Đọc truyện Đại Đường Tửu Đồ – Chương 34: Gia chủ Ngụy gia
Tiết An Thịnh, nha môn của Lạc Dương lệnh, năm nay 34 tuổi, xuất thân tiến sĩ nhưng vẫn buồn bực bất đắc chí, ở nha môn Lạc Dương lệnh này đã mấy năm nhưng vẫn không nhìn thấy hy vọng thăng chức. Con đường làm quan vô vọng, Tiết đại nhân liền tìm vui bên chén rượu và chơi gái. Chỉ có điều, loại cuộc sống phù hoa này cần tiền tài để chống đỡ, cho nên theo ngôn ngữ của xã hội hiện đại thì, Tiết đại nhân đã bắt đầu biến chất, dần dần đi vào con đường hủ hóa.
Quyền lực của hắn không lớn, nhưng cũng không nhỏ, chủ yếu là phụ trách xử lý một ít văn án sự vụ trong nha môn Lạc Dương lệnh, thí dụ như nhúng tay vào việc tiến cử hương cống. Tuy rằng đã triều đình có nghiêm lệnh, không hạn chế nhân tài, cứ là người có đức đều có thể đạt được danh ngạch hương cống, nhưng từ thao tác thực tế lại thành một cửa kiếm tiền của của Tiết đại nhân.
Có tài sao? Tốt, xin hỏi trong túi quân tử có tiền không? Có tiền đến, rất tốt, Tiết đại nhân được bạc, ngươi được danh ngạch. Nhưng nếu không có tiền thì không sao, được, mời ngài cứ về chờ. Từ xưa đến nay, loại thủ tục mờ ám này có rất nhiều kiểu, các tiểu quan lại tham ô hủ hóa cũng rất nhiều. Tiết đại nhân chỉ là một hạt bụi nhỏ bé không đáng kể trong đó mà thôi.
Đã nhiều ngày nay hắn cảm thấy xấu hổ với cái túi của mình, đã thấy người của Ngụy gia Sơn Nam Đạo tới. Con trai của Ngụy gia muốn tham gia khoa cử, vậy là đưa tiền đến cho Tiết đại nhân, thực sự là nắng hạn gặp mưa rào. Tiết đại nhân đang cân nhắc xem làm sao có thể câu được càng nhiều Khai Nguyên thông bảo từ nhà giàu có này đã thấy chủ Ngụy gia là Ngụy Anh Kiệt tới.
Ngụy Anh Kiệt bao một gian nhã phòng ở Phượng Minh lâu, tổ chức thịnh yến chiêu đãi vị biểu huynh xa lắc của tiểu thiếp mình. Mà trên chiếc bàn bày đủ món cao lương mỹ vị, thực ra có đặt một chiếc hộp đựng phi phiếu trăm quan (đây là một loại tiền dùng để thanh toán sau ở thời Đường), còn Tiết đại nhân của chúng ta dù ánh mắt như lửa nóng dán lên người kỹ nữ đầu bảng của Thanh phường vẫn vô tình, cố ý đảo qua chiếc hộp đựng phi phiếu.
Không khí trong phòng lập tức trở nên nóng hổi vì sự xuất hiện của chiếc hộp.
Đang chén chú chén anh, Ngụy Minh Luân hấp tấp lao vào, vừa tới cửa đã gào to:
– Cha, sao cha lại đến Lạc Dương này?
Ngụy Anh Kiệt trầm sắc mặt, quát
– Tiết đại nhân đang ở đây, còn không mau mau bái kiến!
Lúc này Ngụy Minh Luân mới hồi phục tinh thần, cúi đầu thi lễ với Tiết An Thịnh
– Kính chào Tiết đại nhân.
– Hiền chất đa lễ! Hai nhà ta ngươi chính là chí thân, sao phải khách khí như thế! Hôm nay là tiệc gia đình, đến đây, hiền chất ngồi cạnh bản quan. A, mắt của hiền chất?
Tiết An Thịnh thể hiện tư thái bình dị gần gũi, đang mỉm cười định nắm lấy tay chợt thấy hai mắt của Ngụy Minh Luân sưng đỏ, quầng mắt thâm tím, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
… ….
… ….
Cơm no rượu say, kính cẩn tiễn Tiết An Thịnh đi ra, nhìn bóng dáng hắn ôm chiếc hộp bước lên xe ngựa, nụ cười trên khuôn mặt Ngụy Anh Kiệt chợt tắt, quay đầu lại liền hung hăng tặng cho con trai mình một cái bạt tai.
Ngụy Minh Luân ôm mặt, còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy Ngụy Anh Kiệt nói cụt lủn:
– Lên xe, theo ta!
… ….
… ….
Trong căn phòng khách của khu nhà Ngụy gia bao thuê, Ngụy Anh Kiệt răn dạy Ngụy Minh Luân, khiến kế hoạch đê tiện muốn trả thù Tiêu Duệ câu dẫn Tiêu Nguyệt của hắn thụt trở về theo một cái bạt tai, nghiêm bảo hắn không được tiếp tục sinh sự trước kỳ khoa cử. Sau một hồi tức giận, Ngụy Minh Luân xám xịt trở về phòng, còn Ngụy Anh Kiệt lại lấy từ ngực ra một bình rượu có vỏ màu lục nhạt tinh mỹ, sáng lấp lánh, ánh tham lam trong mắt càng rõ rệt.
Lần này tới Lạc Dương vốn chỉ là đi ngang qua, bởi vì muốn đi Trường An xử lý một thương vụ, nhưng vừa vào thành Lạc Dương, hắn liền nghe tên của tửu đồ Tiêu Duệ, được uống loại rượu quý báu Thanh Hương Ngọc Dịch.
Hắn là một thương nhân, gần như chỉ trong lúc đó, liền hiểu rõ giá trị thật lớn của Thanh Hương Ngọc Dịch này. Chắc chắn không bao lâu sau, loại rượu này sẽ thịnh hành toàn bộ xã hội thượng lưu Đại Đường. Nguyên nhân không phải vì rượu này nặng mà chính là vì hương vị độc đáo trong cay có đắng của nó. Một nửa là lửa nóng, một nửa là băng sơn, hai loại hương vị cùng hòa quyện vào nhau chui vào yết hầu, nhập vào phế phủ, cảm giác này thực sự là không gì có thể so sánh nổi.
Con trai bị Tiêu Duệ cho ăn đòn, hắn cũng không để tâm. Tâm thần của hắn đã bị loại rượu ngon Thanh Hương Ngọc Dịch này cùng với con đường tiền tài cuồn cuộn sau lưng nó hấp dẫn.
Vừa rồi trong yến hội, Tiết An Thịnh vô tình nhắc tới một ít “chuyện xưa” của Tiêu Duệ, còn nói người nhà hắn từng nhờ vả mình cho hắn một danh ngạch hương cống. Khi thấy Ngụy Minh Luân vừa tới Lạc Dương liền xảy ra xung đột với Tiêu Duệ, Tiết An Thịnh có chút tò mò, liền tùy ý nhắc tới việc này. Hắn nói chỉ là vô tình nhưng Ngụy Anh Kiệt nghe thấy lại để tâm, liền ghi nhớ trong lòng, lập tức có tính toán.
***************************
Buổi sáng hôm sau, phòng khách của Tiêu liền xuất hiện một người khách xa lạ. Nếu không phải nghe thấy người đó là “gia chủ Ngụy gia Sơn Nam Đạo”, khiến Tiêu Duệ lập tức nhớ tới gã công tử nhà giàu mê gái hôm qua, thực sự là hắn không hề muốn gặp. Vừa nghe có người của Ngụy gia tới, hắn liền có chút hứng thú, nhưng thực ra chủ yếu muốn xem gia chủ Ngụy gia đến với ý đồ gì, hay là muốn tới hỏi tội cho con trai hắn? A, hình như không phải, còn mang theo không ít lễ vật.
Sau khi phân ngôi chủ khách ngồi xuống, Tiêu Duệ đánh giá Ngụy gia chủ, một trong những thương nhân thế gia có tài lực hùng hậu nhất của Đại Đường, thấy hắn có vẻ không tới 40 tuổi, dáng người to béo, quần áo hoa lệ, diện mạo tuy rằng bình thường, nhưng thần sắc phi thường trầm ổn lão luyện.
Ngụy Anh Kiệt căn bản không hề nói tới việc của Ngụy Minh Luân, vừa mở miệng là kính ngưỡng và khen ngợi Tiêu Duệ. Tiêu Duệ trong lòng cười lạnh, mặt ngoài thì thản nhiên tươi cười, nghe những lời khen ngợi dối trá của gia chủ Ngụy gia, ngẫu nhiên cũng khách sáo vài câu, còn lại chỉ lẳng lặng chờ hắn nói ra ý đồ tới đây.
Quả nhiên, không bao lâu, trên khuôn mặt lõi đời của Ngụy Anh Kiệt liền hiện lên một nụ cười nóng bỏng, cúi đầu nói
– Mỗ vừa tới Lạc Dương, liền uống Thanh Hương Ngọc Dịch do Tiêu công tử làm ra, thực sự là tiên tửu trên trời, nhân gian không có! Ngụy mỗ bất tài … Chỉ cần Tiêu công tử đồng ý hợp tác với Ngụy gia, ngụy mỗ cam đoan, Tiêu công tử tương lai… …
Tiêu Duệ khẽ nhếch miệng, quả nhiên không ngoài dự tính, đúng là đến vì Thanh Hương Ngọc Dịch. Chưa cần nói tới việc hắn đã đạt thành hiệp nghị hợp tác với Tôn Công Nhượng nên không thể hợp tác với kẻ này, cho dù là có thể, với tính cách yêu ghét rõ ràng của Tiêu Duệ, hắn tuyệt sẽ không hợp tác với Ngụy gia.
Hắn lắc lắc đầu, thản nhiên nói
– Ngụy đông chủ, mỗ làm rượu chỉ là tự tiêu khiển làm vui, không chủ ý mua bán. Hơn nữa, mỗ đã đạt thành hiệp nghị với Tôn gia thành Lạc Dương, toàn bộ loại rượu này do Tôn gia thực hiện… Thật có lỗi.
Ngụy Anh Kiệt cười cười, trong ánh mắt rõ ràng mang theo vẻ khinh thường
– Tôn Công Nhượng của Lạc Dương sao? Tiêu công tử, không phải mỗ nói ngoa, thực lực của Tôn gia không thể so sánh nổi với Ngụy gia, nếu giao rượu này cho Ngụy gia chúng ta… … Tiêu công tử chỉ cần gật đầu, mỗ sẽ nói chuyện với Tôn Công Nhượng.
Tôn gia Lạc Dương so với Ngụy gia Sơn Nam Đạo đương nhiên chẳng khác gì thỏ so với hổ.