Đại Đường Song Long Truyện

Chương 776: Thu hoạch ngoài ý muốn


Đọc truyện Đại Đường Song Long Truyện – Chương 776: Thu hoạch ngoài ý muốn

Nhìn theo bóng lưng Liệt Hà biến mất vào Minh Đường Oa, Bạt Phong Hàn trầm giọng:

– Thì ra tên tiểu tử đó thích cờ bạc

Khấu Trọng nghe thế, trong lòng có một chủ ý nói:

– Hắn không phải là kẻ thích cờ bạc, Hay là hắn tìm người?

Bạt Phong Hàn nhíu mày:

– Tìm ai?

Hai gã nằm phục trên mái nhà quán hàng đối diện, giám thị cửa lớn người ra người vào của Minh Đường Oa.

Khấu Trọng nói:

– Vừa rồi ngươi nói hắn là tay thích cờ bạc, lập tức làm ta nhớ tới Sa Thành Tựu, đại thiếu gia của Sa gia, đại ca của Sa Chỉ Tinh. Tiểu thư thứ tư của họ Sa vì Tử Lăng mà làm ầm ĩ lên với Liệt Hà, Liệt Hà chỉ đành dựa vào Sa Thành Tựu, hi vọng có thể làm lành với Sa Chỉ Tinh. Liệt Hà nếu muốn trà trộn vào nhà có tiếng ở Trường An thì Sa Chỉ Tinh là một lựa chọn lý tưởng

Bạt Phong Hàn nói:

– Hy vọng ngươi đoán đúng. Nếu để Liệt tiểu tử theo cửa sau trốn mất thì chúng ta sẽ lỡ mất cơ họi tốt

Khấu Trọng cười đáp:

– Giờ ta tràn đầy linh cảm giống như Tử Lăng, biết mình sẽ không sai. Lão thiên gia nếu đã để chúng ta bất ngờ gặp hắn thì đương nhiên sẽ không làm chúng ta mất hứng. Hà hà! Mất hứng?

Bạt Phong Hàn nói:

– Nếu như hắn cùng Sa Thành Tựu trở về Sa phủ thì chúng ta có thể nắm chính xác lộ tuyến của hắn, tìm được địa điểm hạ thủ tốt nhất. Chuyện này đương nhiên là do ngươi phụ trách

Khấu Trọng vui vẻ nói:

– Không thành vấn đề

Gã ngừng một chút lại tiếp:

– Năm xưa khi ta và Tử Lăng còn làm tiểu lưu manh ở Dương Châu thì ngày nào cũng mơ tới những thành thị lớn ngoài Dương Châu, đất trời rộng lớn bên ngoài, hy vọng có thể tìm được chỗ đặc biệt và chuyện gì đó kích thích để xua tan nỗi tẻ nhạt và buồn bã thường ngày. Không ngừng mơ tưởng đi theo nghĩa quân, hoặc là tham gia ứng thi khoa bảng, nói cho cùng là hy vọng có chuyển biến mới mẻ, không muốn ngu ngơ qua ngày đoạn tháng

Bạt Phong Hàn không ngờ gã bỗng nhiên lại kể lại chuyện xưa, không nắm được ý đồ của gã, hỏi:

– Hiện giờ hy vọng đã thành sự thật, thử hỏi ai mà có cuộc sống phong phú muôn màu, biến hoá đa đoan như sóng triều như ngươi không?

Ánh mắt Khấu Trọng vẫn chăm chú nhìn về phía cửa lớn ngựa xe như nước của Minh Đường oa, nhưng Bạt Phong Hàn có thể khẳng định gã đang nhìn đó nhưng chẳng thấy gì, tinh thần càng lúc càng phiêu du tận đẩu tận đâu. Hắn chỉ thấy gã tiếp tục lẩm bẩm như mơ ngủ:

– Cho tới ngày hôm nay, đất trời này đối với ta vẫn rộng lớn vô hạn, ngoài vùng đất này lại có vùng đất khác, ngoài thảo nguyên này lại có thảo nguyên khác. Trong đất trời rộng lớn vô biên này tồn tại các quốc gia có phong tục khác nhau, các nước có tín ngưỡng và dân tộc hoàn toàn khác nhau. Nguồn gốc thần bí của dòng sông lớn Hoàng hà, ngọn núi cao nhất, biển rộng nhất, lại còn có nước Quy Tư sản sinh ra nhiều mỹ nữ lừng danh thiên hạ… đã đủ để chúng ta tận hết sức lực của đời này để mà đi tìm tòi thưởng thức. Khi tinh thần ngươi thăng hoa như thế này, sự cừu hận trong nhân thế sẽ trở thành chuyện vớ vẩn. Thành công vào sáng mai của chúng ta đại biểu cho một thời đại hoàn toàn mới xuất hiện. Hiệt Lợi bị đuổi về quê hắn, sự quật khởi của Lý Thế Dân đại biểu cho sự hoà giải giữa các dân tộc. Võ lực sẽ được dùng để duy trì hoà bình chứ không phải để xâm lược và cướp bóc chiếm đoạt. Lão ca ngươi hiểu ý của ta chứ? Sự đối lập giữa ngươi và Ba Đại Nhi sẽ không còn tồn tại, nếu ngươi vẫn không buông bỏ được mối cừu hận hoặc giai cấp con bà nó đó đi thì chẳng khác gì tự trói lấy mình, trơ mắt nhìn hạnh phúc tuột khỏi tầm tay, để người thiếu nữ mà trong lòng mình yêu tiếp tục phải chịu dày vò, lãng phí sự trân quý của sinh mệnh!

Bạt Phong Hàn nhăn nhó cười nói:

– Thì ra ngươi vòng vo tam quốc để mà thuyết phục ta, giáo huấn nặng nề ta một trận

Khấu Trọng nhìn sang Bạt Phong Hàn, hai mắt gã bừng bừng vẻ nồng nhiệt, nói:

– Không cần phải tự dối mình nữa. Người thiếu nữ ngươi thích nhất chính là Ba Đại Nhi cho nên lúc ở Hách Liên bảo, trong lòng ngươi chỉ nhớ tới hình bóng duy nhất của nàng. Lúc này, nàng ta đang đau khổ chờ đợi ngươi trong một khách sạn nào đó trong thành, đợi ngươi đổi ý. Ngươi có thể chọn cách làm một kiếm thủ vô tình, cũng có thể lắc mình biến thành một tình nhân đáng yêu. Cô đơn hay khoái lạc phụ thuộc vào một ý niệm của lão ca ngươi. Tin ta đi! Hãy lập tức lăn tới trước mặt Ba Đại Nhi, bỏ hết sự kiêu ngạo và cương ngạnh của ngươi xuống, quỳ xuống trước mặt nàng mà sám hối với cách thức khiêm tốn và chân thành nhất, cầu xin nàng tha thứ. Tiểu đệ xuýt nữa thì vì bá nghiệp ngàn năm con bà nó gì gì đó mà mất đi hạnh phúc nửa đời người của mình, thật không muốn thấy huynh lại bước vào vết xe đổ đó nữa

Bạt Phong Hàn trầm ngâm một lúc, thở dài:

– Mọi chuyện để sau khi mọi chuyện sáng mai kết thúc hãy nói được không?

Khấu Trọng lắc đầu:

– Nếu ngươi không coi Ba Đại Nhi là chuyện đại sự hàng đầu thì không thể thể hiện được tình yêu và sự chân thành của ngươi đối với nàng ấy. Tên tiểu tử xấu xa Liệt Hà đó cứ giao cho ta toàn quyền xử lý, lão Bạt ngươi lập tức lăn đi gặp Ba Đại Nhi cho ta, làm đúng theo những gì lão tử đã nói, sau đó hãy dẫn Ba Đại Nhi về phủ Tần Vương để anh em nhìn ngắm cho rõ

Bạt Phong Hàn nhìn vào ánh mắt nóng bỏng nhiệt tình của gã, nhất thời không nói được câu gì.


Khấu Trọng cười nhẹ:

– Chỉ khi đã cởi bỏ được chướng ngại trong lòng, đối mặt với lòng mình, hành động theo lời con tim mách bảo thì mới có thể diệt trừ được sự cố chấp của bản thân. Nếu không, với bộ dạng của ngươi hiện nay thì khẳng định sẽ mất mạng trong tay Tất Huyền. Còn không lăn đến chỗ mà ngươi nên đến cho ta ư, phải chăng muốn ta bỏ qua cho Liệt Hà, áp giải ngươi đi sao? Vậy thì còn gọi là anh hùng hảo hán gì nữa? Chúng ta là huynh đệ một nhà, ta sẽ không để ngươi đi vào con đường lầm lạc. Đột phá trong kiếm đạo thì không còn con đường nào khác

Bạt Phong Hàn lại nhăn nhó cười:

– Giờ ta đã hiểu bằng vào cái gì mà ngươi thuyết phục được Thường Hà và Lưu Hoằng Cơ rồi. Tên tiểu tử ngươi quả thật có bản lãnh làm thuyết khách, nhất là về mặt tình cảm. Ài!

Khấu Trọng nói:

– Ngươi không giấu được ta vì ta đã móc trái tim mình ra cho ngươi xem rồi. Còn ở lại đây làm gì? Ngươi sợ ta không thu thập nổi Liệt Hà sao?

Bạt Phong Hàn trầm ngâm một lúc, cuối cùng gật đầu nói:

– Được rồi! Ta sẽ đi! Ngươi làm cho sạch sẽ một chút, đừng để ảnh hưởng đến đại sự ngày mai đó

o0o

Lý Thế Dân vẻ mặt nặng nề đi vào, ngồi xuống cạnh Hầu Hi Bạch nói:

– Chúng ta tóm được một tên nội gian đều là nhờ Tử Lăng nhắc nhở

Từ Tử Lăng ngạc nhiên:

– Quả thật nước giếng đã bị người ta hạ độc rồi sao?

Hầu Hi Bạch mờ mịt không hiểu hỏi:

– Chuyện gì vậy?

Lý Thế Dân mỉm cười giải thích, sau đó tiếp:

– Đợi đến lúc nước giếng bị hạ độc thì không còn thời gian nữa cho nên bọn ta mới trực tiếp ra tay đối với viên quan trông coi chuyện nước uống là Trương Nguyên. Trước hết lục soát khắp người hắn, sau khi không tìm được gì mới tìm dưới chân hắn, phát hiện thấy cái bình này Nói xong, y lấy từ trong bọc ra một chiếc bình sứ màu xanh cao chừng bốn tấc được niêm phong kỹ.

Dưới ánh đèn lửa, chiếc bình đứng trong lòng bàn tay Lý Thế Dân lấp lánh ánh sáng kỳ dị. Khi liên tưởng tới Liệt Hà và Đại Minh Tôn giáo, người ta cảm thấy nó càng thêm phần âm độc, tà ác.

Lý Thế Dân vẻ mặt mãn nguyện chăm chú nhìn chiếc bình trong tay, ung dung nói:

– Đừng coi thường cái bình chất độc này. Chỉ một giọt là có thể đánh độc ngã mấy chục người, không màu sắc không mùi vị, hơn nữa sau khi trúng độc gần một giờ mới phát tác. Người trúng độc tay chân vô lực, chóng mặt buồn nôn, cho dù là người có công lực cao cường cũng bị giảm sức chiến đấu rất nhiều, vô cùng lợi hại

Từ Tử Lăng vui mừng nói:

– Nghe Thế Dân huynh nói vậy thì chắc tên quan trông coi nước uống Trương Nguyên đó đã khai hết rồi

Lý Thế Dân gật đầu đáp:

– Hắn vẫn chưa chịu khai, nhưng qua quan hệ dây mơ rễ má, bọn ta tìm ra được người liên quan với hắn bị Vương huynh mua chuộc, diệt được mối hoạ bên trong. Một lời cảnh cáo của Tử Lăng quà là công đức vô lượng

Từ Tử Lăng cười đáp:

– Địch nhân khẳng định sẽ hối hận không kịp vì đã dùng độc châm đánh lén ta

Hầu Hi Bạch phấn khởi nói:

– Nếu Tần Vương lợi dụng chuyện này mà thi hành kế hay thì sẽ khiến địch nhân thất bại lớn

Lý Thế Dân cười nhẹ:

– Đúng thế. Hiện giờ, mấy tên này ngược lại đã trở thành quân cờ rất tốt để chúng ta hoặc địch, dụ địch. Ta sẽ qua chúng truyền đi tin tức giả, khi đối phương tưởng đã nắm vững mười mươi thì chúng sẽ phát hiện thấy người trúng kế lại chính là bọn chúng

Hầu Hi Bạch bồn chồn hỏi:


– Cái tên tiểu tử Khấu Trọng vì sao vẫn chưa về? Lại còn lão Bạt nữa, rốt cuộc là đã chạy đi đâu?

Lý Thế Dân nói:

– Không cần lo lắng. Chỉ có bọn họ đi chọc người ta chứ ai mà dám chọc tới bọn họ? Đặc biệt là tối nay, trước ngày mai thì đối phương tuyệt không dám hành động lỗ mãng đâu

Từ Tử Lăng không khỏi nhớ tới Phó Dịch Lâm, trong lòng cười khổ.

o0o

Một chiếc xe ngựa từ cổng chính Minh Đường oa chạy ra. Với sòng bạc lâu đời này mà nói thì đây là việc mà hàng ngày đều xảy ra tới mấy trăm lượt, vốn không làm Khấu Trọng chú ý. Nhưng có điều chiếc mũ của người đánh xe lại sụp xuống che kín cả mặt mũi hắn, bộ dạng vô cùng thần bí nên Khấu Trọng không khỏi chú ý nhìn, lập tức nhận ra người đánh xe không ngờ lại là Dương Văn Can. Gã mới chỉ nhìn thấy người này ở nơi yến tiệc, nếu không thì gã đã sớm khám phá ra sự nguỵ trang của hắn.

Khấu Trọng trong lòng nghi ngờ, cá và tay gấu món nào gã cũng muốn, rốt cuộc có nên bỏ Liệt Hà mà đuổi theo Dương Văn Can không? Trong xe của Dương Văn Can rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vì sao Dương Văn Can không chọn địa bàn của mình là sòng bạc Lục Phúc mà lại giả thần giả quỷ ở Minh Đường Oa? Nghĩ tới đây, Khấu Trọng tự biết khó mà chế ngự được sự tò mò, thầm thở dài rồi quyết định tìm hiểu cho rõ thủ đoạn của Dương Văn Can trước.

o0o

Từ Tử Lăng đang ngồi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần bị tiếng bước chân làm tỉnh giấc. Gã mở mắt ra, thấy Khấu Trọng vẻ mặt tràn đầy hưng phấn đang đi theo Hầu Hi Bạch vào trong phòng.

Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:

– Hi Bạch vẫn chưa cho ngươi biết ước hẹn với sư công sao?

Khấu Trọng và Hầu Hi Bạch chia ra ngồi hai bên Từ Tử Lăng. Hầu Hi Bạch nói:

– Ta đã nói với hắn ngay rồi! Nhưng dường như hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì vậy

Khấu Trọng cười nói:

– Làm sao lại không hiểu rõ. Con bà nó là con gấu! Quân đến thì tướng ngăn, nước đến thì lấy đất chắn. Nếu sư công tới thì cùng lắm là giơ tay … hà hà! Giơ tay chào hỏi ông ta. Lo lắng chỉ tốn công. Ha ha! lần này ta đi một công ba việc, với trí tuệ trời biển của Lăng thiếu gia ngươi, tối đa chắc chỉ đoán trúng được một trong số đó mà thôi. Hai việc khác thì đảm bảo dù ngươi có nghĩ vỡ đầu cũng không đoán được đâu

Hầu Hi Bạch vui vẻ nói:

– Đừng có úp mở nữa, mau khai hết ra ngay. Tần Vương đang triệu tập mưu thần, tướng lĩnh thủ hạ đến nghị sự đường đợi bọn ta tới thương lượng đại kế đó

Khấu Trọng vui vẻ đáp:

– Trước tiên hãy nói việc thứ nhất: cuối cùng ta và Cái Tô Văn đã kết thúc trong hòa bình. Tên tiểu tử đó đáp ứng tối nay sẽ rời thành về nước, không hỏi tới chuyện của chúng ta nữa. May là như vậy chứ nếu không thì có thể ta làm thịt được hắn, nhưng chắc chắn sẽ phải trả một giá rất đắt

Từ Tử Lăng mừng nói:

– Làm hay lắm! Ít nhất thì có thể ăn nói được với sư công

Khấu Trọng tiếp:

– Vì vậy ta không quá lo lắng về chuyện ước hẹn với sư công. Trước khi rời thành, lão Cái chắc chắn sẽ bẩm báo nguyên do với sư công, vậy thì sư công sẽ bớt giận nửa phần. Nữa phần giận dữ còn lại đương nhiên là dễ đối phó hơn nhiều!

Từ Tử Lăng gật đầu:

– Chắc là như vậy

Khấu Trọng lại tiếp:

– Việc thứ hai càng khiến người ta vui mừng hơn. Tiểu đệ chỉ bằng ba tấc lưỡi không xương, làm lão Bạt hiểu được đại nghĩa, khiến hắn bỏ qua hận thù dân tộc giai cấp, đến trước Ba Đại Nhi quỳ xuống cầu xin rồi

Hầu Hi Bạch ngây người hỏi:

– Bạt Phong Hàn quỳ xuống trước mặt Ba Đại Nhi ư?

Từ Tử Lăng nói:


– Đừng nghe hắn khoác lác

Đoạn, gã nhìn sang Khấu Trọng hỏi:

– Lão Bạt chịu nghe lời ngươi sao?

Khấu Trọng nghiêm mặt:

– Ngươi không cảm thấy lão Bạt sau khi chết hụt một lần dưới tay Tất Huyền đã có thay đổi rất lớn sao? Không những kiếm pháp thay đổi, tính tình tư tưởng cũng khác trước. Nếu đổi lại là lão Bạt trước đây thì dù ngươi có kề đao vào cổ hắn cũng không khiến hắn đi phó ước với dì Du của chúng ta được. May là dì Du không tha thứ cho hắn, làm hắn càng cảm thấy tình yêu sống chết không thay đổi của người đẹp họ Ba đối với hắn. Vì thế ta mới có bản lĩnh khuyên hắn động tâm

Hầu Hi Bạch khen:

– Lần này Thiếu Soái làm rất tốt, tại hạ đánh giá rất cao

Từ đáy lòng, Từ Tử Lăng cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Thật ra, Bạt Phong Hàn là một người trọng tình nghĩa, chỉ vì trải qua quá nhiều đau thương sâu sắc nên hắn mới ẩn giấu mọi tình cảm dưới vẻ ngoài lạnh lẽo vô tình.

Khấu Trọng nói:

– Việc thứ ba lại càng tuyệt diệu, cũng là trời xui đất khiến thế nào để ta gặp được. Ta vốn bám theo Liệt Hà đến thẳng Minh Đường oa, khi đang khổ sở chờ đợi bên ngoài thì lại nhìn thấy tên tiểu tử Dương Văn Can đóng giả làm người đánh xe dong xe đi ra. Con mẹ nó! Ngươi nói xem trong xe chở ai?

Hầu Hi Bạch xoè tay ra hỏi:

– Ngươi không biết bọn ta đang rửa tai cung kính lắng nghe đây sao?

Khấu Trọng hạ thấp giọng thì thào:

– Nếu ta đoán không sai thì người đó là Lâm Sĩ Hoành vì người đi theo hắn là Vân Vũ Song Tu Tích Thủ Huyền, mà Lâm Sĩ Hoành lại gọi lão Tích là sư phụ

Hai người hơi ngạc nhiên. Lâm Sĩ Hoành làm sao lại phân thân tới tận Trường An này?

Hầu Hi Bạch nghi ngờ:

– Phải chăng Tích Thủ Huyền có một đồ đệ khác?

Khấu Trọng vô cùng tin tưởng nói:

– Làm sao ta lại nhìn lầm người được. Người đó khí định thần nhàn, khí phái chủ soái, lãnh tụ một phương, võ công xem ra rất khá, chắc phải đạt tới cấp gần bằng Loan Loan. Càng rõ ràng hơn là người mà hắn bí mật gặp gỡ là Lý Nguyên Cát

Từ Tử Lăng gật đầu hỏi:

– Bọn chúng gặp nhau ở đâu?

Khấu Trọng đáp:

– Bọn chúng gặp mặt ở một trang viện hoa lệ phía tây thành. Ta không trông thấy tên tiểu tử Lý Nguyên Cát, nhưng vì bọn đi theo có Tiết vạn Triệt, Vũ Văn Bảo và người của phái Lũng Tây, từ đó mà đoán ra Lý Nguyên Cát

Hầu Hi Bạch không hiểu hỏi:

– Lâm Sĩ Hoành tại sao lại cấu kết với Lý Nguyên Cát? Ngươi không lẻn vào nghe trộm sao?

Khấu Trọng than:

– Ta muốn lắm, nhưng sợ tên tiểu tử Dương Hư Ngạn hoặc người đẹp Loan Loan của chúng ta cũng ở trong phòng nên không dám mạo hiểm vào trong

Hầu Hi Bạch nhíu mày:

– Bọn chúng định làm cái quái gì đây?

Từ Tử Lăng nói:

– Giả thiết trong buổi lễ sáng mai, Lý Thế Dân và Lý Kiến Thành cả hai đều chết thì sẽ xuất hiện cục diện gì?

Khấu Trọng cười rộ nói:

– Đúng là tư tưởng lớn gặp nhau. Đây chính là vọng tưởng của Lý Nguyên Cát, hắn hy vọng thừa nước đục thả câu, tự mình lên ngôi. Sức hắn không đủ, chỉ còn cách mượn lực lượng của Ma môn, mà Ma môn cũng lợi dụng hắn nên ý hợp tâm đầu

Từ Tử Lăng biến sắc thốt:

– Không hay rồi!

Khấu Trọng và Hầu Hi Bạch giật nảy mình, đồng thanh hỏi dồn.

Từ Tử Lăng nói:


– Lâm Sĩ Hoành tuyệt không đến một mình. Nếu ta đoán không sai thì phải có một cánh bộ đội tinh nhuệ của hắn ẩn nấp bên ngoài thành, chờ cơ hội hành động

Khấu Trọng hít một hơi khí lạnh, nói:

– Dương Công Bảo Khố!

Hầu Hi Bạch vẫn chưa hiểu nỗi lo lắng của hai gã, ngơ ngác hỏi:

– Dưới sự yểm hộ của Lý Nguyên Cát, Lâm Sĩ Hoành không khó lẻn vào Quan Trung mà thần không biết quỷ không hay, nhưng việc này có liên quan gì với Dương Công Bảo Khố? Trong tình hình hiện nay, Lâm Sĩ Hoành có tác dụng gì lớn?

Từ Tử Lăng trầm giọng:

– Dương Công Bảo Khố là đường tắt vào Trường An. Nếu Lâm Sĩ Hoành biết được sự tồn tại của bảo khố từ Loan Loan thì vào lúc cần thiết hắn sẽ thông qua bí đạo đó mà vận chuyển số lượng lớn binh sĩ vào trong thành, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai khống chế toàn thành. Dưới tình huống bình thường thì hành động này của Lâm Sĩ Hoành chỉ như trứng chọi đá, nhưng nếu dưới tình hình toàn thành hỗn loạn ngày mai thì chỉ cần có kế hoạch chu toàn, lại thêm nội ứng ngoại hợp thì nói không chừng cũng có cơ hội thành công

Hầu Hi Bạch lắc đầu:

– Lý Nguyên Cát sao lại ngu xuẩn như vậy chứ? Đó gọi là dẫn sói vào nhà, nuôi ong tay áo. Cho dù hắn có thể ngồi lên ngai vua, nhưng một khi bị khám phá sự câu kết với Lâm Sĩ Hoành thì khẳng định là thần dân sẽ không phục tùng

Khấu Trọng phân tích:

– Hiện giờ tình thế phức tạp hỗn loạn, nhưng vẫn có thể lần được manh mối. Nói một cách tổng quát, Lý Uyên có tính toán của Lý Uyên, Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát có mưu gian riêng. Ma môn cũng phân liệt thành hai nhóm do Loan Loan và Triệu Đức Ngôn làm thủ lĩnh, nhóm nào cũng có quỷ ma chước quỷ, mục tiêu đều là nhằm khống chế Trường An, lấy mục đích là chiếm được thiên hạ. Nếu như chúng ta có thể nắm rõ được âm mưu thủ đoạn của năm thế lực đó, rồi lại có sách lược phù hợp thì chúng ta sẽ trở thành người giành thắng lợi cuối cùng

Từ Tử Lăng nói:

– Không nên để Tần Vương đợi lâu. Việc này cứ để lên bàn hội nghị nghiên cứu được không?

Khấu Trọng từ ghế đứng bật dậy, hai tay chắp lại cười nói:

– Cảm ơn ông trời. Nếu không có ông trời ban ơn để ta bất ngờ gặp được Lâm Sĩ Hoành thì khẳng định chúng ta sẽ bị Loan Loan hãm hại thê thảm, tới mức toi công vô ích

Từ Tử Lăng đứng lên, nhăn nhó cười nói:

– Nếu để Loan Loan phát giác chúng ta đã di chuyển hết binh khí bên trong bảo khố đi, trừ hai lớp hòm bên ngoài còn lại toàn đá hộc thì ta thật không dám nghĩ tới hậu quả

Hầu Hi Bạch vỗ trán thốt:

– Chẳng trách vừa rồi Tử Lăng lại bảo là không hay rồi

Khấu Trọng nói với giọng vô cùng tin tưởng:

– Nhưng cũng có khả năng là khi người của Lâm Sĩ Hoành tiến vào trong bảo khố, mở hòm lấy binh khí mới phát giác chỉ có thể lấy được mấy hòn đá làm ám khí ném loạn ra ngoài thành. Hà hà! Thật là thú vị. Cho dù là chúng ta, do đã sớm có định kiến, nhưng khi mở hòm ra thấy đầy hòm binh khí thì cũng không xới lộn lên mà kiểm tra nữa, chỉ liếc ngang liếc dọc vài cái rồi lại khoá hòm lại thôi. Lăng thiếu gia không cần lo lắng

Khấu Trọng đi trước, bước ra khỏi cửa, gặp ngay Bạt Phong Hàn vừa trở về. Ba người thấy hắn trở về một mình mà không dẫn theo mỹ nhân theo, trong lòng thầm kêu không hay rồi.

Khấu Trọng nhíu mày:

– Chị dâu của bọn ta đâu?

Bạt Phong Hàn thản nhiên cười đáp:

– Về nhà rồi!

Ba người thất thanh hỏi:

– Cái gì?

Bạt Phong Hàn cười rộ đáp:

– Thật ta muốn gạt các ngươi một trận, nhưng hiện giờ tâm tình ta khoan khoái, không cách gì che giấu được. Ta có thể thẳng thắn cho các ngươi biết từ hôm nay trở đi, Ba Đại Nhi là bạn đời suốt đời của ta. Nếu ta may mắn sống sót thì sẽ về bên cạnh nàng

Ba người mừng quá, đồng thanh chúc mừng.

Bạt Phong Hàn trầm giọng:

– Khấu Trọng nói rất đúng, sự tha thứ của Ba Đại Nhi khiến trong lòng ta không còn chướng ngại gì nữa. Hiện giờ, ta càng có lòng tin đối địch với Tất Huyền hơn bất kỳ ai. Các ngươi định đi đâu đấy?

Khấu Trọng ôm lấy vai hắn đi ra ngoài, nói:

– Ngươi về rất đúng lúc, chúng ta phải lập tức tiến hành hội nghị quân sự quan trọng nhất kể từ khi nhà Tùy diệt vong. Ngày mai, Trường An sẽ biến thành chiến trường quyết định vinh nhục của trung thổ. Ai tàn độc người đó sẽ sống sót, không còn khả năng nào khác

(


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.