Đại Đường Tửu Đồ

Chương 20: Tửu lệnh Lý Đỗ


Đọc truyện Đại Đường Tửu Đồ – Chương 20: Tửu lệnh Lý Đỗ

Dương Hoa quay đầu liếc mắt một cái, cao giọng cười

– Thái Bạch tiên sinh, Tử Mỹ huynh, đây là rượu Tử Trường mang đến cùng Mạnh Dương đối ẩm, chỉ có một bình, một bình này, ta được, ha ha

Thời Thịnh Đường này, Lạc Dương chính là nơi các văn nhân tao khách nhà Đường như Lý Bạch, Đỗ Phủ thường tụ tập. Mặc dù trong lòng Tiêu Duệ đã chuẩn bị tư tưởng, nhưng chợt nghe tên hai vị đại thi nhân danh vang như sấm bên tai, một tiên thơ, một thánh thơ, lại đứng trước mặt mình, ánh mắt cũng có chút ngây dại.

Hiện tại, danh khí của Lý Bạch, Đỗ Phủ cũng chưa hiển hách như vậy, chỉ là mới bộc lộ tài năng mà thôi. Lý Bạch phóng đãng, Đỗ Phủ trầm ổn, đến Lạc Dương không tới một năm, thanh danh đã lan xa.

Tiêu Duệ khẽ mỉm cười, cầm hồ lô Thanh Hương Ngọc Dịch trong tay dâng tới, mắt nhìn hai vị đại thi nhân Trung Quốc cổ đại tỏ vẻ kính ngưỡng. Hắn khách khí như vậy, Lý Bạch, Đỗ Phủ cũng cảm thấy băn khoăn, vội đứng dậy luôn miệng cảm tạ không thôi.

Lý Bạch tính tình hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, chủ động kết giao cùng Tiêu Duệ, không khách khí tiếp nhận hồ lô rượu rồi nhìn lướt qua dòng chữ trên hồ lô, tán thưởng vài tiếng, khiến kẻ đầu gỗ như Dương Hoa cũng phải ngây ngất hồi lâu.

Đỗ Phủ kéo kéo vạt áo Lý Bạch cười

– Tiêu công tử, ý tốt của công tử, chúng ta xin nhận, thật là hổ thẹn. Chi bằng mời ngồi, chúng ta ba người cùng đối ẩm, thế nào?

Tiêu Duệ cố ý kết bạn cùng bọn họ nên cũng không khách khí, thoải mái ngồi xuống. Lý Bạch kêu tiểu nhị mang ra ba cái chén, rót đầy Ngọc Dịch vào từng chén, chiêu một ngụm rồi ngồi thưởng thức nửa ngày, không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài

– Rượu ngon như thế, vào miệng mát lạnh, hương thơm sâu sắc, rượu vào miệng như lửa nóng vào thẳng phế phủ, ngọt đắng như ngọn gió trên tuyết sơn gột rửa tâm hồn, thật sự là tuyệt không thể tả, giống như tiên tửu vậy! Đáng tiếc, mỗi ngày Tiêu công tử chỉ bán 50 hồ lô mỗi ngày, Bạch ta liên tục mấy ngày không mua được một hồ, giờ rốt cục cũng có thể nhấm nháp một chút, sảng khoái!!!

– Bạch huynh nếu thích uống, mỗi ngày cứ tới tửu quán Vương gia, Tử Trường có thể cam đoan, Thanh Hương Ngọc Dịch này huynh muốn uống bao nhiêu cũng có

Tiêu Duệ cười cười.

Lý Bạch hai mắt sáng ngời


– Lời này là thật sao?

Tiêu Duệ nhìn hắn

– Tất nhiên là thật, tại hạ chưa từng nói ngoa.

Khuôn mặt Đỗ Phủ hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng. Hắn tài hoa không thua gì Lý Bạch, nhưng tính tình lại trầm ổn hơn nhiều. Tuy nhiên, thi từ của hắn lại thiếu đi sự phóng khoáng, tự nhiên và linh khí như Lý Bạch. Đây cũng chính là nguyên nhân mà người ta thường nói Lý Đỗ, Lý trước, Đỗ sau.

– Rượu ngon, Tiêu công tử, ta mạn phép chơi trò tửu lệnh được không?

Lý Bạch cười ha hả, lấy tay vỗ vỗ vai Tiêu Duệ. Hắn không biết thanh danh ăn chơi của Tiêu Duệ ở thành Lạc Dương, nhưng có thể làm rượu ngon như thế, nói năng lại bất phàm, phóng đáng, anh tuấn, rất hợp với tính tình của hắn nên có hảo cảm rất sâu.

Tiêu Duệ cảm thấy rất vui vẻ, thầm nghĩ ngâm thơ ta không phải đối thủ của các ngươi, nhưng ta cũng có điểm mạnh. Không hề do dự, hắn cười cười, chắp tay nói

– Thế cũng tốt, tuy nhiên, tửu lệnh quan ..

Tửu lệnh là trò chơi trợ hứng khi uống rượu, sinh ra đầu tiên từ Tây Chu, sau đó hoàn thiện vào thời Tùy Đường. Uống rượu hành lệnh đặc biệt thịnh hành trong giới sĩ phu thời Đường, uống rượu ngâm thơ soạn văn là chuyện thường. Sau này, thi nhân Bạch Cư Dị có viết:

“Hoa thì đồng túy phá xuân sầu, túy chiết hoa chi đương tửu trù”

Cổ Quỳ thời Hậu Hán cũng đã sáng tác một bài thơ “Tửu lệnh”, Đại Du thời Thanh hiệu đính, biên tập thành “Tửu lệnh tùng sao” bốn quyển. Theo phong tục thời Đương, muốn chơi trò tửu lệnh cần phải có một tửu lệnh quan để ra đề mục.

Lý Bạch muốn mời Đỗ Phủ làm lệnh quan, chợt nghe phía sau có một thanh âm hứng khởi

– Tiêu công tử, nô chấp lệnh được chứ?

Tiêu Duệ nghe thanh âm này, biết rằng tiểu mỹ nhân mà mình luôn chờ đợi rốt cục cũng tới, mặc dù hơi chậm. Hắn cười ha hả đứng dậy nói

– Bạch huynh, vị này chính là đường muội (1) của Mạnh Dương huynh, Ngọc Hoàn cô nương. Không ngại mời cho Ngọc Hoàn cô nương chấp lệnh chứ?

Lý Bạch nhún vai thờ ơ, thời Đường khoảng cách giữa nam nữ gần như không có, nam nữ đều có thể ngồi chung. Tiêu Duệ đúng với ý nguyện, sau đó kéo ghế, mời thiếu nữ ngồi xuống. Thiếu nữ cười duyên dáng, ánh mắt khẽ đảo qua Tiêu Duệ rồi chuyển sang hai người Lý Đỗ.

Hơn mươi năm sau ở Trường An, tại Kim Loan Điện, quý phi Dương Ngọc Hoàn tự thân phong Lý Bạch làm Hàn lâm học sĩ. Quỹ tích vận mệnh lúc này vì một người xuyên thời không mà lặng lẽ lệch đi, hai người lần đầu tiên gặp gỡ lại là trong tửu quán của thành Lạc Dương, tuy rằng không phải là phong vân tế hội, nhưng cũng khiến Tiêu Duệ cảm khái, vui vẻ, thoải mái.

Thiếu nữ tự nhiên, hào phóng mở miệng, không ngờ lại dùng một câu Kinh Thi để hành lệnh

– Nô ra đề như sau, Yếm Yếm Dạ Ẩm, Bất Túy Bất Quy (uống rượu tận đêm, không say không về)

Trong lòng vừa động, Tiêu Duệ liền đọc

– Phong Vũ Như Hối, kê Minh Bất Dĩ (gió mưa mịt mù, gà gáy không thôi.)

Lý Bạch và Đỗ Phủ nhìn nhau cười, cao giọng nói

– Thơ hay, Tiêu công tử tài hoa nhanh nhen, quả không sai. Ngọc Hoàn cô nương, Tiêu công từ dùng ý phong vũ trong Kinh Thi, trong đó ẩn chứa ý ký kiến quân tử, vân hồ bất hỉ, chính là biểu đạt tình cảm ái mộ cô nương! Ha ha…


(ký kiến quân tử, vân hồ bất hỉ

Tạm dịch: gặp người quân tử, có chi vui hơn)

Thiếu nữ kiều diễm tuyệt luân, khuôn mặt đỏ ửng, như mừng, như giận liếc mắt nhìn Tiêu Duệ một cái, trong lòng cũng thầm khen sự ứng đối nhanh nhẹn của hắn.

Thiếu nữ không chút hoang mang đứng dậy, châm rượu cho ba người rồi lại nói

– Hoa Diện Nha Đầu Thập Tam Tứ.

Lý Bạch mỉm cười, Đỗ Phủ cũng cười mà không nói, Tiêu Duệ trầm ngâm một chút liền lập tức tiếp lời

– Lạc Dương Tứ Bách Bát Thập Tự.

(2)

……………….

Lý Bạch nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, cười dài

– Bạch cũng xin ra một đề, mời Ngọc Hoàn cô nương, Tiêu công tử và Tử Mỹ huynh đối. Tửu Bất Túy Nhân Nhân Tự Túy. (Rượu không say, người tự say người)

Một hồ lô Thanh Hương Ngọc Dịch đã bị ba người uống cạn, Tiêu Duệ bưng một chén rượu gạo của tửu quán, dùng một câu thơ của Tân Khí Tật thời Tống, đối

– Túy Lý Thiêu Đăng Khán Kiếm!!! (uống say khêu đèn xem kiếm)

– Hay!!!

Lý Bạch nghe vậy lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, giơ ngón tay cái về hướng Tiêu Duệ, hoàn toàn không chú ý sắc mặt Tiêu Duệ đã ửng đỏ.

– Tử Mỹ huynh …


Đỗ Phủ mỉm cười

– Kiếm Phá Đông Tây Nam Bắc

Dương Ngọc Hoàn mày liễu hơi nhíu, trầm ngâm, rồi chậm rãi ngâm

– Bắc yến Nam phi

Câu này vừa ra, không chỉ Tiêu Duệ âm thầm tán thưởng, mà ngay cả Lý Đỗ cũng không khỏi khen ngợi, càng xem trọng thêm vài phần đối với thiếu nữ tài hoa này.

Người tới, ta đi, thoải mái chè chén, một phen gặp gỡ này có thể nói là vui vẻ hết mình, vì vậy Dương Ngọc Hoàn cũng quên rằng mình phải mang rượu cho thím. Cho đến lúc hai người Lý, Đỗ từ biệt rời đi, thiếu nữ mới tỉnh ngộ, không khỏi lo sợ không yên, vào trong **** lấy ra một vò rượu, không kịp chào hỏi Tiêu Duệ, vội vàng bước ra ngoài.

———————–

1. Đường muội: em họ

2. Hoa Diện Nha Đầu Thập Tam Tứ.

Lạc Dương Tứ Bách Bát Thập Tự

Suy luận của BTV:

Cô bé mặt hoa mười ba mười bốn

Trai mười tám ở đất Lạc Dương


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.