Đọc truyện Đại Hào Môn – Chương 41: Săn bắt gấu đen
– Này, chào ngươi, ta là Trương Đồng Hoa, ở quân khu… Người anh em, có phải thân thể ngươi có chỗ nào không thoải mái không?
Công tử của phó tư lệnh cũng không đi đến chỗ Tân Lâm, tránh phải rơi vào tình hướng mất mặt, hắn trực tiếp chào hỏi với Tiêu Phàm, nhếch mép cười to, hơi thở rất mạnh mẽ. Đây chính là dáng vẻ của người đàn ông chân chính.
Đừng xem bề ngoài Trương Đồng Hoa có vẻ tùy tiện mà nghĩ hắn là kiểu người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, bởi vì trên thực tế hắn rất khôn lanh. Hắn thấy Tô Thiếu bị mỹ nữ lạnh lùng cho ăn một quả lơ trở nên lúng ta lúng túng, nên hắn cũng không cần phải đi thử làm gì nữa. Tô Thiếu là kẻ hái hoa lão luyện, Trương Thiếu cũng không kém, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vẻ lạnh lùng của Tân Lâm không phải là giả vờ. Loại con gái như vậy trời sinh không thích thân mật với đàn ông, trừ phi ngươi có thể hoàn toàn chinh phục trái tim nàng thì lúc đó nàng tuyệt đối sẽ một lòng một dạ với ngươi, bằng không thì ngươi mãi mãi chỉ là người xa lạ với nàng mà thôi.
Tuy nhiên đại lão gia hắn cũng không vô duyên vô cớ chọc giận cô nương nhà người ta.
Tiêu Phàm thì không giống như vậy, nếu như hắn dám đối với Trương Thiếu lạnh nhạt như Tân Lâm thì đừng trách Trương Thiếu trở mặt. Một người đàn ông chân chính thì con mắt phải mọc trên đỉnh đầu, không phải là người nào cũng có thể đắc tội được.
Trương Đồng Hoa vừa mở miệng đã nói ra thân phận của mình, ở quân khu, có thể lái Đại Thiết nhập khẩu chạy loạn khắp nơi. Chỉ cần người nào có đầu óc một chút thì chắc chắn có thể đoán được vị Trương Thiếu này nhất định không phải là một tay gà mờ mà là một con của một đại nhân vật có địa vị ở quân khu.
Tại vùng biên giới, thuộc cực bắc đất nước này, chỉ cần đem quân đội ra nói chuyện một chút thì chắc chắn có tác dụng, bởi vì phân quân khu ở biên giới có quyền lực hơn nhiều so với phân quân khu ở trong nước.
Tiêu Phàm mỉm cười, nói:
– Chào ngươi, ta họ Tiêu, tên là Tiêu Nhất Hành.
– Ha ha, hóa ra là Tiêu tiên sinh… Không biết Tiêu tiên sinh đi Lý Gia Thôn để làm gì?
Trương Đồng Hoa mang theo một chút hiếu kỳ hỏi, lại tiếp tục đánh giá Tiêu Phàm.
Không sai, người này chính là một con ma ốm.
Sắc mặt trắng bệch kia tuyệt đối không giống như thần sắc của một người khỏe mạnh. Vào trời đông giá rét thế này, một người bệnh hắn không chịu ở nhà dưỡng bệnh mà đi đến Lý Gia Thôn, một nơi sát biên giới hoang vu, toàn là rừng rậm nguyên thủy này để làm gì chứ?
Mấy tên thanh niên khác cũng bị tình hình bên này hấp dẫn, rối rít nhìn qua. Một cô gái xinh đẹp có vóc người nóng bỏng nhìn Tô Thiếu với vẻ châm biếm, hóa ra là vị Tô đại thiếu gia này tìm đến đó để săn người đẹp.
Nha đầu lái xe kia ngược lại cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là khí chất lạnh lùng kia lại càng khiến cho người khác sinh lòng hứng thú.
Đàn ông chính là không có lòng tự trọng như vậy, phụ nữ càng đối với hắn lạnh lùng thì hắn càng giống như một con chó điên đói khác, liều mạng xông lên phía trước. Trước đây, cô chính là dùng chiêu này để “Bắt sống” Tô Thiếu, không ngờ là tại nơi hoang vu này lại gặp phải người cùng nghề như vậy.
Tiêu Phàm khẽ đáp:
– Săn thú!
– Đi săn thú?
Trương Đồng Hoa vô cùng kinh ngạc, há to miệng, trên mặt tràn đầy vẻ hoài nghi.
Người bệnh đến thế này mà còn đi săn thú gì chứ? Cho ngươi một con thỏ hoang, chỉ sợ ngươi còn không có khí lực bắt nó lên nữa là, ở đó mà đi săn bắn.
Bỗng chốc, một tràng cười vang lên.
Tất cả đám thanh niên đều cười nghiêng ngả, tựa như là bọn họ vừa nghe một truyện tiếu lâm.
– Không ngờ Tiêu Tiên sinh cũng là một người cùng lý tưởng, chúng tôi cũng đi săn thú. Không biết Tiêu tiên sinh muốn săn thứ gì? Thỏ rừng, gà rừng, hươu, lợn rừng hay gấu đen? Hay là hổ?
Tô Thiếu rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chen vào, vừa cười vừa hỏi.
– Gấu đen, ta muốn một cái mật gấu tươi sống để nấu thuốc.
Tiêu Phàm vẫn mỉm cười đáp, nhưng lời cậu ta nói là sự thật.
Đám người lại phá lên cười lần thứ hai, vừa cười vừa lắc đầu. Mật sống có thể nấu thuốc nhưng mà lời này của Tiêu Phàm lọt vào trong tay họ quả thực khiến cho đám người không nhịn được cười, trong lòng thầm nghĩ.
– Ngươi nghĩ gấu đen là cái gì? Là con chó nhỏ ngươi nuôi trong nhà, muốn bắt là bắt sao?
Mà lúc nói, Tiêu Phàm còn biểu hiện rất nghiêm túc, cứ như đó là sự thực vậy.
Tô Thiếu không cười, rất nghiêm túc hỏi thăm:
– Tiêu tiên sinh muốn có mật gấu thì không cần thiết phải chạy lên núi đâu, trong núi quả thự rất nguy hiểm, mà đường cũng rất khó đi. Nếu như Tiêu tiên sinh thực sự cần mật gấu tươi để làm thuốc thì tôi có thể giới thiệu cho ngươi một người nuôi gấu đen, tôi cùng với hắn cũng có quan hệ khá tốt, hẳn sẽ lấy được ưu đãi.
Vừa nhìn qua, Tô Thiếu thực sự muốn giúp Tiêu Phàm một tay.
Tiêu Phàm khẽ cười, nói:
– Cảm tạ Tô tiên sinh, gấu nuôi dưỡng thiếu tính hoang dã, hơn nữa được đút rất nhiều vị thuốc, hàm lượng mật gấu không tốt. Gấu đen hoang dã tương đối thích hợp hơn.
– Nếu thế thì không biết là Tiêu tiên sinh săn bắn bằng gì, súng hay là cung?
Tô Thiếu nói, ánh mắt liếc ghế ngồi đằng sau của xe jeep mấy lần. Hắn không thấy súng săn, cũng không thấy cung tên hay là nỏ gì hết. Thông thường thì muốn săn gấu đen mà dùng cung tên thì thực sự không đáng tin cậy, coi như là thợ săn chuyên nghiệp cũng không dám săn những con mãnh thú khổng lồ cỡ gấu đen. Nếu như một mũi tên không đâm chết con gấu đen thì chắc chắn sẽ đến phiên ngươi chạy đua cùng với nó.
Nhưng mà xác suất một mũi tên bắn chết gấu đen là bao nhiêu chứ?
Dù là súng săn có uy lực cực lớn thì một hai súng cũng không đủ gây nguy hiểm cho nó.
Tiêu Phàm cười nói:
– Đao.
Tô Thiếu nổi giận nói:
– Tiêu tiên sinh thật biết nói đùa.
Trên mặt Trương Đồng Hoa cũng biểu hiện không thoải mái, nói:
– Đúng vậy, ta thực lòng muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, ngươi làm vậy là có ý gì chứ? Dù ngươi có muốn khoe khoang cũng không nên thổi phồng đến mức đó! Dùng đao để săn gấu đen? Ngươi về nhà dùng đao giết chết vật nuôi trong nhà, xem thử có thể dùng một đao giết chết không? Ngươi cho ngươi là thần tiên hạ phàm sao?
– Muốn trêu chọc người khác cũng không nên dùng cách này chứ, bởi vì nhóm người chúng ta đều là dân ở nông thôn.
Mắt thấy dáng vẻ Trương Đồng Hoa như chuẩn bị phát tác cơn giận thì Tô Thiếu lắc lắc đầu, nói:
– Bỏ đi Đồng Hoa, hắn không đáng cho chúng ta tức giận. Chúng ta đi thôi!
Tô Thiếu búng ngón tay một cái, đầu thuốc lá bay lên vẽ thành một đường vòng cung rồi rơi xuống đất, hắn không thèm nhìn Tiêu Phàm một cái, ngay cả Tân Lâm, hắn cũng không thèm liếc mắt, xoay người rời đi, trong lòng thầm mắng:
– Hai người điên!
Có cái gì tốt để nhìn chứ?
Tân Lâm nhìn qua có vẻ đẹp lạnh lùng cao quý, nhưng mà cô cùng người ngu ngốc ở chung một chỗ thì đầu óc làm sao bình thường được chứ?
Tiếc cho gương mặt cùng với vóc người hoàn mỹ đó!
Khả năng kiềm chế của Trương Đồng Hoa rõ ràng không bằng Tô Thiếu, hung hăng trợn mắt với Tiêu Phàm một cái, hừ một tiếng rồi vứt mẩu tàn thuốc trên mặt đất, giơ chân lên hung hăng chà đạp. Trực tiếp đem mẩu tàn thuốc dưới chân vùi xuống lớp bùn đất, lại đạp đạp hai cái rồi phun một bãi nước bọt. Lúc này hắn mới đi đến xe của mình, ngồi vào ghế tài xế, đạp chân ga thật mạnh, Đại Thiết lập tức tức giận gào thét, thả khói đen mù mịt, nhanh chóng chạy về phía trước.
Sau đó, Tô Thiếu cũng lên chiếc Mục Mã Nhân, hai cô gái xinh đẹp vứt cho Tiêu Phàm một nụ hôn gió, cười khanh khách mãi.
Ánh mắt của Tân Lâm rất lạnh lùng.
Tiêu Phàm vẫn trầm tĩnh như trước, không có chút dấu hiệu không vui nào cả.
Sau nữa giờ, cuối cùng ba xe cũng lái vào Lý Gia Thôn, lập tức dấy lên một cơn sóng gió ở thôn trang nhỏ vốn yên tĩnh này. Vô số đàn ông, phụ nữ và trẻ em vây quanh những chiếc xe chưa bao giờ thấy, rất hiếu kỳ, quan sát từ trên xuống dưới. Nếu như không có người lớn quan sát thì sợ là đám trẻ con đã thò tay sờ soạn từ lâu rồi.
– Ai là trưởng thôn? Chúng tôi là người của quân đội, muốn tìm trưởng thôn bàn bạc chút chuyện.
Trương Đồng Hoa bước từ trên Đại Thiết xuống, trước tiên chà chà bùn đất dính trên giày xuống, sau đó mới ngẩng đầu lên, tiêu sái gào lên một tiếng, ánh mắt rất có khí thế liếc nhìn xung quanh.
Tô Thiếu lại châm một điếu thuốc, chậm rãi bước xuống, hứng thú đánh giá thôn xóm nho nhỏ sát biên giới này: Gà gáy, chó sủa, cư dân thuần phác giản dị, có chút hương vị của chốn bồng lai tiên cảnh.
– Bầu không khí ở đây mát mẻ hơn nhiều so với thủ đô, thực là thoải mái nha.
Tô Thiếu phun từ lỗ mũi ra hai luồng khói thuốc, mỉm cười khen ngợi.
– Đương nhiên rồi, nếu như đến sớm hai tháng còn có thể tránh nắng nữa. Thành ca à! Hè năm sau, anh dẫn em đến nơi này nghỉ mát được không? Em cùng với anh đi săn thú…
Người con gái có vóc người nhỏ nhắn xinh xắn nũng nịu nói.
Trong hai cô gái thì nàng tương đối nũng nịu với Tô Thiếu hơn, không giống như cái cô gái cao gầy kia, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng, đối với Tô Thiếu cũng không có dính chặt như vậy. Mà nhắc tới mới nói, hai người cũng là có chung mục đích, nhưng sử dụng thủ đoạn khác nhau mà thôi.
Tô Thiếu tên thật là Tô Như Thành, hắn nghe vậy thì liền mỉm cười, nói:
– Chuyện sang năm thì cứ để sang năm hãy nói.
Có rất ít đàn bà có thể ở cạnh Tô Thiếu một năm, đứa nhỏ này quá tham lam đi.
Cô gái bé nhỏ xinh đẹp liền chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
Bên kia, Trương Đồng Hoa cũng không có tâm tình nhàn nhã như Tô Thiếu, hắn biết rõ nhiệm vụ của mình là một hướng dẫn viên du lịch, trước tiên cứ đem chuyện quan trọng nhất an bày ổn thỏa rồi nói tiếp.
Thôn dân vừa nghe hai chữ quân đội thì vô cùng khẩn trương, đám phụ nữ vội vàng kéo đám trẻ con đang chạy lòng vòng quanh những chiếc xe jeep trở về bên cạnh mình, bọn họ sợ chúng sẽ gây họa.
Chỉ chốc lát, một người đàn ông trung niên mặt một bộ âu phục cũ nhăn nhúm, nhìn qua rất có thân phận chạy tới, cười nhún nhường với Trương Đồng Hoa, dè dặt nói:
– Đồng chí quân đội, ta chính là trưởng thôn – Lý Lão Căn…
Trương Đồng Hoa cười ha hả một tiếng, móc từ trong túi ra một hộp thuốc lá được thiết kế rất tinh xảo, lấy một điếu thuốc ngậm ở trên môi, sau đó ném hộp thuốc cho trưởng thôn, nói:
– Trưởng thôn à! Chúng tôi muốn một người dẫn đường vào núi săn bắn. Ông đề cử hai người đi, nhất định phải có kinh nghiệm săn bắt lợn rừng với gấu đen tốt nhất. Giá cả thì ông không cần lo lắng, thoải mái thương lượng, ta nhất định sẽ không bạc đãi mọi người đâu.
Trưởng thôn luống cuống tay chân bắt lấy hộp thuốc, cẩn thận rút ra một điếu rồi trả lại cho Trương Đồng Hoa bằng hai tay. Ở một cái thôn nhỏ như Lý Gia Thôn, hàng năm có mở một cái hội dành cho người đồng hương tụ họp. Lý Lão Căn cũng được xem là người từng thấy qua các mặt của xã hội, Trương Thiếu này còn có khí phách hơn nhiều so với bí thư hương trưởng đồng hương, vừa nhìn là biết đến từ thành phố lớn.
Ít nhất cũng phải ở huyện thành mới có nhân vật như vậy.
Lý Lão Căn tưởng tượng đến huyện thành đã là cực hạn rồi, nói đến thành phố thì sự thực là cả đời hắn chỉ đi đến đó có hai lần, mà đều là chuyện rất lâu rồi, ấn tượng đọng lại trong đầu rất mơ hồ.
Trương Đồng Hoa vung tay lên, phóng khoáng nói:
– Không cần, tặng cho ông… Trưởng thôn nhanh tìm cho ta hai người dẫn đường đi.
Lý Lão Căn vội vàng nói cảm ơn, trịnh trọng đem hộp thuốc cất vào túi áo, dè dặc nói:
– Đồng chí quân nhân, lúc này mà vào núi đi săn… Thời tiết rất lạnh nha…
Trưởng thôn vừa nói vừa quan sát đám người tai to mặt lớn đến từ thành phố, khi ánh mắt rơi trên mặt Tiêu Phàm thì đột nhiên ngẩn ra.
Vị này cũng đến đây săn thú sao?
Mặt mũi như vậy làm sao đi vào núi được chứ?
Trương Đồng Hoa cũng biết Lý Lão Căn đang nhìn người nào, cười lạnh một tiếng, nói:
– Ông đừng quan tâm đến hắn, hắn không có đi cùng với chúng tôi, sống hay chết cũng không có liên hệ với chúng tôi.
Lý Lão Căn lập tức thở phào nhẹ nhõm một cái, nói:
– Vậy thì tốt rồi, như vậy… Thiếu gia thực sự muốn lên núi sao? Thời tiết như thế sẽ chết cóng…
Trương Đồng Hoa bĩu môi.