Đọc truyện Đại Gia – Chương 12: Rời đi, trở về
“Sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn…”
Vân Khai hầu như quên mất sinh nhật của mình, hai tay tiếp nhận lễ vật, đoán thứ ở bên trong.
“Cậu muốn đi đâu?”
Đại Hữu bộ dáng gọn gàng như muốn ra ngoài,
Sinh nhật của mình, vậy mà cậu ta không ở cùng mình sao?
Vân Khai có điểm bất mãn.
“Em đi cho quá khứ một cái kết thúc.”
“… Có thể chứ?”
Vân Khai sợ hãi Đại Hữu sẽ đi không trở về. Đại Hữu nở nụ cười tràn đầy tự tin, điều này làm cho anh an tâm.
Là của anh, đó là của anh. Ai cũng không đoạt đi được.
“Thiên sứ của em, cảm tạ anh đã ban cho em dũng khí.” Trước khi đi Đại Hữu để lại một nụ hôn thật sâu.
“Đúng rồi, em hy vọng hôm nay anh sẽ mặc quà sinh nhật em đưa cho anh.”
Nhìn theo Đại Hữu rời đi, lần đầu tiên Vân Khai cảm thấy bóng dáng của cậu rất cao lớn.
Đây là người đàn ông của tôi a…
Trở về phòng, mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc áo yukata, còn có nội y tình thú đặc chế…
“Con mẹ nó, cái loại này mặc như thế nào chứ! Thật không biết trong óc cậu ta chứa cái gì.” Vân Khai nhìn bộ nội y tình thú không có mấy vải, mặt đỏ tai hồng.
“Hạo Thiên, đã lâu không gặp.”
“Không nghĩ tới em sẽ chủ động hẹn anh.” Mục Hạo Thiên mỉm cười đắc ý, địa điểm gặp là hắn tự mình chọn, cửa số sát đất, bên ngoài có thể nhìn thấy biển lớn, trên lầu là phòng, chỉ có hai người bọn họ không hề có người quấy rầy. Hắn tin tưởng Đại Hữu sẽ vừa lòng.
Hắn đánh giá trên dưới Đại Hữu, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên mặt cậu.
“Hữu Hữu, em trở nên khỏe mạnh, cũng cao lớn hơn.”
“Đến kì phát dục, tôi mỗi ngày kiên trì vận động và uống sữa hiệu XX.”
Đại Hữu rất nhiệt tình giúp công ty sữa quảng cáo.
Mục Hạo Thiên nhíu mày: “Yên tâm, mặt của em có thể phẫu thuật lại được, lần sau cũng đừng đùa như vậy nữa.”
“Tôi rấy vừa lòng với khuôn mặt hiện tại, Vân Khai cũng không oán giận.”
“Đừng đùa, mau trở lại. Vì tìm em, anh đã vắng vẻ vợ vài tháng rồi. Sau này, cứ cách hai ngày anh sẽ đi tìm em, thế nào?”
Ngữ khí của Mục Hạo Thiên càng ngày càng không kiên nhẫn, giống như đang giáo huấn đứa trẻ không nghe lời.
“Dường như anh vẫn chưa hiểu được, chúng ta đã kết thúc rồi, khi anh đặt tấm chi phiếu kia trước mặt tôi thì đã kết thúc rồi.”
“Em còn đang giận anh phải không?” Mục Hạo Thiên đen mặt, phát hiện sự tình không giống như trong suy nghĩ của mình.
Đại Hữu thản nhiên nói: “Anh đối với tôi, đã không còn có lực ảnh hưởng lớn như vậy nữa.”
Nơi lúc đầu rất đau, vô tình không biết lúc nào đã được Vân Khai chữa khỏi.
Nhanh chóng chấm dứt, Vân Khai còn đang chờ ở nhà. Không biết anh ấy có mặc bộ nội y tình thú kia không… Thật chờ mong nha.
“Gạt người!”
Mục Hạo Thiên thẹn quá thành giận, thô bạo cắn lên môi Đại Hữu, tay trái vỗ về chơi đùa tính khí của Đại Hữu, tay phải tiến vào vạt áo kích thích cảm giác của Đại Hữu.
Đại Hữu cũng không phản kháng, chỉ lạnh lùng nhìn, tầm mắt của hai người giằng co giữa không trung.
Mục Hạo Thiên bại trận, ngừng động tác, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.
“Nơi này đã không còn vì anh mà cương nữa rồi.” Đại Hữu lãnh khốc trần thuật sự thật.
“Em không sợ anh sẽ gây bất lợi cho hắn?” Ánh mắt ác độc của Mục Hạo Thiên làm người khác không rét mà run.
“Nếu anh muốn vợ của anh biết chuyện trước kia của anh.” Đại Hữu cũng không hề lùi bước.
Hai phần ba tài phú của hắn đều là do vợ của hắn mang đến.
Mục Hạo Thiên ngã về ghế dựa,
Trong nháy mắt, cảm thấy như già đi mười tuổi.
“Tạm biệt.”
“Đã trở lại?” Vân Khai cố tỏ ra bình tĩnh, buông quyển sách trên tay.
Hôm nay anh làm sao cũng không dám đi.
“Yukata thật thích hợp với anh.”
Anh ấy quả nhiên mặc.
Trái tim Đại Hữu đập loạn không nghe lời.
“Bên trong thì sao, có mặc lễ vật của em không?”
Đại Hữu vươn một tay tiến vào vạt áo trước của yukata, một tay vén vạt áo lên, chỉ chốc lát, yukata trên người Vân Khai đã xộc xệch, chỉ còn một cái đai lưng chống đỡ sức nặng của cả bộ áo, nội y tình thú bên trong lộ ra.
Vân Khai bối rối quay đầu, lấy tính tình của anh, bộ nội y tình thú này có đánh chết anh cũng không bao giờ mặc, nhưng hôm nay Đại Hữu cùng Mục Hạo Thiên gặp mặt, không biết có thể trở về hay không, khó bảo toàn hai người củi khô lửa bốc, gương vỡ lại lành. Cho dù trở về, có thể dao động hay không cũng không biết, cho nên…
Nếu cậu trở về sẽ tiện nghi cậu…
Lúc ấy, Vân Khai cam chịu nghĩ, do dự thật lâu mới mặc bộ nội y tình thú này,
Đại Hữu phát ra tán thưởng, cảnh đẹp a…
Mảnh vải chỉ lớn bằng bàn tay đứa nhỏ căn bản không thể che khuất tính khí của một người đàn ông trưởng thành, một phần ba bảo bối lộ trong không khí, hai đường mảnh thẳng, một đường kéo vào buộc gọn ở bên hông bao quanh hình dạng của bảo bối, một đường đi ngang qua mật cốc, cùng dây nhỏ ở phần eo giao nhau ở một điểm chỗ xương sống, lại từ cái vòng phân ra thành bốn đường mảnh thẳng, giao lẫn nhau, như có như không che khuất hai khỏa anh đào ở trước ngực.
Cảnh xuân đẹp vô hạn, Đại Hữu huyết khí bốc lên, đang muốn hóa thân thành sói, nuốt sạch con mồi vào bụng, nhưng lời nói của Vân Khai đã thành công ngăn lại hành động của cậu.
“Cậu chảy máu mũi…”