Đọc truyện Đại Hào Môn – Chương 44: Không thể tưởng tượng nổi
Cuối cùng Lý Cẩu Đản cũng hồi phục lại tinh thần, luống cuống tay chân, xông lên kéo hai con chó săn trở lại, toét miệng cười với Tiêu Phàm một cái xem như là nói xin lỗi.
Tiêu Phàm cũng cười cười, đưa tay sờ sờ đầu của mình.
Tiêu Phàm rất thích Lý Cẩu Đản. Mặc dù đứa nhỏ này có chút xảo quyệt, nhưng không mất đi vẻ thật thà chất phát của người dân miền núi. Hơn nữa nhìn tướng mạo của Lý Cẩu Đản, chân mày dài mà không loạn, màu sắc đen nhánh, hai mắt có thần, cái trán thấp thoáng có ấn ký chữ “Vương”, ngày sau thế nào cũng giàu sang. Nhưng mà Lý Cẩu Đản có khung mày khá cao, khóe mắt mang theo chút tàn ác, tướng mạo lại biểu hiện là một người ngang ngược có dã tâm.
Ngẫm lại cũng rất bình thường, một đứa trẻ giống như Lý Cẩu Đản muốn sau này trở nên xuất sắc hơn người khác, mà không có chút tâm cơ thủ đoạn đùa bỡn người khác một chút, thậm chí lòng dạ không độc ác một chút thì tuyệt đối không được, thói đời là như vậy.
Từ tướng mạo của Lý Trường Quý cũng có thể chứng minh điều này. Lý Trường Quý đúng là điển hình của người có tướng mệnh gian khổ, nhưng mà miệng vuông vắn chứng tỏ cuộc sống về già cũng không tệ. Tương lai Lý Cẩu Đản hiển nhiên rất hiếu thuận với cha của mình.
– Tôi đồng ý làm người dẫn đường, không lấy tiền.
Lý Cẩu Đản có chút ngượng ngùng nói, dường như là hắn muốn đền bù một chút về sơ xuất vừa rồi của mình.
– Được, nhưng mà tiền thì cậu cứ cầm đi, cậu cần tiền hơn so với chúng tôi.
Tiêu Phàm mỉm cười nói.
Tân Lâm đi tới, không nói tiếng nào cầm hai nghìn đồng nhét vào trong tay Lý Cẩu Đản.
Lý Trường Quý nhìn bóng lưng yểu điệu của Tân Lâm, trong mắt thoáng hiện một chút ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ. Vừa rồi, trước khi hắn giơ ngũ lục thức bộ thương lên thì rõ ràng là hắn nhìn thấy trong tay Tân Lâm lóe lên bạch quang. Ngay sau đó, Tân Lâm đã đứng ở giữa hắn và Tiêu Phàm, chặn họng súng của hắn lại.
Lý Trường Quý là một người thợ săn giỏi, thị lực rất tốt, không phải là người bình thường có thể so được. Hắn có thể kết luận ánh sáng lóe lên trong tay Tân Lâm tuyệt đối là vũ khí sắc bén, nhưng mà Tân Lâm nhìn ra hắn không có ý xấu đối với người thanh niên có vẻ bệnh nặng kia, cho nên cô mới không xuất thủ.
Chẳng lẽ cô gái nhìn qua yêu kiều nhát gan này lại là một cao thủ sao?
– Này, tại sao ngươi lấy tiền của chúng ta lại không nói quy củ vậy?
Trương Đồng Hoa từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, nhưng mặt mũi thì không thể đánh mất được, lấy bộ dạng hung tợn quát Lý Cẩu Đản.
Lý Cẩu Đản chìa tay ra lấy hai nghìn vừa nhận từ tay Tân Lâm đưa tới trước mặt Trương Đồng Hoa, cười ngỏn ngoẻn nói:
– Nếu không thì tiền này ngươi cứ lấy về đi, hai chúng ta không nợ nần, các ngươi tìm người khác dẫn đường đi, ta dẫn đường cho hai người kia.
– Ngươi có ý gì?
Trương Đồng Hoa giận tím mặt, hai hàng lông mày dựng lên.
Ngay cả nhãi con ở nông thôn này cũng dám nói với hắn như vậy?
Hắn thật tưởng rằng Trương đại thiếu ăn chay sao?
Lý Cẩu Đản xoay đầu lại, cười châm biếm hỏi:
– Ngươi muốn giết ta? Sau đó đem toàn bộ người của Lý Gia Thôn giết hết? Nếu không làm được như thế thì ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng có nổi giận như vậy. Nơi này là Lý Gia Thôn!
Ai nấy đều thấy được ý giễu cợt trên mặt của Lý Cẩu Đản.
– Ngươi…
Hai mắt Trương Đồng Hoa dường như muốn vỡ ra, trừng trừng Lý Cẩu Đản.
Nhãi con này lại dám đe doạ hắn?
Tiêu Phàm liền mỉm cười.
Không ngờ một khi tên tiểu tử cười đùa tí tửng này trở mặt, lại có thể không để lại cho người ta một con đường sống, trực tiếp đẩy Trương Đồng Hoa vào tình thế bẽ mặt. Quả thực là rất hợp với tướng mệnh của hắn, hành động mang theo ba phần tác phong không đứng đắn.
– Bỏ đi Đồng Hoa, bọ họ muốn đi theo thì cứ để cho bọn họ theo đi, càng nhiều người càng náo nhiệt, không phải sao?
Tô Như Thành đứng ra giải vây cho Trương Đồng Hoa.
Ở chỗ này Lý Trường Quý và Lý Cẩu Đản mới là chúa tể, xưa nay những điêu dân đến từ nơi rừng thiêng nước độc đều như vậy. Sợ là bảng hiệu phó tư lệnh quân phân khu cũng không dễ xài ở nơi hoang vu hẻo lánh này, bởi vì không ai biết quan lớn là cái gì.
Lời nói của Tô thiếu rất có tác dụng, mặc dù Trương Đồng Hoa vẫn đang rất tức giận đến thở phì phò nhưng lại không nói một lời, chỉ hung hăng trừng Lý Cẩu Đản.
– Đi, nếu không đi tiếp thì chúng ta phải qua đêm ở trong núi đấy!
Lý Cẩu Đản cười hi hi một tiếng rồi thuận tay nhét vào túi áo trước ngực mình, xé sợ dây thừng ra kéo hai con chó săn đi về phía trước.
Đám người nối đuôi nhau đuổi theo.
Trương Đồng Hoa “Hừ” một tiếng, nặng nề phun một ngụm nước bọt, rồi đi theo.
Lúc lên đường cãi nhau ầm ĩ không thoải mái, nhưng không bao lâu đã xuất hiện con mồi. Một con thỏ rừng màu nâu đột nhiên xông tới một bên đường núi, chạy nhanh qua phía bên kia.
Đám người tức khắc ầm ỉ lên, vài mũi tên được bắn ra ngoài “Vèo vèo”, rối loạn cả lên, ngay cả một cộng lông của thỏ rừng cũng không đụng đến được. Những người gào thét, vội vàng xuất thủ chính là đám người đi cùng Tô Như Thành cùng Trương Đồng Hoa, bởi vì bọn họ mang theo cung tên.
Trương Đồng Hoa không nhúc nhích, vũ khí hắn mang theo chính là súng săn lôi minh hai nòng, không phải là thứ dùng để săn bắn những mục tiêu nhỏ thế này. Có lẽ vừa bắn ra một phát thì thỏ rừng đã tan xương nát thịt, biến thành một đống thịt vụt.
Hơn nữa thỏ rừng này chạy trốn rất nhanh, Trương Đồng Hoa cũng không nắm chắc được phần thắng.
Cha con Lý Trường Quý đương nhiên sẽ không xuất thủ, bọn họ chỉ là người dẫn đường , đương nhiên sẽ đem niềm vui thú này nhường cho khách. Bởi vì người ta đã trả tiền cho bọn họ.
Trừ khi đụng phải loại mãnh thú khổng lồ như lợn rừng và gấu đen thì những thứ khác cũng đừng bàn tới.
Ngay vào lúc này, Tô Như Thành kéo cung căng như trăng tròn, ngón tay buông lỏng, một tiếng “Vèo” vang lên, cung tên màu đen xé không trung bay đi, cuối cùng cắm ở giữa cổ của thỏ rừng. Mũi tên này đã chui qua lùm cây ven đường cắm vào cổ thỏ rừng, cố định nó trên mặt đất, thỏ rừng không kịp kêu một tiếng lập tức tắt thở.
Tiếng vỗ tay tức khắc vang lên.
Còn có người reo hò chói tai.
Ngay cả Tiêu Phàm cũng đang vỗ tay, trên mặt mang theo vẻ tán thưởng.
Xem ra cái tên Tô Như Thành này cũng có khổ công tập luyện cung tên, dưới tình huống như vậy mà chỉ lấy một mũi tên đã bắn trúng thỏ rừng. Tuy rằng không loại trừ may mắn nhưng làm được như thế cũng là rất tốt rồi.
– Tài bắn cung của Tô thiếu thật giỏi nha! Đại soái!
Trương Đồng Hoa lớn tiếng khen ngợi, đưa ngón tay cái với Tô Như Thành.
Không trách người này kiêu ngạo như vậy, thì ra là hắn có chút bản lãnh thật sự!
Tô Như Thành chậm rãi thu hồi cung tên trở lại, mỉm cười nói:
– Cái này không coi vào đâu, chỉ là thói quen mà thôi. Bên Liêu Trung có hai khu vực săn bắn có rất nhiều loài vật nhỏ thế này, ta chỉ thuận tay thôi.
Trương Đồng Hoa âm thầm thở dài.
Hắn biết ở Liêu Trung quả thực có khu vực săn bắn như vậy, ở Liêu Bắc của bọn họ cũng có, mới vừa xuất hiện, nhưng mà giá cả thì rất đắt. Một số kẻ giàu có ăn không ngồi rồi ở trong thành phố rất thích mời những quan chức chính phủ vào đó.
Trăm phần trăm là chỉ để đốt tiền thôi.
Mặc dù Trương Đồng Hoa ở trong phân khu cũng coi như là một công tử ca, nhưng mà tình hình kinh tế của hắn cũng không khá giả lắm, xe đại thiết kia cũng không phải của hắn, mà của nhà nước. Nghe khẩu khí của Tô Như Thành thì hắn đi khu vực săn bắn cũng giống như vào quán ven đường ăn bát mì vậy, căn bản không tính là chuyện lớn lao gì.
Không biết là bây giờ hắn phục vụ Tô công tử này tốt, cha hắn được giúp đỡ thì hắn có thể nở mày nở mặt một chút không.
Nhưng mà tuy Trương thiếu âm thầm thở dài, nhưng hắn cũng đang âm thầm ấm ức.
Tất cả mọi người đang vỗ tay, chẳng biết tại sao mà cái tên ma ốm ôm con mèo mun vào núi săn bắn kia cũng vỗ tay, duy chỉ có Tân Lâm là không có biểu hiện gì, ngay cả một chút biểu cảm khác thường cũng không có, thậm chí tầm mắt của cô cũng chưa bao giờ liếc nhìn con thỏ rừng kia.
Càng đi về phía trước thì vận khí thật sự không tệ, không bao lâu lại xuất hiện một con sóc.
Không ngờ vẫn là công lao của Tô Như Thành, vẫn là một mũi tên đã trúng mục tiêu.
Tiếng vỗ tay lại vang lên như nước thủy triều, tiếng khen ngợi vang lên không ngừng.
Tiêu Phàm mỉm cười nói với Tân Lâm:
– Lâm nhi! Nghe nói Lâm Lão Hổ chẳng những giỏi dùng đao mà tài bắn cung cũng vô cùng chuẩn xác.
Lâm Phong là ngón tay cái của cùng Đông Bắc, được xem là nhân vật giang hồ. Tân Lâm xuất thân từ Thất Diệu Cung cũng rất có tiếng tăm ở trên giang hồ. Đoán chừng trưởng bối của Thất Diệu Cũng cũng có nhắc đến danh tiếng của Lâm Phong.
Bất luận là đứng ở hàng nào thì Lâm Lão Hổ – Lâm Ngũ Gia đều nằm trên danh sách nhân vật nổi tiếng.
Tân Lâm liếc Tô Như Thành đang giả vờ phong đạm vân khinh bên kia, lạnh nhạt nói:
– Nếu như hắn thật sự từng được Lâm Lão Hổ chỉ điểm thì e rằng tài bắn cung của Lâm Lão Hổ cũng không thần kỳ như trong lời đồn.
May là Tô Như Thành không có nghe lời này của Tân Lâm, nếu không thì hắn nhất định sẽ tức đến chết.
Tiêu Phàm cười cười, nói:
– Cái này cũng không chắc chắn, có một số việc được quyết định bởi thiên phú.
Tân Lâm không lên tiếng. Cô không muốn nói đến vấn đề thiên phú ở trước mặt Tiêu Phàm.
Quá đả kích người khác đi.
Lý Cẩu Đản tò mò hỏi:
– Chị à! Rốt cuộc là hai người vào núi để làm gì?
Liên tiếp đụng phải hai con thú nhỏ mà hai người này ngay cả nháy mắt một cái cũng không có, như vậy mà bảo là đến săn thú sao? Tốt xấu gì cũng phải biểu hiện một chút chứ.
– Săn thú!
Tân Lâm đơn giản trả lời hai chữ. Cô cũng giống như Tiêu Phàm, cũng không có ghét Lý Cẩu Đản. Cô không biết xem tướng, nhưng dường như Lý Cẩu Đản nhìn thuận mắt hơn so với đám người kia.
– Săn thú? Nhưng sao lại không thấy hai người động thủ vậy?
Lý Cẩu Đản càng tò mò hơn, nhìn Tiêu Phàm và Tân Lâm từ trên xuống dưới, không nói đến việc hai vị này có thật sự là thợ săn giỏi hay không, nhưng ít nhất phải có dụng cụ săn bắn chứ? Không có súng mà ngay cả cung tên cũng không, vậy thì hai người lấy cái gì mà đánh chứ?
Dùng đao để săn à?
Lý Cẩu Đản cũng cảm thấy buồn cười.
Ở Lý Gia Thôn này, chuyện dùng đao để săn thú chỉ tính là một tin đồn mà thôi, người nào dám mang theo một cây đao đi vào rừng sâu núi thẳm thì chắc chắn là người đó đang muốn tự sát. Cha hắn – Lý Trường Quý chính là thợ săn được toàn bộ người trong khu vực xung quanh đây mấy trăm dặm công nhận là một thợ săn đứng đầu cũng không dám làm chuyện đó nữa là.
Tân Lâm hỏi ngược lại:
– Vùng này có nhiều gấu đen hay không?
– Chị muốn săn gấu sao?
Thiếu chút nữa thì Lý Cẩu Đản đã la lên.
Đùa gì thế?
Hai hàng lông mày của Tân Lâm hơi nhíu lại, Lý Cẩu Đản tức khắc ngậm miệng lại. Không biết tại sao mà Lý Cẩu Đản có chút sợ Tân Lâm.
– Săn gấu đen phải xem vận khí, nếu như vận khí tốt thì chỉ một ngày một đêm có thể gặp hai con, nhưng vận khí không tốt thì ba ngày ba đêm cũng không thấy được cái bóng của nó.
Lý Cẩu Đản thành thật trả lời câu hỏi của Tân Lâm.
Tiêu Phàm cười cười, nói:
– Ngày hôm nay, vận khí sẽ rất tốt.
– Làm sao anh biết?
Lý Cẩu Đản hỏi ngược lại.
Tiêu Phàm mỉm cười không trả lời, Tân Lâm cũng không nói thêm gì nữa. Tiêu Phàm nói vận khí không tệ thì khẳng định không sai. Điểm này không thể nghi ngờ.
Sau hai canh giờ đi loanh quanh núi, bắt đầu xảy ra vấn đề, có người bắt đầu bị rớt lại phía sau. Ban đầu là hai cô gái xinh đẹp đến từ thủ đô, kế tiếp là các ông chủ lớn cũng thở hổn hển, phải tìm nơi nghỉ ngơi.
Đến tiếng thứ tư thì đội hình coi như chỉnh tề lúc mới vào núi đã trở thành lính mất chỉ huy.
Tính cả thời gian ăn lương khô buổi trưa nữa thì đám người bọn họ đã nghỉ ngơi tất cả ba lần. Tiêu Phàm cùng Tân Lâm không nhanh không chậm theo sát phía sau, Tô Như Thành cùng Trương Đồng Hoa miễn cưỡng đi phía sau cách chừng mười thước, cố gắng đuổi theo. Nhìn qua thì hai người này cũng không chịu đựng được bao lâu nữa, đầu đầy mồ hôi rồi.
Về phần Lý Cẩu Đản cần phải đi phía sau, phòng ngừa có người rớt lại phía sau.
Đây cũng không phải là chuyện đùa, ngộ nhỡ lạc mất người thì bọn hắn biết đi đâu tìm chứ?
Nhìn áo khoác lông chồn tuyết trắng của Tiêu Phàm bay phất phơ trong gió cùng với bóng lưng duyên dáng của Tân Lâm vẫn luôn không nhanh không chậm đi theo bọn họ, còn Tô Như Thành và Trương Đồng Hoa nhìn nhau một cái, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Thoạt nhìn thì dường như là hai người kia ngay cả mồ hôi cũng không rỉ ra một giọt. Theo biểu hiện này thì so với đi dạo chơi ở cùng ngoại ô còn thoải mái hơn nhiều.
Tại sao lại như vậy chứ?