Đọc truyện Đại Hào Môn – Chương 20: Thâu vương chi vương (vua trộm)
Đại Hào Môn
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 20: Thâu Vương Chi Vương (Vua Trộm)
Biên tập: Vân Du
Nguồn: Truyen.org
Tiệc liên hoan tiếp đãi Đạt Nhĩ Khách Lạt Ma được tổ chức tại khách sạn Đức Vân – nơi Lạt Ma trú ngụ. Người đứng ra tổ chức là quản lý Cục Tôn Giáo.
Tiêu Phàm đã từng tham dự tiệc liên hoan như thế này.
Nói như vậy chứ trong cục có tổ chức hoạt động cũng sẽ không thông báo cho Tiêu Phàm tham gia. Qua nhiều năm như vậy, Tiêu Phàm chỉ là mang danh đi làm ở Cục Tôn Giáo thôi. Hàng năm, thời gian mà cậu ta làm việc ở Cục Tôn Giáo trước sau cộng lại có lẽ không vượt quá mười ngày. Vì thế cho nên bây giờ, e rằng cả cục chỉ có mình cục trưởng và Vương thư ký mới biết được trong cục Tôn Giáo còn có một người tên là Tiêu Phàm, được hưởng thụ đãi ngộ cán bộ dành cho phó phòng.
Tiêu lão gia danh tiếng rất lớn nên đáng giá có được thể diện bậc này.
Chỉ có liên hoan như ngày hôm nay thì cục trưởng mới đặc biệt bảo Vương thư ký thông báo cho Tiêu Phàm tham gia.
Nguyên nhân là do Đạt Nhĩ Khách Lạt Ma có thân phận quá nhạy cảm. Đạt Nhĩ Khách Lạt Ma lần này là bí mật vào thủ đô, trên danh nghĩa hắn là Lạt Ma ở cao nguyên nhưng trên thực thế hắn đã sớm xuất ngoại. Lần này, hắn lấy tư cách một vị đặc sứ của thủ lĩnh đại Lạt Ma sống ở nước ngoài, bí mật đến thủ đô để tiến hành gặp mặt.
Đạt Nhĩ Khách Lạt Ma tại hệ thống tôn giáo ở cao nguyên có địa vị không tính là quá cao, thuộc cấp bậc Pháp Vương. Nhưng mà bởi vì hắn đi theo thủ lĩnh đại Lạt Ma trong thời gian rất lâu nên hắn rất được thủ lĩnh đại Lạt Ma tín nhiệm. Thường lấy tư cách đặc sứ thủ lĩnh đại Lạt Ma tiến hành bí mật gặp mặt với những thế lực chính trị khắp nơi.
Đối với lần này, phía chính phủ cũng vô cùng dè dặt.
Đạt Nhĩ Khách Lạt Ma vẫn do Cục Tôn Giáo đứng ra tiếp đãi, trừ lần đó ra thì không có bất kỳ việc đối ngoại cùng việc đối nội quan trọng nào mà người lãnh đạo đích thân lộ diện cả.
Tất cả mọi người đều rất cẩn thận, kể cả Phí cục trưởng của Cục Tôn Giáo đều giống như giẫm phải một tầng băng mỏng.Lúc này, Phí cục trưởng đương nhiên sẽ nhớ đến Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm tham dự liên hoan này trên cơ bản không cần làm bất cứ việc gì, chỉ cần lộ diện trên tiệc liên hoan bắt tay với Đạt Nhĩ Khách Lạt Ma là được.
Phí cục trưởng cần Tiêu Phàm làm chứng cho hắn, ngộ nhỡ sau này có sự hiểu lầm gì thì Tiêu Phàm có thể trở thành nhân chứng cho hắn. Một cán bộ trẻ tuổi được hưởng thụ đãi ngộ phó phòng ở Cục Tôn Giáo, ở trong mắt những đại lão cao cấp cũng không tính là cái gì, so với không khí cũng không hơn bao nhiêu, nhưng thân phận trưởng tôn của Tiêu lão gia không phải là chuyện đùa, cho dù là ai cũng không dám xem thường.
Qua nhiều năm như vậy, Phí cục trưởng vẫn luôn rất chiếu cố đến Tiêu Phàm, ông ấy vì cậu ta mà duy trì thân phận cán bộ, đồng thời cho cậu ta tự do hoàn toàn. Đến thời khắc mấu chốt, Tiêu Phàm cũng nên giúp đỡ cho Phí cục trưởng. Nhưng chỉ có tự mình Tiêu Phàm biết, sở dĩ cậu ta lùi lại chuyến đi đến Giang Hán mà đến tham gia tiệc liên hoan này, lý do thật sự là cái gì.
Khách sạn Đức Vân là khách sạn thuộc về Cục Tôn Giáo, được xây dựng căn cứ theo tiêu chuẩn bốn sao. Hiện nay ở thủ đô, khách sạn Đức Vân chưa tính là xa hoa nhất, đương nhiên cũng không được lưu truyền gần xa nhưng cũng là khách sạn của người thượng lưu. Mỗi lần Cục Tôn Giáo có tiệc rượu đều được tổ chức tại đây.
Tiệc liên hoan hôm nay thực ra chính là một tiệc rượu. Đạt Nhĩ Khách Lạt Ma cũng không kiêng rượu thịt, đây là do giáo lý của bọn hắn cho phép. Giáo lý và giới luật của Phật giáo đại thừa cùng Phật giáo tiểu thừa có sự khác nhau rất lớn.
Tiêu Phàm đã sớm hoàn thành “Nhiệm vụ” cùng Đạt Nhĩ Khách Lạt Ma bắt tay, sau khi chào hỏi vài câu, cậu ta lại bưng lên một chén trà xanh, ngồi ở một gốc tại đại sảnh tiệc rượu, miệng mỉm cười, từ từ thưởng thức trà, quan sát toàn bộ đại sảnh.
Lần này thì Tân Lâm không đứng ở bên người cậu ta. Ở tất cả những trường hợp tương tự, Tâm Lâm cũng sẽ không công khai lộ diện.
Những tiệc rượu mang theo mùi vị chính trị rõ rệt như vậy thì quy củ tương đối nghiêm ngặt. Tất cả mọi người đều mang mặt nạ, lời lẽ thì nho nhã lễ độ, tương đối giống với một số tiệc rượu ngoại giao long trọng. Ở trong những tiệc rượu như vậy nhất định sẽ xảy ra một số tình huống khó coi. Thí dụ như kẻ trộm!
Đúng, chính là kẻ trộm! Những tiệc rượu ngoại giao càng long trọng, nhân viên ngoại giao tham dự càng nhiều thì kẻ trộm càng nhiều. Nếu kẻ trộm trực tiếp lấy thứ gì đó từ trong túi khách mời ra thì người bị trộm sẽ vĩnh viễn không phát hiện, hơn nữa còn có thể tạo ra cơ hội cho kẻ trộm trộm đồ đi mất nữa.
Đa số kẻ trộm đều quần áo chỉnh tề, dáng vẻ đường đường như một vị quan ngoại giao. Nói trắng ra là bọn họ đang trao đổi tin tức.
Tiệc rượu hôm nay không giống với những trường hợp trên nên không cần dùng phương thức như vậy để trao đổi thông tin, cho nên cũng không có “Kẻ trộm”.
Nhưng mà mọi việc đều có ngoại lệ.
Tiêu Phàm chưa uống xong một ly trà thì kẻ trộm đã xuất hiện, một kẻ trộm chân chính.
Thân phận của hắn hiện tại chính là nhân viên phục vụ của khách sạn, nhìn qua dáng vẻ khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, chưa đến bốn mươi tuổi. Hắn mặc tây trang, chân mang giày da rất chỉnh tề, tay bưng một khay rượu, đi qua đi lại ở trong đám người, chút chút lại cung cấp thêm đồ ăn, thức uống.
Người phục vụ ngày dáng người không cao, nhiều nhất cũng chỉ cao một mét sáu mươi lăm, dáng vẻ cũng tạm xem là đứng đắn, chẳng qua là vẻ mặt của hắn có hơi gượng gạo không được tự nhiên. Nhưng cái này cũng không phải là vấn đề quan trọng, sẽ không có ai để ý đến một người phục vụ bình thường có cười tươi như hoa hay không, mà tư thế cầm khay của hắn rất là phóng khoáng, động tác lưu loát. Hắn cầm bình rượu đi lòng vòng ở trong đám người nhẹ nhàng như chim yến, tuyệt đối không đụng chạm tới khách mời, nghiệp vụ vô cùng thông thạo.
Khóe miệng Tiêu Phàm hiện lên một nụ cười hứng thú.
Quả thực là hắn. Thâu vương chi vương – Gia Cát Ánh Huy!
Nghe nói trên thế giới này không có thứ gì mà Gia Cát Ánh Huy không trộm được. Chỉ cần là hắn muốn trộm cho dù là bạn có đem đồ vật cất giấu trong tủ bảo hiểm cao quý nhất ở Tây Tạng, cộng thêm mười hai tầng bảo hộ trùng trùng điệp điệp thì ở trước mặt Gia Cát Ánh Huy cũng giống như đồ chơi thôi. Hắn nhất định có thể đem đồ vật của bạn trộm đi!
Đương nhiên đây chỉ là lời đồn trên giang hồ, khó tránh có chút phóng đại thêm, nhưng có thể phát sinh loại tin đồn này cũng đã chứng minh Gia Cát Ánh Huy là kẻ trộm rất cao siêu. Nếu không thì làm sao người khác sao lại cứ khăng khăng đồn đãi như thế chứ?
Những tin đồn liên quan đến Gia Cát Ánh Huy rất khác xa với thực tế. Chẳng hạn như bản thân Gia Cát Ánh Huy cũng không dám thừa nhận mình là Thâu Vương Chi Vương (Vua trộm).
Gia Cát Ánh Huy nói tại Ý còn có một vị cao thủ mà bản lĩnh của người đó còn trên cả hắn, người đó có biệt hiệu là Thượng Đế Chi Thủ (Tay của thượng đế). Lão ấy mới thật sự là Thâu Vương Chi Vương, là đệ nhất cao thủ độc nhất vô nhị của toàn giới trộm. Gia Cát Ánh Huy đã từng so tài cùng với hắn và cũng từng chịu thua tâm phục khẩu phục. Cho nên Gia Cát Ánh Huy chỉ tự xưng là Gia Cát tướng quân.
Điển tích này có xuất xứ từ tiểu thuyết Sở Lưu Hương Truyền Kỳ của Cổ Long tiên sinh. Sở Hương Soái được gọi là Đạo Soái, là tiểu Thâu Chi Vương, là thủ lĩnh của giới trộm. Trong sách còn có một vị cao thủ của giới trộm, bản lĩnh chỉ đứng sau Sở Hương Soái, hiệu là Lý đại tướng quân.
Gia Cát Ánh Huy lại tự nhận mình là đại tướng quân, bản lĩnh đứng thứ hai, nhưng không ai dám không tin cả.
Ngược lại cũng không ai thấy vị Thượng Đế Chi Thủ kia, chỉ có ma quỷ mới biết rõ là trên thế giới này có thật sự tồn tại một người như vậy hay không, hay chỉ do Gia Cát Ánh Huy bịa đặt ra mà thôi, hắn chỉ tưởng tượng ra có một đối tượng siêu việt hơn cả hắn.
Vì vị trí cao kia rất gây chú ý.
Ở Phương Đông, ít nhất là chưa từng có người nào có bản lĩnh vượt qua hắn cả.
Đối với một người đạt tới cảnh giới cực cao ở một lĩnh vực như vậy thì Tiêu Phàm cũng sẽ xem trọng một chút. Vì cho dù nói thế nào thì người này thật sự có năng lực, còn về chuyện hắn có đúng như lời ca tụng, là Thâu Vương Chi Vương hay không thì phải để lúc khác bàn luận rồi.
Tiêu Phàm biết tối nay, Gia Cát Ánh Huy nhất định sẽ xuất hiện, hắn là nhắm vào cuốn Thánh Kinh quyển hạ của Mật Tông mà Đạt Nhĩ Khách Lạt Ma mang theo bên người.
Chuyện Đạt Nhĩ Khách Lạc Ma mang theo cuốn Thánh Kinh quyển hạ bên người không phải là chuyện đùa. Nghe nói là năm đó, lúc đại sư Đại Lạt Ma Tông Khách Ba của Mật Tông hiểu ra đại đạo thì đã tự viết ra những gì mà hắn cảm ngộ được, chia làm hai quyển: thượng, hạ và được tôn sùng là một trong những thánh vật của Mật Tông Hoàng Giáo.
Đạt Nhĩ Khách Lạt Ma mang theo cuốn kinh văn này vào thủ đô và để tỏ lòng thành ý, hắn đã hứa hẹn đưa cho Cục Tôn Giáo một bản sao, lấy tư cách là nghiên cứu học hỏi. Mà Thánh Kinh quyển thượng thì lại không có nói tới nên lãnh đạo cục Tôn Giáo đương nhiên cũng sẽ không đề cập tới đề tài này, để tránh dẫn tới việc khách mời không hài lòng.
Hiện tại, Gia Cát Ánh Huy trộm đồ vật hoàn toàn là bởi vì hắn có hứng thú, nên quyển kinh văn này có thể được xem là một mục tiêu tốt.
Mục đích mà hắn trộm cuốn kinh văn này nhất định không phải là vì bán lấy tiền. Một người có biệt hiệu là Thâu Vương Chi Vương mà còn phiền não chuyện tiền bạc thì quả thực hắn là một người ngu ngốc. Nhưng ngu ngốc thì sao trở thành Thâu Vương Chi Vương, cho nên mới nói đây chính là một nghịch lý.
Lần này Gia Cát Ánh Huy xuất thủ chỉ vì hắn muốn thỏa mãn ham muốn nào đó của hắn mà thôi.
Mặc dù tiệc rượu cũng nhất định có các biện pháp an ninh, bởi vì dù sao thì Đạt Nhĩ Khách Lạt Ma cũng là đặc sứ của thủ lĩnh đại Lạt Ma, nhất định phải được bảo vệ an toàn. Nhưng lại không có ai nghĩ đến Thánh Kinh mà Lạt Ma mang bên người sẽ trở thành mục tiêu của kẻ trộm, nếu không thì các biện pháp an ninh sẽ chặt chẽ hơn nhiều rồi. Nhưng cho dù có như vậy thì cũng không có tác dụng. Chỉ cần là Gia Các Ánh Huy đến thì quyển Thánh Kinh này đã được coi là vật trong túi của hắn rồi.
Tiêu Phàm thưởng thức trà thơm mát, miệng mỉm cười nhìn hành động của người phục vụ có dáng người thấp bé, hắn nhân lúc cục trưởng Phí đang nói chuyện với Lạt Ma không có để ý đã tiếp cận Lạt Ma, nhìn hắn dễ dàng lấy đi cuốn kinh có bìa màu vàng từ trên người Lạt Ma rồi nhanh chóng để lại một cuốn kinh khác có bề ngoài tương tự vào chỗ cũ.
“Đổi trắng thay đen” trong nháy mắt đã hoàn thành, động tác của hắn uyển chuyển như nước chảy mây trôi, có thể nói như là thưởng thức cảnh đẹp vậy.
Vốn là bất kể “Công việc” của hắn đạt đến cảnh giới cao nhất thì đều khiến cho người khác cảm thấy như thưởng thức cảnh đẹp.
Đạt Nhĩ Khách Lạt Ma, Phí cục trưởng và khách mời chung quanh, bất kỳ ai đều không có phát hiện hành động lén lút của Gia Cát Ánh Huy.
Sau khi Gia Cát Ánh Huy thuận lợi hành động thì không có lập tức rời khỏi tiệc rượu mà vẫn tiếp tục bưng khay đi qua đi lại trong đám người. Cho đến khi một ly rượu cuối cùng được một vị phu nhân cực kỳ phách lối lấy đi thì “Người phục vụ” mới khéo léo lộn ngược cái khay rồi tiêu sái mà rời khỏi hội trường.
Nếu như Gia Cát Ánh Huy đặc biệt chú ý thì hắn sẽ nhìn thấy Tiêu Phàm đã rời đi trước hắn một bước.
Thâu Vương Chi Vương sẽ không đi quan tâm đến một cán bộ trẻ tuổi ở Cục Tôn Giáo.
Rất nhanh, hắn đã nhẹ nhàng xuất hiện ở bãi đỗ xe dưới đất của khách sạn. Nhưng mà lúc này, Gia Cát Ánh Huy đã sớm thay đổi quần áo, toàn thân hắn mặc một bộ nam trang vừa khít, ta phải cầm một chùm chìa khóa xe, bước chân không nhanh không chậm mà đi tới một góc của bãi đậu xe, miệng hắn thì mỉm cười có vẻ rất hài lòng. Nếu như dáng người của hắn không phải quá thấp bé, vóc người quá tầm thường thì lúc này, Thâu Vương Chi Vương cũng được xem là một anh chàng đẹp trai có tác phong nhanh nhẹn. Trên người hắn hoàn toàn nhìn không thấy được một chút khí tức thô tục của một kẻ trộm nào cả. Chỉ có Thâu Vương Chi Vương mới có phong độ của Vương giả như vậy.
Có một câu nói luôn treo ở bên mép của Gia Cát tướng quân:
– Làm một tên trộm nhỏ cũng phải có phong độ.