Đọc truyện Đại Hào Môn – Chương 12: Điềm xấu xuất hiện
Đại Hào Môn
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 12: Điềm xấu xuất hiện
Biên tập: Vân Du
Nguồn: Truyen.org
Tiêu Phàm chưa đi vào phòng bệnh thăm hỏi sức khỏe ông nội thì đã gặp Tiêu Trạm trước tại phòng nghỉ.
Tiêu bộ trưởng là một người con có hiếu, tất cả thế hệ trong Hào Môn đều biết điều đó. Vào những năm tháng khó khăn, có biết bao nhiêu cặp cha con bất hòa, anh em trở mặt thành thù đấu đá qua lại lẫn nhau, chỉ có Tiêu Trạm là không như vậy, trước sau vẫn ở bên cạnh cha già, lấy thân thể tuổi trẻ của mình chống đỡ cho cha già, không than vãn câu nào.
Đột nhiên cha té xỉu nằm viện, Tiêu Trạm lo lắng bất an nên tự mình ở bệnh viện chăm sóc.
Tiêu Phàm vẫn mặc áo vải, chân mang giày vải như lúc trước, bước đi nhẹ nhàng không gây ra tiếng động nhỏ nào. Dựa vào điểm này, những vệ sĩ của ông cụ đã khẳng định là Tiêu Phàm võ công không hề kém, nhưng không một ai tin tưởng lời khẳng định này cả. Nhìn bề ngoài Tiêu Phàm rất là nho nhã yếu ớt, gần giống như câu “Bạch diện thư sinh”, sắc mặt luôn luôn tái nhợt, nhìn rất thiếu sức sống.
– Cha.
Tiêu Phàm nhìn thấy Tiêu Trạm ngồi nghỉ ở ghế sô pha, thì dừng bước, mỉm cười kêu một tiếng rồi đi vào phòng nghỉ.
Mặt mày Tiêu Trạm tràn đầy vẻ mệt mỏi, gần như là dựa ở trên ghế sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên nghe được giọng nói của Tiêu Phàm thì dường như là phản xạ có điều kiện mà ngồi bật dậy, trong nháy mắt đã trở thành một người vô cùng uy nghiêm.
Tiêu Trạm là thế hệ thứ hai của thế gia ở thủ đô nên cực kỳ chú ý tới uy nghiêm của người làm quan. Ông lúc nào cũng chú ý tới lời ăn tiếng nói, là một người hiền lành, đứng đắn. Thân là đại thiếu gia, lại là nhân vật tiên phong, Tiêu Trạm phải chú ý tới mặt mũi, uy nghiêm của bản thân. Ở phương diện này, Tiêu Trạm giống hệt Tiêu lão gia.
– Tới đây.
Tiêu Trạm lạnh nhạt nói.
Mặc dù hai đứa con trai đều không nghe lời mình, nhưng thái độ của Tiêu Trạm đối với hai anh em Tiêu Phàm và Tiêu Thiên vẫn có chút khác biệt. Trên cơ bản ông không bao giờ nói lớn tiếng hay la mắng gì Tiêu Phàm cả, mà Tiêu Phàm vẫn luôn có bộ dáng vân đạm phong khinh, cho dù trưởng bối có phê bình cũng tốt, khuyên nhủ cũng được, cậu ta lúc nào cũng mỉm cười lắng nghe, không bao giờ phản bác lại. Cái loại thái độ không lạnh không nóng này làm cho bậc trưởng bối không thể làm gì được.
Huống hồ, Tiêu Phàm cũng chỉ mê mẩn những sách cổ về đạo giáo lập dị, cũng không có quần là áo lụa, tụ tập ăn chơi như Tiêu Thiên, cậu ta đối với trưởng bối luôn luôn cung kính, lễ phép; đối đãi với những bạn bè cùng lứa rất nhã nhặn, từ những thói quen hàng ngày cũng rất đơn giản, thật sự không thể bắt bẻ điều gì ở cậu ta cả.
Thật ra lấy tư cách của con cháu nhà thế gia mà nói, loại hành động như Tiêu Phàm là hoàn toàn phản nghịch, mà một khi cậu ta đi tu là đã đem con đường làm quan của mình hoàn toàn chặt đứt, vĩnh viễn dứt bỏ nhiệm vụ làm cho gia tộc càng ngày càng phát triển hơn. Thời đại hiện nay không thể đem so với cổ đại, hoàng đế cũng có thể xuất gia.
Ngược lại Tiêu Thiên, hồ hồ trở về hồ đồ, chỉ cần một ngày kia, cậu ta cải tà quy chính, nguyện ý đi vào con đường làm quan thì vẫn có cơ hội phát triển, đứng ở vị trí cao kia.
Dù sao mỗi người đều có tuổi trẻ, mà tuổi trẻ thì rất lông bông, sai lầm này cũng có thể tha thứ.
Nghiêm khắc nói đến, vòng tròn hoàn khố thực ra là phụ thuộc vào vòng tròn của hào môn thế gia, nếu bọn họ không có bậc cha chú có địa vị cao, tay nắm quyền thế thì làm sao mà Nha Nội có phong quang hiển hách, quần là áo lụa mà kiêu ngạo?
Rời khỏi phạm vi của quan trường chính là rời khỏi phạm vi của quần là áo lượt, nhiều khi tập hợp những kẻ quần là áo lượt chính là một cây cầu đem phạm vi phú hào, phạm vi tân quý, phạm vi hào môn thế gia cùng những phạm vi khác chặt chẽ phát triển, bù đắp hỗ trợ cho nhau.
Nhưng ở trong mắt trưởng bối, Tiêu Thiên chính là bùn nhão không thể trát tường, nên cách đối xử so với si mê tôn giáo như Tiêu Phàm kém xa rồi.
– Cha, thật xin lỗi, thời gian qua con đi công tác ở một nơi khác, mới vừa quay lại hôm kia… Bệnh tình của ông nội không sao chứ?
Tiêu Phàm chậm rãi đi qua, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Trạm, thuận miệng nói, sau đó cậu ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Trạm. Bỗng nhiên, vẻ mặt cậu ta sửng sốt, hai hàng lông mày không kìm được mà nhíu lại.
Vừa rồi, do ánh mặt trời chiếu tới mà Tiêu Trạm lại ngồi kế cửa sổ nên cậu ta không nhìn thấy rõ ràng. Bây giờ, Tiêu Phàm đã nhìn thấy rõ ràng, ấn đường của Tiêu Trạm có một chấm lớn màu đen đậm, một dòng lệ khí hiện ra, cánh mũi phiếm hồng, huyết quang ẩn hiện, đây chính là dấu hiệu có điềm xấu.
Hơn một tháng trước, Tiêu Phàm còn gặp qua Tiêu Trạm, lúc ấy trên mặt ông cũng không có xuất hiện điềm xấu như vậy.
– Ừ, đi công tác à? Bệnh của ông nội hiện tại rất khó nói. Bác sĩ sơ bộ chẩn đoán là bị trúng gió, vì mới đưa tới bệnh viện ngày hôm qua nên hiện giờ, bệnh trạng còn chưa có rõ ràng.
Tiêu Trạm chưa từng để ý đến sự thất lễ của con.
Tiêu Trạm cũng không phải một vị lãnh đạo cấp cao khôn khéo mà ông làm việc rất công bằng và liêm khiết, cùng với nhân cách rất có sức hấp dẫn nên ông rất được mọi người quý mến.
Tương tự như vậy, danh hiệu Đại hào môn bậc nhất của Tiêu gia là do Tiêu lão gia sống lành mạnh, trong tay nắm giữ tài nguyên, thực lực chính trị hùng hậu, xung quanh khẳng định tập hợp một đám quan lớn, mơ hồ hình thành khái niệm chính trị giống như vòng tròn, lại lấy cái này phóng xạ ra bên ngoài, ảnh hưởng đến nhiều lĩnh vực, chính là cái gọi là “Phe phái chính trị” trong miệng những nhà bình luận chính trị.
Mặt khác, mấy thế gia khác ở kinh đô cùng cấp bậc với Đại Hào Môn cũng có tình hình giống như vậy, đều tự mình kết bè kết phái tạo nên lực lượng riêng. Nhiều lần những nhà chính trị cao cấp đánh cờ, những phe phái này đều phát huy sức ảnh hưởng của bọn họ.
Lấy tư cách là đại thiếu gia của Tiêu gia, vị trí trong gia tộc của Tiêu Trạm không cần nói cũng biết có trọng lượng thế nào rồi. Tiêu lão gia tuổi tác đã cao, không màn đến thế sự, sự vụ hàng ngày trong gia tộc đều là do Tiêu Trạm quản lý. Một bên bận rộn công vụ, một bên xử lý những chuyện rắc rối trong gia tộc, một bên còn phải từng giờ từng khắc chú ý đến xu hướng, cục diện chính trị, Tiêu Trạm luôn cảm thấy tinh thần và thể lực không đủ dùng. Đương nhiên sẽ không có thời gian quá chú ý đến công việc của con trai.
Về việc Tiêu Phàm nói đi công tác, Tiêu Trạm càng không lưu tâm. Làm việc ở Cục tôn giáo, đi công tác thì có cái gì nghiêm trọng chứ? Trừ khi đi đến những nơi như cao nguyên Thiên Sơn, thảo nguyên, nơi mà những người đứng đầu tôn giáo có mục tiêu nhạy cảm, mới có thể khiến cho ông chú ý.
Tiêu Phàm tạm thời không quan tâm bệnh tình của ông nội, trước tiên phải đem những thay đổi kinh hoàng trên người cha cậu ta phân tích cho rõ ràng rồi mới tính chuyện khác. Những quan lớn giống như là Tiêu Trạm, thế hệ thứ hai của hào môn, một nhân vật quan trọng như vậy lại xuất hiện huyết quang, quả thực là làm cho người khác không thể nào tin nổi.
Tiêu Phàm chưa từng nói qua với cha bản thân cậu ta tu luyện “Vô Cực Cửu Trùng Thiên” kỳ thật không phải là trường phái Đạo Gia truyền thống, mà là do Chu Dịch từ thời xa xưa truyền lại.
Cái mà Vô Cực Môn truyền lại chính là bói toán tinh tượng, phong thủy, trận pháp, bùa chú, còn có nội gia Luyện Khí Thuật vô cùng uyên thâm, nhưng để tu luyện tất cả những thứ này phải có căn cơ vững, có thành tựu hay không đều quyết định ở chữ “Cùng”.
Cùng người không chỉ là mọi người tương trợ lẫn nhau, còn có thể cùng tên, cùng nhà, cùng mộ, cùng vạn vật, cùng càn không, cùng trời đất, cùng tạo hóa.
Từ lúc nhỏ, Tiêu Phàm đã vô cùng bí ẩn theo sau sư phụ tu tập “Vô Cực Cửu Tương Thiên”, hơn hai mươi năm chìm đắm trong nghiên cứu nên đối với chữ “Cùng” kia đương nhiên đã đạt đến cảnh giới rất cao.
Nhưng mấy thứ này, không thể nói ở Tiêu gia, một nhà thế gia chính thống được? Chỉ sợ Tiêu Phàm vừa mới mở miệng thì đã bị cha mắng vào mặt, thậm chí Tiêu Trạm có thể nổi giận bắt giam Tiêu Phàm nữa chứ.
Tiêu Trạm đúng là người theo chủ nghĩa vô thần, rất kiên định.
Từ xưa đến na không tự y, cùng không tự cùng. Tiêu Phàm cùng người bình thường không giống nhau, cậu ta không tự mình xem tướng, lại càng không cho mình duy diễn số mệnh. Bởi vậy cậu ta vĩnh viễn không cho mình thân thiết với những thầy tướng số, bói toán, nếu một mặt quan tâm sẽ bị loạn, không thể đứng ở lập trường công bằng mà xem xét, suy đoán thuật số. Về phương diện khác là thiên cơ khó dò.
Bất kể là thầy xem tướng hay bói toán, hay là phong thủy, đều tiết lộ thiên cơ. Xu cát tị hung chính là bản tính của con người, như vậy chính là người chống lại thiên cơ, thầy tướng càng có năng lực thì thiên cơ phản hệ cũng càng lợi hại. Càng về sau, càng khó đoán thiên cơ.
Nhưng đại hung xuất hiện ở trên người cha rõ ràng như vậy, Tiêu Phàm tuyệt đối không thể bỏ mặt.
– Cha, trong khoảng thời gian này, trên phương diện công tác gặp việc gì không vừa ý sao?
Tiêu Phàm như là rất tùy ý mà hỏi thăm.
Ngay vừa rồi, ngón tay phải của cậu ta khẽ nhúc nhích, đã bói xong một quẻ, quẻ cũng giống như biểu hiện, đại hung hiện ra trên thần sắc Tiêu Trạm tựa hồ có quan hệ đến sự thay đổi của hoàn cảnh bên ngoài.
Đang ở trước mặt cha, Tiêu Phàm không dám ngang nhiên dùng “Thái hạo thần thi” để mở quẻ. Tiêu Trạm là người có quan hệ huyết thống gần nhất với cậu ta, thiên cơ bị che đậy thật quá lớn, bói toán đơn giản chỉ có thể tìm được một ít tin tức mơ hồ.
Tiêu Trạm “Hừ” một tiếng, nói:
– Công tác gặp rất nhiều chuyện không vừa ý, chỉ có vài chuyện vừa ý chỉ thôi?
Tính tình Tiêu Trạm quá cương trực, làm quan vô cùng công chính nên khi công tác đắc tội không ít người. Những đại hào môn khác và Tiêu lão gia cũng không hợp nhau, nhất là Uông lão gia, gần như là đối thủ công khai với nhau.
Uông lão gia là khai quốc nguyên lão, có địa vị ngang hàng với Tiêu lão gia, ở trong nước có danh vọng rất cao không thua kém Tiêu lão gia chút nào cả. Hơn nữa điều quan trọng là Uông lão gia so với Tiêu lão gia trẻ hơn vài tuổi, thân thể vẫn luôn khỏe mạnh hơn Tiêu lão gia.
Tiêu Phàm mặc dù không phải vô cùng quan tâm đến những chuyện xảy ra ở mặt chính trị, nhưng tình hình xảy ra bên ngoài cậu ta cũng biết rõ. Nói như thế nào thì cậu ta cũng là con cháu chính tông của hào môn.
Giai đoạn hiện nay, không cần giấu diếm, một cái gia tộc có bền bỉ và hưng thịnh hay không thì phải xem lão gia có khỏe mạnh hay không, đây chính là một chỉ tiêu rất quan trọng để đánh giá, thậm chí có thể nói là chỉ tiêu quan trọng nhất. Nói theo kiểu cực đoan là cuối cùng, gia tộc nào có thể cười vui vẻ thì xem như vị lão gia của gia tộc ấy có thể sống càng lâu dài.
Lão gia vừa mới bị bệnh, thần sắc Tiêu Trạm liền xuất hiện điềm xấu như thế, lại thêm một quẻ bói toán vừa rồi đã loáng thoáng chỉ điểm nên Tiêu Phàm gần như lập tức suy đoán tình hình này có khả năng quan hệ đến cuộc đánh cờ của các vị quan chức cấp cao.
Kỳ thật cái gọi là điềm xấu này, người bình thường hoàn toàn nhìn không ra, dù là thầy tướng nhưng có trình độ không cao, không đủ công lực thì cũng nhìn không ra. Tiêu Phàm có thể nhìn ra được tướng mạo Tiêu Trạm hiện ra huyết quang, nguyên nhân là do Tiêu Phàm có cấp số đại năng giả.
Mặc dù đại hung đã hiện ra nhưng dựa theo những gì Tiêu Phàm suy diễn, nó cũng không phải lập tức ứng nghiệm, hẳn là còn một khoảng thời gian ngắn nữa. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ở chỗ điềm xấu đã hiện, nếu như trong vòng mấy tháng nữa không phát sinh một vài thay đổi kinh thiên thì gần như là không thể nghịch chuyển. Nói cách khác là chuyện này nhất định sẽ phát sinh.
Không chỉ nói mấy tháng, cho dù là vài năm nữa hay vài thập niên nữa mới phát sinh thì Tiêu Phàm cũng rất khó có thể tiếp nhận loại tình huống như vậy phát sinh ở trên người cha mình.
Sinh lão bệnh tử dĩ nhiên là quy luật tự nhiên, nhưng sống thọ và chết tại nhà cùng với tai họa bất ngờ hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
– Cha, xem ra trong khoảng thời gian này, cha làm việc rất cực khổ, hay là để con xoa bóp cánh tay cho cha thoải mái hơn.
Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm giãn ra, khẽ cười nói.
– Tốt.
Tiêu Trạm gật đầu đáp ứng.
Ông không tán thành con trai đi làm “Phong kiến mê tín”, nhưng cũng không phản đối con trai học trung y, châm cứu xoa bóp, đây là tinh túy chân chính, hẳn là nên được phát dương quang đại. Tiêu Phàm quả thực cũng thường biểu thị một chút y thuật trong nhà.
Điểm này, những trưởng bối của Tiêu gia đều rất tán thưởng, lúc họ cùng với những trưởng bối thế gia khác nhắc tới Tiêu Phàm đều nói đến việc Tiêu Phàm có nghiên cứu về thuật châm cứu trung y, tuyệt đối không nhắc đến vấn đề tôn giáo linh tinh, nhiều ít gì cũng phải giấu giếm một chút.