Đại Đường Tửu Đồ

Chương 315: Gió giật Đặc Lặc Mãn Xuyên


Đọc truyện Đại Đường Tửu Đồ – Chương 315: Gió giật Đặc Lặc Mãn Xuyên

‎‎Ca Thư Hàn giúp đỡ Tiêu Duệ xuống khỏi mỏm núi. Một đám sĩ tốt tiến lên, thoáng nhìn tôn kính ‎về phía Quận Vương Tĩnh Nan Đại Đường đồng cam cộng khổ với sĩ tốt.

Từ khi hành quân tới nay, biểu hiện của Tiêu Duệ trực tiếp lật đổ nhận thức của sĩ tốt tầng thấp của Đại ‎Đường đối với quyền quý trong triều: ai nói quyền quý Đại Đường đều là một đám sâu mọt ngồi không ‎ăn bám chỉ biết uống rượu chơi gái hưởng lạc? Ai nói văn sĩ không thể tòng quân?

Dưới chân mỏm núi có một sân hình một nửa vòng tròn. Tiểu đội trong quân của Tiêu Duệ dừng lại ở ‎chỗ này. Đây là đầu mối chỉ huy quân Đường, vừa có quân hộ vệ, cũng có hơn mười người quân tào ‎tham mưu việc quân cơ hiến kế và quản lý quân vụ.

Ca Thư Hàn đỡ Tiêu Duệ ngồi xuống một tảng đá dưới chân núi. Một người thị vệ bên cạnh vội vàng tới, ‎cúi người nhẹ nhàng mát xa hai chân cừng ngắc cho Tiêu Duệ.

Trời quang vạn dặm, một con chim diều kêu to bay qua trên đỉnh đầu.

Tiêu Duệ im lặng ngẩng đầu nhìn con chim diều bay qua hệ thống núi Thông Lĩnh yên lặng đứng vạn năm ‎thậm chí càng lâu, trong lòng dần dần ổn định lại. Cho dù như thế nào, cho dù gian nan cỡ nào, hắn đều ‎phải lấy Tiểu Bột Luật, thậm chí còn có thể gieo rắc quân uy Đại Đường đến nơi xa hơn!

Về phần trong triều, về phần Lý Tông. Tiêu Duệ âm thầm cười lạnh trong lòng, từ mấy ngay nay phân ‎tích tin tức hắn nhận được, chỉ sợ thời gian Lý Tông mưu phản không còn xa.

Lý Tông lo lắng, chính là Tiêu Duệ Tây Vực. Hắn e sợ trước khi hắn khởi binh, Tiêu Duệ liền dẫn quân ra ‎Tây Vực, tiến vào Ngọc Môn Quan, hung hăng cho hắn một đao từ sau lưng!

Nhưng lúc này lại truyền đến tin tức Tiêu Duệ phụng chỉ chinh phạt Tiểu Bột Luật. Lý Tông vui mừng quá ‎đỗi, thật sự là thời cơ tốt nhất mà! Tiểu Bột Luật núi cao đường xa, Tiêu Duệ dẫn quân tây chinh lần này ‎ít nhất phải nửa năm chín tháng. Chờ khi hắn trở về từ Tiểu Bột Luật (thậm chí còn chẳng thể quay về), ‎hắn đã sớm lấy Trường An xưng đế.

Chỉ cần hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, hắn còn có thể e ngại Tiêu Duệ?

Nhưng Tiêu Duệ không thể không nói, Lý Tông chắc chắn sẽ như vậy. Hắn coi thường Tiêu Duệ chẳng ‎sao, nhưng ngàn vạn lần không nên coi thường ông bố hoàng đế của hắn, à, chính xác hẳn là hoàng đế ‎thúc thúc.

Tiêu Duệ căn bản không tin, Lý Long Cơ biết rõ Lý Tông tất phản, lại không an bài sớm. Nhìn từ việc hắn ‎có bước đi bức Lý Tông phản, hắn đã sớm chuẩn bị hoàn toàn tốt. Mà Tiêu Duệ, chẳng qua chỉ là một ‎trong các bộ quân hắn ẩn dấu, tuyệt đối không phải toàn bộ.

Mà ngay cả Lý Long Cơ an bài không đủ, chỉ bằng vào mười vạn quân đội Lũng Hữu kia, Lý Tông muốn ‎chống đỡ cân bằng với Lý Long Cơ nắm giữ lực lượng cả nước, chỉ sợ cũng rất khó khăn. Dù sao, hắn ‎danh không chính ngôn không thuận, đứa con mưu nghịch đoạt ngôi vị hoàng đế của phụ thân, đây là ‎chuyện tình tối kỵ, căn bản không được lòng dân.

Ít nhất, Tiêu Duệ tin tưởng, Lý Tông muốn công vào Trường An, không phải dễ dàng như vậy.

Mà Tiêu Duệ muốn nhìn thấy chính là, trong lúc hắn chinh chiến Tiểu Bột Luật vì nước, Đại Đường nổi lên ‎nội loạn. Mà ở một thời cơ thích hợp, hắn lại dẫn quân tiến Ngọc Môn Quan, thẳng tới Trường An cần ‎vương.

Không giống với Lý Tông, hắn không xem nhẹ Lý Tông, cho nên mới làm rất nhiều chuẩn bị phòng ngừa ‎chu đáo.


Coi rẻ kẻ thù trên chiến lược, coi trọng kẻ thù trên chiến thuật, Tiêu Duệ cảm thấy lời nói của vĩ nhân vẫn ‎rất chí lý…

Thế cục Đại Đường, càng loạn càng tốt. Trong lòng Tiêu Duệ đột nhiên có một chút ngưng trệ: hắn cảm ‎thấy hiện giờ chính mình càng ngày càng giống một chính khách.

‎…

‎…

Cách đó không xa, Giám quân sứ theo quân Biên Lệnh Thành không ngừng rên rỉ, sắc mặt trắng bệch. ‎So sánh với Tiêu Duệ, vị Giám quân sứ mấy ngày nay khổ không nói nổi, một đường kêu khổ thấu trời, ‎khiến đám sĩ tốt đi theo cực kỳ chán ghét. Nếu không vì hắn là Giám quân Đại Đường, chỉ sợ không có sĩ ‎tốt nguyện ý hộ vệ bên cạnh hắn.

Tiếng rên rỉ của Biên Lệnh Thành truyền đến lỗ tai, Tiêu Duệ giương mắt liếc hắn một cái.

Thấy Biên Lệnh Thành bộ dáng chật vật, khập khiễng đi tới, trong mắt không khỏi hiện ra một điệu cười ‎nghiền ngẫm, đứng dậy hô:

‎- Biên công công, vất vả.

Biên Lệnh Thành sống an nhàn sung sướng trong cung, khi nào nếm qua đau khổ như vậy? Nếu sớm ‎biết tiến quân Tiểu Bột Luật khổ sợ như vậy, hắn thà rằng đắc tội Tiêu Duệ, cũng sẽ không đi theo quân.

‎- Quận Vương, thật sự là không ngờ, lần tiến quân Tiểu Bột Luật này gian nan như thế.

Biên Lệnh Thành cười khổ:

‎- Biên mỗ thật sự bội phục Quận Vương, ngài chống đỡ khó khăn này như thế nào…

Tiêu Duệ thản nhiên cười, cất cao giọng nói:

‎- Nếu chúng ta kêu khổ, sĩ tốt bình thường này nên như thế nào? Bọn họ không chỉ đeo vũ khí quân giới ‎trên lưng, còn phải đeo cả lương thảo… Biên công công, chúng ta xuất chinh vì vinh quang của Đại ‎Đường, nếm chút khổ sợ tính là cái gì?

Tiêu Duệ ngang nhiên đi trước một bước, tay chỉ phía chân trời tây mờ mịt không thấy cuối:

‎- Tiểu Bột Luật phản bội Đại Đường, tội này nên tru…


Biên Lệnh Thành nhíu mày, xấu hổ mà cười cười, lại xoay người lui trở về. Đột nhiên, hắn nghiêng người ‎hỏi Tiêu Duệ một câu:

‎- Quận Vương, mỗ xem có sĩ tốt quay trở về, ngài xem mỗ thân thể yếu ớt không chịu nổi, có thể để mỗ ‎trở về dưới chân núi đợi lệnh cùng với bọn họ hay không?

Tiêu Duệ mừng thầm trong lòng, hắn đã sớm chờ Biên Lệnh Thành tự mình xin lui. Đối với Biên Lệnh ‎Thành, hắn tức không thể đặt hắn tại thành Quy Tư, lại không thể để hắn theo quân đi tới. Tốt nhất, là để ‎hắn theo quân trở về dưới chân núi đợi lệnh. Có người này bên người, Tiêu Duệ cảm giác rất không ‎thoải mái.

Nhưng Tiêu Duệ lại ra vẻ kinh ngạc và bất mãn, mặt âm trầm xuống:

‎- Biên công công, ngài làm Giám quân Đại Đường, đặc sứ của hoàng thượng, như nào có thể nửa ‎đường quay về? Như thế, hoàng thượng ở đâu?

Biên Lệnh Thành thầm mắng trong lòng, nhưng trên mặt lại một mảnh sợ hãi, liền nói không dám.

‎- Bổn vương còn không sợ gian nan theo quân đi tới, Biên công công ngài sao có thể…

Tiêu Duệ chậm rãi nói.

Biên Lệnh Thành mắng trong lòng, thầm nghĩ ngươi là chủ soái đương nhiên phải đi theo quân. Ngươi vì ‎quân công, lấy Tiểu Bột Luật là một quân công lớn, còn có thể được xem trọng trong lịch sử, mà lão tử ‎vì cái gì? Có năng lực được cái gì? Cái gì gọi là Giám quân, Giám quân cái rắm à tại địa phương chim ‎không ỉa này, còn có quân tình gì để “giám”?

Biên Lệnh Thành càng nghĩ càng bất mãn, oán giận trong lòng càng nặng. Từ sau khi hắn đi vào Tây Vực, ‎ưu đãi không được một chút, cũng không có người tặng lễ cho hắn, ngược lại theo Tiêu Duệ ăn đau khổ ‎lâu như vậy, quả thật là…

Phong Thường Thanh cười thầm, biết tâm tư chân thật của Tiêu Duệ.

Hắn chậm rãi đi xuống mỏm núi, khom người nói:

‎- Quận Vương, Thường Thanh xem ra, Giám quân đại nhân xuất thân cung đình sống an nhàn sung ‎sướng, thân thể quả thật không chịu nổi… Thật sự không được, hay là để Giám quân tại nhân trở về ‎dưới chân núi, đợi sau khi quân ta chiến thắng trở về lại cùng trở về Quy Tư thế nào?

Tiêu Duệ nhíu mày, nhưng giọng nói lại dịu xuống:

‎- Cũng được. Giám quân đại nhân, ngài theo quân trở về đi, tuy nhiên, ngài là Giám quân, vẫn phải lưu ‎lại dưới chân núi chờ đại quân trở về lại cùng nhau khải hoàn.


Biên Lệnh Thành mừng rỡ, vội vàng tiến lên khom người thi lễ:

‎- Đa tạ Quận Vương ân trọng, Biên mỗ cảm kích vô cùng.

Tiêu Duệ cười cười, khoát tay áo:

‎- Người tới, đưa Giám quân đại nhân xuống núi.

Biên Lệnh Thành ngàn ân vạn tạ được vài sĩ tốt nâng trở về đường cũ, trong lòng thầm mắng lên: khải ‎hoàn? Khải hoàn cái rắm, tốt nhất ngươi chết ở Tiểu Bột Luật, đừng trở lại nữa…

Nhưng Biên Lệnh Thành chợt nghĩ tới, nếu đại quân Tiêu Duệ thua trận Tiểu Bột Luật, chính mình theo ‎quân giám quân, lại có thể sống tốt? Chính là hắn chạy thoát trở về, chỉ sợ hoàng đế phẫn nộ cũng sẽ ‎không bỏ qua hắn đi? Đầu mày hắn nhảy lên, lại thầm mắng chính mình mồm quạ đen.

Nhìn bóng lưng Biên Lệnh Thành rời đi, Tiêu Duệ và Ca Thư Hàn cùng Phong Thường Thanh nhìn nhau ‎cười, tiếp đó cười lên ha ha. Tiếng cười theo gió thổi tới lỗ tai Biên Lệnh Thành, Biên Lệnh Thành quay ‎đầu lại liếc một cái, oán hận trong mắt càng thêm đậm.

Lệnh Hồ Xung Vũ đang mang theo một vài sĩ tốt vội vàng lên, thoáng gặp qua Biên Lệnh Thành. Lệnh Hồ ‎Xung Vũ nhìn một chút âm trầm trong mắt Biên Lệnh Thành, trong lòng không khỏi nhảy dựng.

Liếc nhìn hắn thật sâu, liền nhanh chân bước về phía trước.

‎- Xung Vũ? Đến!

Tiêu Duệ cười hô.

‎- Quận Vương…

Lệnh Hồ Xung Vũ vọt lại đây, cũng không có bẩm báo quân vụ trước, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Tiêu ‎Duệ.

Tiêu Duệ thản nhiên cười, sát khí chợt lóe rồi biến mất trong mắt, cúi đầu nói:

‎- Xung Vũ, ngươi đừng lo…

‎==============================

Sau giờ ngọ.

Đám sĩ tốt ăn no nê, mang theo 5 ngày quân lương, bỏ qua một số đồ quân nhu không cần thiết và ‎lương thảo, mặc đồ nhẹ đi tới. Mà ngoài đám sĩ tốt thương bệnh trở về, ước chừng còn có hơn hai vạn ‎sĩ tốt tiếp tục xuất phát.

Tới Đặc Lặc Mãn Xuyên rồi. Nhưng thời tiết trên núi cao quả nhiên là thay đổi thất thường, bầu trời ‎nguyên bản sáng sủa không mây đột nhiên u ám, sắc trời hôn ám xuống, mà ngay sau đó, cuồng phong ‎phấp phới nổi lên. Cát bụi tràn ngập, tiến lên cực kỳ gian nan. Mà thường thường có gió lớn qua vách ‎núi đẩy tảng đá xuống, có một số thổi qua trên đầu đám sĩ tốt, dẫn tới một tiếng kêu thảm thiết.


‎- Sát vào vách núi, xếp thành hàng thong thả đi về phía trước!

Ca Thư Hàn hô trong cuồng phong. Mà mệnh lệnh của hắn, lập tức được đám lính liên lạc truyền xuống, ‎đám sĩ tốt dần dần thu đội hình về phía trong sườn núi, nghiêng người dán vào vách núi cẩn thận tiến lên.

Hô!

Hô!

Cuồng phong gào thét càng thêm điên cuồng, giống như dã thú hồng hoang muốn chọn người mà ăn

Càng chết người chính là, trong cuồng phong còn có mưa bụi rơi xuống.

Trời muốn mưa! Tiêu Duệ bỏ qua sĩ tốt nâng một bên, dưới chân vừa trượt, may mắn được Ca Thư Hàn ‎phía trước đỡ lấy.

‎- Cuồng phong lại thêm mưa to, quân ta…

Ca Thư Hàn lo lắng mà nhìn bầu trời âm u:

‎- Quận Vương, cảnh ngộ hiện giờ, chỉ có tăng tốc đi tới!

‎- Quận Vương, Ca Thư đại nhân, không cần lo lắng, Thường Thanh xem ra, trời này không mưa nổi.

Phong Thường Thanh từ phía sau đi tới:

‎- Thường Thanh sống trên cao nguyên nhiều năm, biết tình trạng khí hậu hôm nay. Càng là cuồng phong ‎như vậy, càng không có khả năng trời mưa. Mưa bụi này, hẳn không phải trời mưa, mà là bọt nước ‎cuồng phong cuốn từ hồ nước trên đỉnh núi.

Tiêu Duệ ồ một tiếng, lúc này hắn mới đột nhiên nhớ tới, Phong Thường Thanh từ nhỏ sinh sống phía ‎trên Thông Lĩnh Tây Vực, tất nhiên là hiểu rất rõ loại khí hậu khác thường này.

Ca Thư Hàn kinh ngạc nói:

‎- Thường Thanh, đỉnh núi này cao vạn trượng, không ngờ còn có hồ à?

Phong Thường Thanh kính cẩn cười nói:

‎- Ca Thư đại nhân, đỉnh núi này có núi cao sông lớn, đương nhiên cũng có hồ. Mà ngay phía trước Liên ‎Vân Bảo, còn có một con sông lớn, là con đường quân ta tất phải đi qua.‎


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.