Đọc truyện Đại Đường Tiểu Lang Trung – Chương 206: Lấy lương thực đổi quán trà (1)
Tang phụ lúc này đang ở trong gian phòng ở hậu viện cùng Chúc Dược Quỹ và Chu chưởng quầy, quỳ dưới đất, chắp tay vái:
– Chúc lão hán, bán cho ta chút lương thực đi, một chút thôi cũng được, ông thích uống trà, ta đổi cả quán trà này cho ông nhé?
Chúc Dược Quỹ chẳng động lòng, cầm cốc trà lên thon thả thưởng thức, rất nhàn nhã:
– Tang lão hán, ông nói ba ngày rồi đó, sáng nào tới đây cũng nghe ông lải nhải, ta cũng trả lời vô số lần, lương thực nhà ta cũng không nhiều nữa, lại nuôi bao nhiêu là người như vậy, giờ gạo không đủ, nước càng ít, rau củ độn vào ngày càng nhiều. Sáng nay lão phu lại uống một bát cháo loãng tèo, không tin ông ghé tai vào đây mà nghe, bụng đang réo ùng ục này. Chẳng phải ta không chịu giúp ông, song nhà ta còn chả nuôi nổi, giúp ông thế nào đây? Bảo Tam nha đầu tới ăn với ta, nó không chịu… Có đứa con như vậy mà xem các người đối xử với nó thế nào.
Tang phụ mặt như đưa đám, lết xết quỳ gối bò tới khóc khóc mếu mếu:
– Chúc lão hán, ông thương ta với, nhà ta hai ngày rồi không có gì bỏ bụng, chỉ cần ông bán cho ít thôi, ít thôi cũng được, quán trà này, ông thích uống trà như thế, bán quán trà này cho ông.
Chu chưởng quầy ngồi bên cạnh vừa khều khều con chim trong lồng vừa mỉa mai:
– Chúc lão quỷ thèm cái quán trà rách này chắc, ông biết giờ giá gạo bao nhiêu không? Hôm qua mới 12 quan một đấu, sáng ngày hôm nay người trên phố giơ biển mua gạo đã tới 15 quan một đấu, mà dù có kêu khản cổ cả ngày cũng đừng hòng mua nổi một hạt gạo. Ai mà chẳng biết phản quân chiếm huyện Song Hòe và Thái Hòa, bóp chẹt yết hầu của Hợp Châu này rồi. Bên trong không xông ra được, ngoài muốn vào chẳng xong, người leo núi trốn đi bị đuổi về, không thì chết bởi loạn tiễn. Chúng ta thành ba ba trong rọ rồi, cả thành mười mấy vạn dân binh, ai muốn sống phải xem nhà nào có nhiều lương thực hơn, đừng nói Hằng Xương thực sự không còn mấy lương thực nữa, cho dù còn, ai dám tiếp tế hay bán đi, trời mới biết phản quân lúc nào mới bị đánh bại, thấy bảo tướng cầm quân của chúng đều là mãnh tướng tiền thái tử, lại suất lĩnh chủ lực, chuyến này không lấy được Hợp Châu không thôi, chẳng dễ dẹp như mấy lần trước. Mạng nhà ông quý, chẳng lẽ mạng nhà Chúc lão quỷ thì rẻ rúng chắc? Nên đừng tốn nước bọt nữa, tiết kiệm sức lức đi, có khi còn sống thêm vài ngày.
Tang phụ chưa chịu từ bỏ, quay sang cầu khẩn Chu chưởng quầy:
– Chu lão hán, nhà ông mở tửu lâu, lương thực tích trữ nhiều, chắc chắn là dư dả, bán cho nhà ta một ít đi. Bao nhiêu tiền cứ ra giả.
Chu chưởng quầy đặt lồng chim xuống, cười nhạt:
– Muốn ta ra giá à, ông trả nổi không?
– Ông ra giá bao nhiêu cũng được.
– Ha ha ha, Tang lão hán, được được, nếu ngay bây giờ ông lấy ra được một trăm lượng bạc trắng, nể tình bằng hữu bao năm, ta bán cho ông mười đấu gạo.
Tang phụ môi run run:
– Cái quán trà này, rồi nhà cửa, thế nào cũng phải được ba mươi lượng phải không? Còn cả trà, rồi thì bán ghế, đồ đạc, cũng được chục lượng.
– Ai thèm mấy thứ không ăn được đó, bỏ đi, nhìn bộ dạng ông như thế, ta chẳng muốn đùa với ông nữa. Nói nãy giờ ông chưa hiểu à, giờ còn ai ngu dại mà đi bán lương thực, ông xem, riêng đám tiểu thiếp chỉ biết ngồi ăn không biết làm gì của ta có bao nhiêu người, ta phải nuôi cả nhà lớn như thế, có ai vì tham chút tiền tài khiến người nhà chết đói chứ..
Tang phụ vật nài:
– Chỉ cần chút gạo thôi được không, một đấu thôi, à phải, ta có thể gả Tam nha đầu cho ông…
– Khỏi, khỏi…
Chu chưởng quầy không khác gì bị ong chích, xua tay liên hồi:
– Coi như trước kia ta mù mắt, Tam nha đầu nhà ông cường hãn quá, tuy ta thích thuần phục ngựa hoang đấy, nhưng mà Tam nha đầu này cái gì cũng dám làm, thôi, nắm xương già này còn muốn sống thêm vài năm.
– Không, không, bệnh của Tam nha đầu nhà ta là giả đấy, hôm nọ Nghê đại phu còn đích thân tới xin lỗi nữa, chuyện này ông cũng biết mà.
Nghê đại phu tất nhiên là được Tả Thiếu Dương nhờ làm chuyện này.
– Đương nhiên ta biết, chẳng cần Nghê đại phu thanh minh giúp con ông thì ta cũng đoán ra rồi, ta cũng nhìn nó lớn lên từ nhỏ, bao giờ thấy gì khác thường đâu, đúng ngày đúng lúc thì xảy ra chuyện, sao trùng hợp thế. Nhưng mà chính vì Tam nha đầu nhà ông tới chuyện giả điên như vậy mà cũng dám làm ra, nên so với điên thật còn đáng sợ hơn, ai mà biết còn dám làm chuyện gì nữa. Ai dám cưỡng ép nha đầu đó làm chuyện không muốn chứ, lần trước tên tiểu lang trung đó chuộc lại tiền nhà ông bị lừa đã bảo đám bọn ta làm chứng rồi, sau này hôn sự của nó phải do nó đồng ý mới được, Tam nha đầu không muốn, ta chả dám liều.
– Đó là vì nó không muốn thôi, giờ khác rồi, chắc chắn nó muốn, nó cũng đói vài ngày rồi, nếu tiếp tục như vậy nó cũng chết đói thôi. Bây giờ ai cho nó miếng ăn nó theo người đó, chính nó nói vậy đấy…
Tả Thiếu Dương vừa đi tới cửa hậu viện thì nghe được câu này của Tang phụ, dừng lại, quay sang nhìn Tiểu Muội.
Tiểu Muội giận tới mặt trắng bệch, giành trước đi tới vén rèm cửa lên, nói lớn:
– Cha nói linh tinh cái gì thế, con nói như vậy bao giờ? Con nói rõ ràng tại đây, cho dù con chết đói chứ không đồng ý hôn sự này.
Chu chưởng quầy bị người ta từ chối thẳng thừng trước mặt cũng không xấu hổ, da mặt ông ta luyện tới mức ngang với lợn chết thách nước sôi rồi, cười gằn:
– Sao, Tang lão hán, lại định lừa ta nữa hả?
Tang phụ bò lồm cồm tới trước mặt Tiểu Muội, khóc rống lên:
– Tam nha đầu, cầu xin con, nếu con không chịu thì cả nhà ta chết đói mất. Con tới Chu gia, được ăn sung mặc sướng, lại còn đổi được gạo nuôi cả gia đình, mạng sống cả nhà buộc cả vào váy con đó.
Tiểu Muội mặt đỏ dừ, cha nàng thực không còn chút liêm sỉ nào, trước mặt bao nhiêu người ngoài như vậy cũng không chú ý, lùi lại:
– Cha đừng nói nữa, có chết cả nhà cùng chết, con không đồng ý đâu.
Tả Thiếu Dương lúc này mới vén rèm bước vào, càng căm ghét phu thê Tang gia cực điểm, không muốn rườm lời với họ:
– Ta có thể bán cho ông năm đấu gạo, muốn mua thì đứng lên nói chuyện đàng hoàng.
Không đợi Tang phụ kịp phản ứng, rèm cửa vén xoạch một cái, Tang mẫu nãy giờ ngồi trơ ra như xác chết, cả đoàn người Tả Thiếu Dương tới cũng chẳng phản ứng gì, vậy mà chẳng hiểu sao lúc này lao ù tới, nắm lấy cánh tay Tả Thiếu Dương:
– Tiểu lang trung, à không, Tả công tử, cậu nói thật không? Gạo đâu, ở đâu?
Tang phụ cũng bò dậy, nắm lấy tay còn lại:
– Tả công tử, cậu có bao nhiêu gạo, nhà ta mua hết, cậu cứ ra giá đi.
Chu chưởng quầy không tin, nhìn Chúc Dược Quỹ, ông ta thì đang nhìn Tả Thiếu Dương, lắc đầu thở dài, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Tang mẫu nói tới chuyện liên quan tới tiền bạc thiệt hơn gì là tinh thần lên rất nhanh, phản ứng cũng mau lẹ, mắt trượng phu:
– Ông ngốc à, mua bán cái gì ở đây, Tả công tử vì đau lòng Tam nha đầu nhà ta nên tới đây, phải không? Vừa rồi cậu nói năm đấu phải không, giá hiện giờ ngoài kia là mười quan tiền, tính ra là năm mươi quan, lần trước ta có nói với cậu, chỉ cần sính lễ bảy mươi quan là có thể cưới Tam nha đầu về, cậu giúp nhà chúng ta việc lớn, cho nên…
Chúc Dược Quỹ chướng mắt, lại sợ Tả Thiếu Dương mềm lòng thua thiệt, nói ngang:
– Tang gia bà nương, nói tiếng người một chút đi, đâu ra cái giá mười quan tiền thế? Toàn thành đoạn lương cả rồi, giá trên trời cũng không ai dám bán lương thực đâu, đều muốn giữ lại bảo mệnh. Tiểu lang trung tốt bụng giúp nhà bà năm đấu gạo, chưa biết ơn thì thôi, còn tính lừa người ta là thế nào?