Đại Giá Thế Tử Phi

Chương 4: Trấn Nam Vương Phi


Đọc truyện Đại Giá Thế Tử Phi – Chương 4: Trấn Nam Vương Phi


Mùa đông lại bắt đầu đến, khắp nơi tiêu điều, dù có ánh sáng mặt trời thì cảm giác cũng như không có nhiệt độ, ánh sáng chiếu ra cũng chỉ là ánh sáng lạnh lẽo.

Tô Thê Thê nắm chặt áo khoác màu xanh trên người, che chắn di trong gió lạnh, Lăng Hương đỡ Trương ma ma đi theo, ký ức trong đầu lại xuất hiện.

Lâm viên vừa quen vừa lạ cùng phòng ở rất lớn, so với kiếp trước Tô Thê Thê đi dạo công viên Tô Châu cũng lớn hơn nhiều, hành lang gấp khúc, đi về phía trước thì thấy được vài nha hoàn cùng mấy bà vú già.

Nhiều trên mặt có vẻ tang thương chết lặng cảnh sắc vốn có chút tiêu điều mang theo một tầng u tối.

Tô Thê Thê đi không bao lâu, đến hành lang gấp khúc khác đến chỗ họ, đang vây quanh một hồng y nữ tử 15 tuổi đang qua đây.

“Hừ!” nàng ta thấy Tô Thê Thê kêu một tiếng, liền đi trước.

Tô Thê Thê trong mắt lộ vẻ cười, nữ tử này chính là Bát tiểu thư, có lẽ còn đang nhớ chuyện Tô Thê Thê dùng “cái chết áp chế” đối với lời Tô Thê Thê nói trước đó vẫn chưa tin hoàn toàn, vẫn còn tức giận Tô Thê Thê.

Tuy Tô Thê Thê còn có phương diện ngây thơ, bất quá kiếp trước cũng đã tốt nghiệp đại học, cũng là người lớn trên 20, thấy mấy tiểu tỷ muội này coi như tính con nít, đối với các nàng không ác cảm gì, ngược lại thấy bát tiểu thư cũng véo cái má mũm mĩm của nàng, bất quá hiện tại thì không thể được.

An Bình Hầu phu nhân Vương thị trong noãn các* đang chiêu đãi khách, Tô Thê Thê lại đi thêm một đoạn đường mới đến.

Bẩm báo xong Tô Thê Thê dẫn theo Lăng Hương vào đứng vào cạnh chỗ nha hoàn Vương thị.

Noãn các: phòng có lò sưởi.


Noãn các có địa long, đi vào liền cảm giác được nhiệt độ tăng cao, cởi áo choàng cùng bao tay cũng thấy ấm áp.

Nhìn qua rèm cửa Tô Thê Thê thấy được đích mẫu và một vị phu nhân đang ngồi trong sảnh đường, sau lưng họ ngồi có vài nữ tử có biết cũng có không biết.

Đích mẫu Vương thị, gần 50 tuổi ở cổ đại là tuổi đã quá già, cho dù bảo dưỡng tốt, cũng lộ ra vẻ già nua, khuôn mặt dài nhìn bình thường, dung mạo chỉ có thể nói là đoan chính bất quá bộ dạng khí tràng khiến người ta thấy uy nghiêm vài phần, có chút sắc bén lộ ra ngoài, khiến người ta cảm thấy bà có bàn tay lớn.

Trong trí nhớ Thất tiểu thư đối với Vương thị có sợ hãi lúc này nhìn thấy Tô Thê Thê cảm thấy hình như giống thầy chủ nhiệm thời kỳ mãn kinh lúc mới vào sơ trung.

So với Vương thị thì phu nhân bên cạnh bà, nhu hòa hơn tướng mạo vô hại, tuổi hình như chỉ hơn 30 khuôn mặt phúc hậu, có khí chất ôn nhu trưởng thành của nữ nhân, khi Tô Thê Thê đến liền nhỏ nhẹ mỉm cười nhìn Tô Thê Thê.

“Khiến Vương phi chê cười đây là thất nữ nhi của ta, Thê Thê qua đây thỉnh an Trấn Nam vương phi.” Vương thị thấy Tô Thê Thê liền vẫy tay lộ ra từ mẫu cười nói.

“Thê Thê thỉnh an mẫu thân, thỉnh an Vương phi.” Tô Thê Thê hành lễ với hai người.

“Hài tử ngoan, đến đây, ta xem một chút…” Trấn Nam vương phi nói.

Tô Thê Thê nhìn qua Vương thị, Vương thị gật đầu nhìn nàng, nàng mới cất bước đi qua.

Đây là do Trương ma ma phân phó, Tô Thê Thê chỉ làm theo, nàng hiện tại là một đoán tiểu bạch hoa.

Vương thị để nàng gả đến Trấn Nam vương phủ, cũng rất biết nhìn nàng dễ bắt nạt, dễ khống chế, không thế lực nếu như quá cường thế lỡ như không chịu gả thì phải làm sao…!
“Nghe nói mấy hôm trước ngươi bị bệnh, khá hơn chưa?” Trấn Nam vương phi kéo tay Tô Thê Thê đến gần nói.


“Đã khỏe rồi, đa tạ Vương phi quan tâm…” Tô Thê Thê nói.

Lúc này nàng đang đứng trước mặt Vương phi, cảm giác Vương phi này từ tướng mạo đến tính khí đều vô cùng tốt, lại thêm vài phần hảo cảm.

“Nhìn tướng mạo này thực sự là đẹp, Cầm Ngọc ngươi có mấy nữ nhi xinh đẹp như vậy đúng là phúc khí a…” Trấn Nam vương phi tiếp tục nói, Vương thị cười đáp lại.

Tô Thê Thê im lặng nghe, cảm giác dường nhu có người nhìn nàng, giương mắt nhìn xuống lúc này mới chú ý, đứng sau lưng vương phi là nữ tử mặc y phục nha hoàn.

Nữ tử vóc người cao gầy, so với thị nữ bên cạnh Vương thị cao hơn một cái đầu, vóc người có thể so với siêu mẫu ở hiện đại, chỉ là dung mạo bình thường, xương gò má cao, mũi tẹt mặt có tàng nhang, mắt hí, nhìn như chưa tỉnh ngủ.

Khi ánh mắt Tô Thê Thê lướt qua, thì ánh mắt nữ tử cũng đã lướt qua Tô Thê Thê một lần rồi, nháy mắt hiển lộ lên tròng mắt sáng lên rồi trầm xuống, thoáng qua như bình thường rồi trở lại bình thản.

Vóc người cũng là cái đẹp cơ thể, Tô Thê Thê đắn đo nhưng cũng thấy tiếc nữ tử này cao nhưng khuôn mặt không quá dễ nhìn, bất quá vẫn thích vóc người của nàng.

Không tệ, Trấn Nam vương phi có sắc, nói vậy thế tử không gặp mặt cũng không kém, hơn nữa nha hoàn của họ vóc người khá tốt, gả đi cũng có người trò chuyện a…!
Tô Thê Thê âm thầm nghĩ, nhìn nha hoàn đứng sau khẽ cười, nha hoàn lãnh đạm ánh mắt lay động liền dời đi.

Tô Thê Thê cùng Trấn Nam vương thế tử không đi lục lễ, việc hôn nhân vẫn chưa quyết định bên ngoài, Trấn Nam vương phi cũng không có đối đãi với Tô Thê Thê cái gì đặc biệt, Trấn Nam vương phi cũng không thường đến gặp Tô Thê Thê, nàng dẫn theo vài chất nữ, đến đây coi như để quan hệ hữu nghị với nữ nhi Tô gia.

Tô Thê Thê là đích nữ đương nhiên Vương thị an bài nàng ngồi bên cạnh còn Ngũ tiểu thư cũng ở đây phía sau Tô Thê Thê.

Trấn Nam vương phi ở đây, đám tiểu tỷ tỷ hầu phủ đều có chút lo sợ, sợ biểu hiện ra bị Vương phi chọn trúng.


Nhưng lại có một vị không sợ, nghe nói là biểu tiểu thư Vương Sương Lộ, bà con xa của Vương thị, tướng mạo không tệ, vẻ ngoài bức thiết phô trương, chỉ trong một lúc nói chuyện phô bày đủ công phu thêu thùa, thi văn, kỹ năng đánh đàn.

Đến cả tiểu thư chính thống trong mắt cũng không đáng, Tô Thê Thê cảm thấy có nguy cơ sao còn có người đoạt a, tài nghệ gì đó nàng không có cái gì cả, muốn biểu hiện cũng không được a…!
Bên này một hồi, Vương thị cùng Trấn Nam vương phi ở lại nói để cho các tiểu thư trẻ tuổi đến Hầu phủ chúc mừng hôn lễ, nơi đó nuôi không ít hoa thảo quý giá ở đây mùa đông cũng có hoa xem.

Một đám oanh oanh yến yến, vô cùng náo nhiệt, Tô Thê Thê ngồi một bên được phúc thấy.

“Đừng tưởng ràng khen ngươi một câu thì được gì đó, ngươi để hắn động phòng cũng không xứng, đừng vọng tưởng.” Tô Thê Thê đang si mê ngắm đám tiểu tỷ tỷ, bên tai đột nhiên có âm thanh lạnh như băng đến gần.

Tô Thê Thê chuyển mắt nhìn, chính là Ngũ tiểu thư Tô Nhược Phượng.

Thân là đích nữ ngũ tiểu thư, tất nhiên là Vương thị sinh, dung mạo có vài phần giống Vương thị, thú thê thú hiền, thú thiếp thú mạo, Ngũ tiểu thư nếu giống Vương thị so với những tiểu thư còn lại tất nhiên là kém một chút, Tô Thê Thê còn không chú ý nàng, nàng lại bò đến bới móc.

Đột nhiên bị nói như vậy Tô Thê Thê sửng sốt, không biết nàng có ý gì, chỉ thấy nàng mặt lạnh bộ dạng ngạo nghễ biểu tình cao quý, khinh thường nhìn Tô Thê Thê liếc mắt, khôi phục lại bộ dạng tiểu thư khuê các đoan trang e thẹn, nhẹ nhàng bước đi.

“…” Tô Thê Thê không biết làm sao, nghĩ một chút mới nhớ ra thì ngũ tiểu thư nói hắn chính là tam hoàng tử.

Khoảng chừng hơn 1 năm trước, hoàng tử Cung Hi Triều cùng An Bình Hầu đại công tử An Bình hầu phủ từng gặp qua Tô Thê Thê, lúc đó còn nói một câu thơ hình như là Tú sắc yểm kim cổ, hà hoa tu ngọc nha Tô Thê Thê cũng không nhớ rõ, đó là khen bộ dạng Tô Thê Thê đẹp.

Tam hoàng tử năm rồi vừa nhược quán* bộ dạng ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, trong lòng ngũ tiểu thư ngưỡng mộ tam hoàng tử, cái này dĩ nhiên khiến nàng mất hứng bất quá đột nhiên nhắc lại chuyện hơn 1 năm trước, thực sự kỳ quái.

Nhược quán: thanh niên khoảng 20 vào thời đó được gọi là nhược quán.

“Thất tiểu thư, phu nhân mời đến Ngưng Thúy Các nói chuyện.” Tô Thê Thê đang nghĩ, thì nha hoàn nói với nàng.


Tô Thê Thê không biết Vương thị tìm mình nói chuyện riêng thật không, nghe xong liền dẫn nàng và Lăng Hương đi.

Ngưng Thúy Các cách ngày mừng hôn lễ còn một đoan thời gian, đi đến Ngưng Thúy Các, nha hoàn để cho Lăng Hương ở ngoài mang Tô Thê Thê đi vào.

“Tiểu thư chờ một chút, phu nhân sẽ đến ngay…” tiểu nha hoàn nói xong đi ra khỏi phòng.

Tô Thê Thê ở đó chống đầu nhìn đồ đạc cổ kính xung quanh, nhớ đến câu thơ Tú sắc yểm kim cổ, hà hoa tu ngọc nhan dường như là nói Tây Thi, cái này đánh giá cũng cao nha, không lẽ nàng hiện tại cũng là một mỹ nữ?
Mấy ngày nay đúng là quên mất chính mình bộ dạng sao rồi, trong trí nhớ đều là hình ảnh phản chiếu từ gương đồng thấy không rõ, Tô Thê Thê nhìn xuống gian phòng chuẩn bị rót chén trà thử xem có thể nhìn thấy hình ảnh của mình hay không, chỉ là còn chưa cầm ấm trà, liền thấy rèm cửa xốc lên, có một gã nam nhân đi đến.

Gã nam nhân nhìn qua chừng 24, 25 tuổi, mặc áo xám bước đi xiêu vẹo, mặt cười thô bỉ, mặt mũi méo mó, hàm răng thấp cao không đều.

“Mỹ nhân, đúng là duyên phận a…!ngươi cũng biết ta muốn ngươi bao lâu…” gã nam nhân cười đi đến chỗ Tô Thê Thê.

Tô Thê Thê nhìn người này sao không biết mình bị gài bẫy, gã nam tử xấu xí không phải là tam công tử An Quốc công đây sao?!
“Nam nữ thụ thụ bất thân xin tự trọng…” Tô Thê Thê cầm ấm liền ném đi, chạy thật nhanh chỉ là thân thể này yếu đuối, dùng sức thì choáng váng đầu, nên liền bị tam công tử túm được tay áo.

Tô Thê Thê vội kéo tay áo liền rách.

“Mỹ nhân đừng sợ ta không phải người xấu, ta là tam công tử An Quốc Công, nếu ngươi theo ta, ta nhất định cho làm quý thiếp.

Mỗi ngày sủng hạnh ngươi, so với Trấn Nam vương không cứng nổi là chính phi khoái hoạt…” tam công tử vừa cười vừa nói mặt đầy dâm đãng.

“Cút, Trấn Nam Vương thế tử cho dù bất lực cũng mạnh hơn ngươi gấp vạn lần!” Tô Thê Thê ghê tởm nói, cả người nổi da gà, mắt thấy sắp bị tam công tử sắp ôm lấy gấp đến mồ hôi ướt cả người, lại còn chưa dứt lời gã tam công tử đột nhiên ngã xuống, bóng người lóe lên, Tô Thê Thê liền cảm thấy sao lưng có một cổ lực đạo khởi động, nàng thấy hoa mắt sau đó liền rơi vào ngực ai đó, tiếp đến như là cưỡi mây, liền phóng lên xà nhà!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
hôm qua đăng gấp, xem qua một lần, thật nhiều côn trùng ≥﹏≤.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.