Đọc truyện Đại Đường Song Long Truyện – Chương 781: Cơ hội đến muộn
Giờ tý năm khắc, trong phòng hội nghị bí mật, cung Dịch Đình.
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Lý Thế Dân, Hầu Hi Bạch, Uất Trì Kính Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh, Tần Thúc Bảo, Đoạn Chí Huyền, Vương Huyền Thứ ngồi quây quần quanh bàn thương lượng đại kế.
Sau khi Khấu Trọng đưa bức mật thư của Thường Hà cho mọi người xem xong, gã tổng kết:
– Tin tức Thường Hà gửi tới chứng minh chúng ta dự đoán không sai. Kiến Thành, Nguyên Cát có kế hoạch mai phục đánh úp chúng ta tại cổng Huyền Vũ. Có điều thư không đề cập tới người Đột Quyết, có thể thấy Kiến Thành vẫn giấu Thường Hà việc này.
Lý Thế Dân nói:
– Từ chỗ Thường Hà, chúng ta đã nắm được đại khái kế hoạch tác chiến của địch nhân giúp chúng ta có thể ung dung bố trí. Ngày mai, chúng ta không những cần phải đánh ba trận thắng lợi đẹp mắt, mà còn phải hết sức tránh ảnh hưởng tới bình dân trăm họ trong thành, tránh gây ra hoảng loạn nên việc chấn chỉnh sau biến cố cũng quan trọng không kém.
Đỗ Như Hối hắng giọng, nói:
– Chúng ta không thể không đề phòng. Tuy Thường Hà có giao tình sâu đậm với Thiếu Soái, bản thân hắn lại là người làm việc rõ ràng, nhưng Thường Hà từ trước tới nay luôn là người của Thái tử, lại trung với Hoàng thượng. Lòng người khó đoán, nếu hắn bề ngoài về với chúng ta, nhưng bên trong lại trung thành với Thái tử thì phong thư mật đó chính là một cái bẫy.
Phòng Huyền Linh tiếp lời:
– Lời Như Hối không phải không có lý vì người giao phong thư mật tới tay Thiếu Soái là Tiêu Nhượng, càng khiến người ta nghi ngờ. Tiêu Nhượng luôn thuộc về hệ thống của Lý Hiếu Cung, tuy có giao tình với Thường Hà, nhưng đại sự phản bội Thái tử, phản bội Hoàng thượng như vậy, theo lý thì Thường Hà không dám tiết lộ với hắn mới phải.
Lý Thế Dân cười nhẹ:
– Hai khanh không cần phải lo lắng về Tiêu Nhượng. Hắn có được ngày hôm nay đều nhờ Vương thúc tiến cử hắn với Phụ hoàng. Vương thúc đã đảm bảo với ta hắn là người có thể tin tưởng. Nhưng quả thật chúng ta cũng cần phải đề phòng.
Đoạn Chí Huyền nói:
– Tuy Thường Hà là quan chỉ huy cổng Huyền Vũ tối nay, nhưng dưới hắn còn có hai phó thống lĩnh là Kính Quân Hoằng và Lữ Thế Hành, đều là những người trung thành tuyệt đối với Hoàng thượng. Khi sự việc xảy ra, chưa chắc họ đã đứng về phía chúng ta.
Khấu Trọng cười rộ:
– Trước hết, ta dám đảm bảo Thường Hà không có vấn đề gì. Năm trước, ta đóng giả thần y xấu xí trị bệnh cho Trương Tiệp Dư, đã cùng hắn lĩnh giáo sự bất nghĩa và vô trách nhiệm của Kiến Thành. Ngày nay, dưới tình hình như thế này mà hắn vẫn trung thành với Kiến Thành thì đúng là vô cùng ngu xuẩn. Hơn nữa, cho dù hắn vẫn lưỡng lự không quyết thì chỉ cần binh phù, sắc lệnh tới, hắn cũng sẽ biết phải lựa chọn thế nào. Còn tướng sĩ thủ hạ của hắn thì lại càng không đáng lo. Binh phù trong tay, ai dám không ngoan ngoãn nghe lệnh hành động chứ?
Bạt Phong Hàn cười nói:
– Cuối cùng cũng tới chủ đề chính rồi! Điều quan trọng liên quan tới thành, bại là việc chúng ta có thể khống chế hoàng thượng, khống chế hoàng cung, hoàng thành hay không. Khi đó, cấm quân ở cổng Huyền Vũ của Thường Hà, quân phòng thủ thành của Lưu Hoằng Cơ đều rơi vào tay chúng ta, ngoài ra thì không còn gì đáng lo nữa.
Khấu Trọng vỗ vai Từ Tử Lăng ngồi bên, thở dài:
– Ai được Dương Công Bảo Khố, người đó có thể được thiên hạ! Thật không ngờ chúng ta cứ chạy lòng vòng, cuối cùng vẫn trở về con đường cũ là Dương Công Bảo Khố đó.
Gã lại nhìn Lý Thế Dân, vui vẻ nói:
– Giờ chúng ta giao bảo khố cho ngươi nên thiên hạ cũng là của ngươi rồi! Hà hà!
Mọi người cười ầm cả lên, không khí lập tức trở lên nhẹ nhõm, không khẩn trương như lúc đầu nữa, khôi phục tác phong cười nói dụng binh, lâm nguy không loạn của Khấu Trọng.
Khấu Trọng cười nhẹ tiếp:
– Chuyện ngày mai đối với ta mà nói chỉ chỉ một trò chơi kỳ dịch liên quan tới sinh tử mà thôi. Dựa vào Dương Công Bảo Khố, chúng ta triển khai thuật dùng người dịch kiếm, dùng kiếm dịch địch, tiên phát chế nhân. Nếu nắm vững thời cơ, địch nhân sẽ bị chúng ta xỏ mũi dắt đi. Còn một chuyện quan trọng ta chưa cho các vị đại ca biết là trước khi ta gặp sư công, Lý Hiếu Cung từng nói chuyện riêng với ta, khuyên ta lập tức rời thành, nhưng ta kiên trì phản đối, lại phân trần lợi-hại. Xem ra hắn cũng bị ta làm dao động rồi. Đương nhiên tiểu đệ không dám tiết lộ bí mật với hắn, nhưng trong tình huống tình hình phát triển tới một trình độ nào đó, ta đảm bảo hắn sẽ đứng về phía chúng ta.
Mọi người lớn tiếng hoan hô, tinh thần vô cùng phấn chấn. Lý Hiếu Cung là người đứng đầu ngự vệ bên cạnh hoàng thượng. Có hắn theo về thì cũng như đã khống chế được hoàng cung rồi.
Lý Thế Dân mừng rỡ nói:
– Thiếu Soái có thể thuyết phục được Lưu Hoằng Cơ thì đương nhiên có thể làm Hà Gian Vương dao động.
Hầu Hi Bạch thở dài:
– Đây chính là sức hấp dẫn của Thiếu Soái Khấu Trọng của chúng ta, không đánh mà khiến người ta khuất phục.
Khấu Trọng cười mắng:
– Không cần tên tiểu tử Hy Bạch ngươi vỗ mông ngựa ta đâu!
Lý Thế Dân nói:
– Ngày mai, chúng ta có thể thành công hay không phụ thuộc vào việc chúng ta có tạo ra được tình thế khiến người ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách theo về phía chúng ta hay không, cho nên ta định để hành động tấn công Doãn phủ cuối cùng. Khi cấm quân đối phó với liên quân của Thiếu Soái và Tống gia bị khống chế thì có thể dùng quân phòng thủ thành bao vây chặt chẽ Doãn phủ, còn ba ngàn quân tinh nhuệ do Ma Thường chỉ huy sẽ tập trung ở cung Dịch Đình để chúng ta có thể dùng ưu thế về binh lực, một đòn đánh bại quân Trường Lâm và người Đột Quyết.
Khấu Trọng gật đầu:
– Lời Tần vương rất đúng. Gọi là không còn lựa chọn nào khác là phải làm mọi người biết chỉ có một lựa chọn, đó là đứng về phía Tần vương. Muốn làm được điều này, cần giết chết Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát không cần hỏi, làm hoàng thượng chỉ còn một lựa chọn.
Từ Tử Lăng nói:
– Phương diện chiến đấu càng nhỏ thì phạm vi chiến trường càng giới hạn, thương vong càng ít, khả năng gây bạo loạn càng thấp, chúng ta càng có thể bảo trì nguyên khí để ứng phó với liên quân tái ngoại kéo xuống phía nam.
Phòng Huyền Linh nói:
– Vi thần và Như Hối sẽ thảo các loại hịch văn, ngự chỉ. Lúc cần chỉ cần hoàng thượng đóng ngọc tỉ vào là đại sự có thể thành công.
Lúc này, Bàng Ngọc và Lý Tịnh tiếp theo nhau tiến vào, báo cáo tình hình mới nhất.
Bàng Ngọc nói:
– Thần đã liên hệ được với Lưu Hoằng Cơ, hắn đồng ý bất kể trong cung phát sinh chuyện gì cũng án binh bất động. Hắn lại phái kỵ binh trinh thám bí mật giám thị hành động của đám bộ đội Lâm Sĩ Hoành, đợi mệnh lệnh của Tần vương.
Bạt Phong Hàn vui mừng:
– Đây đúng là tin vui rất lớn.
Lý Tịnh nói:
– Bộ đội của Ma Thường chia ra đóng ở mười hai điểm trong thành, chờ đợi thời cơ tốt nhất tấn công Doãn phủ.
Lý Thế Dân nhìn Bàng Ngọc hỏi:
– Phía địch nhân có hành động gì khác lạ không?
Bàng Ngọc đáp:
– Tình hình bình thường, riêng Trình Mạc sau khi trời tối đã tập kết một đội chừng sáu ngàn quân cấm vệ phía tây bắc hoàng thành, chắc là dùng để đối phó với bộ đội của Ma Thường. Về phía Đông cung Thái tử, quân Trường Lâm vẫn tập kết ở cổng Trường Lâm như cũ. Các tướng lĩnh của Thái tử âm thầm theo nhau vào Đông cung, chuẩn bị cho ngày mai.
Bạt Phong Hàn hỏi:
– Có tin tức gì của Tất Huyền không?
Bàng Ngọc lắc đầu:
– Hành tung của người Đột Quyết vẫn không rõ. Nơi nhiều khả năng họ ẩn thân nhất chắc là phủ Tề Vương của Nguyên Cát.
Lý Thế Dân hỏi tiếp:
– Giờ là mấy giờ rồi?
Trường Tôn Vô Kỵ đáp:
– Giờ tý bảy khắc.
Lý Thế Dân nói:
– Chúng ta vẫn còn nửa giờ nữa để chuẩn bị. Mọi người nên nghỉ ngơi thoải mái, sau khi chúng ta vào cung từ đường hầm bí mật thì chỗ này sẽ giao cho Lý đại tướng quân chủ trì đại cục. Sau khi thành công, Lý Thế Dân ta tất sẽ luận công ban thưởng.
Mọi người dạ vang. Người hô to nhất chính là Khấu Trọng.
Lý Thế Dân giơ tay ra hiệu, các tướng đứng lên rời đi, chỉ còn lại Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn, Từ Tử Lăng, Hầu Hi Bạch, Vương Huyền Thứ, Uất Trì Kính Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ và Lý Thế Dân.
Bạt Phong Hàn vẫn nhìn Khấu Trọng, bật cười nói:
– Tần vương luận công ban thưởng khiến ngươi vui mừng đến thế sao? Phải chăng muốn Tần vương ban cho chức quan để ngươi thưởng thức mùi vị làm quan?
Khấu Trọng cười:
– Đúng thế, nhưng nếu Tần vương ban cho ta cáo lão về quê thì tiểu đệ càng mãn nguyện hơn.
Lý Thế Dân vui vẻ nói:
– Ngươi đánh lui liên quân tái ngoại cho ta thì chuyện gì cũng có thể thương lượng!
Mọi người cười ồ, không khí thoải mái vui vẻ. Nếu có người khác ở đây thì dù nằm mộng cũng không ngờ là họ đang chờ đến lúc vào sinh ra tử, để hoàn thành đại kế thống nhất thiên hạ.
Hầu Hi Bạch nói:
– Giờ chúng ta có nên về phòng xếp bằng nghỉ ngơi để dưỡng sức không?
Lý Thế Dân cười nhẹ:
– Muốn nghỉ ngơi thì đợi đến lúc vào ngự thư phòng hãy nghỉ! Phụ hoàng tập kết quân cấm vệ để ứng phó với đội quân của Ma Thường, đối với chúng ta trăm lợi mà vô hại, vì để duy trì phòng ngự ngoại vi cung thành và hoàng thành thì không thể ít hơn hai ngàn người nên hiện giờ quân phòng vệ trong hoàng cung đã giảm rất nhiều, có lợi cho hành động của chúng ta. Lối ra của Doãn phủ đã bị đóng chặt, giờ chúng ta lập tức lẻn vào hoàng cung, sau khi bố trí xong xuôi ở ngự thư phòng thì Hi Bạch có thể yên tâm mà ngủ cho tới lúc phụ hoàng tới.
Khấu Trọng cười rộ:
– Đến lúc đó ta sẽ gọi hắn dậy.
o0o
Nhìn bức tường di động ngăn cách hai đường hầm bí mật, Khấu Trọng khen không ngớt miệng:
– Ta vẫn luôn không nghĩ ra lợi dụng Dương Công Bảo Khố như thế nào để mưu phản vì cho dù có thể vận chuyển số lượng lớn quân đội từ ngoài thành vào, nhưng dù chiếm ưu thế tuyệt đối về binh lực, để đánh phá hoàng cung vẫn khó như lên trời vậy. Huống chi Dương Tố không thể nào hơn Dương Kiên về binh lực được. Giờ đương nhiên ta đã hiểu, vì bảo khố có thể vào thẳng hoàng cung. Điều tuyệt diệu nhất là Dương Kiên cũng giống như cha của Thế Dân vậy, vì đường hầm bí mật chỉ có thể mở từ bên trong nên đêm đêm đều có thể ngủ ngon mà không phải lo lắng gì.
Lý Thế Dân nói:
– Văn Đế vốn tính đa nghi, không tin ai cả. Đường hầm bí mật ra vào hoàng cung được xây dựng dựa trên tâm lý đó. Dương Quảng là người hiểu biết, nên mới hợp mưu với Dương Tố để nối thông đường bí mật đó với bảo khố. Nếu kế đối phó với Dương Dũng không thành liền khởi binh làm phản. Ài! Giờ có chút giống như lịch sử lặp lại, có điều năm đó Dương Quảng không thực hành mà thôi!
Dưới ánh lửa, mặt Lý Thế Dân lộ vẻ nặng nề đau khổ, rõ ràng là vì nghĩ tới mình đã thay thế vị trí của Dương Quảng, kích động tình cảm mâu thuẫn phải đối phó với cha, anh ruột nên thầm đau lòng!
Hầu Hi Bạch lắc đầu:
– Đây không phải là lịch sử lặp lại, mà là Dương Quảng gieo ác nhưng ta lại được quả lành. Việc làm của Tần Vương mục đích không phải là sự vinh nhục bản thân, mà là để cứu vạn dân trong cơn nước lửa.
Khấu Trọng vì đụng chạm tới nỗi buồn của Lý Thế Dân nên cười nói:
– Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, phấn đấu để giữ mạng sống càng là thiên kinh địa nghĩa. Hà hà. Để thánh thủ cơ quan ta đây tháo khoá mở tường nào.
Uất Trì Kính Đức và Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe gã nói thế liền tiến lên phía trước, chia nhau đứng hai bên nắm lấy then cửa nặng nề đang khóa chặt bức tường di động.
Hai tay Khấu Trọng đặt lên bức tường di động, chậm rãi đẩy ra. Khi bức tường hé ra khoảng mét rưỡi, thân hình Từ Tử Lăng bỗng run lên, hô khẽ:
– Không hay rồi! Có người tới!
Khấu Trọng cũng nghe thấy tiếng động lạ từ phía hoàng cung truyền tới, gần tới mức có thể nghe rõ ràng, trong lòng gã nghĩ tới lối ra vốn bị đóng chặt của Doãn phủ, thầm kêu không hay thì Từ Tử Lăng đã vọt mình ra, lướt về phía lối ra ở Doãn phủ nhanh như quỷ mị.
Khấu Trọng cũng vọt theo, khẽ hô:
– Hoả tập!
Hầu Hi Bạch đốt lửa lên, bám sát theo sau hai gã.
Bạt Phong Hàn trầm giọng:
– Có người mở lối ra vào bên kia!
Lý Thế Dân, Trường Tôn Vô Kỵ, Uất Trì Kính Đức, Vương Huyền Thứ và ba mươi phi vân vệ đi cùng ai nấy đều khẩn trương chạy tới chỗ yết hầu, thầm kêu may mắn vì chỉ cần đến sớm hơn hoặc chậm hơn một chút thôi thì đều phạm phải sai lầm không thể sửa chữa được. Từ đó có thể thấy trong cõi u minh thực có người chủ tể.
Vì lối vào chỉ cách lối ra vào của Doãn phủ mười mấy trượng nên với thân thủ Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chắc thừa thời gian để lấy tấm gỗ khoá cửa.
Quả nhiên, chỉ trong thời gian vài hơi thở, Từ Tử Lăng và Khấu Trọng mỗi người cầm một tấm gỗ, cùng Hầu Hi Bạch lùi trở lại chỗ bức tường di động. Bạt Phong Hàn lập tức xoay nắm khoá lắp trên bức tường, đưa bức tường trở về nguyên trạng.
Khấu Trọng đưa tấm gỗ cho Uất Trì Kính Đức rồi áp sát tai lên bức tường di động, nói:
– Tử Lăng giúp ta!
Sau khi Trưởng Tôn Vô Kỵ nhận lấy tấm gỗ từ tay Từ Tử Lăng, hai tay Từ Tử Lăng đặt lên sau lưng Khấu Trọng.
Khấu Trọng nói:
– Thêm Phong Hàn thì càng tốt!
Bạt Phong Hàn làm theo lời gã.
Khấu Trọng lẩm bẩm như mơ ngủ:
– Con mẹ nó! Không phải là quân đi tuần mà chỉ là một người. Công lực người này không kém, con bà nó, không ngờ hắn có thể đi không phát ra tiếng động, nhưng không thể giấu được ta, người có công phu giỏi hơn hắn.
Bọn Lý Thế Dân tuy trong lòng khẩn trương, nhưng không nhịn được cười thầm. Khấu Trọng là người như vậy, bất kể tình hình ác liệt khẩn cấp như thế nào hắn vẫn cười đùa như không, thích gây trò cười, chẳng lúc nào không làm vui lòng mình và người khác.
Một lát sau, Khấu Trọng lại nói:
– Hắn đang khởi động cơ quan mở cửa, cửa ra mở rồi!
Chân khí của Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn liên tục tống vào trong người gã, ba người đã thành thạo việc hợp tác truyền chân khí khiến nhĩ lực Khấu Trọng tăng lên mấy lần. Nếu đổi lại là ba người khác thì dù nội công tương đương với họ nhưng do đường lối không giống nên không thể đạt được hiệu quả linh nghiệm như vậy.
Thông qua bức tường di động dày tới hai thước, Khấu Trọng thu hết mọi tiếng động trong đường hầm vào tai, bỗng nhiên gã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Doãn Tổ Văn:
– Tình hình thế nào?
Một giọng nói the thé đáp lời:
– Tất cả đều được tiến hành đúng như kế hoạch. Mọi việc phía các ngài có thuận lợi không?
Khấu Trọng giật nảy mình, thất thanh thốt:
– Trời ạ, kẻ thiếu chút nữa làm hỏng chuyện tốt của chúng ta không ngờ lại là Vi công công!
Bọn Lý Thế Dân nghe thế ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau. Vi công công luôn tuyệt đối trung thành, được Lý Uyên hết sức tin tưởng không ngờ lại là phản đồ câu kết với Ma môn.
Bạt Phong Hàn nhắc nhở:
– Đừng nói gì, chú ý lắng nghe đi!
Tiếng Doãn Tổ Văn truyền vào tai Khấu Trọng:
– Người của Sĩ Hoành sắp vào thành theo đường hầm bí mật của bảo khố, mọi chuyện đều thuận lợi. Vấn đề duy nhất là người của tên tiểu tặc Khấu Trọng bỗng nhiên phân tán đi các nơi, nhưng cũng không cần quan tâm chuyện này, chúng ta sẽ bày trận chờ hắn.
Vi công công:
– Lý Uyên vừa triệu ba vị phi tần mà hắn sủng ái nhất vào điện Duyên Gia hầu hạ hắn qua đêm. Cha con Vũ Văn Thương, mụ già Vưu Sở Hồng, vợ chồng Chử Quân Minh phụng mệnh đến điện Duyên Gia để bảo vệ bọn hắn. Lý Uyên sẽ không tới ngự thư phòng như thường lệ mà sẽ ở lại điện Duyên Gia. Những việc đó đều được tiến hành bí mật, chỉ có Hà Gian Vương Lý Hiếu Cung và một số cận vệ thân tín của Lý Uyên mới biết đêm nay hắn không qua đêm như cũ ở tẩm cung.
Doãn Tổ Văn cười lạnh:
– Lý Uyên quả là người dễ dạy, biết nghe lời!
Vi công công bình tĩnh nói:
– Vì để đối phó với đám người đó của Khấu Trọng nên đã phái hết quân cấm vệ đi rồi. Lý Uyên lại nhát gan, đại bộ phận quân cấm vệ đều được điều đi bảo vệ hắn cho nên phòng thủ ở những nơi khác rất yếu. Chỉ cần hành động mau lẹ, phối hợp với tình thế do bọn ta tạo ra, lại thêm ta và Loan nhi làm nội ứng thì chúng ta nhất định có thể thành công.
Doãn Tổ Văn hỏi:
– Khi nào chúng ta phát động tấn công? Đột nhập điện Duyên Gia từ cửa nào?
Vi công công đáp:
– Các vị nhắm chuẩn vào giờ dần sẽ tấn công vào từ cửa đông, đến chỗ nào phóng hoả chỗ đó để gây hỗn loạn. Lý Hiếu Cung và quân cấm vệ ở điện Duyên Gia binh lực yếu ớt, tuy không có người nào kém, nhưng các ngươi chắc sẽ xơi tái được bọn chúng.
Doãn Tổ Văn nói:
– Mọi việc sẽ làm như phân phó của công công!
Vi công công nói:
– Không phải là ta phân phó, mà là Loan tiểu thư phân phó. Nàng mới là chủ nhân của Âm Quý phái. Được rồi! Đóng cửa lại đi! Ta còn phải về hầu hạ Lý Uyên. Khẩu lệnh đêm nay là “Thiên hạ thống nhất, vạn thế lưu phương”.
Cửa đóng lại, tiếng chân đi xa dần. Lối ra từ chỗ được đóng chặt trở thành khép hờ bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra từ bên ngoài.
Khấu Trọng quay mình lại, đối diện với mọi người, dựa lưng vào bức tường di động, hít một hơi khí lạnh nói:
– Nguy hiểm quá!
Mọi người ngơ ngác nhìn gã.
Khấu Trọng nói:
– Thì ra tai mắt của Loan Loan lại là Vi công công, chẳng trách Loan Loan nắm rõ mọi chuyện trong cung như lòng bàn tay. Con bà nó, ngày mai hoàng thượng sẽ không đến ngự thư phòng mà sẽ trốn ở điện Duyên Gia.
Mọi người đều biến sắc.
Khấu Trọng cười nhẹ:
– Còn một tin tức tốt nữa là Loan Loan cũng ở trong điện, chỉ không biết nàng ta đóng giả thành cung nữ hay tiểu thái giám.
Từ Tử Lăng hít một hơi khí lạnh, thốt:
– Loan Loan! Nếu có nàng ta ở đó thì chỉ sợ chúng ta không cách nào đánh một đòn khống chế toàn cục được.
Khấu Trọng tiếp:
– Không chỉ có Thục Ny và Vi công công mà toàn thể bọn Vũ Văn Thương, Vưu bà tử, vợ chồng Thần Tiên Quyến Thuộc đều ở đó. Nhan Lịch cũng trà trộn ở đó, tình hình thật là náo nhiệt vô cùng.
Bạt Phong Hàn nhíu mày:
– Đừng có úp úp mở mở nữa. Thời gian không nhiều, còn không nói thật hết ra.
Khấu Trọng thuật lại những lời đối đáp giữa Vi công công và Doãn Tổ Văn rồi kết luận:
– Đó gọi là mệnh trời ngả về phía chúng ta nên mới nghe được mấy câu nói có thể xoay chuyển vận mệnh của bọn ta.
Hầu Hi Bạch trầm ngâm:
– Như vậy thì Vi công công chắc là người của Âm Quý phái.
Khấu Trọng đỡ lời:
– Điều đó đương nhiên. Nói không chừng Vi công công là sư huynh của Chúc hậu, nếu không sẽ không gọi Loan nhi một cách thân thiết như vậy.
Lý Thế Dân trầm giọng:
– Chúng ta cần thay đổi kế hoạch!
Khấu Trọng cười nói:
– Chúng ta không những phải thay đổi kế hoạch, mà còn phải đóng giả làm Lâm Sĩ Hoành. Chỉ có như vậy mới có thể được hưởng sự phối hợp trong ngoài của Loan mỹ nhân và Vi công công.
Bạt Phong Hàn bật cười:
– Kế hay!
Uất Trì Kính Đức không hiểu hỏi:
– Vì sao chúng ta lại đóng giả làm người của Lâm Sĩ Hoành?
Lý Thế Dân vui vẻ giải thích:
– Phương pháp đó gọi là “vàng thau lẫn lộn”, tất cả đều trùm đầu bịt mặt đúng không Thiếu Soái?
Khấu Trọng cười lớn đầy khoan khoái:
– Quả nhiên là đối thủ hàng đầu của Khấu Trọng ta. Binh lực bảo vệ điện Duyên Gia yếu ớt, chúng ta có năm trăm người là đủ, một nửa đóng giả làm giặc cướp của Lâm Sĩ Hoành, một nửa đóng giả làm cấm vệ quân hộ giá. Đại sự có thể thành công.
Từ Tử Lăng cười nhẹ:
– Đường hầm bí mật ngoài kia không những có thể thông tới hoàng cung mà còn có thể thông tới kho giáp trụ, binh khí của sở cấm vệ phía tây nam thành. Cải trang Huyền Giáp tinh binh thành quân cấm vệ chỉ là việc dễ như trở bàn tay.
Hầu Hi Bạch hỏi:
– Trang phục của cấm vệ quân trong hoàng thành và cấm vệ quân trong cung không phân biệt gì sao?
Trưởng Tôn Vô Kỵ đáp:
– Chỉ khác trang sức ở cầu vai. Chúng ta chế ra trang sức của quân cấm vệ trong cung là có thể dễ dàng cải trang.
Lý Thế Dân nói:
– Thời gian cấp bách, chúng ta cần lập tức hành động.
Khấu Trọng hô lớn:
– Tuân chỉ! Từ khi tới Trường An, cho tới lúc này, chúng ta mới thực sự đổi vận đó! Hà hà!
(