằng trúc tương phi phải không? Chính là cần câu mà trước kia ca ca cậu đã dùng. Khi đó, ta vốn nhìn thấy hắn rất có ngộ tính, vốn thành tựu ngày sau rất hứa hẹn. Đáng tiếc…
Yến Đông Lâu nghe Hướng lão nhắc tới Yến Tây Lâu thì trên mặt hắn có chút khổ sở, nói:
– Đúng vậy, tôi chính là theo anh ấy nhập môn câu cá. Anh ấy rất thích câu cá, nhưng lại càng thích vào núi hái thuốc.
Hướng lão cười cười, nói:
– Loại bản lĩnh này rất khó cầu, vô tâm vô tính nhưng có thể thành công. Câu cá rất coi trọng ngộ tính, ngộ tính của cậu cũng có thể xem là rất tốt, nhưng mà so với anh của cậu thì còn kém chút, còn so với chàng trai trẻ này, phải nói là cậu còn kém xa. Chàng trai trẻ à! Nếu như cậu muốn theo ta học câu cá thì ta đảm bảo không tới mấy năm, cậu có thể đi vào cảnh giới đạo điếu, cậu thấy sao?
Nói xong, lão lại bắt đầu dụ dỗ Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm mỉm cười, nói:
– Lão tiên sinh, lão vừa nói câu cá tổng cộng chia làm năm cảnh giới, đạo điếu là tầng thứ tư, không biết trên đạo điếu là cảnh giới gì?
Tiêu Phàm lại dùng chiêu “Khéo léo kéo chệch hướng câu hỏi”.
Vẻ mặt của Hướng lão nhất thời đông cứng, không còn vẻ cao cao tại thượng nữa, trong đôi mắt đục ngầu lóe lên một tầng ánh sáng.
– Nói đến cảnh giới trên đạo điếu có lẽ là ma điếu. Đến cảnh giới này mới là cao thủ chân chính. Hai mắt trời ban thông suốt, chỉ liếc mắt một cái có thể nhìn thấy đái sông, vừa thấy cá, chỉ cần dùng ngón tay chỉ một cái có thể mang cá lên bờ, vô cùng thần kỳ.
Đặng Thông Thiên nói:
– Chỉ tay có thể mang cá lên bờ sao? Có thật sự lợi hại như vậy không chứ? Điếu thần và ma điếu có gì khác, người nào lợi hại hơn?
– Thần – ma không phân biệt cao thấp, điếu thần và ma điếu đều là cảnh giới cao nhất của đạo câu cá. Thật sự rất khó kết luận người nào cao người nào thấp. Mặc dù nói “Nhập phật dễ dàng, nhập ma giới tương đối khó khăn”, nhưng ma điên cuồng, thần thông minh, sáng suốt. Điên cuồng đấu với thông minh quả thực khó nói trước kết quả được.
Hướng lão gật gù đắc ý nói, vươn tay vuốt bộ râu tựa như sơn dương của mình, dáng vẻ như cao nhân tinh thông tất cả.
Những lời này khiến cho đám người nghe đến đầu óc mơ hồ, thật không ngờ câu cá còn có đạo lý huyền ảo như vậy, bọn họ đã thay đổi cách nhìn nhận đối Hướng lão, không ngờ lão đầu tính tình nóng nảy, hay phát cáu này lại biết nhiều như vậy.
Tân Lâm nhẹ giọng hỏi:
– Lão tiên sinh , vậy vùng này có xuất hiện cao thủ điếu thần hay là ma thần không?
Nếu đã lặn lội đi cầu cao nhân câu giúp ngọc giao thì dĩ nhiên phải đảm bảo tìm được cao thủ ra tay mới chắc chắn thành công.
Hướng lão liên tục lắc đầu, nói:
– Không… Không có…. Ít nhất là ta chưa từng gặp được người như vậy. Muốn trở thành điếu thần hay là ma điếu chẳng những phải có ngộ tính cực cao mà còn phải có cơ duyên, bái được danh sư chỉ điểm cho bí quyết. Hai thứ thiếu một cũng không được.
– Điếu thần hay là ma điếu chân chính, một trăm năm cũng chưa chắc xuất hiện một người…
Hướng lão than thở nói, gương mặt trở nên ngẩn ngơ, có lẽ lão cũng rất ngưỡng mộ cao thủ tuyệt đỉnh có phong thái như thế. Đáng tiếc là bất kỳ một nghề nghiệp nào, muốn trở thành ma hay thần đều không phải là chuyện dễ dàng.
Tiêu Phàm nói:
– Nói vậy thì lão tiên sinh chính là cao thủ câu cá giỏi nhất trong vòng trăm dặm quanh đây phải không? Không biết lão tiên sinh có từng câu qua ngọc giao không?
– Ngọc giao?
Hai mắt Hướng lão tức khắc trợn to, chợt đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, hỏi:
– Cậu muốn câu ngọc giao?
– Đúng vậy lão tiên sinh, có một bệnh nhân cần có não ngọc giao làm thuốc.
– Cậu là thầy lang?
Tiêu Phàm khẽ cười, nói:
– Có thể coi là như vậy.
Yến Đông Lâu vội vàng nói:
– Hướng lão, Tiêu tiên sinh là một bác sĩ đông y rất lợi hại. Khí huyết Đặng đại ca nóng hừng hực chính là do Tiêu tiên sinh trị hết. Tiêu tiên sinh cũng kê cho mẹ tôi một toa thuốc.
Hướng lão liếc Đặng Thông Thiên một cái, lại quay sang Tiêu Phàm, nói:
– Chàng trai trẻ quả thực có thiên phú hơn người, ngộ tính cực cao, bất kể là học y hay là câu cá đều sẽ đạt được thành tựu rất cao. Lão cũng tin tưởng cậu là một thầy lang giỏi, nhưng mà lão không thể tùy tiện giúp cậu câu ngọc giao được.
Tiêu Phàm mỉm cười.
Thật ra lão già này đang thả câu, đoán chừng đang muốn thừa dịp đặt ra điều kiện gì đó.
Lão già này nói những điều vô cùng thần kỳ về câu cá, có lẽ khắp huyện Khánh Nam này, người có năng lực câu ngọc giao chỉ có lão cùng với Yến Đông Lâu. Căn cứ theo những gì lão vừa mới nói, Yến Đông Lâu chỉ vừa mới bước vào cảnh giới đạo điếu, chắc chắn so với lão có chênh lệch không nhỏ. Lão đó thật sự là người câu cá giỏi nhất ở huyện Khánh Nam. Chỉ cần lão điều kiện mà lão nói ra không quá đáng thì đương nhiên Tiêu Phàm sẽ không cự tuyệt.
– Ngọc giao chính là loài cá được ghi chép trong sách cổ, thực ra nó chính là kỳ nhông thân thể trong suốt sống trong sông ngầm. Ở nơi này, chúng tôi gọi là Tuyết Oa Oa. Nó không phải là kỳ nhông chân chính, tuy nhiên nếu là sinh vật sống trong nước, trong tên lại có một chữ cá, có thể miễn cưỡng xem là một loài cá. Tuyết Oa Oa không phải là không thể câu, nhưng có thể câu được thay không thì ta không có nắm chắc. Như vậy đi, chàng trai trẻ à, ta sẽ đáp ứng cậu đích thân ra tay một lần, nếu như câu không được thì ta không có gì để nói, nhưng ngộ nhỡ vận khí tốt, câu được thì ta cũng không cần thù lao gì, chỉ cần cậu bái ta làm thầy, ta sẽ đem kinh nghiệm cùng với tâm đắc cả đời truyền cho cậu…
Hướng lão thận trọng nói.
Tân Lâm hỏi:
– Vì sao nhất định phải bắt anh ấy bái sư chứ?
Hướng lão đầu trịnh trọng trả lời:
– Không vì cái gì cả, chỉ là có người kế thừa tâm huyết cả đời thôi. Vừa rồi ta cũng đã nói, đạo câu cá rất coi trọng ngộ tính, Chàng thanh niên này có ngộ tính cực kỳ cao, nhất định có thể nắm được tất cả những gì ta dạy, nói không chừng còn có thể giỏi hơn ta… Ta đã già rồi, chẳng sống được mấy năm nữa. Đời này, nếu như muốn tiến bộ hơn, muốn đạt được thành tựu điếu thần, tuyệt đối không còn hy vọng nữa rồi. Hy vọng này chỉ có thể trông cậy vào những người trẻ tuổi thôi. Mà muốn tìm một đồ đệ giỏi không phải dễ dàng, đã vài thập niên rồi, ngay cả một người trẻ tuổi có chút hy vọng cũng chứa từng gặp. Hôm nay, chính mắt ta thấy một người có khả năng như vậy, bảo ta bỏ qua, ta thật sự không cam lòng…
Hướng lão vừa nói, trên gương mặt già nua lộ ra vẻ cô đơn, hiu quạnh.
Đặng Thông Thiên cười nói:
– Hướng lão đầu, ta xem lão đừng có hy vọng nữa. Tiêu tiên sinh là người nào chứ, lại học câu cá với lão sao? Lão biết cậu ấy có bao nhiêu chuyện bận bịu không? Nếu như lão đồng ý giúp đỡ thì ta nhất định không để cho lão thiệt thòi.
Đôi mắt kỳ quái của Hướng lão nhẹ chuyển động một cái, đang muốn châm biếm lại Đặng Thông Thiên thì Tiêu Phàm mỉm cười nói:
– Lão tiên sinh à! Ta đồng ý!
– Hả?
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, trợn to hai mắt nhìn Tiêu Phàm.
– Nhưng mà ta có chuyện nói trước với lão tiên sinh. Cho dùlão có giúp được tôi câu ngọc giao thì tôi cũng không thể đáp ứnglão ngay được, tôi có chuyện lớn phải làm. Chờ khi tôi làm xong rồi, tôi nhất định sẽ trở về Khánh Nam, học câu cá vớilão.
Tiêu Phàm chậm rãi nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không có chút nào như đang làm bộ.
– Được, thoải mái, một lời đã định!
Hướng lão vỗ đùi, lớn tiếng nói, dáng vẻ vô cùng hưng phấn.